Chương 12.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn lễ của Cố Lưu Ly và Hạ Vô Tình được quyết định rất nhanh, vào ngày bảy tháng hai, cách hiện tại gần nửa tháng nữa.

Thời gian cực kì gấp gáp, hỉ bào nệm chăn hay hồi môn đồ cưới gì đó, Vô Tình đều không chuẩn bị kịp. Mà bên kia, nửa món sính lễ Cố Lưu Ly vẫn chưa có kiếm ra, sợ rằng đến ngày cưới cũng không gom được đủ đầy. Bất quá cả hai đều nghĩ mấy vật ngoài thân này không quá thiết yếu, được đến đâu hay đến đó, đối với họ, con người mới là điều quan trọng.

Mà người đó...

"Mẫu thân!"

Vô Tình quỳ bên giường, ngắm nhìn khuôn mặt tiều tụy xanh xao của Hạ A Sửu, nhẹ giọng hỏi:

"Hôm nay người cảm thấy thế nào?!"

Đôi mắt Hạ A Sửu vẩn đục mơ màng, hơi hé ra muốn liếc nhìn nàng, lại chẳng nhìn được gì, nặng nề khép lại. Triệu Vũ Hi thấy thế liền vỗ nhẹ bờ vai nàng ấy, dịu dàng gọi:

"Sửu Nhi, nữ nhi đến thăm nàng này! Nàng ngủ cả ngày rồi, giờ tỉnh dậy nói chuyện với con bé một chút.. được không?!"

"..."

"Có được không?!"

Triệu Vũ Hi vẫn kiên trì đợi, một lúc lâu thấy Hạ A Sửu thều thào đáp lại, ông liền cẩn thận đỡ nàng ấy ngồi dậy, không quên lót dưới lưng vài lớp gối dựa cực kì mềm mại, rồi mới quay qua Hạ Vô Tình, nhẹ giọng nói:

"Gần đây mẫu thân con thường lâm vào mê man, thời gian thanh tỉnh lại ngày một ngắn! Có thể tỉnh táo được chừng một hai khắc.. con.. nắm chắc thời gian, có gì thì tranh thủ nói với nàng!"

Hạ Vô Tình ngước nhìn ông, dường như có thể xuyên qua giọng nói đạm nhạt cùng khuôn mặt bình tĩnh đó thấy được một linh hồn mệt nhoài đau đớn, bi thương thảm thiết đến cùng cực. Nàng nhấp khóe môi, muốn nói gì đó lại chẳng thốt ra lời, rốt cục chỉ có thể nắm chặt lấy bàn tay tái nhợt gầy gò của mẫu thân mình, khẽ khàng bảo:

"Mẫu thân... con và Ly ca sắp thành thân rồi! Vào ngày bảy tháng hai tới.. mẫu thân sẽ không phải đợi lâu đâu! Mẫu thân.. Kỹ năng may vá của con thật tệ, Tiểu Thúy cô cô nói sẽ giúp con may áo cưới, còn chăn nệm và thường phục chỉ có thể mướn tiệm bên ngoài may..."

"Ừm..."

"Mẫu thân, bọn con định tổ chức hôn lễ ở suối đào ngàn năm! Cũng không mời khách nhân, mà chỉ có gia đình mình, Tiểu Thúy cô cô cùng Tiểu Lục! Này cũng không phải qua quýt tùy tiện, con muốn hôn lễ chỉ thuộc về riêng con cùng chàng, có sự chứng giám của trời đất và thân nhân, như thế là đủ! Mẫu thân cũng cảm thấy vậy chứ?!"

"Ừm.. mùa xuân.. suối đào rất đẹp.. rất ý vị.. tốt lắm..."

Thanh âm Hạ A Sửu thều thào mỏng mảnh, mỗi từ thốt ra như sương vương trong gió, Vô Tình biết để có thể nói chuyện với nàng như vậy, mẫu thân gần như đã dùng cạn sức lực rồi!

Mẫu thân của nàng đã yếu lắm rồi, những ngày gần đây lại càng thêm ốm yếu, sợ rằng sẽ chẳng trụ được bao lâu. Mẫu thân hẳn sẽ chết, vào mùa hạ, hay mùa thu tới này? Hạ Vô Tình không rõ!

