Chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Pun


Điện thoại di động vang lên, Hyun Ah đang ở trong bếp chuẩn bị bữa ăn tối cho Hyun Seung, hoàn toàn trong tâm trạng của một người vợ nhỏ, hạnh phúc, mong chờ, ngọt ngào.

Tuy nhiên, điện thoại ở một nơi khác truyền đến tiếng chuông, phá vỡ toàn bộ tâm tình vui vẻ của cô.

"Đang bận gì vậy?"

Ngũ Liên?

Tại sao lại là anh ta! Âm hồn không tan!

Cô mất kiên nhẫn trả lời:

 "Có chuyện gì sao?"

"Em hình như không muốn nghe thấy giọng nói của tôi thì phải, không lẽ buổi họp báo ngày hôm đó của tôi không làm cho em cảm động sao? Trái tim thực sắt đá mà!"

"Nếu như anh gọi điện thoại đến muốn hỏi vở kịch ngày hôm đó có gạt được tôi hay không, rất xin lỗi, không hề!"

"Diễn kịch? Haiz! Bổn thiếu hoàn toàn thực lòng lại bị em coi thành diễn kịch, Kim Hyun Ah não của em ngập nước hay bị gạt đến hỏng rồi hả?"

"Không có chuyện gì khác tôi cúp máy đây!"

"Nếu như em dám cúp điện thoại...." 

Kang Jung ảm đảm nói:

 "Bổn thiếu thề, em nhất định sẽ hối hận!"

".....Rốt cuộc anh muốn làm gì chứ?"

"Vụ án cường bạo, Lee Joon bị đánh lén, không phải em rất muốn biết sự thật sao? Đến tìm tôi, tôi nói cho em biết!"

Hyun Ah  cảm thấy thật buồn cười, bày ra bộ mặt xem thường.

 "Cùng một chiêu sử dụng đến hai lần, anh không cảm thấy chán sao, tôi cảm thấy rất phiền! Tôi không phải con nít lên ba, sẽ không bị anh lừa một lần nữa đâu!"

"Quyền lựa chọn nằm trên tay em, xem em có dám hay không dám đánh cược lần cuối cùng hay không!" 

Nói xong câu đó, Kang Jung cúp máy.

Cô bật cười nhạt nhẽo, anh thực sự cho cô là kẻ ngu ngốc, hay không hại chết cô không cam lòng có phải không? Trừ khi đầu cô thực sự bị ngập nước, mới tin anh!"

Mặc dù trong lòng chắc chắn Kang Jung đang gạt cô, nhưng nguyên một ngày tiếp theo, Hyun Ah  không có cách nào khống chế bản thân không nghĩ đến chuyện đó. Không ngừng dọa chính mình, nếu như lần này Kang Jung  không gạt cô, thực có sự thật quan trọng muốn nói cho cô biết, nhưng cô không đi....mặt khác lại cảnh tỉnh chính mình, không thể mắc lừa anh.

Trải qua cả đêm đấu tranh, tới khi trời gần sáng, cô mới có quyết định.

.........................

Vẫn ở câu lạc bộ tư nhân xảy ra chuyện lần trước, Hyun Ah  bảo tài xế đậu ở rất xa nơi đó, tự mình đi bộ qua đó, trên đường không ngừng ngó nghiêng, sợ bị đám ký giả mai phục. Mặc dù cô đã cải trang, làm cho bản thân mình vô cùng xấu xí. Nhưng mắt của bọn ký giả so với X-quang lợi hại hơn nhiều, vì lẽ đó, vẫn là mỗi bước đều phải đề phòng cảnh giác.

Phục vụ đứng ở trước cửa, mời Hyun Ah  vào, cô đi một mạch đến phòng của Kang Jung.

Lần này anh không làm chuyện gì khác, nghiêm túc đợi cô. "Nhìn thấy cô 'lén lút' như mèo bước vào, mỉm cười đón tiếp.

"Em đến rồi!"

Cô đánh vào tay anh, nhíu mày chán ghét nói: 

"Đừng đụng vào tôi!" 

Tiếp theo đó vội vàng kéo rèm cửa sổ lại, một lần rồi một lần tỉ mỉ quan sát.

"Đừng làm những chuyện vô ích nữa, hiện nay có một loại thiết bị chụp lén rất hiện đại, có thể nhìn xuyên thấu, em dùng bất cứ cái gì che chắn cũng đều vô dụng!" 

