Chương 28 : Thiên Tính Bẩm Sinh Đáng Hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, nhưng hắn lại cảm thấy hẳn là vẫn phải cảnh cáo và cho cậu nhóc này cảm nhận được nguy hiểm, đừng ỷ vào việc bản thân được hắn quá cưng chiều mà không biết điểm dừng.

Cứ vậy, hắn tìm một người có thể thay thế vào vị trí của cậu.

Khi hắn dẫn Tô Đồng vào trong công ty, cậu nhóc ấy nhìn thấy bọn họ thì vẻ cô đơn khổ sở trong ánh mắt đều rất dễ bị nhận ra.

Quả nhiên tên nhóc này vẫn để ý hắn mà.

Đợi đến buổi chiều khi cậu nhóc tiến vào văn phòng đưa tài liệu cho hắn, vành mắt ửng hồng, trông vô cùng uể oải, dáng vẻ giống như trái cà héo nhưng lại còn cố gắng ra vẻ không có việc gì, hắn thấy vậy lập tức mềm lòng.

Trong lòng hắn nghĩ, nếu cậu nhóc dùng đôi mắt ửng hồng nức nở lôi kéo góc áo của hắn, nói xin lỗi với hắn, vậy thì hắn sẽ rộng lòng bỏ qua cho cậu một lần.

Lại không ngờ rằng, cậu không phải là đang lạt mềm buộc chặt với hắn, cũng không phải lấy lùi làm tiến, mà cậu thật sự rơi lệ, giọng nói cũng nức nở, nhưng không phải là lời xin lỗi trong dự đoán mà là lời tố cáo trần trụi.

Cậu nói : Anh, chưa có ai tệ hại như anh!

Ha....

Thật nực cười....

Mặc Từ đường đường là Tổng giám đốc của Mặc thị, Alpha cấp cao, có bao nhiêu người ngưỡng mộ khát vọng, muốn nịnh nọt ôm đùi hắn, người con trai kia rõ ràng chỉ là một Omega cấp thấp, ngoại trừ xinh đẹp đáng yêu một chút ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt, đầu óc cũng không thông minh cho lắm, một người như vậy mà cũng chỉ trỏ nói hắn tệ hại sao?

Quả nhiên là trong thời gian này là do hắn đối xử quá tốt với cậu, cho nên cậu mới có lá gan làm trời làm đất với hắn.

Đã ở trong giới thương nghiệp lăn lộn nhiều năm như vậy, người ghen ghét hắn, châm chọc hắn cũng có không ít, Mặc Từ vốn dĩ không phải là người dễ bị cảm xúc chi phối, cũng không biết tại sao khi bị Dung Tước nói như vậy, hắn lại cảm thấy cực kỳ tức giận.

Thậm chí trước mặt hắn, cậu nhóc còn luôn miệng nói bản thân có phương pháp khác để có thể mang thai, thật là nực cười đến cực điểm.

Cũng không phải bản thân hắn khinh thường Omega cấp thấp, mà tình trạng thực tế của xã hội này chính là như vậy, để một Omega cấp thấp sinh con thì sau này sẽ kéo theo rất nhiều hậu quả, ai lại rảnh rỗi đến mức tìm cho mình một đống phiền phức như vậy?

Nói cái gì mà phương pháp khác, cậu chỉ là bị người khác mồm mép lừa gạt mà thôi, cậu nhóc này bị lừa cũng không phải lần đầu, đến lúc đó bị lừa đến không còn manh giáp, sau khi hoàn toàn tỉnh ngộ, còn không phải sẽ đáng thương mà thê thảm quay về cầu xin hắn sao?

Tất nhiên cũng có ngoại lệ, đó chính là cậu gặp được người thực lòng thích mình, thì sẽ không xảy ra mấy thứ trong tính toán đó, nhưng cho đến hiện giờ ngay cả bản thân nhóc cũng hiểu rõ điều kiện của chính mình, có thể gặp được người thật lòng trả giá vì cậu đã ít lại càng ít, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy thì sao có thể gặp được chứ....