Điều duy nhất nàng có thể làm chỉ là cố hết sức làm mẫu thân vui lòng, hoàn thành những tâm nguyện cuối cùng của người, ví như cho mẫu thân thấy nam nhân nàng sắp gả cho yêu thương nàng như thế nào, bọn họ sẽ kết hôn, sẽ hạnh phúc bên nhau thế nào.. Để mẫu thân thấy nàng cùng hắn sinh con đẻ cái, điền viên vui vẻ... để mẫu thân có thể ra đi an tường, không còn vướng bận lo lắng cho tương lai của nàng nữa!

Mẫu thân tỉnh táo được một hồi rồi lại ngủ lịm đi mất, Vô Tình cẩn thận giém góc chăn cho nàng ấy rồi mới nhẹ chân rời đi.

Hiện giờ, cách ngày cưới của nàng chỉ còn ba hôm, thế nhưng vì sức khỏe của mẫu thân, cả Triệu phủ vẫn ngập trong không khí thê lương u trầm, không dây nổi nửa tia cuồng hỷ. Hạ Vô Tình thở dài thườn thượt, dẫn theo Tiểu Lục một lần nữa sắp xếp lại thư phòng viện tử, những thức khác bọn họ có thể qua loa mặc kệ, nhưng sau khi kết hôn Cố Lưu Ly sẽ về đây ở rể, tối thiểu gì nơi ở cũng phải có.

Ngày cưới đến, gió nhẹ mây trong, nắng vàng trải khắp...

Cố Lưu Ly ngơ ngẩn nhìn thiếu nữ đầu cài trâm công mũ phượng, gót sen nạm ngọc, mình khoác áo hỉ kim tuyến trân châu ... nàng xinh đẹp lộng lẫy hơn bất cứ bất cứ nữ nhân nào, càng đẹp hơn tất cả khoảnh khắc nào từng có trước đây.. nàng.. sắp trở thành tân nương của hắn...

"Nhận định rồi?!"

Hắn cố khắc chế trái tim điên cuồng vì rung động cùng day dứt trong lồng ngực, run run hỏi:

"Gả cho ta.. sẽ không hối hận chứ?!"

"Không hối hận!"

Hạ Vô Tình nhoẻn cười, kéo bàn tay hắn, bước từng bước, đi về suối đào ngàn tuổi. Bấy giờ Triệu Vũ Hi cùng Hạ A Sửu đã sớm có mặt, ngồi dưới tàng cây, chăm chú nhìn về phía hai người. Trong mắt Hạ A Sửu là nhân ái hiền từ, trong mắt Triệu Vũ Hi là trìu mến yêu thương, và dường như còn pha chút ước ao mong mỏi. Ông hít một hơi dài, dịu dàng nói:

"Tân lang tân nương cùng nhau bước lên, chuẩn bị hành lễ!"

"Dạ!"

"Nhất bái thiên địa!"

Giọng nói Triệu Vũ Hi rốt cục vang vọng, là bái thứ nhất!

Hạ Vô Tình và Cố Lưu Ly ngẩng đầu, cả một khoảng trời phía trước rực rỡ hoa đào, có bung nở nhiệt thành, có dịu dàng e ấp, lại có những đóa chao nghiêng bay lượn. Mỗi đóa mỗi đóa đều như chứa đựng một linh hồn sinh động như vậy, nhảy múa lên muôn vàn vũ điệu trước mắt hai người.

Là vũ khúc của thần, ngài đang chúc phúc cho bọn họ sao?!

Nếu vậy thì thần tiên trên cao, cầu xin ngài hãy minh chứng cho con cùng nam nhân cạnh bên, phù hộ cho chúng con vĩnh kết đồng tâm, đời đời kiếp kiếp, răng long đầu bạc!

Vô Tình vừa khẽ tự nhủ trong lòng, vừa thành kính vái lạy.

"Nhị bái cao đường!"

Thanh âm của Triệu Vũ Hi lại vang lên khàn khàn, Vô Tình quay đầu, đối lại ánh mắt của ông, đột nhiên mỉm cười thực nhẹ.

Nàng nghĩ, Triệu Vũ Hi đã già rồi!

Chưa đến ngũ tuần, đầu lại bạc trắng, nếp nhăn in hằn cùng vẻ tang thương không cách nào che đậy nơi đáy mắt... Triệu Vũ Hi già thực rồi, một người già vẫn mãi gồng gánh biết bao báo ứng cho tội lỗi mà mình mắc phải hồi trẻ, vẫn mãi sống trong tự trách tột cùng, hoảng loạn day dứt cùng sợ hãi ân hận...

