Chương 8 : Kỳ lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Bảo Hoàng : ê trong nhà hết đồ ăn rồi.

- Phan Hoàng : lồn lợn nhà mày ăn hết chứ đâu , khi nào mới cút về nhà ở đây?

- Bảo Hoàng : không thích , không có tao chắc mày bỏ bửa ăn ba cái xàm l không chứ gì.

- Phan Hoàng : tao tự lo được , mày cứ làm quá.

- Bảo Hoàng : địt mẹ mày biết sức khỏe quan trọng thế nào không , mày bệnh khổ cả tao.

- Phan Hoàng : tao bệnh thì liên quan đéo gì mày nhỉ?

- Bảo Hoàng : nói hay ha , đợt đi Sapa là thằng l nào nằm vật vã ra giường đợi bố mày chăm đây? 

- Bảo Hoàng : không cằn nhằn nữa , đi siêu thị với tao đi.

- Phan Hoàng : biết rồi , đợi tí. - lười chết mất , còn chưa edit nốt video Honkai mà.

Tôi lê bước đến bên giá treo vội đưa tay chộp lấy chiếc nón cùng chìa khóa rồi mệt mõi bước ra cổng.

- Bảo Hoàng : xòe tay ra , cầm lấy.

- Phan Hoàng : gì đấy?

Đưa mắt nhìn lấy tờ giấy nhăn nhúm nó dúi vào tay tôi , phải mất một khoản thời gian để tôi nhận biết đó là vé đi thủy cung.

- Bảo Hoàng : tao được tặng dư một vé , chủ nhật mày đi cùng tao được không?

- Phan Hoàng : ổn thôi , hôm đó tao rảnh.

- Bảo Hoàng : lên xe.

Phải thú thật tôi khá vui vì được nó mời đi chơi , có lẽ là cơ hội tốt để kéo gần mối quan hệ giữa cả hai mặc dù không biết kết quả sẽ đi về đâu.

- Bảo Hoàng : đợi ở đây tao xuống lầu dưới mua kim chi đã.

- Phan Hoàng : thôi tao đi cùng mày.

- Bảo Hoàng : không đau chân à? Nãy giờ đi bộ khá lâu rồi đó.

- Phan Hoàng : mày nghĩ tao là ai.

Đi được một đoạn chợt bóng ai đó tiến lại gần .

- ? : bạn nam này có người yêu chưa ạ , có thể cho mình xin in4 được không.

- Bảo Hoàng : tôi không có nhu cầu , cảm ơn.

- ? : cậu lạnh lùng thật , nhưng chuẩn gu mình đấy , không cho thật sao? - lằng nhằn thật , khiến tôi có chút bực rồi đấy nhé.

- Bảo Hoàng : đã nói kh-

- Phan Hoàng : xin lỗi , cậu ta có người yêu rồi.

- ? : ơ???

Nói xong tôi dắt tay Bảo Hoàng đi nhanh về phía cửa ra vào.

- Bảo Hoàng : tao có người yêu từ khi nào vậy?

- Phan Hoàng : tao chỉ muốn giúp mày thôi , không nói thế còn lâu cô ta mới cho đi.

- Bảo Hoàng : thế hả cứ tưởng mày ghen.

- Phan Hoàng : điên hả , muốn chết không?

- Bảo Hoàng : có giỏi đấm tao đi , bằng môi mày ấy.

- Phan Hoàng : cút.

----------------------

- Phan Hoàng : lắm đồ dơ thế??

- Bảo Hoàng : hôm trước mấy thằng kia ghé sang đây , tao cho tụi nó mượn vài bộ.

- Phan Hoàng : phải giặc đống đồ này mới được , mày đưa khoai đi dạo giúp tao.

- Bảo Hoàng : mày ăn gì luôn không để tao ghé mua.

- Phan Hoàng : gì cũng được.

- Bảo Hoàng : thế ăn tao nhá.

- Phan Hoàng : đéo kinh bỏ mẹ.

- Bảo Hoàng : thôi tao đi đây đừng có nhớ tao quá nha.

- Phan Hoàng : thề từ khi nào mà mày biến thái vậy hả?- ai trả lại Bảo Hoàng hướng nội cho tôi được không?

------------------

- Phan Hoàng : thằng này dắt chó đi dạo hay chó dắt nó mà quên đường về đi lâu vãi.

Đem theo hơi thở mệt nhọc tôi dạo bước trên con đường gần nhà , ánh đèn điện le lói chập chờn khiến tôi có chút sợ hãi.

Cố trấn an bản thân tôi tiếp bước đều đều mãi đến khi bắt gặp một bóng lưng quen thuộc

- Phan Hoàng : thằng Bảo Hoàng đang đứng cùng ai thế kia?

Tôi đưa tay dụi lấy cặp kính để chắc chắn bản thân không nhìn lầm.
Là một cô gái trẻ khá xinh đẹp , nếu tôi không thích thằng Bảo Hoàng chắc đã để ý cô ấy rồi.

- Phan Hoàng : nói gì ấy nhỉ?

Cố lắng tai nghe nhưng không nghe được gì khiến tôi có chút bực.

- Bảo Hoàng : ai đó?

Biết bản thân bị lộ tôi đành bước đến đứng trước mặt nó trách móc.

- Phan Hoàng : mày đi lâu quá đấy , rồi Khoai đâu??

- Bảo Hoàng : ủa chết mẹ , tao gửi nhờ thằng Darling trông mà quên mất.

- Bảo Hoàng : mày ở đây nói chuyện với Quyên đi , tao quay lại nhanh lắm.

Nói rồi nó chạy đi một mạch để lại tôi khó xử cùng cô bạn tên Quyên.

- Quyên : chào , cậu tên gì?

- Phan Hoàng : à cứ gọi tôi là Phan Hoàng đi.

- Quyên : hmm cậu chắc là người đó nhỉ?

- Phan Hoàng : ai cơ?

- Quyên : nếu không phải thì tốt nhất đừng thích Bảo Hoàng , tên đó chỉ chung thủy với một mình cậu ta thôi .

- Phan Hoàng : cảm ơn đã cảnh báo nhưng dù sao cũng đừng xen vào , tôi tự quyết định được.

- Quyên : thôi nào không có ý xấu đâu , mà trông cậu đẹp trai thế này không có người yêu à?

- Phan Hoàng : à.. không.

- Quyên : thế thì có muốn tìm hiểu nhau không?

- Phan Hoàng : hả-?

- Bảo Hoàng : dừng lại chưa?

Đoạn thằng Bảo Hoàng đẩy tôi lùi lại ra sau lưng nó .

- Quyên : với thái độ cau có của cậu thì tôi hiểu rồi.

- Quyên : chán thật , con mồi ngon thế này lại để lọt vào tay cái tên như cậu.

- Bảo Hoàng : cậu ta không phải con mồi và cũng đừng để mắt đến.

- Quyên : thì thôi , đi trước nha bai.

Đến tận khi bóng Quyên khuất hẳn Bảo Hoàng mới thở hắt ra quay lại nhìn tôi.

- Bảo Hoàng : né xa cô ta ra , biết chưa.

- Phan Hoàng : à ừ biết rồi.

Thái độ của nó khiến tôi sợ vì chưa bao giờ tôi thấy nó giận đến vậy , lẽ nào cô gái kia là người nó thích? Nghĩ vậy tôi có chút buồn tủi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net