Nhìn thấy mặt cô lập tức căng thẳng đến trắng bệch, anh "phụt" một tiếng, em vẫn rất dễ bị lừa, đầu óc quả nhiên không đủ dùng!"

"Rốt cuộc có loại thiết bị đó không hả?"

"Tất nhiên có! Nhưng ở nơi này bổn thiếu không sử dụng đến! Bốn thiếu đã phái người kiểm tra khắp nơi rồi, tuyệt đối an toàn!"

"Lần trước anh cũng nói vậy, kết quả làm ra rắc rối lớn vậy đó!"

"Bây giờ thảo luận những chuyện vô nghĩ này sao?" 

Kang Jung bày ra dáng vẻ lông bông, đối với chuyện gì cũng tỏ ra không để bụng. Đi đến quầy bar, đổ một ly rượu. 

"Muốn uống không?"

"Không cần! Nhanh nói cho tôi sự thật đi!"

"Gấp gì chứ, sự thật em không thể chấp nhận nổi đâu, uống một chút rượu an ủi, làm một chút chuẩn bị tâm lý cho tốt!" 

Kang jung  đưa một ly rượu đỏ cho cô, nhìn thấy cô không nhận, cũng không để ý, tự mình thoải mái thưởng thức, đánh giá cô từ trên xuống dưới.

"Tôi nói này, em ra ngoài phải hóa trang thành bộ dạng giống quỷ như vậy không cảm thấy mệt sao?"

"Không liên quan đến anh!"

"Cái gì không liên quan đến tôi, nhìn thật chướng mắt, em không sợ chọc mù mắt bổn thiếu sao?"

Cô hít một hơi, nén chịu không nổi bão. 

"Coi như tôi cầu xin anh! Nếu như anh thực sự biết sự tình, xin nói tôi biết! Tôi không muốn tiếp tục chơi trò chơi này với anh đâu!"

Ngũ Liên đặt ly rượu xuống, nháy mắt. 

"Ngồi!"

"............"

"Kịch rất hấp dẫn, em không ngồi, tôi làm sao nói với em?"

Cô lúc này mới ngồi xuống, trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, không muốn đợi dù chỉ một giây.

"Nếu như bổn thiếu nói với em, kẻ giật dây phía sau là Jang Hyun Seung, em có tin không?"

Hyun Ah  sững người nửa giây, lập tức cười rộ lên. 

"Đây là sự thật anh muốn nói sao? Đối với tôi một chút cũng không có sức ảnh hưởng!" 

Nói xong cô đứng dậy, nhưng Ngũ Liên lại ra lệnh cho cô ngồi xuống.

"Em không cảm thấy khả nghi sao? Tại sao anh ta đối với động tĩnh của chúng ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay?"

"Một người muốn hại anh, tất nhiên phải bỏ ra chút công phu. Tôi bất quá vì anh mà bị liên lụy, trở thành vật hy sinh."

"Ở trên cái thế giới này, dám chọc vào bổn thiếu không có mấy người, nhưng lúc đó tôi và Jang Hyun Seung, vẫn chưa ra đời. Ngoài trừ anh ta ra, tôi không nghĩ ra được ai khác!"

"Đây chỉ là phỏng đoán của anh! Tôi cũng có thể đoán ra, là anh làm mà!"

"Nếu như bổn thiếu làm, cần gì phải mở buổi họp báo chứ!"

"Diễn kịch tất nhiên phải diễn cho hết, Kang thiếu gia thông minh như vậy, làm sao không hiểu rõ đạo lý này chứ!"

Kang Jung  im lặng. Anh nói một câu, cô trả lại một câu, tất cả đều che chở cho Jang Hyun Seung, muốn anh tức chết sao? Đổi thành người khác, anh đã cho cô một cái tát tìm không ra phương hướng từ sớm rồi! Anh thực sự không hiểu, kẻ cực kỳ ngu xuẩn như cô, cứ một mực khăng khăng mình đúng. Người phụ nữ đem ân nhân coi thành kẻ thù, kẻ thù lại trở thành ân nhân này có chổ nào đáng để anh giúp chứ!

Anh sử dụng hết bao nhiêu sức nhẫn nại, mới có thể nhịn xuống không xúc động mà đánh chết cô!

"Em yêu Jang Hyun Seung rồi?"

"............"

Ánh mắt của côchuyển động, song không muốn bị anh nhìn thấu, thay đổi sắc mặt, lạnh lùng trả lời:

 "Không liên quan đến anh!"