Bởi vậy lúc Mặc Từ nghe Khúc Triệt nói muốn cùng Dung Tước sinh con, theo phản xạ, hắn vẫn cho rằng Khúc Triệt vẫn là cái tên trong tưởng tượng của mình trước đây, lại không thể ngờ rằng gã đàn ông vẫn luôn ngả ngớn lại nghiêm túc đến bất ngờ.

Cái vẻ dịu dàng chân thành của hắn ta khi nhìn Dung Tước cũng không giống đang giả vờ, dường như hắn thật sự có ý định như vậy....

Cậu nhóc của hắn có thể sẽ mang thai con của Alpha khác, thậm chí tương lai còn kết hôn với tên Alpha kia, trở thành Omega của người khác....

Mà hai người bọn họ đến cuối cùng cũng chỉ là —— người dưng qua đường!

....

....

Khi vừa bước đến hành lang, đột nhiên cảm nhận được pheromone của Mặc Từ quanh quẩn trước cửa nhà mình, Dung Tước hoảng sợ, cho là bản thân mình đã gặp ảo giác.

Trong buổi tiệc bị pheromone của Mặc Từ ảnh hưởng, cứ như thế cho đến khi đã rời khỏi, tình trạng của cậu vẫn luôn bất ổn.

Khúc Triệt đã phải phóng ra một lượng lớn pheromone tiến hành an ủi cậu, mãi cho đến khi một tia pheromone cuối cùng của Mặc Từ trên người cậu bị che lấp, tình trạng bất ổn đó mới dần hòa hoãn lại.

Sau khi tình trạng đỡ hơn, cậu mới đi gặp vị chuyên gia sinh sản trong truyền thuyết kia, gặp mặt đối phương cùng trao đổi một lúc, bất tri bất giác đã qua mười hai giờ.

Cho nên Dung Tước liền gạt bỏ ý định bất chợt này của bản thân, đã trễ như vậy rồi, Mặc Từ —— người đàn ông ấy sao có thể xuất hiện ở trước cửa nhà cậu được cơ chứ....

Có khi....

Anh còn đang ở bên Tô Đồng, bận rộn an ủi gã ta nữa kìa....

"Mặc, Mặc Từ....?".

Dung Tước không xác định được mà nhìn bóng dáng người đàn ông cao lớn đang đi đến.

Lúc này trên người hắn vẫn mặc bộ âu phục màu đen trong bữa tiệc ban nãy, khí thế quanh thân bức người đến dị thường.

Tuy rằng không biết người đàn ông trước mặt này tại sao lại tản ra hơi lạnh thấu xương, vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ, nhưng không thể nghi ngờ người này đúng thật là Mặc Từ.

Dung Tước âm thầm thở ra một hơi, cậu còn lo lắng là người lạ mang ý đồ xấu.

Cậu nhìn anh chầm chậm bước về phía mình, thân hình cao lớn cường tráng giống như một bức tường, anh càng đến gần càng cảm nhận được mùi pheromone nồng đậm đó mang đến một cảm giác cực kỳ áp bách, Dung Tước dễ dàng nhận ra tâm trạng anh đang vô cùng ác liệt.

Dung Tước không rõ nguyên do, theo bản năng lại cảm giác được hơi thở của Mặc Từ nguy hiểm nói không nên lời, trực giác nói cho cậu biết tình trạng của người đàn ông này không đúng lắm, cậu vô thức lùi lại về sau, ngẩng đầu hoảng loạn nhìn người đàn ông trước mặt. "Mặc, Mặc tổng! Đã trễ như vậy rồi, anh còn đến tìm tôi là có chuyện gì sao? Trễ lắm rồi, có chuyện gì thì ngày mai chúng ta lại....".

"Dung Tước". Mặc Từ cắt ngang lời cậu nói, ánh mắt sắc bén mà thâm thúy nhìn chằm chằm người con trai trước mặt, lúc này trên người của người con trai này nồng nặc mùi pheromone của Alpha, mà pheromone mùi hoa hồng này hiển nhiên là thuộc về Alpha kia.