Mẫu thân còn đây mà ông đã khổ sở như vậy, nàng không dám tưởng tượng nếu mẫu thân đi rồi, ông ta sẽ thế nào? Sẽ lập tức tự vẫn theo mẫu thân, hay là biến thành một thi thể trống rỗng, mê man ngắc ngoải mà tồn tại?!

Triệu Vũ Hi.. kì thực đã chịu đủ trừng phạt! Một người già thảm hại mà ngu ngốc như vậy, kì thực.. nàng cũng đâu cần oán hận?!

Bọn họ.. kì thực là một gia đình, là những người thân mật gắn bó, quan trọng nhất của nhau mà!

Tha thứ cho ông ấy.. Hạ Vô Tình vừa tự nhủ, vừa nghiêm nghiêm cẩn cẩn cúi đầu, quỳ gối xuống.

Bái thứ hai, bái phụ mẫu sinh thành!

Cám ơn mẫu thân đã không màng nhọc nhằn đau đớn sinh con ra trên đời, đã luôn chăm sóc yêu thương con! Cám ơn... phụ thân.. cám ơn phụ thân đã luôn nhớ đến con, bao dung che chở cho con nhiều như vậy! Cầu nguyện cho hai người mạnh khỏe, có thể sống thật dài thật lâu, trường an trường nhạc...

"Phu thê giao bái!"

Bái thứ ba, Vô Tình quay sang đối lại ánh mặt của Cố Lưu Ly, tất thảy chuyện trước đây như tràn về trước mắt. Từ lần đầu gặp gỡ, ghét bỏ nghi kỵ đến thấu hiểu quan tâm.. từ bèo nước sơ giao đến kết bái huynh đệ.. cùng nhau trải qua lằn ranh sinh tử.. kết duyên sư đồ.. hiểu lầm.. xa cách.. rồi hòa giải nối kết.. rồi lại trở về bên nhau...

Chuyện cũ lướt qua, cõi lòng như chảy trôi dòng suối ngọt, Hạ Vô Tình bỗng chợt hiểu: đây là nam nhân của nàng!

Và từ giờ về sau chàng cũng sẽ thành gia đình, thân nhân, trở thành người quan trọng nhất trong sinh mạng của nàng. Cho nên cầu chúc cho phu thê hai người trăm năm ngàn năm sau này, vẫn mãi giống như ngày hôm nay!

Lưu giữ lại những khoảnh khắc này, cảm tình này.. cầu cho bọn họ vẹn tròn.. vĩnh viễn...

Hôn lễ diễn ra lặng lẽ đơn giản, không quà cáp, cũng chẳng tiệc tùng rượu chè. Có điều Hạ A Sửu lại rất vui vẻ, mấy ngày sau đó khuôn mặt nàng cũng không còn tiều tụy tái nhợt, mà hồng hào khỏe khoắn hẳn lên, trông thực sinh động và dồi dào sức sống.

Đại phu gọi đó là hồi quang phản chiếu, có lẽ không kịp chờ đến mùa hạ uống canh sen, trời thu ngâm trà cúc, số mệnh đã định, nàng ấy sẽ rời đi trong mùa đào hoa xinh đẹp rực rỡ này rồi!

Hạ Vô Tình và Cố Lưu Ly đứng từ xa, lặng lẽ nhìn Triệu Vũ Hi kiên trì cõng Hạ A Sửu đi từng bước.. từng bước một!

Bước qua nhiều con đường, ngắm nhìn thêm nhiều cảnh sắc, gặp gỡ thật nhiều người, trải nghiệm thêm càng nhiều càng nhiều chuyện... dường như muốn bồi đắp cho người kia tất thảy nuối tiếc của cuộc đời này.. nhưng mà.. đâu còn kịp...

Hốc mắt Triệu Vũ Hi đỏ bừng, lại yếu ớt khô cằn, không rơi nổi một giọt nước. Là nước mắt đã sớm chảy hết, hay là tột cùng tuyệt vọng đau đớn, đến mức không còn đủ sức rơi nổi giọt nước nào?! Triệu Vũ Hi khẽ thở thực dài, rồi nắm lấy bàn tay người con gái trong lòng, khàn khàn giọng:

"Sửu Nhi.. chúng ta rốt cục đã có thể trở về nơi đây.. cùng nhau ngắm đào hoa bừng nở..."