"Em yêu anh ta rồi!" 

Kang jung khẳng định nói. Anh nhìn người rất chính xác, cho dù đối với chuyện tình cảm.

"Em có biết chuyện tàn nhẫn nhất trên thế giới này là gì không?"

"..........."
"Là toàn tâm toàn ý yêu một người, lại phát hiện anh ta là một con sói, mà bản thân lại là con mồi của anh ta!"

"Anh muốn nói cái gì?"

"Tôi muốn nói cái gì, đã không còn quan trọng. Cho dù tôi nói ra, chưa chắc em đã tin tôi! Có lẽ phải chính mắt nhìn thấy, em mới tin tôi!" 

Kang Jung  nhấn vào nút của một cái điều khiển từ xa, màn hình từ từ hiện ra, hình ảnh của Nam Cung Nghiêu xuất hiện trước màn ảnh.

Ngón tay của Hyun Ah  bất chợt trở nên căng thẳng, ý thức được một cơn phong ba bão táp sắp quét qua....

Một ngày trước.

Tại khách sạn lớn Gangnam.

Kang Jung nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Kang Il Hwang, lại lười biếng liếc nhìn điện thoại di động. 

"Ông nội, ông không nhớ nhầm thời gian đó chứ, đã một tiếng rồi, ngay cả cái bóng của Jang Hyun Seung cũng không thấy!"

Kang Il Hwang biết rõ anh đang chế giễu mình, lạnh giọng "hừ" một tiếng. "Người không dám nể mặt ông, cậu ta là người đầu tiên, ba lần bốn lượt mời, cậu ta mới chịu đồng ý!"

"Anh ta đã như vậy, còn cái gì đáng nói chứ! Cháu có chuyện, phải đi trước...."

"Ngồi xuống!" 

Ông Kang quát lớn một tiếng.

 "Nói cho cùng, những việc này đều do cháu gây ra đó! Nếu như không phải cháu....không tôn trọng vợ của người ta, cậu ta cũng không có cái gan làm mất mặt ông. Lần này là chúng ta sai, ngoan ngoãn ngồi đây đợi cho ông!"

Kang Jung bắt chéo hai chân, dáng vẻ bất cần đời.

"Tư lệnh, Jang tổng tài đến rồi!"

 Chú Bang đẩy cửa đi vào thông báo.

"Mời cậu ta vào đây!" 

Kang Il Hwang niềm nở đón tiếp, trừng mắt cảnh cáo với Kang Jung. 

"Lát nữa phải thu lại tính khí của cháu, đừng có thêm dầu vào lửa đó!"

Kang Jung vẫn cười một cách lập dị, một chút nghiêm túc cũng không có, chào theo kiểu quân đội. 

"Tuân lệnh, ông nội!"

Hyun Seung bước vào, Kang Il Hwang lập tức thay đổi sắc mặt, nở nụ cười đón tiếp. Nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc nói:

 "Jang tổng à! Giá trị con người của cậu quá lớn, ngay cả tôi cũng không mời nổi cậu nha!"

"Để cho Kang tư lệnh phải mời, thật bất đắc dĩ, do gần đây công ty quá nhiều việc." 

Jang Hyun Seung tỏ vẻ chân thành, nhưng trong lòng đều hiểu rõ, chẳng qua chỉ khách sáo ngoài mặt thôi, diễn kịch thôi mà.

"Jang's Group là trụ cột kinh tế của Đại Hàn, cậu là quý nhân nhiều việc, có thể hiểu được! Chỉ cần không trách cứ đứa cháu không hiểu chuyện này của tôi là được rồi!" 

Liếc nhìn về phía Kang Jung. 

"Còn không mau rót rượu cho Jang tổng tài!"

Kang Jung nghe lời rót một ly rượu, nhìn hai người biểu diễn.

"Làm ra chuyện lớn như vậy, tôi thực sự không còn mặt mũi nào nhìn cậu! Tự phạt một ly, coi như xin lỗi thay nó!"

Hyun Seung giữ tay ông Kang lại. 

"Sai không phải ở Ngũ tư lệnh, tại sao phải nói lời xin lỗi chứ."

Kang Il Hwang lập tức hiểu rõ ý tứ của anh, là không nể mặt ông, muốn Kang Jung tự mình xin lỗi. Trong lòng ít nhiều cũng có chút không vui, nhưng vẫn cười "ha ha".

 "Đúng đúng đúng! Có vẻ tôi không hiểu phép tắc rồi!"

