... \ 1 / ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, là khi tôi lên 15 .

Trong một buổi tái khám định kỳ hàng tháng với mẹ ở bệnh viện K quen thuộc, bắt đầu từ lúc đến tôi cũng còn không biết nó bắt đầu từ khi nào. Lí do là vì, tôi ngay từ nhỏ đã mắc một căn bệnh hiểm nghèo phát bệnh theo chu kì mãn tính, mẹ tôi luôn giải thích như vậy mỗi khi tôi có ý định trốn một buổi kiểm tra nào đó.

"Nó là tốt cho con thôi.."


Và hôm đấy tôi, vẫn như mọi lần, ngoan ngoãn đi theo mẹ đến phòng khám tổng thể. Trong lúc đợi mẹ giải quyết một số vấn đề phát sinh do vị bác sĩ chuyên môn quen mặt khám định kì cho tôi hôm nay không có mặt ở bệnh viện, tôi ngồi trên dãy ghế đặt ngoài hành lang, nhàn nhạt nhìn ra cửa sổ.

"Bất cẩn thật đấy.." 

Tôi thở hắt ra kèm theo một câu nói nhỏ nhẹ luồn qua từng luồng khí loãng ra tan đến không định hình được ý nghĩa trong không trung.

Người này, rồi thể nào cũng bị đuổi cho mà xem. Tôi im lặng gạch tên người đó trong đầu.

Tôi, ngay từ lúc nhận thức được những thứ xung quanh, đã biết có chuyện gì đấy không ổn giữa mẹ tôi và bọn họ - những người vẫn hay khám kiểm tra tổng thể cho tôi, hay về "căn bệnh hiểm nghèo" của tôi. Qua cách thức họ làm việc một cách chuyên nghiệp, cũng như sự giới hạn một cách nhất định về kiến thức ngành khoa học, đặc biệt là mảng sinh học, tôi được phép thu nhận dưới sự quản lí chặt chẽ và khéo léo của mẹ, tôi biết được mọi chuyện không đơn giản chỉ là vài căn bệnh "hiểm nghèo" như vậy.

Con người dù sao cũng chẳng phải là cỗ máy để có thể dùng lí trí dồn nén ngược tâm can một cách trái ý muốn suốt phần đời họ sống được. Chính thế nên sẽ tạo ra những sự cố như chuyện sơ suất này, len lỏi vào tận tâm can của con người phản ánh qua đôi mắt họ.

"Đôi mắt không biết nói dối.."

Tuy nhiên, cuộc sống luôn nảy sinh những biến số và tức khắc biến việc đó thành vài trường hợp ngoại lệ khác nhau.

Là khi con người chấp nhận thay đổi, loại bỏ cảm xúc của chính mình.

Cũng có thể là do ý chí quá mạnh của chính bản thân người đó.

Tuy nhiên, chuyện gì cũng có lỗ hổng, biến số của biến số, đôi khi chỉ là quay 360 độ lại về chỗ cũ nhưng theo một diễn biến xấu hơn.

Và có một trường hợp hy hữu xảy ra được áp đặt lên tôi như một lời nguyền, đấy là khi, trong bản thể một con người, cảm xúc vốn giữ thăng bằng ở mức 0 tính theo mọi thước đo thông thường.

Có cũng như không.

Thế là biến số của biến số ấy lại rẽ sang một nhánh khác, nhưng kết quả đều là rồng rắn nhau đi ăn chuối cả nải.

Vậy nên, suy xét về quá trình, cũng có thể ví von việc xảy ra biến số lồng biến cố này như chuyện Eva ăn trái cấm ở Vườn Địa Đàng khi xưa vậy.

"Ăn gì cơ?"

"Táo."

"Cậu thích táo à?"

"Ừm.."

"Cậu kì lạ thật."

"Như thế nào là kì?"

"Thì, đa số những người khác lần đầu nói chuyện với tớ đều giật mình hoặc hoảng sợ, hay là cảnh giác." Đi kèm với giọng nói trong trẻo, một thân ảnh nhỏ với mái tóc dài màu nâu hạt dẻ xõa vai xuất hiện nhẹ nhàng ngồi cạnh tôi. "Mà cậu thì cứ tiếp chuyện tớ như người đã quen rồi ý."