Tại sao trên người một Omega lại dính mùi pheromone Alpha nồng như vậy, nguyên nhân rất rõ ràng, hiển nhiên là đã thân mật tiếp xúc rồi.

Đột nhiên Mặc Từ nở nụ cười.

Nụ cười trên khuôn mặt đó vẫn đẹp trai như vậy nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác cực độ nguy hiểm.

Sau đó, cậu nghe thấy anh bâng quơ hỏi một câu. "Em vừa ngủ với Khúc Triệt sao?".

Dung Tước ngẩn người, sau khi phản ứng lại thì không kiềm được mà đỏ mặt lắc đầu, thầm nghĩ, không ngờ người đàn ông này nửa đêm nửa hôm tới nhà cậu chỉ để hỏi cái vấn đề kiểu này.

Nghĩ vậy xong thì mắt cậu không khỏi trợn tròn lên.

Rồi dưới ánh mắt của Mặc Từ, Dung Tước trừng mắt nghiến răng nói. "Anh, anh nói bậy bạ cái gì đó?".

Trong lúc nói chuyện, Mặc Từ đã gần như đi đến sát trước mặt cậu, giọng điệu vẫn âm trầm như cũ. "Vậy —— em nói tôi nghe xem, tại sao trên người em lại nồng nặc cái mùi gay mũi kia?".

Pheromone của Mặc Từ ngày càng nồng đậm, khiến Dung Tước bị áp chế đến mức hai chân mềm nhũn, phải dựa lưng vào tường mới may mắn không ngã sấp mặt trước người đàn ông này, nhưng cho dù là vậy thì cơ thể cậu đang dần dần mất kiểm soát, run đến lẩy bẩy.

Đối diện với mùi pheromone tinh khiết từ trên người Mặc Từ phóng ra, Dung Tước chưa từng bao giờ gặp qua tình trạng này của Mặc Từ, cảm giác lục phủ ngũ tạng của cậu đang vô cùng nóng rát, giống như giây tiếp theo bản thân sẽ bị luồng pheromone mạnh mẽ bức người này vây lấy rồi cắn nuốt, trán cậu nhanh chóng rịn một tầng mồ hôi mỏng, vất vả cắn răng mở miệng. "Trên, trên người tôi dù có mùi gì thì cũng không liên quan đến anh....".

"Không liên quan đến tôi?". Mặc Từ tức đến bật cười.

Dung Tước nhìn người đàn ông đang cười lạnh lùng trước mặt mà run rẩy cả người, không biết có phải do cậu quá sợ hãi cho nên đã gặp ảo giác hay không, vậy mà lại nhìn thấy đáy mắt xinh đẹp màu đen thẫm của Mặc Từ lóe lên ánh vàng kim kì dị.

"Em là Omega của tôi, cũng chỉ có thể là của tôi mà thôi!".

Dung Tước quật cường nói. "Không phải, tôi không còn là Omega của anh, chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi....".

Mặc Từ nhìn chằm chằm khuôn mặt chật vật có chút vặn vẹo của Dung Tước, đôi mắt trở nên lạnh lẽo sắc bén không khác gì một mũi tên. "Là em đến trêu chọc tôi trước, là em đã cầu xin tôi làm em, hiện tại em muốn kết thúc thì chúng ta sẽ kết thúc sao?".

Cảm giác khó chịu càng lúc càng dữ dội, thậm chí Dung Tước còn có ảo giác thời gian như đang dừng lại, cảm giác sợ hãi cực độ trước giờ chưa từng có kéo đến, chút lý trí ít ỏi còn sót lại nói cho cậu biết phải nhanh chóng rời khỏi người đàn ông này.

"Trễ, trễ quá rồi, tôi phải về nhà....". Dung Tước lảo đảo muốn thật nhanh trở về, đột nhiên cậu cảm thấy mùi pheromone trong không khí càng nồng đậm hơn, mạnh mẽ đánh vào cơ thể cậu, mũi cậu hơi ướt, chất lỏng ấm nóng nhanh chóng rơi xuống, theo bản năng cậu đưa tay lên muốn lau mũi, lúc này mới nhận ra cơ thể không còn chút sức lực nào, sau đó trước mắt tối sầm lại, hôn mê ngất xỉu.