Lời hứa năm ấy tưởng đơn giản nhỏ nhặt, để thành hiện thực không ngờ mất đến nửa cuộc đời. Dù vậy.. rốt cục bọn họ cũng đã cùng đến nơi này, ngắm đào hoa ...

"Sửu Nhi.. nàng từng nói với ta.. suối đào là tiên cảnh.. người người thành tiên nhân.. tình sẽ thành địa cửu thiên trường.. đời đời kiếp kiếp... Thế nhưng.. ta lại tạo quá nhiều ác nghiệp, sợ rằng sau này chẳng thể siêu sinh nữa..."

Giết cha giết anh, giết thầy giết vợ... lừa vua dối dân, hãm hại công thần.. máu tanh tưởi nhuộm đỏ hai bàn tay, rửa không được, trả không hết...

"Sửu Nhi.. vậy nên ta chẳng thể thành tiên nữa.. cho nên nàng.. nàng cũng đừng đi đầu thai nhé! Hãy đợi ta.. đợi ta cùng trở thành một đôi cô hồn dã quỷ.. được không?!"

"Được.. ta.. đợi chàng!"

Thanh âm Hạ A Sửu yếu ớt mỏng mảnh, hòa cùng hoa đào, theo gió cuốn xa. Triệu Vũ Hi không níu giữ được.. âm thanh.. hơi ấm.. và linh hồn của nàng.. khoảnh khắc ấy cũng đã chậm rãi rời xa ông.

Hạ A Sửu đã chết rồi.. hoàn toàn.. không bao giờ trở về nữa!

Hạ Vô Tình vừa quỳ trước linh cữu, trầm mặc đốt từng tờ vàng mã, vừa tự nhủ:

"Mẫu thân, Tình Nhi đã lớn, đã có thể tự lo bản thân thân mình! Còn có Ly ca, bọn con sẽ thay người chăm sóc tốt phụ thân! Bọn con và phụ thân sẽ sống thật vui vẻ.. Nên mẫu thân đừng lo lắng gì cả.. cho đến khi gia đình ta một lần nữa đoàn tụ, người ở nơi đó.. cũng phải thật an bình hạnh phúc nhé..."

_________________

Từ đoạn này mình sẽ đổi xưng hô, Vô Tình và Lưu Ly đã kết hôn, xưng chàng- nàng, gọi phu nhân- đại nhân. Vô Tình đã tha thứ cho cha, sẽ gọi ông là phụ thân mà không phải lão già nọ kia nữa nhé!

__________________

Tang lễ của Hạ A Sửu đã kết thúc được vài tuần, Triệu Vũ Hi vẫn còn sống, nhưng không ngoài dự đoán của Vô Tình, ông sống như một cỗ thi thể. Không cảm xúc, không linh hồn, đó hẳn không phải là sống, mà là ngắc ngoải tồn tại!

Vô Tình biết ông như vậy, đều là vì nàng! Nếu không phải vì còn vướng bận nàng, kể từ buổi chiều xuân đó, ông đã sớm lựa chọn đi cùng mẫu thân!

Thực là một kẻ ngốc nghếch đến đáng thương!

Vô Tình thầm mắng trong lòng, vừa cẩn thận múc canh gà ra tô, vừa dặn dò hỏi Tiểu Lục:

"Mang cái này sang cho lão gia, nói với ông là ta tự tay nấu, nếu ông ta dám không uống thì cũng đừng nhìn mặt ta nữa!"

"Dạ!"

"Phần còn lại trong nồi, đợi khi nào Ly ca trở về, lại hâm nóng cho chàng..."

"Phu nhân, đại nhân vừa cho người về báo tối nay sẽ không về!"

"Lại không về?!"

Hạ Vô Tình nhíu chặt đuôi mày. Kể từ khi mẫu thân mất, phụ thân không màng chính sự, mọi chuyện trong phủ đổ lên đầu nàng, mà chuyện trong triều đều giao hết lại cho Cố Lưu Ly. Cho nên.. hắn vô cùng bận rộn!

Hạ Vô Tình không nhớ nổi lần cuối cùng mình cùng hắn ăn bữa cơm là ngày nào tháng nào nữa! Bọn họ cũng đã đến một tuần không ngủ cùng giường, chứ đừng nói là ân ái thân cận! Những điều này làm Vô Tình bất an khó chịu, nàng nghĩ mình nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện rõ ràng với hắn!