"Do cách cậu tiếp cận người khác thôi."

"Vậy sao cậu không sợ?"

"Sợ gì? Tớ nhìn thấy cậu rón rén, lén lút đi đến bên cạnh tớ từ nãy rồi."

"Ồ,.." Giọng điệu trẻ con thốt lên như phát hiện ra điều gì đó mới mẻ. Giống như khi thấy một món đồ chơi mới. "Cậu quả nhiên rất kì lạ mà."

Như tiếng chuông ngân đều nơi lễ đường những ngày hội vui của những người theo đạo, tôi liếc mắt nhìn trộm đôi mắt cười đang tít lại của ai kia.

"Cậu mới là kì lạ ấy.." Tôi lầm bầm nheo mắt nhìn người trước mặt.

Một cô gái tóc dài ngang lưng, mặc bộ quần áo nền trắng kẻ sọc xanh lam đặc trưng lọt vào mắt tôi. Cả khuôn mặt, ánh sáng chỉ bừng lên mãnh liệt nhất ở đôi mắt.

Là mắt cười, dễ thương đấy.

Một suy nghĩ bâng quơ thoáng vụt qua suy nghĩ, tình cờ như việc bắt gặp những cánh hoa rơi trên thềm ngoài cửa Phật.

Nhưng tuyệt nhiên không có chút rung động nào, dù gì cũng chỉ là người gặp một lần rồi thôi, hoặc giả như việc ngày nào cũng gặp từng đấy con người trên con đường đi học quen thuộc vậy. Biết mặt nhưng không quen.

" [ ... ] "

Nghe tiếng nói thân quen phát lên những ngôn từ quen thuộc. Một dòng điện đột ngột chạy dọc sống lưng, tôi quay lại nhìn về hướng giọng nói cất lên.

Mẹ đang đứng ở cửa phòng, nhìn tôi chờ đợi. "Nhanh lên."

"Vâng." Tôi gật đầu, đáp lại với âm lượng vừa đủ, đứng dậy đi vào phòng, bỏ thân ảnh nhỏ kia ngồi một mình ở hành lang.

"Vậy ra cậu tên [ ... ] à?" Vẫn tiếng nói lảnh lót đó vọng lại từ phía sau, vẻ như vừa nắm bắt được một bí mật nào đó.

Tôi tiếp tục bước đi, đến cửa phòng thì quay lại. Mẹ đã vào phòng từ lâu, đứng cạnh bàn giấy tờ lộn xộn đợi tôi. Nhưng tôi lại quay về phía người con gái nọ, đáp khẽ lời, mặc kệ cô gái ấy có nghe thấy câu trả lời hay không. Như chỉ là để tự khẳng định với bản thân.

"Đó không phải là tên tôi."

*

"Hôm nay, cháu khỏe chứ?" Người mặc áo blouse, ngồi trước mặt tôi cách một cái bàn để đầy những chồng giấy với một cái laptop to chềnh ềnh để trước mặt kia, không phải là người hàng tháng nay vẫn kiểm tra tôi.

Quả nhiên là thanh niên kia bay màu rồi. Tôi tự cười với chính ý nghĩ đó của mình. Dù sao chuyện này cũng đã xảy ra một lần. Và hiển nhiên người đấy cũng phải "về nhà đi con" rồi.

Sau khi dắt tôi đi các phòng, làm qua một lượt những kiểm tra về sức khỏe thân thể của tôi, thì người nọ quan sát sắc mặt của tôi mà hỏi. "Bây giờ đến phần kiểm tra gì cháu còn nhớ chứ?"

"Test Psychology."

"Vậy [ ... ], hôm nay cháu ổn không?"

"Cũng bình thường ạ."

"Lúc nãy, mẹ cháu thấy cháu đang ngồi nói chuyện với ai đấy, cháu làm bạn được với ai rồi à?" Người trước mặt dù đã cố giấu, nhưng sự tò mò không thể che đi đang ngập tràn đôi mắt của anh ta.

