Ngoại Truyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"mày đừng có hở tí ra là giận bậy bạ nữa!"

Tình yêu luôn đi kèm với sự tức giận, điều đó cả hai đều hiểu, và họ luôn chấp nhận nó theo cách hoà bình nhất.

Vốn dĩ, Phan Việt Hoàng không phải kiểu người chịu đựng hiểu chuyện, cậu đôi khi vẫn giận dỗi anh vì vài chuyện vẩn vơ, và Bảo Hoàng biết, anh luôn sẵn sàng chiều theo những lần dỗi của cậu.

Hầu hết, tất cả chỉ là những điều nhỏ lẻ bình thường của đôi yêu nhau.

Tuy nhiên, vẫn có những lúc những lời to tiếng phát ra, và chấm dứt đi sự bình thường hoà bình đó.

"Bậy bạ á? Tao giận dỗi bậy bạ vì việc chó gì mày nhớ không Bảo Hoàng? Rõ là lúc đó nó cố ý tiếp cận mày dù biết là mày là bồ tao đấy Hoàng ạ! Và?? Cách mày ứng xử với điều đó làm tao điên vãi ra ấy."

"Nhưng đó là fan mà? Dù sao lúc trước việc fan tiếp xúc là bình thường thôi, mày nhạy cảm vậy luôn sao?"

Bảo Hoàng cố gắng cãi lại, dù biết, bản thân mình sai nhưng cái tôi của anh vẫn không để mình chịu nhường cậu. Càng nói lại càng sai, càng vô lý nhưng lại chẳng thể dừng lại việc tổn thương đối phương.

"Fan, fan thì fan nhưng đéo có nghĩa là nó cố nắm tay, ôm ấp hay thậm chí muốn hôn mày trước mặt tao và mày biện minh là do tao nhạy cảm đâu! Mày thậm chí còn chẳng có một cái đẩy ra nữa?"

"Thôi con mẹ nó đi Phan Hoàng, mày có chịu nghe tao giải thích hay gì? Hở tí là giận là dỗi, lồn má nó tao phát chịu thật đấy, đến cả fan còn khó chịu."

"Địt mẹ yêu nhau mà hở tí ra là ghen tới ghen lui, đéo có sự tin tưởng nhau thì yêu làm cái đếch lồn gì hả?"

Cảm xúc bùng nổ đó là khi anh nói hai lời cuối lên tiếng chỉ trích tình yêu này, đó đã là quá giới hạn chịu đựng của cậu, anh nghĩ, nhưng suy nghĩ này xuất hiện sau khi lời nói phát ra, đã quá muộn để cứu vãn.

Phan Hoàng im lặng, đó là điều tồi tệ nhất.

"Hoàng ơi- ta-"

Anh lên tiếng, khi cơn giận dữ qua và nhận thức được bản thân vừa nói ra chuyện tày đình gì, cố gắng để xoá tan đi bầu không khí ảm đạm sau cuộc cãi vã.

"Ừ, không có sự tin tưởng thì làm gì Bảo Hoàng nhỉ?"

Đến nước này rồi, thằng nào còn cố cãi thì chính xác là một thằng ngu, và anh không phải một thằng ngu.

Ít nhất là bây giờ.

"Tao xin lỗi."

"Tao xin lỗi."

Cả hai lời xin lỗi đều được phát ra cùng một lúc khiến anh ngẩn người.

Tại sao cậu lại xin lỗi anh?

"Tao xin lỗi, tao xin lỗi vì không tin tưởng mày, xin lỗi vì những lần hờn giận vô lý, xin lỗi vì sự nhạy cảm của bản thân."

Như để trả lời cho sự thắc mắc, mỗi từ mỗi chữ cậu đều đọc thật chậm rãi, nhưng anh lại cảm thấy nó có sức nặng ngàn cân vậy.

"Không- mày chẳng làm gì sai cả..tao đã quá lời với mày.."

"...nghe này Bảo Hoàng, tại sao mày lại phải như đang biện minh vậy? Tao vẫn đang ổn, không có chuyện gì quá lớn lao, right?"