-

Trong ký ức cuối cùng của Dung Tước, những việc đó chỉ xảy ra trong tích tắc, nhưng khi cậu tỉnh lại thì bên ngoài đã không còn tối đen, đầu cậu vẫn choáng váng, nhanh chóng nhận ra bản thân đang nằm trên giường, trong miệng có mùi rỉ sắt, cơ thể vô lực, tuyến thể sau gáy nóng rực lên, sâu trong thân thể cảm nhận được luồng khô nóng quen thuộc, hiển nhiên là triệu chứng của kỳ phát tình.

"Ưm, ưm....".

Cơ thể đột nhiên trở nên vô cùng nóng, cảm giác nguyên thủy đáng sợ chạy khắp người, dục vọng trong thân thể khao khát được giải phóng khiến Dung Tước không biết phải làm sao, miệng huyệt giữa hai chân nóng hầm hập, dù hít sâu thế nào cũng không giảm bớt, ngược lại phần lớn chất lỏng bên trong cơ thể cũng đã trào ra.

Cậu lắc đầu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, Dung Tước muốn trèo xuống giường, lúc này mới phát hiện ra, dù chỉ là đứng lên thôi thì cơ thể cũng đã quá sức, khó khăn lắm cậu mới run rẩy đứng được lên, đột nhiên cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Mặc Từ vang lên. "Tỉnh rồi sao?".

Dung Tước xoay đầu lại nhìn Mặc Từ đang ngồi trên sofa cách cậu không xa, lúc này anh đã cởi áo khoác ngoài ra, cà vạt cũng đã tháo xuống, cổ áo sơmi hơi nới rộng, cần cổ thon dài và xương quai xanh gợi cảm lộ lên, trên tay anh đang cầm ly rượu, anh lắc nhẹ làm cho rượu đỏ trong ly dao động qua lại.

Anh ngồi ở đó, toàn thân toát lên khí chất tao nhã khí phách, ánh mắt sáng rực như con báo đen đang săn mồi trong đêm đen.

Trong phòng tràn ngập mùi pheromone tinh khiết, mỗi lần hít thở thì mùi Đàn Hương kia đều xộc thẳng vào khoang mũi cậu, tiến vào trong cơ thể rồi xâm chiếm giác quan cùng cảm quan và suy nghĩ của cậu.

"Mặc, Mặc Từ....".

Mặc Từ đặt ly rượu xuống, đứng lên đi tới cạnh giường, hắn từ trên cao nhìn xuống người đang run rẩy vì pheromone của mình, nâng khuôn mặt xinh đẹp của cậu lên, ngón cái tiến vào khoang miệng nhỏ nhắn, vuốt ve vòm lợi mẫn cảm, sau khi xác nhận cậu không có chảy máu nữa thì mới nhỏ giọng lên tiếng. "Thật xin lỗi, lúc nãy pheromone mất kiểm soát, chỉ có điều khi nãy bác sĩ đã tới khám qua, em chỉ bị chảy máu mũi thôi, đầu và cơ thể không bị tôi làm tổn thương....".

Dung Tước mở to mắt, trong ánh mắt tràn ngập hoảng sợ bất an, cơ thể không ngừng run rẩy trước đụng chạm nhỏ của Mặc Từ, cảm giác tê dại lan truyền khắp người cậu, cậu biết đây là bản năng khi Omega nhỏ bé đứng trước một Alpha, hơn nữa còn là Alpha cấp S.

"Mặc, Mặc Từ.... Em muốn về nhà....".

Dung Tước vừa lùi về sau vừa nhỏ giọng nói, sau khi tránh thoát bàn tay đang nâng mặt mình của Mặc Từ, ngay lúc này cậu bò xuống giường muốn trốn chạy theo bản năng.