Kang Jung rót một ly rượu, vẫn bày ra bộ dạng không có gì để chật vật. 

"Tôi tuổi trẻ kiêu ngạo, rất nhiều đạo lý đều không hiểu rõ, đắc tội với Jang tổng tài, mong anh hãy thông cảm, ngày sau nhắc nhở người em trai này nhiều hơn. Mượn ly rượu này, trả cho anh cái không phải của em! Lúc trước có chổ nào không phải, dùng một nét xóa hết đi!"

Nói xong, một hơi uống cạn, uống liên tục ba ly.

Hyun Seung cũng không ngăn anh, nhìn anh uống rượu phạt.

Chú Bang đi đến sau lưng Kang Il Hwang, bên tai nói nhỏ vài câu. Ông đứng dậy, nói quân đội có chút việc cần giải quyết, bảo Kang Jung hãy tiếp đãi Jang Hyun Seung thật tốt, bản thân rời khỏi trước.

Hai người im lặng uống vài ly rượu. Kang Jung mở lời trước.

 "Nếu ông nội đã không ở đây, cũng không cần tiếp tục diễn kịch, mở rộng cửa mà nói rõ mọi chuyện đi! Vụ án cường bạo là anh đổ tội cho tôi, đúng không!"

"Những ký giả đuổi theo tôi và Hyun Ah , còn cả chuyện đánh lén Lee Joon, cũng do anh sắp xếp! Nhưng anh còn sợ không đủ, tìm người chụp lén tôi và Hyun Ah , tung ra scandal ngoại tình. Tất cả mọi việc, đều do anh làm!"

Hyun Seung chỉ uống rượu, ánh mắt không chút gợn sóng. Một hồi sau, mới nở một nụ cười nhạt. 

"Kang thiếu gia đang nói cái gì vậy? Tôi nghe chẳng hiểu gì hết!"

"Nghe không hiểu sao?" 

Kang Jung cảm thấy rất buồn cười.

 "Tôi biết rõ anh đê tiện vô liêm sỉ, thủ đoạn độc ác, nhưng ít nhất dám làm thì phải dám nhận chứ! Trong lòng tôi và anh đều hiểu rõ, cần gì phải giả vờ!"

"Kang Jung rõ ràng biết đêm đó có người chụp lén, lại giả vờ không thấy, là xuất phát từ mục đích gì hử?"

"Bổn thiếu không khôn ngoan được như anh, rất đơn giản, bảo vệ Kim Hyun Ah ."

"Tung ra scandal ngoại tình là cách bảo vệ , thực sự rất đặc biệt nha!"

Hyun Seung hơi chế giễu. Vì sự quan tâm của anh ta với cô, cảm thấy rất khó chịu. 

"Tổn thương đã được hình thành, lại mở buổi họp báo, đổ mọi trách nhiệm lên người mình, có ý nghĩ sao?"

"Có ý nghĩ hay không, anh rất nhanh sẽ được biết! Tục ngữ có câu 'muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm', bổn thiếu nhất định sẽ làm cho Hyun Ah  thấy được bộ mặt thật của anh!"

"Theo như tôi biết, phu nhân của tôi đối với cậu có thành kiến. Cậu cho rằng, cậu nói, cô ấy sẽ tin sao?"

"Điều này anh không cần lo! Bổn thiếu tự có cách!"

"Cho dù cô ấy tin cậu, thì sao chứ? Chẳng qua chỉ là một con cờ, yêu tôi, hay hận tôi, tôi cũng không để ý! Tóm lại mục đích của tôi đã đạt được rồi!"

Đêm...nổi gió lớn, sấm chớp vang rầm, mưa to tầm tã. Những cái cây trên con đường thông với biệt thự ở đỉnh núi, bị gió thổi nghiêng vẹo tã tơi, vang lên tiếng "hua la la".

Cửa sổ bị gió thổi mở tung ra, "cạch cạch cạch", quấy rầy Hyun Seung đang chăm chú vào công việc. Anh đứng dậy đóng cửa, nhìn những xáo động của núi rừng trong màn đêm ở bên ngoài cửa sổ, không khỏi nhíu mày lại. Giờ này rồi, vẫn chưa có động tĩnh của người phụ nữ kia!

Hà quản gia gõ cửa, mang coffee vào, định ra ngoài. Anh gọi bà lại: 

"Cô ta về nhà chưa?"

Son quản gia sững một hồi, mới có phản ứng lại người trong miệng anh nói là ai, lắc đầu.