Ổn cái con cặc đấy ghệ của tao ơi.

Cậu không cho anh thời gian để nói tiếp, đứng dậy và im lặng đi đến cửa chính, bỏ mặc cả những lời của anh lở vởn bên tai.

"Mày đi đâu vậy Phan Hoàng? Trễ rồi đấy-"

"Tao nghĩ, tao với mày cần thời gian để suy sét lại."

"...hả?"

"Để tao yên, trước khi chúng ta giải quyết mọi chuyện."

Cạch.

Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, cậu hít một hơi lạnh, đôi mắt ẩng nước cùng với bờ môi bị cắn đến nhuộm máu chứng minh cho việc Phan Hoàng đã nín nhịn như thế nào.

Tệ quá, cậu chẳng biết đi về đâu nữa.

Cậu biết, anh đang ở phía sau canh cửa, cậu cũng biết, anh sẽ chẳng dám mở nó ra. Tốt thôi, cả hai cũng cần thời gian để bình tĩnh.

Lướt mắt qua danh bạ điện thoại, cậu thở dài, thật chẳng muốn làm phiền ai cả, nhưng cũng không muốn ngủ bên ghế đá ven đường.

Cuộc gọi đã được kết nối.

"Alo? Khuya rồi gọi tao làm đếch gì đấy? Đừng bảo mày với thằng lợn cãi nhau rồi mày bỏ nhà đi rồi kêu tao đến đón nhá?"

Tiếng của Trần Quốc Sang vang lên từ bên kia thành công khiến cậu muốn khóc một lần nữa.

"..đến đón tao đi."

"Hả?"

"Tao cần ở nhờ bên mày vài hôm, cho tao ở nốt hôm đi."

"...vãi lồn..đứng đó đợi tao chút."

Phan Hoàng bỏ chiếc điện thoại vào túi, dựa tường thở một hơi nặng nhọc, cậu thật sự hơi ngại khi phải làm phiền thằng bạn mình vài buổi đêm thế này, nhưng tiền cậu vứt trong nhà hết rồi, mà giờ..

Lần này Quốc Sang nhanh đến bất giờ, chẳng mấy chốc cậu đã yên vị tại nhà thằng bạn này rồi. Trần với Quốc thấy người quen liền ra quấn quýt lấy chân cậu không rời.

"Thế, nói tao xem, mày với nó cãi nhau à?"

Hắn nhìn cậu trai ôm ấp hai con mèo mà hỏi, Phan Hoàng không phải người sẽ làm phiền anh em vì chuyện cá nhân đặc biệt là chuyện tình yêu, thế mà gọi cả hắn thì chắc không phải chuyện đùa.

"Ừm, tao nghĩ tao với Bảo Hoàng cần tách riêng ra chút để suy nghĩ."

"Mày với nó cãi nhau vì việc gì?"

"...từ từ coi thằng này."

Cậu chắc một điều rằng, nhờ Quốc Sang giúp đỡ ở ké thì phải kể tình hình với hắn tất tần tật, không giấu nổi.

Nhưng mà, cậu kể đến khúc nào thì nó tỉ lệ thuận với sắc mặt kém coi của hắn khúc ấy.

"...để tao nói với thằng Long."

"Đm điên à? Nó mà biết thì có khi nó đem dao qua chém thằng Bảo Hoàng đấy!"

"Nếu vậy thì phải chọc vào cái lỗ đít lợn của thằng đó."

"...xin."

Phan Hoàng chịu, cậu không dám nhờ Đức Long vì lo cho an nguy của anh, không nói quá đâu, nó thật sự sẽ đem phóng lợn chọc tiết canh Bảo Hoàng mất.

"Mày kiếm chỗ nào đi ngủ đại đi."

"Ờ cảm ơn ăng Sang nhá, giờ đít mày đỡ mụn hơn rồi đấy."

"Mẹ thằng này."

"Đùa, mượn Trần với Quốc xíu."

"Miễn mày còn sống khi bị hai đứa nó đè thì ok."

Cậu nheo mắt, nhìn lại cái thay 10 tấn của hai con mèo thì cảm thấy Quốc Sang không nói quá lắm.

