Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn đã bao giờ nếm trải cảm giác tận cùng của tuyệt vọng?

Bạn sẽ ra sao nếu có một ngày tất cả những gì mà bạn nhìn thấy, những điều bạn tin tưởng, những thứ bạn quý trọng, ...bỗng phút chốc hóa thành bọt bay?

Bạn sẽ thế nào khi nhận ra bản thân chỉ như một con búp bê rách nát mặc người chà đạp, tùy ý trêu đùa?

Bạn có sợ hãi rằng người mình trân quý, tín nhiệm nhất vốn coi bạn chẳng đáng 1 xu?

Cực kỳ tội nghiệp, cực kỳ ngu ngốc, cực kỳ ấu trĩ!

Bạn chỉ ước không bao giờ biết rõ sự thật, để những bí mật không vui mãi chôn chặt chẳng thể phơi bày.

---

Nếu đời người như một trò chơi, thì tôi vẫn mãi là người thua cuộc.

Chưa từng có ngoại lệ.

---

Khép chặt mắt lại, rồi mở mắt ra... vẫn chỉ là bóng tối.

Không. Không đúng...

Kwon Ji Yong sinh ra không phải là đứa trẻ mù. Không phải vậy...

Ngón tay phải khẽ giật giật, cả người như bị khối băng ngàn cân đè nặng, không sao động đậy, không sao hô hấp.

Dùng hết khí lực chạm tới bàn tay trái, thấy nơi đó đã quấn đầy băng gạc. Lại hít sâu một hơi, lấy sức kéo mạnh cho lớp băng tuột ra, móng tay cào mạnh vết thương, để chất lỏng vốn đã ngừng chảy một lần nữa rỉ ra không dứt.

Đau.

Khóe miệng không tự chủ kéo căng, tạo thành một nụ cười quỷ dị, rồi bất giác phát ra thành tiếng, vang vọng khắp căn phòng. Cả người cứ thế cười đến phát run, không sao ngừng lại được.

Dường như có ai đó mở cửa, bị dọa sợ bởi cảnh tượng trước mắt, vội vã chạy tới đè chặt bàn tay đã trở nên huyết nhục mơ hồ, chật vật bấm nút gọi người đến giúp.

Cánh tay bị người đè lại, thật khó chịu, muốn được vùng thoát. Chẳng biết lấy khí lực từ đâu, trong thâm tâm như bị rất nhiều giọng nói sai khiến, cả cơ thể mạnh mẽ giãy giụa, khao khát thi nhau muốn được làm chủ thân xác đã gần như mục ruỗng. Chỉ vài giây sau, có tiếng bước chân dồn dập chạy đến, cả người bị ghì chặt vào đệm giường bức bối. Cảm giác có thứ chất lỏng lạnh lẽo chảy vào cơ thể, thấu tận tâm can.

Rồi ý thức dần trở nên mơ hồ, ánh mắt trĩu nặng, những giọng nói, tiếng gào thét ồn ào trong đầu cũng nhỏ dần, chìm vào cõi xa xăm.

---

- Ji Yong. Ăn thêm chút trái cây đi. Táo xanh còn rất tươi, Min Ho vừa đem đến lúc chiều đấy.

- Dạ, cảm ơn dì.

Tôi chìa bàn tay nhận lấy miếng táo mà dì Han đã gọt sẵn đưa tới, chậm rãi cắn một miếng, tận hưởng hương vị ngọt thanh lan tỏa trong miệng, cả người bất giác trở nên thư thái, tâm trí cũng bay về nơi xa.

Nghe nói ngày đó, khi anh Min Ho mang người từ trung tâm massage đến bệnh viện, tôi đã hoàn toàn ngất xỉu vì mất máu và kích động quá mức. Sau khi băng bó vết thương và truyền dịch, tôi lên cơn sốt cao không dứt, mê man suốt 3 ngày. Khoảng thời gian ấy, anh Min Ho cùng dì Han thay phiên nhau túc trực ở bệnh viện, chăm nom tôi chu đáo như đối xử với người nhà.

