Chương 08 : Sở Thích Cá Nhân Đặc Biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đổi lại, Dung Tước vẫn run rẩy như cũ, khiến Mặc Từ bắt đầu cảm thấy hơi mất kiên nhẫn. "Cậu mà không theo kịp nữa thì tôi sẽ nhét cậu vào tủ đông trong nhà xác luôn đấy!".

Nghe Mặc Từ nói vậy, quả nhiên Dung Tước cực kỳ sợ hãi, tuy rằng rất miễn cưỡng nhưng vẫn chạy chậm theo sát phía sau hắn.

Bởi vì đã đánh tiếng từ trước đó, cho nên hai người vừa mới vào đến thì không phải xếp hàng, đã có bác sĩ riêng đi ra tiếp đón, rút máu làm xét nghiệm cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.

Mặc Từ biết rõ, cho dù cả hai lần phát sinh quan hệ không dùng biện pháp an toàn thì chắc chắn Dung Tước cũng không có khả năng mang thai con của hắn được, chẳng qua nếu đã tới bệnh viện rồi thì hắn vẫn đưa cậu đi siêu âm luôn.

Ở nơi này, tất cả mọi người đều không rõ  quan hệ giữa Mặc Từ và Dung Tước, nhưng có thể để Mặc Từ đích thân đưa đến rồi làm một đống xét nghiệm thủ tục khám thai, thì hiển nhiên mối quan hệ giữa hai người không hề bình thường.

Đương nhiên là bác sĩ riêng chịu trách nhiệm thăm khám vừa rồi cũng cho rằng như vậy, sau khi có kết quả kiểm tra ông vô thức nghĩ hai người là vợ chồng, nhìn phiếu trả kết quả, mở miệng nói. "Kết quả thử máu không có vấn đề gì, cơ thể hai vị đều rất khỏe mạnh, chẳng qua theo hình ảnh siêu âm cho thấy vị Omega này không hề có dấu hiệu mang thai, để hai người hiểu kỹ về tình trạng của nhau hơn, như thế này đi, quả thật Omega cấp thấp sẽ khá khó để thụ thai, theo hình ảnh siêu âm cho thấy khoang sinh sản của cậu phát triển không được tốt cho lắm....".

Mặc dù Dung Tước vẫn luôn biết rõ về tình trạng cơ thể của mình, thế nhưng khi nghe bác sĩ chính miệng nói ra thì khó tránh khỏi chuyện làm cậu càng thêm thất vọng, bác sĩ có chuyên môn cao như vậy còn nói vậy thì việc bản thân tương lai muốn mang thai chỉ là hy vọng xa vời....

Hiển nhiên bác sĩ cũng nhận ra vẻ thất vọng của Dung Tước, bèn không khỏi mở miệng an ủi nói. "Nhưng hai người cũng không phải quá lo lắng làm gì, chồng cậu là Alpha cấp S, tỷ lệ thụ thai rất cao, hai người coi như bổ sung lẫn nhau, mang thai cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, chuyện quan trọng nhất của cả hai bây giờ là cần thư giãn đầu óc, bồi bổ cơ thể cho tốt, cơ thể khỏe mạnh rồi thì mới dễ có em bé được....".

"Hả?". Dung Tước giật mình, nhận ra bác sĩ hiểu lầm cậu và Mặc Từ là một đôi, bèn vội vàng xua tay phủ nhận. "Không, không đâu.... Bác sĩ, bác hiểu nhầm rồi! Chúng tôi.... Chúng tôi không phải một đôi đâu....".

Nói đến đây, cậu không khỏi liếc mắt nhìn Mặc Từ mặt mày vẫn không có biểu tình gì ngồi bên cạnh, thế là khuôn mặt nhỏ nhắn không kiềm chế được mà đỏ bừng lên, kiểu người như Mặc Từ mà trở thành người yêu của cậu.... Đó là chuyện có mơ cậu cũng không dám nghĩ tới....

Có khi trong mơ còn bị anh ta nhét vào tủ đông nhà xác....