Tiếc rằng, cơ hội chẳng bao giờ đến.. bởi vì chỉ vài ngày sau đó, Triệu gia bỗng hứng lấy mối tai ương ngập đầu, khủng khiếp đáng sợ. Đó là một ngàn bốn trăm hai mươi ba tờ đơn kiện, đồng loạt đưa lên tố cáo Triệu Vũ Hi với đủ loại tội trạng kinh người.

Nhẹ thì kéo bè kết đảng, mua quan bán tước, chèn ép kẻ dưới, hãm hại bề trên... nặng thì giết người phóng hỏa, hãm hại trung lương hiền thần...

Trước cổng Thiên Quan môn, tiếng khóc oán thấu tận trời xanh, trống kêu oan đánh suốt ba ngày ba đêm không dứt.

"Nghe gì chưa? Lại có một đơn kiện Thái sư đại nhân nữa đó!"

"Thái sư gì? Cẩu quan thì có! Nghe bảo đơn lần này tố cáo lão ta cấu kết ngoại địch, vu oan giá họa cho một vị Thượng thư Hình bộ họ Trần!"

"Phải rồi! Thấy bảo khi mới vào Hình bộ, chính Trần thượng thư là người cầm tay chỉ việc, dạy bảo cẩu quan kia! Không ngờ cẩu quan ăn cháo đá bát, quay đầu đã thiết bẫy cắn ngược thầy giáo mình!"

"Lại còn vu cho người ta tội mưu phản! Trời ạ, sao lại ác thế?! Tội mưu phản là tru di cửu tộc đấy, nghe nói cả nhà vị quan kia gần trăm mạng người đều bị giết sạch sẽ..."

"Hứ, đến thê tử nhạc phụ lão còn chẳng tha nữa là! Có ai còn nhớ Lý tướng quân từng hô phong hoán vũ và Lý tiểu thư văn võ song toàn, phóng khoáng hào sảng năm ấy không?! Nói cho ngươi nghe, ta từng là người hâm mộ tiểu thư đấy! Tiếc là..."

"Tiếc là..."

Đám người đồng loạt buông tiếng thở dài, rồi lại đồng loạt trợn mắt nghiến răng, căm giận bảo:

"Thật may, cẩu quan rốt cục cũng bị lộ đuôi chó! Ta sẽ chờ lão nhà tan cửa nát, gánh chịu tất cả trừng phạt cho tội lỗi lão phảm phải!!"

"Phải, đợi lão chịu trừng phạt!!"

"Cùng đợi lão ta chịu trừng phạt!!"

Trăm người ngàn lời như một, tụ tập trước cổng Triệu gia, cùng ném rau dưa trứng thối lên bệ cửa. Vô Tình núp trong nhà, sốt ruột không ngừng đi đi lại lại, thấy Tiểu Lục chạy qua liền mong chờ nói:

"Sao rồi?! Ly ca có về không? Chàng đã điều tra được ai đứng sau chuyện này chưa? Sẽ dàn xếp ổn thỏa được chứ?!"

"Phu nhân.. nô tỳ.. nô tỳ không gặp được đại nhân!"

"Cái gì?!"

"Chỉ có A Phong.. chàng nói đám đơn kiện kia thực thực giả giả, rất khó giải quyết!"

A Phong là một nhân sĩ giang hồ mấy năm trước khi đi công tác bên ngoài Cố Lưu Ly quen được. Cố Lưu Ly thấy y có tài, liền kéo về dưới chướng dạy dỗ chỉ bảo. Đến nay, có thể nói y đã thành cánh tay đắc lực của Cố Lưu Ly, lời y nói cũng không khác gì lời của người kia, cho nên Hạ Vô Tình cực kỳ tin tưởng, lại hỏi tiếp:

"Vậy còn chỗ thánh thượng? Mấy thế lực đối địch phụ thân nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, ta sợ chúng sẽ nhân cơ hội đục nước béo cò! Chúng có tấu trình chuyện này lên thánh thượng không?!"

"Cái này... sớm nay mười ba vị Ngự sử đài đã dâng lên bản tấu, long nhan sau đó vô cùng tức giận.. nên là..."

"Khốn kiếp!"