"Một cô gái nhỏ tóc màu hạt dẻ, giọng nghe như tiếng chuông reo."

"Cô bé đó trông như thế nào?"

"Cháu không để ý." Có mắt cười.

"Tại sao vậy?" Một câu hỏi chất vấn đội lốt một câu hỏi bâng quơ, khéo léo bòn rút thông tin của người trả lời như con đỉa đói nơi rừng sâu. "Chú thấy, thường thì khi gặp người mới, lúc làm quen với họ, người ta thường quan sát đối phương, nhất là khuôn mặt, rất kĩ là khác chứ nhỉ?"

"Điều đó chỉ áp dụng với điều kiện người đó là người đáng để tâm."

Tiếng cười bật lên một cách thích thú của người trước mặt làm tôi có chút bất ngờ.

"Ra cô gái đó chỉ là người qua đường với cháu thôi à? Thế ấn tượng của cháu về cô bé đó là gì?"

"Một người thích lẻn ra sau lưng để hù dọa người khác."

Lần này, tiếng cười còn to hơn trước, khiến cho không khí càng thêm đặc lại, căng thẳng đến mức mẹ đang đứng gần đấy quan sát cuộc trò chuyện phải rút điện thoại ra mà gọi đi đâu đó.

Còn tôi, khi đó, chỉ đơn giản là suy nghĩ, người trước mặt này khá nguy hiểm.

Kẻ thiển cận sẽ cho rằng anh ta là một người điên, người cẩn thận sẽ suy tính đến cả lời nói và hành động khác, cũng như vị trí địa vị của anh ta mà đánh giá độ nguy hiểm.

Hoặc có một sự suy xét theo khía cạnh khác, tích cực và vui vẻ hơn.

Đấy là anh ta bị nhạt.

Nếu thật là vậy, sự mặn mòi của Biển Chết hay độ bao la của Thái Bình Dương cũng không cách nào trung hòa được người con của miền lạc nhạt những tưởng mình là chúa tể của sự hay ho, hay vị thần của sự hài hước này.

"Tiếc nhỉ, chú lại thấy cô nhóc đấy có vẻ khá thú vị đấy."

"Ồ?" Nam chính trong loạt truyện 'Cô gái này thật thú vị, cô phải là của tôi' trong truyền thuyết đã xuất hiện rồi đây sao.

"Mà [ ... ] này, dạo này cháu có gặp ảo giác không?" Người nọ tay lướt trên bàn phím của laptop đầy chuyên nghiệp, vẫn nói giọng thân thiện hỏi tôi.

"Cháu nghĩ là có."

Một vệt đen bí hiểm thoáng lượt qua đôi mắt của người đối diện. "Sao cháu lại nghĩ đó là ảo giác?"

"Quan sát phản ứng của người xung quanh."

"Nhỡ đâu đấy là siêu năng lực của cháu thì sao nhỉ?" Người đối diện chợt tít mắt cười, nhìn tôi ẩn ý.

"Nếu nó liên quan đến khoa học thì có thể, còn thì cháu không tin vào việc tâm linh thần bí."

"Thế cháu đã nhìn thấy cái gì?"

"Một cô nhóc tóc hạt dẻ lén lút đằng sau lưng cháu để hù dọa người nhưng không thành công."

Cả căn phòng đột ngôt lạnh đi, tôi còn nghe thấy rõ được chuyển động của mẹ đứng cách đó không xa, hay tiếng giấy sột soạt ghi chép của người trước mặt.

"Sao cháu nghĩ đó chỉ là ảo giác?" Nụ cười người đó vẫn đang ở trên môi nhưng ánh mắt đã đổi khác, cái nhìn đầy thận trọng và thăm dò.

Tôi im lặng, cụp mắt né tránh ánh mắt người đối diện.

Tiếng gõ bàn phím lạch cạch trên máy tính vẫn không ngừng. "Là do quan sát phản ứng của mẹ cháu à?"

Vẫn im lặng, tôi ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt đầy chất vấn của người kia, rồi lại cúi đầu hơi thở dài lẫn vào trong lời nói.

"Vâng, nhưng chỉ một chút.."

*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net