Biết được những điều này, trong lòng tôi vừa xúc động, vừa cảm thấy vô cùng áy náy. Tuy không có quan hệ thân thích, dì Han và anh Min Ho luôn đối xử quá tốt khiến tôi khó lòng báo đáp. Tự nhủ với lòng khi xuất viện phải tìm cách gửi lại số tiền viện phí đã nộp, rồi từ từ đền đáp phần ân nghĩa quá lớn mà hai người đó đã dành cho tôi. Đang suy nghĩ mông lung chợt nghe tiếng dì nhẹ giọng mắng:

- Đứa trẻ này, sao ăn chậm vậy? Cả buổi chiều nay đã ngồi thừ người ra đó, không nói không rằng. Bây giờ ăn một miếng táo cũng phải ngồi tiếp tục ngẫm nghĩ hay sao? Có nhiều thời gian làm chuyện dư thừa, không bằng chịu ăn nhiều một chút cho bổ máu? Để cả người gầy trơ xương như thế, dì xem sau này con đi làm còn ai dám nhận?

Chưa kịp phản ứng liền có thêm một miếng táo nữa nhét thẳng vào miệng, tôi đành miễn cưỡng nhận lấy, sủng nịnh nói lời cảm ơn rồi quy củ ngồi nhai nuốt, vừa ăn vừa nghe dì dặn dò, chuẩn bị đủ thứ cho ngày mai xuất viện.

Nhắc đến chuyện đi làm, đã hơn 1 tuần không tới trung tâm, chẳng biết mọi việc lúc trước xử lý ra sao. Nghe anh Min Ho nói đã gọi điện xin phép cho tôi nghỉ ốm nửa tháng, mọi người ở trung tâm cũng chỉ hỏi thăm, quan tâm sức khỏe của tôi, không nhắc nhiều đến vấn đề xảy ra hôm đó. Tôi đương nhiên không muốn anh biết mà lo lắng nên cũng chẳng dám nhờ hỏi thẳng, chờ đến khi đi làm sẽ rõ.

Thật chẳng biết hiện tại có nên tiếp tục đi làm lại nữa hay không.

Chuyện ở trung tâm hôm đó chắc chắn đã kinh động đến nhiều người. Mà khoảnh khắc Dong Hae đứng trước mặt, tôi lờ mờ có cảm giác anh ta đã nhận ra mình, dù bản thân đã đeo kính và khẩu trang kín kẽ.

Giác quan thứ 6 - kể từ khi đôi mắt mất đi ánh sáng, tôi chợt nhận ra và đặc biệt tin vào điều đó.

Nhưng tôi vẫn muốn làm việc, vẫn muốn kết bạn, trò chuyện với những người đồng nghiệp trong trung tâm. Tôi còn muốn coi dì Han là mẹ, đối xử với Min Ho như anh trai ruột tròn nhà. Tôi muốn được sống như một người bình thường, tận hưởng những điều tuyệt vời dung dị nhất.

Chẳng lẽ như vậy là quá tham lam?

---

Xuất viện trở về nhà, tôi nghỉ ngơi 2 ngày rồi quyết định đi làm tiếp. Dẫu sao cũng chỉ là đứt tay mất chút máu, lên cơn sốt cao, không phải bệnh nặng tới mức nghỉ nửa tháng liền. Trước sự cương quyết và cam đoan không làm việc quá sức của tôi, dì Han và anh Min Ho cũng không thể tiếp tục ngăn cản.

Tôi đã thắc mắc trong suốt quãng thời gian nghỉ ốm, có bạn bè đồng nghiệp nào đến thăm hay gọi điện thông báo tin tức? Lúc đó, anh Min Ho chỉ đơn giản trả lời rằng họ có đến giữa lúc tôi mê man, còn chiếc điện thoại trên người từ khi tới bệnh viện đã không thấy nữa, có lẽ đã rơi ở đâu đó dọc đường. Vì thế, trong suốt hơn 1 tuần, tôi gần như chẳng có liên hệ gì với sự việc xảy ra ở trung tâm, trong lòng có chút căng thẳng.