Pheromone ở sau lưng đánh úp tới, chân Dung Tước vừa chạm đất còn chưa đứng vững đã bị áp chế ngã ngồi trên mặt đất, đầu không ngừng choáng váng, làn da trắng nõn cũng đã ửng hồng lên, cơ thể run bần bật, cậu bất lực co người lại, chật vật thở hổn hển, âm thanh lắp bắp vang lên. "Đừng mà.... Uhm.... Mặc Từ.... Ah, ưm.... Cầu xin anh, xin anh.... Thu pheromone lại đi....".

Mặc Từ vẫn im lặng đứng nơi đó, hắn giống như một vị vương giả đứng nhìn người đang bị pheromone của mình làm cho chật vật.

Pheromone mạnh mẽ bức người khiến Dung Tước gần như không thở nổi, khóe mắt đỏ bừng, gương mặt ửng hồng, cơ thể không ngừng run lên bởi vì sâu trong cơ thể đang nóng rực đến bất thường, khoái cảm tê dại sau gáy dường như muốn cắn nuốt toàn bộ lý trí của cậu.

Tuy rằng Dung Tước phản ứng chậm, nhưng đã ở dưới tình huống này, cậu đã hiểu được ý định của Mặc Từ....

Và rồi cậu thật sự không thể nào hiểu được, cố gắng cắn chặt môi mình để cơn đau khiến bản thân tỉnh táo lên suy nghĩ một chút, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông giống như một vị vương giả đứng trên đỉnh kim tự tháp. "Vì, vì sao đột nhiên lại muốn.... Chúng ta.... Không phải đã kết thúc rồi sao....".

Đôi mắt màu vàng kim của Mặc Từ trở nên tối sầm lại, đột nhiên hắn khẽ cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh. "Em và tôi đều đang phát tình, còn lý do nào hợp lý hơn để làm tình nữa chứ?".

"Không, không muốn....". Dung Tước từ chối lắc đầu, người trước đây dễ dàng bị dụ dỗ vào tay nhưng hiện giờ lại kiên trì đến bất ngờ.

"Em không.... Không muốn làm với anh.... Anh, anh đi tìm người khác đi.... Tìm Tô Đồng.... Uhm.... Ah ưm....".

Khi quyết định quên đi người đàn ông này cậu vẫn luôn vô cùng khó khăn, ngày nhớ đêm nhớ, sống rất mệt mỏi, cậu không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa....

Mặc Từ nhìn đôi mắt đỏ ửng đẫm lệ kia, làn da cậu cũng đã ửng hồng vì phát tình nhưng vẫn kiên trì từ chối hắn, đôi mắt thâm trầm ẩn chứa lửa giận, giọng nói lạnh lùng vang lên. "Không phải chỉ cần có người làm em mang thai, em sẽ ngủ với bất kỳ Alpha nào sao? Sao bây giờ tôi lại không được rồi? Hay là bởi em và Khúc Triệt đã nối lại tình xưa, bắt đầu giữ mình vì hắn rồi?".

"Không phải!". Khuôn mặt Dung Tước đẫm lệ vì bị tra tấn, cậu không muốn Mặc Từ biết được tâm tư của mình, nhưng đầu óc hỗn loạn khiến cậu không có cách nào suy nghĩ được, chỉ có thể lắc đầu phủ nhận. "Em không có.... Không phải.... Không phải vậy....".

Mặc Từ dường như đã đến giới hạn cuối cùng, nồng độ pheromone trên người càng tăng thêm, bao phủ lấy Omega đang vô cùng chật vật kia, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo ý tứ không cho phép từ chối. "Lại đây!".

Cuối cùng, dưới pheromone nồng đậm của Alpha, Dung Tước đã đánh mất lý trí, cậu run rẩy đưa tay về phía Mặc Từ, nhỏ giọng nức nở. "Mặc, Mặc Từ.... Em, nóng quá....".

Dù thống hận ra sao thì....

Khi đối diện với Alpha, Omega không thể không thuần phục!

Sâu trong xương cốt của Omega chính là vẫn luôn mang theo thiên tính bẩm sinh đáng hận....

( Chương sau H+ tóe máu=]] )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hahau
Ẩn QC