Bác sĩ đang xem phiếu trả kiểm tra của hai người, nghe Dung Tước nói như vậy thì đẩy kính mắt của mình. "Ừm, cậu chưa bị đánh dấu, cho nên đúng thật là vẫn chưa phải một đôi, nhưng tại đây thì tôi vẫn khuyên hai người nên tiến hành đánh dấu, bởi vì khi đã tiến hành đánh dấu rồi thì lúc đó khoái cảm của Alpha càng tăng cao, sẽ có tỷ lệ cao thành kết, như vậy sẽ nâng cao xác suất mang thai....".

Dung Tước càng nghe mặt càng đỏ, đề tài thành kết này chỉ dành riêng cho đôi lứa với nhau, còn với cậu thì có phần hơi quá, thành ra trong lúc nhất thời cậu không biết nên trả lời bác sĩ như thế nào, chỉ lắp ba lắp bắp nói. "Không, không phải đâu .... Bác sĩ .... Tôi, chúng tôi không  ....".

Mặc Từ nhìn Dung Tước căng thẳng, khuôn mặt nhỏ vừa vội vừa đỏ như cái đèn lồng, chỉ vài câu của bác sĩ mà đã khiến Nhóc Ăn Trộm này xấu hổ tới mức sắp nổ tung đến nơi rồi.

Thấy cậu hoảng loạn như thế, nói cũng không thành lời, lại nhớ đến vấn đề mình muốn hỏi bác sĩ thì nhịn không được mở miệng. "Cậu ra ngoài trước đi".

Dung Tước cứ như được nhận lệnh ân xá, lập tức đứng dậy chạy ra khỏi phòng khám, ngoan ngoãn ngồi ở ghế chờ ngoài cửa.

Mặc Từ lừa Dung Tước đi xong thì trầm giọng nói. "Xin hỏi báo cáo kiểm tra pheromone của tôi không có vấn đề gì sao?".

Vị bác sĩ già nhìn thoáng qua phiếu trả kết quả. "Không có vấn đề, rất khỏe mạnh!".

Mặc Từ nghe vậy thì không khỏi nhíu mày. "Nhưng tại sao tôi lại dễ dàng bị pheromone của Omega cấp thấp cuốn hút?".

Bác sĩ lại đẩy mắt kính dày cộp của mình lên một cái, ngẩng đầu liếc nhìn Mặc Từ một cái. "Cậu là Alpha cấp S, pheromone có khả năng áp chế tuyệt đối, khả năng kháng cự trước pheromone cũng cao hơn hẳn Alpha bình thường, đúng ra mà nói thì chỉ cần cậu muốn thì sẽ không bị pheromone của Omega cấp thấp ảnh hưởng tới mình....".

"Thế nhưng, xác thực là bị ảnh hưởng rồi dụ dỗ". Mặc Từ cắn chặt răng. "Còn không phải chỉ một lần".

Bác sĩ phân tích. "Có lẽ là do độ xứng đôi của hai người cực kỳ cao ....".

Nói xong, cầm lấy báo cáo giám định của hai người lên nhìn thoáng qua, lại tiếp tục nói. "Tỷ lệ xứng đôi là 87%".

Mặc Từ đáp. "Cũng không phải là cực kỳ cao, chỉ cần tôi không muốn thì dù có là Omega có độ phù hợp lên đến 95% thì cũng không thể khiến tôi rung động được".

Bác sĩ già đồng ý gật đầu. "Xác thực là Alpha cấp S có thể làm được điều này".

Mặc Từ càng thấy khó hiểu. "Vậy thì tại sao tôi lại như thế?".

Bác sĩ bỏ giấy trả kết quả xuống, nhìn Dung Tước đang ngoan ngoãn ngồi bên ngoài, sau đó lại săm soi Mặc Từ, trả lời hắn một cách sâu xa. "Vậy thì chỉ có thể là sở thích cá nhân của cậu rồi!".