Vô Tình chửi rủa một tiếng, bàn tay lại không nhịn được nắm đến bật máu, kỳ thực nàng đang cảm thấy sợ hãi.. rất rất sợ.

Hơn ai hết, nàng biết rõ đức hạnh của cha mình! Chỗ đơn kiện kia quá nửa là sự thật, hơn nữa bằng chứng đưa ra lại chi tiết hùng hồn, muốn lấp liếm bao biện không khác gì lấy giấy gói lửa, e rằng toi công. Chỉ còn cách tìm ra người buộc chuông, mong hắn chủ động rút đơn kiện xuống, bởi vì mấy vụ nghiêm trọng đều là từ án cũ từ mười mấy hai chục năm trước, nếu có thể qua được triều đình sẽ bỏ qua, sẽ không cố gắng tra khảo.

Thế nhưng nói dễ khó làm! Kẻ đứng sau có thể thu thập được lượng chứng cớ khổng lồ đó, cần thời gian ít nhất vài năm! Hắn lại liên hệ với người bị hại rải rác khắp nơi trên cả nước, một hơi viết ra hơn nghìn tờ đơn kiện như vậy, nói rõ bản tính hắn cố chấp tỉ mỉ, quyết tâm phải diệt được phụ thân bằng mọi giá nào! Đừng nói đến giờ nàng vẫn chưa có tung tích kẻ đó, dù tìm được hắn, nàng sẽ thuyết phục hắn như thế nào đây?!

Hạ Vô Tình càng nghĩ đầu càng đau, những lúc thế này chỉ mong chờ một cái ôm ấm áp của Ly ca, thế nhưng Ly ca đã rất lâu rất lâu không về nhà, hiện giờ đến sai người truyền lời nhắn cho nàng hắn cũng không còn làm nữa!

Ly ca bận.. thực sự bận đến thế sao?!

Không hiểu sao Hạ Vô Tình cảm thấy cực kì bất an, dường như Ly ca đang thay đổi!

Không, không chỉ Cố Lưu Ly thay đổi, mà là tất thảy.. tất thảy mọi chuyện đều thay đổi, kể từ khoảnh khắc nàng ước hẹn cùng hắn.

Đầu tiên là mẫu thân, vốn có thể cầm cự thêm một hai năm, bệnh tình lại đột nhiên nguy kịch, không sao qua khỏi. Tiếp đó là thế lực phụ thân, vốn nắm quyền bao nhiêu năm, uy nghiêm một cõi, lại chẳng hiểu sao ngày càng xuống dốc, đến hôm nay thậm chí bị người đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cũng không có ai giúp đỡ ra mặt...

Rồi những rắc rối hiện tại.. rồi Ly ca và nàng... mọi chuyện vốn dĩ không phải như thế... nhưng rốt cục đã sai ở bước nào?!

Hạ Vô Tình lại sai người truyền tin cho Cố Lưu Ly, lần này không phải chỉ là tin nhắn giản đơn mà là cả một bức thư dài. Mấy hôm nay đám người kêu oan đã tụ tập quanh phủ chửi bới thóa mạ phụ tử nàng, nàng không ra được, ngoài gửi hi vọng vào từng dòng thư, cũng chẳng còn còn cách nào khác! Chỉ hi vọng là sau khi đọc xong, Ly ca sẽ...

"Ngươi sẽ làm thế nào?!"

A Phong vừa ngó bức thư trong tay Cố Lưu Ly, vừa lạnh lùng hỏi:

"Triệu Vũ Hi vẫn ăn ngon ngủ tốt trong phủ, ngươi không định chỉ để lão ta chịu chút khổ cực vậy thôi chứ?! Nên nhớ Hoắc đại nhân muốn lão không chỉ thân bại danh liệt, rơi xuống tù đày thôi đâu!"

Cố Lưu Ly vò nát bức thư. Khi đó Vô Tình vừa viết khô mực liền sai người lập tức gửi sang, hắn cầm đến tay dường như vẫn ngửi được mùi hương thiếu nữ. Nhưng hắn nhìn cũng không thèm nhìn một chút, ném luôn vào chậu lửa.

Lửa cháy lên đỏ rực, thiêu rọi ánh mắt hắn tăm tối mà điên cuồng, cười nhạt đáp:

"Ngươi báo với đại nhân là cứ yên tâm, mọi chuyện.. mới chỉ bắt đầu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net