Ngoài ý muốn, khi tới nơi mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Đồng nghiệp xúm lại hỏi han sức khỏe của tôi, vui vẻ kể lể đủ điều trong những ngày tôi đi vắng. Nhưng tôi để ý, tuyệt nhiên chẳng có ai gặng hỏi hay nhắc tới sự việc phát sinh ngày hôm ấy.

Cuối buổi, chị Hye Jin đến tìm tôi, hỏi tôi liệu có muốn tiếp tục làm trên phòng VIP. Thực chất ban đầu cũng hơi lưỡng lự, nhưng cuối cùng lại chẳng có lý do gì để từ chối, tôi chỉ im lặng gật đầu nói cảm ơn. Không khí chợt trở nên gượng gạo:

- Chị Hye Jin, chuyện hôm đó...

- Chuyện hôm đó cũng không có gì, chúng ta liền quên đi là được. Người sáng mắt còn có lúc sai sót, chúng ta làm rơi đồ cũng không tránh khỏi. Vị khách kia chắc có hơi kích động, khách VIP thông thường không đối xử thô lỗ với nhân viên, nên em không cần lo lắng.

- Vậy... giám đốc Park có biết chuyện này? - Tôi e dè hỏi lại.

Chị Hye Jin dường như đang cười trấn an tôi:

- Sao có thể chứ. Mỗi ngày trong trung tâm cũng xảy ra không ít chuyện, chủ yếu đều do quản lý giải quyết. Hơn nữa, những người khách hôm ấy cũng không có ý truy cứu việc này nên coi như xong. Em cứ yên tâm tiếp tục công việc nhé!

Tôi cũng mỉm cười dạ một tiếng, trong lòng bớt đi gánh nặng phần nào. Giữa lúc đó, tôi nghe chị Hye Jin có vẻ ngập ngừng:

- Ji Yong này... em gắng giữ gìn sức khỏe nhé. Có chuyện gì muốn nói thì cứ tâm sự cùng chị hoặc mọi người, nhớ đừng giấu giếm một mình... - Giọng chị chậm lại một chút rồi nói tiếp - Hôm em ốm, chị và vài người có đến thăm em....

Lòng tôi tràn đầy nghi hoặc, đôi mắt mở lớn không tiêu cự nhìn về hướng chị. Nhưng cuối cùng, chỉ nghe thấy giọng cười rất nhẹ:

- Không có gì. Chỉ là thấy em quá gầy yếu, nên ăn uống tẩm bổ và nghỉ ngơi nhiều hơn. Mất nhiều máu như thế cũng không nên làm việc quá sức.

Nghe được câu trả lời không rõ lắm, trong lòng có chút mất mát nhưng vẫn mỉm cười cảm ơn chị. Chẳng hiểu sao, tôi cứ có cảm giác thời gian mình mê man trong viện đã xảy ra chuyện, nhưng lại chẳng ai chịu cùng tôi nói rõ.

Từ ngày hôm đó trở về nhà, mọi chuyện lại trở lại guồng quay quỹ đạo bình thường. Tôi làm việc trong phòng VIP rất tốt, vẫn được bạn bè, đồng nghiệp quan tâm, thời gian rảnh tranh thủ giúp dì Han dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, đón anh Min Ho về chơi mỗi dịp cuối tuần.

Với tôi, hạnh phúc cũng chỉ đơn giản là vậy.

Thế nhưng cái gai trong bọc, biết che giấu được đến bao giờ?

---

Tối nay, anh Min Ho chở tôi đi siêu thị mua ít đồ về nấu lẩu. Cả hai anh em nói chuyện vốn rất hòa hợp. Anh Min Ho cũng ít khi nhắc đến công việc, chỉ hay quan tâm đến cuộc sống hằng ngày giữa tôi và dì Han. Trên đường về, tôi cùng anh vẫn liên tục tán gẫu những mẩu chuyện vui thời còn đi học.

- Ji Yong này. Mắt của em không phải bị vật gì gây thương tổn nên không nhìn rõ chứ?

Ngồi trên ghế phụ lái, tôi quay sang nhìn anh, ngập ngừng 2 giây rồi vẫn quyết định nói ra sự thật:

- Thực ra, vì một số chuyện riêng nên em quyết định hiến giác mạc, trả lại ánh sáng cho một người mà em cho rằng mình đã nợ người đó.