"Sở thích cá nhân của tôi?". Mặc Từ chỉ cảm thấy buồn cười, xung quanh hắn có biết bao nhiêu là đàn ông và phụ nữ ưu tú như thế, xinh đẹp, đáng yêu, khí chất, trí thức, cần cái gì thì có cái đó, thế mà ông bác sĩ này lại nói hắn có sở thích đặc biệt với tên Nhóc Ăn Trộm ngu ngốc, trông hệt như cọng giá đỗ ngoài kia?

Mặc Từ không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua Dung Tước đang ngoan ngoãn ngồi chờ hắn ở bên ngoài, sáng sớm nay khi tra ra chỗ ở của cậu thì hắn trực tiếp gọi vệ sĩ xách cậu ra khỏi căn phòng cho thuê lụp xụp kia, bởi vì đi khá vội cho nên lúc này cậu chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu trắng và chiếc quần jean rất đơn giản làm lộ ra hai cẳng chân thon nhỏ trắng nõn, áo hoodie rõ ràng có hơi dài và rộng, tròng thùng thình trên người cậu, càng khiến cả người cậu trở nên nhỏ xinh mảnh khảnh, hơn nữa gương mặt trắng nõn xinh đẹp phối với đôi mắt đen láy giống như chó nhỏ kia khiến cậu trông không khác gì cậu nhóc đang học cấp ba còn đang tuổi đến trường.

Lúc này, cậu đang nhìn một bé con được người mẹ bế bồng trên tay bằng ánh mắt vừa tò mò lại vừa hâm mộ, dường như thật sự rất thích em bé, cho nên khóe miệng không khỏi cong lên, gương mặt vẫn còn hơi ửng hồng, nhìn bé con bên cạnh bằng ánh mắt tràn đầy tình yêu.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Mặc Từ, Dung Tước theo bản năng quay đầu nhìn qua, khóe miệng vẫn mang theo tươi cười, đôi mắt đen láy tỏa sáng, giống hệt chú chó con mà hắn nuôi hồi còn nhỏ.

ĐM!

Mặc Từ mặt ngoài thì có vẻ đang rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nhịn không được mắng một câu.

CMN, đúng thật là đáng yêu vãi!

Cảm thấy mặt hơi đau....!

Cho dù nội tâm là như vậy, nhưng Mặc Từ vẫn không hài lòng với cái cụm từ "Sở Thích Cá Nhân" kia của bác sĩ, mặt hằm hằm đi ra khỏi phòng khám bệnh.

Thấy hắn đi ra, Dung Tước lập tức từ trên chỗ ngồi đứng bật dậy, chạy chậm đi theo hắn, càng giống như chú chó nhỏ kia hơn.

Vốn dĩ hôm nay đưa Dung Tước đến bệnh viện là để kiểm tra xem cậu có mắc bệnh gì hay không, hiện tại đã kiểm tra xong tất cả hạng mục thấy không có vấn đề gì, Mặc Từ cũng lười dài dòng với cậu, nhân lúc tài xế không có mặt ở đây thì quay đầu nhìn cậu, mặt lạnh tanh nói. "Chuyện tối qua tôi cũng có một phần trách nhiệm nhất định, cho nên chuyện khách sạn trước kia coi như chúng ta huề nhau".

Nhìn đứa nhóc trước mặt lộ vẻ thở phào nhẹ nhõm, Mặc Từ cố tình nhấn mạnh giọng điệu của mình. "Thế nhưng, về sau không được phép cố ý dây dưa với tôi, không thì tôi sẽ không khách khí với cậu nữa đâu!".

"Vâng vâng vâng". Dung Tước vội vàng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, thái độ vô cùng thành khẩn. 

Có cho cậu thêm mười lá gan thì cậu cũng không dám làm ra chuyện kiểu này nữa!

Mặc Từ tiếp tục dọa nạt. "Về sau ở trong công ty thì cũng phải tránh mặt tôi biết chưa? Nếu để tôi trông thấy cậu thì cậu không cần phải đến công ty nữa đâu!".

Dung Tước lại càng ra sức gật đầu, hoàn toàn không dám có ý kiến gì. "Vâng vâng vâng vâng".

Thấy thái độ nhận sai rất có thành ý, Mặc Từ cũng lười so đo với cậu, không biết là có chuyện gì xảy ra mà tài xế vẫn chậm chạp chưa quay lại đây, hắn thuận tay châm một điếu thuốc. "Được rồi, cậu đi đi".