Quần quần một hồi, cuối cùng Phan Hoàng cũng chìm vào giấc ngủ.

Tuy hơi khó thở xíu.

Mộng đẹp gối êm chỉ biến mất cùng với hình ảnh một Phan Việt Hoàng đầu bù xù mặt lơ mơ nghe điện thoại của Bùi Đức Long vào lúc trời tờ mờ sáng.

"Tao đi lụi thằng Bảo Hoàng nhé?"

"??? Đm dụ gì nữa???"

Tỉnh con mẹ nó ngủ luôn, thề ấy, bọn này giỏi nhất là làm cậu lên cơn đau tim.

Sau khi dùng hết vốn liếng sẵn có để ngâm đá cậu bạn thân thì Phan Hoàng mới coi như thở phào một hơi. Lướt mắt mục thông báo cậu mới giật mình.

"Vãi lồn Long ơi.."

"Gì đấy?"

"Đêm qua thằng lợn gọi cháy máy tao luôn."

"Block số nó cho tao."

"Thôi xin, cúp đây."

"Ơ thằ-"

Tút tút.

26 cuộc.

Phan Hoàng hơi lưỡng lự việc có nên gọi lại không thì Bảo Hoàng lại một lần nữa gọi đến.

Bất ngờ thật, đây là thời gian quá sớm để anh mở mắt.

...đôi khi là không ngủ?

Cuộc gọi đã được kết nối.

"..."

"..."

Hai bên im lặng, cho đến khi cậu chịu không nói nữa mới phải lên tiếng.

"Mày không định nói gì à? Về việc gọi cho tao với lại.." việc chúng ta cãi nhau.

"Tao nói, nhưng trước tiên, tao nhớ mày lắm."

"...đêm qua mày ngủ ngon không?"

Phan Hoàng hỏi, dù biết chắc câu trả lời.

"Tao chẳng ngủ được Hoàng ạ, mày ở đâu rồi?"

"Tao đang bên nhà thằng Sang, ngủ chút đi, xíu hẳn đón."

"Bây giờ không được à?"

"Không!"

"...ừ, nghe mày, ngủ ngon nhé."

"..."

"Cúp nhá?"

Cậu nhẹ giọng, vốn tính để đầu dây bên kia tắt mà cứ không làm, coi giống như lưu luyến lắm..

"Thôi đm tao nhớ mày quá, đón luôn đây."

"Ơ đụ má thằng này-"

Tút tút

Vcl thật.

Cậu thật sự hơi cạn lời, nhưng gặp sớm hơn một chút thì dễ giải quyết hơn một chút. Đảm bảo khoá cửa nhà Quốc Sang cẩn thận và vuốt ve hai con mèo một lúc cậu mới an tâm mà đi.

Không để cậu đợi lâu, tầm một chủ đã thấy bóng dáng của Nguyễn Bảo Hoàng chạy đến.

"Ăn sáng gì chưa?"

"Chưa, chút về tao làm nấm kim châm xào trứng cho mày."

"Được rồi Hoàng ạ, đừng vào bếp nhé."

"...?"

Phan Hoàng hơi phụng phịu, gì chứ cậu nấu món đó hơi bị ngon đấy.

"Phan Hoàng ơi, tao xin lỗi."

"Sao lại xin lỗi?"

"Tao cái gì cũng sai, do tao không biết ý tứ, do tao kém tinh tế thiếu nghĩ đến cảm xúc của mày..do tao nặng lời với mày.."

"Nay bị sao đấy? Đừng bảo tối qua mày tự kiểm điểm mình nhé."

"Ừ, tao nghĩ kĩ rồi Hoàng ạ..tao xin lỗi mày, tao hứa luôn đấy, tao không bao giờ để mày khóc nữa."

"Đm coi đứa nào nói kìa! Thôi lo chạy đi, về nhà làm osin cho tao đến lúc tèo thì tao còn bỏ qua."

"Ừm, làm osin cho mày cả đời."

Để bù đáp cho tổn thương, cho tình yêu đôi ta.

______________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net