- Vậy giờ người đó ở đâu?

- Em cũng không biết nữa. Thấy người đó bắt đầu phục hồi thành công, em liền rời đi, chuyển đến nơi này sinh sống. May mắn lại gặp được anh và dì Han...

Những chuyện tiếp theo, có lẽ chẳng cần kể. Mà chuyện trước đó, dường như anh Min Ho cũng nhận ra đều là ký ức không vui, liền không gặng hỏi nữa. Lát sau, anh lại nói:

- Nếu đôi mắt của em không phải bị hỏng bẩm sinh hay bị phá hủy, có thể cấy giác mạc khác để tiếp tục sử dụng như người bình thường.

- Kiếm giác mạc không dễ, vả lại em muốn dành tặng nó cho những người khác cần đến đôi mắt hơn em.

Dường như câu trả lời có phần ngu ngốc của tôi khiến anh Min Ho ngạc nhiên, nhất thời chẳng biết nói gì. Cuối cùng, anh vẫn nhẹ nhàng khuyên nhủ:

- Giác mạc thật có thể khó kiếm, nhưng hiện tại khoa học rất phát triển. Anh có một người bạn nghiên cứu về giác mạc nhân tạo, dường như rất thành công. Anh có thể giúp em liên hệ.

Dừng một chút, thấy tôi lưỡng lự, anh lại nói thêm:

- Em yên tâm, nghiên cứu của bạn anh đang được hỗ trợ đầu tư, mổ mắt cấy giác mạc miễn phí cho 20 bệnh nhân. Hơn nữa, chất lượng cũng không tồi, có anh và mẹ ở đây, em cũng không cần lo lắng bất tiện.

Xe dừng lại tại bến đỗ, anh Min Ho vẫn ngồi im trong ghế lái tỏ vẻ mong chờ. Tôi hơi cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng mỉm cười nói với anh:

- Chuyện này vẫn nên để em suy nghĩ một thời gian. - Sờ soạng nắm lấy tay anh, lời nói thốt ra từ tận đáy lòng - Anh Min Ho, cảm ơn anh!

Anh Min Ho lần nữa xoa đầu tôi nói không cần khách khí. Hai anh em xuống xe, lấy đồ trở vào nhà, một buổi tối cuối tuần lại diễn ra bình yên, ấm áp như thường lệ.

Chuyện đó lại bẵng đi một thời gian. Thực chất, tôi đã rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, chẳng muốn bất kỳ sự thay đổi nào có thể khiến mình phải trả giá lớn. Anh Min Ho cũng đôi lần nhắc lại chuyện đó, nhưng thấy tôi vui vẻ với cuộc sống hiện tại, liền nói cứ chờ một thời gian, khi nào thực sự sẵn sàng thì phẫu thuật cũng không muộn.

Rồi một ngày, chiều thứ 7, trời đổ cơn mưa phùn nhẹ. Trung tâm vắng khách, tôi xin phép nghỉ sớm hơn mọi khi, định bụng về nhà phụ dì Han nấu ăn, chờ anh Min Ho tới.

Trèo qua mấy tầng cầu thang, tôi ngạc nhiên thấy cửa nhà không khoá. Vừa nãy, trên đường về gọi cho dì Han, nghe dì bảo ra siêu thị mua thêm chút đồ để nấu cháo cá, chẳng lẽ về sớm như vậy?

Trong lòng có chút nghi hoặc, tôi lặng lẽ bước vào nhà. Không khí bên trong yên lặng, không có tiếng người đang xào nấu, làm việc dưới bếp.

Dưới chân bất giác chạm vào thứ gì đó, lăn lông lốc trên sàn nhà tạo ra một tiếng vang thật lớn. Chưa kịp định thần, sau gáy chợt nhói lên, dường như có vật nặng đập trúng, hai chân mềm nhũn trượt xuống.

Trước khi lâm vào hôn mê, trong đầu tôi chỉ kịp nảy ra một trận lo lắng: không biết dì Han hiện tại thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net