"Phu nhân vẫn chưa trở về! Có cần phái người đi tìm cô ấy không?"

"Không cần đâu! Bà ra ngoài đi!" 

Hyun Seung lãnh đạm nói. Mặc dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng anh cực lực phủ nhận điểm này. Là cô tự mình ban đêm chạy loạn ra ngoài, cho dù xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng do cô tự làm tự chịu.

Có lẽ, trong lúc anh lo lắng cho cô, cô đang cùng người tình ở trong bệnh viện anh anh em em liếc mắt đưa tình.

Những hình ảnh đó xẹt qua trước mắt anh, anh không khỏi siết chặt tay lại, nổi cả gân xanh.

"Là!" 

Son quản gia mở cửa ra, ngoài cửa có một bóng người rất ấn tượng. Cả người ướt như con chuột lột, đầu tóc rối tung, che khuất phân nửa khuôn mặt, sống động như một con quỷ nữ. Bà bị dọa đến lạnh người, một lúc sau mới nhận ra người đó là ai. 

"Thiếu, thiếu phu nhân?"

Hyun Seung lập tức quay người, cũng nhìn thấy dáng người giống quỷ cùng sắc mặt trắng bệch của Hyun Ah . Cô căm hận nhìn mình, tay run rẩy nắm chặt lại, nước mưa men theo ngón tay trắng bệch của cô chảy xuống.

Anh ý thức được điều gì đó.

Hà quản gia lo lắng khuyên nhủ:

 "Cô nên đi tắm trước đi, kẻo bị cảm đó!"

Cô đẩy bà ra, đi vào phòng.

"Thiếu phu nhân...."

"Bà ra ngoài trước đi!"

Giọng nói của Hyun Ah  ảm đạm khàn khàn, giống như từ bên dưới địa ngục phát ra vậy.

"Nhưng mà...." 

Son quản gia do dự nhìn Hyun Seung, thấy anh gật đầu, lúc này mới đi ra ngoài.

"Nửa đêm diễn vỡ tiết phụ, thật thú vị." 

Hyun Seung mỉa mai nói một câu, quay trở về ngồi phía sau bàn làm việc, tiếp tục vùi đầu vào chỉnh sửa tài liệu, bình tĩnh đến đòi mạng.

"Tại sao chứ?" 

Cả người Hyun Ah  lạnh lẽo, cho dù có lạnh, cũng không bằng sự lạnh lẽo của trái tim. Cô trước giờ chưa hận bất kỳ người nào, nhưng bây giờ, cô thực sự hận đến mức muốn kéo anh xuống địa ngục.

"Cái gì mà tại sao?" 

Anh tùy tiện nói một câu cho có lệ.

"Tại sao phải gạt tôi chứ? Tại sao lợi dụng tôi hả?"

Hyun Ah  thét lên như phát điên, âm thanh sắc bén như có thể làm vỡ cả thủy tinh, lòng đau như cắt. 

"Tất cả đều do anh làm....là anh vu oan cho Kang Jung, là anh đổ tội ngoại tình cho chúng tôi, là anh là anh...."

"Anh ta nói, em liền tin sao? Không cảm thấy quá ngu ngốc sao?"

"Việc đã đến nước này, anh còn muốn gạt tôi!"

Hyun Ah  vô cùng chán nản, cô hận, cô tức giận, nhưng nhiều nhất là tim vô cùng đau đớn. 

"Hôm đó anh và Kang Jung đã nói gì với nhau, tôi đều nghe hết rồi...."

Tay của Jang Hyun Seung cứng lại, ánh mắt xẹt qua tia không vui.

Quay lén! Cậu ta cũng không từ thủ đoạn quá đê tiện này sao?

Thực ra anh cũng biết Kang Jung  sẽ sử dụng chiêu này, nên cũng không bận tâm phòng bị. Thậm chí có thể nói, là anh biết rõ cậu ta sẽ làm trò này, vẫn lờ cho qua, để điều này tổn thương Hyun Ah . Bây giờ, mục đích đã đạt được, nhưng anh lại không cảm thấy vui vẻ như mình nghĩ.

"Trong mắt của anh, tôi không bằng một phần trăm 'khai thác mỏ Diavik" sao? Tôi chỉ là một con cờ?"

"Đã biết vậy, còn cần phải hỏi sao!" 

Giọng điệu của anh có bao nhiêu lạnh lùng thì có bấy nhiêu lạnh lẽo, như người không có tim. 