Vừa nghe Mặc Từ chịu thả cho cậu đi, Dung Tước không dám kéo dài thêm một giây, vừa nói lời chào cái là chạy đi nhanh như chớp.

Mặc Từ đứng ở lề đường vừa hút thuốc vừa nhìn theo bóng dáng vụng về đang vội vã chạy đi, được nửa đường còn suýt chút nữa vấp ngã....

Mặc Từ : "....".

Hắn một lần nữa khẳng định tên nhóc này thiếu mất một dây thần kinh rồi!

Không ngờ rằng mình còn ngủ với cậu đến tận hai lần!

Đây quả thật đúng là vết đen trong cuộc đời của hắn!

Điếu thuốc trên tay cháy gần hết thì bóng lưng kia cũng càng ngày càng xa, vừa định thu hồi ánh mắt thì thấy một gã đàn ông hai mắt dáo dác trông lấm la lấm lét đi đến bên cạnh Dung Tước, dường như là đang có vẻ nhắm vào cậu.

Lại thấy gã kia vươn tay ôm lấy bả vai Dung Tước, động tác của Mặc Từ thoáng khựng lại, theo bản năng mà chăm chú nhìn kỹ càng hơn.

Cách đó không xa, chỉ thấy hai người đang nói gì đó, Dung Tước còn ngây ngốc gật đầu, gã kia thì cười nhưng trên mặt không hề có ý tốt, ôm bả vai cậu rẽ vào một quán bar gần đó, còn tên ngốc kia thế mà lại ngoan ngoãn để người ta bá vai bá cổ lừa đi như vậy.

Trong lòng Mặc Từ không khỏi cười lạnh.

Được rồi, không sai chút nào, người này quả thật là một tên ngốc!

Gã kia nhìn qua đã biết không phải dạng người tốt lành gì, trông mặt mày đáng khinh, cười lên cũng thấy gian trá, tùy tiện kéo được một Omega trên đường là dẫn thẳng vào quán bar, chắc chắn là có mục đích gì khác, Nhóc Ăn Trộm kia theo gã vào đó, nói không chừng có khi chết thế nào cũng không biết....

Nhưng ngẫm lại thì thấy mình và Nhóc Ăn Trộm cũng chỉ có quan hệ là ngủ với nhau hai lần mà thôi, nghiêm túc mà nói thì cũng chẳng là gì của nhau cả, cho dù cậu muốn sống hay muốn chết thì cũng không liên quan gì đến hắn....

Mặc dù có suy nghĩ như vậy nhưng ánh mắt của Mặc Từ vẫn không thể dứt khỏi người Dung Tước như cũ, thấy Nhóc Ăn Trộm sắp bị dẫn vào cái quán bar vừa nhìn đã biết không đứng đắn gì, gã đàn ông kia còn vừa đi đường vừa vuốt ve bàn tay cậu, trông đến là buồn nôn....

Gân xanh trên trán Mặc Từ mới giãn ra chưa được bao lâu, nay lại hằn lên.

Hắn thật sự cảm thấy mình bị sự ngu ngốc của cậu đánh bại rồi!

Rụi tắt điếu thuốc trên tay, ném bừa vào thùng rác bên cạnh.

Đứng dậy xông lên !!!

Dung Tước vừa định đẩy cửa đi vào quán bar trước mặt thì đột nhiên gáy của cậu bị người ta túm chặt, mạnh mẽ kéo ngược cậu ra đằng sau, làm cậu mất thăng bằng lảo đảo hai chân vài bước, phía sau lưng lập tức va phải một lồng ngực rắn chắc, ngẩng đầu lên thì đối diện với đôi mắt tuy xinh đẹp nhưng lại tối sầm của Mặc Từ.

Ối, ối, ối ....!

Thấy Dung Tước đột nhiên bị người khác cướp đi, gã vừa định tính kế cậu đang tính há mồm ra mắng chửi, nhưng quay sang lại nhìn thấy Mặc Từ, cả người hắn tỏa ra khí thế của kẻ bề trên khiến gã lập tức rụt đuôi lại, không dám hó hé lời nào.

Mặc Từ lười nói lời vô nghĩa với kẻ như vậy, chỉ lạnh lùng liếc nhìn gã một cái, người nọ đã bị dọa cho tè ra quần chạy mất dạng.

Mặc Từ cúi xuống nhìn Dung Tước trong lồng ngực mình, cậu kinh hoảng không hiểu sao hắn lại xuất hiện ở đây, ngẩng đầu dùng đôi mắt đen nhánh nhìn hắn. "Mặc, Mặc tổng.... Anh còn chuyện gì dặn dò nữa sao?".

Mặc Từ cũng không lập tức trả lời cậu, tài xế đã đánh xe đến bên đường, hắn mở cửa xe ra, dứt khoát vừa nhanh vừa gọn xách cổ cậu nhét vào trong xe, còn mình thì cũng theo vào ngay sau đó.

Dung Tước đột nhiên bị nhét vào xe thì vẻ mặt vô cùng mờ mịt, còn chưa đợi cậu kịp phản ứng lại thì đã nghe Mặc Từ mở miệng mắng xối xả. "Cậu bị ngu phải không? Đầu có bệnh thì nên đi bệnh viện khám đi, tùy tùy tiện tiện theo chân người lạ vào quán bar? Cậu cảm thấy mình sống dai quá rồi à?".

Dung Tước nhìn sắc mặt không mấy tốt đẹp của Mặc Từ, lập tức sợ hãi, theo bản năng rụt cổ lại. "Người, người đó nói.... trong quán bar có việc làm bán thời gian phù hợp với tôi....".

"Cái thứ quán bar rẻ tiền đó cố tình thuê một Omega như cậu vào làm thêm? Làm thêm cái gì chẳng lẽ cậu không hiểu sao?".

"A....".

Mặc Từ nhìn biểu cảm mờ mịt vô tội trên khuôn mặt xinh đẹp kia thì lại càng thêm tức giận, cười lạnh một tiếng. "Cũng đúng thôi, không phải cậu muốn mang thai à? Có phải cảm thấy công việc làm thêm này sẽ hợp ý mình không?".

Nghe Mặc Từ nói vậy, trên mặt Dung Tước lộ rõ vẻ quẫn bách, gương mặt trắng nõn vì cảm thấy thẹn mà trở nên ửng đỏ, cậu chưa kịp nói gì thì Mặc Từ lại hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục nói. "Tuy rằng việc sinh hoạt cá nhân của cậu tôi không có quyền can thiệp, thế nhưng dù gì thì cậu cũng là nhân viên của tập đoàn Mặc thị, thân là lãnh đạo thì tôi vẫn nên cho cậu một lời khuyên, cho dù không biết vì nguyên nhân gì mà cậu lại vội vàng muốn mang thai đến như vậy, nhưng tốt nhất cậu vẫn nên chú ý một chút, không phải điều kiện bản thân không tốt mà cứ đâm quàng đâm xiên như thế, cẩn thận đến khi đó không mang thai được có khi lại mắc bệnh kín nữa đấy".

"Tôi, tôi không....". Dung Tước có hơi kích động vì bị Mặc Từ hiểu lầm, mặt cậu lại càng đỏ hơn vài phần. "Tôi không có bệnh kín gì hết....".

Rồi sau đó lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu. "Tôi cũng không có làm loạn ...".

Mặc Từ lại không hề tin. "Cậu không cần phải nói dối tôi làm gì!".

"Tôi nói thật mà". Dung Tước nôn nóng, đuôi mắt hơi rũ xuống giống cún con cũng bắt đầu ửng đỏ, cậu nhìn thoáng qua Mặc Từ đang ngồi đối diện mình, nhỏ giọng nói. "Tôi thực sự không có làm loạn, lần ở khách sạn là lần đầu tiên.... ở công ty là lần thứ hai....".

"Lần đầu tiên?". Mặc Từ có chút ngoài ý muốn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hahau
Ẩn QC