"Từ trước đền giờ tôi chưa bao giờ cho em cái ảo tưởng làm Jang phu nhân, chúng ta từ lúc bắt đầu, đã có quan hệ lợi dụng lẫn nhau rồi. Về điểm này, em hiểu rất rõ!"

"Lợi dụng lẫn nha....ha...." 

Hyun Ah  cười lạnh lùi về sau vài bước.

 "Đúng vậy! Là tôi quá ngu ngốc! Cứ ngỡ mấy ngày qua anh đối tốt với tôi, xuất phát từ trong lòng, thậm chí còn cho rằng chúng ta không còn giống lúc trước. Từ đầu đến giờ, chẳng qua chỉ là một âm mưu!"

Trong cái âm mưu này, anh hành động rất kỹ càng, thành thạo gọn gàng, để cô nắm rõ trong lòng bàn tay mình. Cô lại cứ ngu ngốc, biết rõ hố lửa mà vẫn chui đầu vào, mang ra tấm lòng của mình. Toàn tâm toàn ý, không màn đều gì thích anh. Thậm chí ngu ngốc nghĩ, có một ngày anh sẽ yêu cô.....cô, nhưng mọi chuyện từ đầu đến cuối đều chứng minh cô chẳng qua chỉ là kẻ ngu đần không hiểu đầu đuôi cui nheo gì cả!

Tất cả đều do cô tự làm tự chịu, cô đáng bị vậy!

"Đó là cách nghĩ của em! Tôi phải làm việc, em về phòng đi!" 

Thái độ của Hyun Seung lãnh đạm và chán ghét, cứ như nếu nói nhiều hơn với cô một câu, là chuyện rất đau khổ! Nhưng anh biết rõ, bản thân đang chạy trốn, chạy trốn chỉ trích của cô, hơn thế nữa là chạy trốn vẻ mặt đau khổ của cô.

Anh cho rằng anh đã tu luyện đến bước tàn nhẫn nhất, cho dù cô có chết trước mặt anh, lông mi của anh cũng không nhíu lại một chút nào. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ rơi nước mắt của cô, nghe thấy sự chỉ trích của cô, anh không có cách nào chịu được, cảm thấy bản thân tội ác tày trời!

Lúc này Hyun Ah  hoàn toàn mất hết hy vọng, xem xong đoạn phim, cô nên chấp nhận sự thật, còn tìm anh để làm gì chứ? Cô không đủ đáng thương, bị anh ta lợi dụng còn chưa đủ sao? Anh một đá, đá cô văng ra, cô còn không biết xấu hổ chạy đến dưới chân anh tự chuốc nhục nhã sao?"

"Từ nay về sau, chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì....tôi không muốn nhìn thấy anh!"

Cứ để một dao kết thúc tất cả đi! Cô quá đau khổ, một giây cũng không chịu đựng được nữa!

"Đứng lại!"

"..............."

"Nếu như em dám bước ra khỏi phòng này, sự nghiệp chính trị của ba em sẽ chấm dứt!" 

Hyun Seung không biết bản thân vì cái gì phải uy hiếp cô như vậy, nhưng vào một giây cô muốn bước ra khỏi phòng. Tự nhiên anh cảm thấy kích động, giống như cô cứ như vậy biến mất khỏi cuộc sống của anh, đây là điều anh không thể chấp nhận được!

"Giao dịch giữa hai người, đối với tôi không có một chút quan hệ nào!" 

Lạnh nhạt bỏ lại câu đó, Hyun Ah  đẩy cửa đi ra. Vì người cha này, cô đã hy sinh quá nhiều rồi, cô không muốn tiếp tục trở thành tế phẩm của bọn họ!

"Kim Hyun Ah ....." 

Hyun Seung  đứng dậy gào lên, vẫn không thể ngăn cản cô rời khỏi. Lửa giận cháy phừng phừng trong mắt, anh đẩy tất cả tài liệu ở trên bàn, tức giận đá chân vào bàn làm việc.

Son  quản gia vẫn đứng ở cửa, không khuyên được Hyun Ah , vội vàng chạy vào.

 "Đại thiếu gia, có cần đuổi theo thiếu phu nhân không?"

"Cô ta muốn đi thì để cô ta đi, đi càng xa càng tốt!"

Hyun Seung tức giận rít lên.

Cứ như vậy mà muốn phân chia rõ quan hệ với anh sao?

Cô cho rằng bản thân có cái tư cách đó sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC