Chap 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit By Pun


Hyun Seung gần như phát tiết, thô bạo xoa nắn nơi đẫy đà của Clara, dẫn đến tiếng thét chói tai của cô ta. Tình dục bị khơi dậy, hai đôi mắt từ từ đỏ ửng lên, háo hức cởi áo sơ mi của Hyun Seung ra, đưa bàn tay vào, dùng lực chà xát, tay còn lại 'chiếu cố' phân thân của anh, làm cùng lúc hai động tác, cố gắng khơi gợi dục vọng lớn nhất trong người anh.

Nhưng 'nóng bỏng như lửa' của cô ta lại như một gáo nước lạnh, tiêu diệt thẳng dục vọng vốn chỉ mới nhen nhóm trỗi dậy của Hyun Seung. Nhìn thấy bộ dạng thèm khát không nhịn được của cô ta, anh đột nhiên cảm thấy rất chán ghét, lại nhớ đến cái đêm, hôn Hyun Ah .

Anh không rõ cô đang giả bộ hay vốn đã ngây thơ như vậy, tuy chỉ đụng nhẹ vào đôi môi, cũng khiến cô căng thẳng đến đòi mạng, giống như một đóa hoa yêu kiều run rẩy dưới người anh. Khiến cho anh muốn xâm chiếm cô, nhưng lại không nỡ, cô càng tỏ ra ngây ngô ngượng ngùng, càng có thể khơi gợi khát vọng muốn xâm chiếm, nuốt sạch cô của anh.

Đúng là tiểu yêu tinh biết hấp dẫn người khác mà!

Nếu bây giờ cô ở đây, anh nhất sẽ không buông tha cho cô như lần trước, anh muốn lấy được tất cả từ cô, như là một hình phạt!

Sự xâm chiếm bá đạo của anh đột nhiên dừng lại, Clara bất mãn mở to hai mắt. 

"Seung, sao vậy? Người ta muốn...."

Hyun Seunng bỗng nhiên nhìn thấy rõ con người ở dưới thân mình của Clara Lee, hai đôi mắt của cô ta đã bị tình dục nhuốm đầy, cả người khó chịu vặn vẹo, muốn tiếp tục cuộc triền miên lúc nãy. Hyun Seung lại không chút lưu tình rút ra khỏi, tiện tay lấy một cái khăn, đắp lên người cô ta, bỏ đi.

Cô ta không biết bản thân đã làm sai cái gì, vội vàng đuổi theo níu kéo cánh tay của anh, ý muốn giữ lại. 

"Seung àh, anh sao vậy hả? Có phải em làm sai điều gì không, chọc anh không vui sao?"

"Không có!" 

Thái độ của anh rất lạnh nhạt, hất thẳng cánh tay của cô ta ra. 

"Cô không phải là người tôi muốn!"

Anh cũng không hiểu, người bản thân mình muốn, tại sao khăng khăng phải là người phụ nữ kia chứ!

.................

Vụ kiện thắng lớn, Hyun Ah và đồng nghiệp đến KTV mở tiệc chúc mừng, về đến nhà vừa tắm rửa xong, định chuẩn bị xuống lầu tìm chút đồ để ăn, đụng phải mặt của Hyun Seung. Đang nghĩ muốn chào hỏi anh, nhưng anh ngay cả liếc cô cũng không có, đụng thẳng vào người cô, đi về phòng của mình, động tác đóng cửa không một chút lịch sự.
Bả vai của Hyun Ah bị đụng rất đau, nhíu mày. 

"Làm cái quái gì vậy, có cần thô bạo đến vậy không?"

Ủa, trên người anh có mùi rượu, không lẽ lại uống rượu rồi?

Thôi đi, đây không phải làm việc trong phạm vi quản lý của cô, tự lo thân mình thì hay hơn!

Cô nhún vai, xuống lầu tìm thức ăn. Bụng đã được thỏa mãn, tâm trạng cũng tốt hơn, đột nhiên có lòng hảo tâm, mang một tách trà giải rượu cho Hyun Seung.

Dù sao, lần trước cô bị cảm, anh cũng mang thuốc cảm đến cho cô, coi như có quá có lại.

Gõ cửa phòng, mở cửa bước vào, anh đang ngửa mặt nằm ở ghế sofa, nhắm hai mắt lại, không biết đang nghĩ cái gì. Áo vest bị vứt sang một bên, caravat nới lỏng, có chút luộm thuộm.

Trong ấn tượng của cô, anh mãi mãi tinh thần phấn chấn, sạch sẽ đến nỗi như người sống trong nơi được che chắn bằng thủy tinh, rất ít khi nhìn thấy anh như vậy, có chút sa sút, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp trai.

Nhìn thấy trán anh mệt mỏi nhíu lại, cô không muốn quấy rầy anh, nhẹ nhàng bỏ tách trà giải rượu xuống rồi rời khỏi. Anh lại giữ chặt tay của cô, cặp mắt sắt bén sáng rực như con ngươi của con báo đột nhiên mở ra, dọa cô thét lên một tiếng, rùng mình một cái, miễn cưỡng nở nụ cười không được tự nhiên.

"Anh, anh tỉnh rồi, tôi giúp anh pha một tách trà giải rượu! Nhân lúc còn nóng uống đi!"

Hyun Seung không nói chuyện, chỉ chăm chăm nhìn cô, giống như muốn dùng ánh mắt lột bỏ mặt nạ của cô.

Nhìn thấy người con gái này, anh đột nhiên cảm thấy yên tâm. Nhưng đồng thời, cũng rất tức giận, giận cô có thể làm xáo trộn mạnh mẽ dòng suy nghĩ của anh, ảnh hưởng đến tâm tình của anh.

Người phụ nữ ác độc này, rốt cuộc đã bỏ lên người anh ma chú gì, khiến anh càng ngày càng không thể tự kiềm chế bản thân, để rồi càng lún càng sâu.

Hyun Ah  bị anh nhìn đến khó hiểu, da đầu run lên, sống lưng lạnh lẽo, yếu ớt hỏi: 

"Làm sao vậy? Này....anh....."

Giây tiếp theo, bị anh kéo đến sofa. Bởi vì dùng sức quá mạnh, toàn bộ cơ thể hơi bật nhẹ lên.

Anh không buông tay cô ra, nhắm hai mắt lại.

Cô giãy dụa vài cái nhưng không thoát ra được, muốn đứng dậy.

"Đừng động đậy!" 

Giọng nói của anh lộ ra đầy sự mệt mỏi, nhưng vẫn ngập tràn sức uy hiếp.

Hyun Ah im lặng một lúc, hoài nghi hỏi: 

"Anh làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Anh hôm nay, rất không bình thường.

Hyun Seung không trả lời. Điều gì anh cũng không muốn nói, cũng không muốn làm, chỉ muốn cô ở bên cạnh mình, cảm nhận hơi thở của cô, liền có một sự yên tâm lạ lùng.
Đáng tiếc sự yên lặng không kéo dài được bao lâu, Hyun Ah lại yếu ớt nói:

 "Tôi vẫn chưa tắm rửa! Cơ thể hơi dơ."

Hyun Seung mở trừng hai đôi mắt, tức giận. 

"Cô chán ghét ở bên cạnh tôi đến như vậy sao?"

"Không, không phải thế...." 

Cho dù không ghét, đương nhiên cũng không quá thích.

"Vậy tại sao cô lại vội vàng muốn đi, đi tìm tình nhân cũ của cô phải không? Anh ta hôm nay giúp cô đánh một vụ kiện, có phải cô muốn lấy thân báo đáp."

"................"

Hyun Ah  không lên tiếng, im lặng. Có lẽ lúc này, im lặng là tốt nhất.

"Không nói chuyện? Chứng minh tôi nói đúng rồi?"

"Tôi chỉ là.....không muốn vì vấn đề vô nghĩa này mà cãi nhau với anh. Tôi rất mệt, tin chắc anh cũng vậy!"

Giọng điệu của cô rất chân thành, mang chút cầu xin, sự kiêu ngạo của Hyun Seung cũng giảm đi một chút, trở mặt lạnh lùng.

Cô ghét cãi nhau, anh muốn vậy sao? Chỉ là, mỗi lần nghĩ đến cảnh cô và Lee Joon ở cùng nhau, anh lại không kiềm được tức giận! Cãi nhau một lần, lòng anh lại một lần đầy mệt mỏi.

Anh cũng hy vọng có thể im lặng chung sống với cô.

"Có phải công ty xảy ra chuyện gì không?"

"Không có!"

"Ồ...." 

Thái độ của anh lạnh nhạt, Hyun Ah  cũng không hỏi thêm gì nữa. Cách một lúc, nhìn thấy trà giải rượu sắp lạnh, bưng đến trước mặt anh. 

"Uống, uống xong sẽ dễ chịu hơn một chút......"

Hyun Seung vẫn bày ra dáng vẻ không thèm để ý đến cô.

"Ngoan....."

Anh chán ghét nhíu mày:

 "Bớt bày ra cái bộ dạng dụ dỗ trẻ em với tôi." 

Nói như vậy, nhưng vẫn vươn tay ra nhận lấy. Ngay lúc này, lại truyền đến một câu nói khiến anh rất không vui....

"Mau uống hết trà giải rượu đi, tắm rửa rồi đi ngủ, tôi cũng quay về phòng đây!"

Hyun Ah nói như vậy, tất cả đều vì anh đã uống rượu, muốn anh nghỉ ngơi sớm chút. Nhưng khi Hyun Seung nghe xong, lại coi thành cái cớ để trốn tránh của cô. Khuôn mặt dịu nhẹ lúc nãy ngay lúc này đây đột nhiên trở nên căng thẳng, đập bỏ tách trà giải rượu.

Một tiếng kêu "lạch cạch", tách trà bị vỡ thành mảnh, trà giải rượu văng tóe đầy cả tấm thảm.

Cô sợ đến mức run rẩy, ngạc nhiên nhìn anh. 

"Anh làm gì vậy?"

Hyun Seung ngay cả liếc nhìn cô cũng không muốn, cả khuôn mặt giống như cái động bị đóng băng, từng góc cạnh nhìn vào đều lạnh lẽo. Anh chỉ thốt lên một chữ đơn giản.

 "Cút!"

"Gì chứ?"

"Tôi nói cô cút đi!"

 Ánh mắt của anh đủ lạnh để làm đông cứng cô, cũng rất tuyệt tình. 

"Không phải cô muốn đi sao? Vậy thì mau cút xa một chút, đừng để tôi nhìn thấy cô!" 

Anh chán ghét cô tìm đủ loại cớ muốn bỏ chạy, giống như anh đang cầu xin cô, bắt ép cô vậy. Cô cho rằng cô là ai chứ!

Hyun Ah lúc này không đoán được cảm xúc của anh, im lặng đến cùng cực, cũng không muốn tiếp tục chịu tức giận oan uổng, sau đó đứng dậy. 

"Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi!" Khom người dọn dẹp mảnh vỡ.

"Đừng giả vờ nữa! Tôi bảo cô cút, không nghe thấy sao?" 

Hyun Seung đột nhiên nổi lửa đặc biệt lớn, nhìn thấy cô đôi mắt liền cảm thấy đau nhức, có một loại kích động khẩn cấp bùng nổ. Anh cố gắng đè nén xuống không nổi giận, nhưng người đàn bà này, lại khiêu chiến giới hạn của anh.

Cô như vậy là đang diễn vỡ gì đây hả?

Tiếng nói nặng nề gầm thét bên tai của cô, hơi thở xen lẫn với mùi rượu nóng bỏng phả lên mặt cô, cho thấy sự nguy hiểm, nhưng cô vẫn tiếp tục nhặt mảnh vỡ.

Bởi vì, lo lắng anh không cẩn thận dẫm phải, bị thương.

"Đáng chết!" 

Hyun Seung lúc này không còn cách nào nhẫn nhịn, kéo cô, quăng lên ghế sofa, cơ thể mạnh mẽ đè lên. Trên cổ gân xanh nổi đầy lên, làm cho người khác vô cùng khiếp sợ. Bàn tay nắm chặt hai cổ tay của cô, giống như muốn cắt đứt chúng vậy.

"Kim Hyun Ah " 

Anh nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô. 

"Rốt cuộc cô muốn sao hả?"

Cô cũng không nhìn thẳng vào hai mắt đang bốc lửa của anh, trả lời nhỏ nhẹ:

 "Tôi chỉ không muốn anh bị thương vì đạp trúng mảnh vỡ, nhặt xong tôi sẽ đi!"

"Không phải cô chán ghét tôi sao? Tại sao còn giả vời quan tâm  tôi tôi hả?"

Cô thản nhiên liếc nhìn anh, trong mắt không có chút gợn sóng nào. 

"Anh hiểu lầm rồi, điều này không có nghĩa tôi quan tâm anh. Cho dù anh là một người không quen biết, tôi cũng sẽ làm như vậy."

Bởi vì anh vui buồn thất thường, cô cũng có chút tức giận, cho nên những lời này không phải là lời thực lòng của cô. Nhưng Hyun Seung nghe vào, lại trở thành lời thật lòng. Cho nên, anh nổi trận lôi đình, giận dữ cười ồ lên. 

"Được......cô chán ghét tôi phải không? Vậy thì càng chán ghét thêm một chút đi......."

Trong lòng Hyun Seung tràn đầy ghen tuông điên cuồng cùng tức giận, như có ngọn lửa cắn nuốt tim anh, anh không tiếc dùng thủ đoạn cực đoan khơi gợi phản ứng của cô. Chỉ cần cô không tiếp tục bày ra bộ dạng không thèm để ý, chẳng sao cả chết tiệt này là được.

Nhìn thấy hai con mắt anh đỏ ngầu, một luồng sợ hãi mạnh mẽ từ trong đáy lòng của Hyun Ah trồi lên. Hyun Seung nhìn ra được sự sợ hãi của cô, lạnh lùng nở nụ cười.

 "Sao nào? Bây giờ mới biết sợ sao? Không phải muộn rồi sao?"

"Anh buông tôi ra, mau buông ra....."

Cô giãy dụa càng làm tăng lên lửa giận trong người Hyun Ah , đè nén xuống, tàn nhẫn hôn Hyun Ah .

Cô liều mạng giãy dụa, nhưng càng giãy dụa, anh càng  dùng sức càng mạnh, bá đạo và độc tài hôn cô, chiếm đoạt hơi thở của cô.

Một tay cố định sau gáy của cô, tay còn lại không để cho cô giãy dụa. Cái lưỡi bá đạo cạy đôi môi đang mím chặt của cô, tiến vào trong miệng cô, hấp thu ngọt ngào của cô.

Cái hôn này tràn đầy thô bạo và chiếm đoạt, anh biến thành một con cầm thú, điên cuồng chiếm đoạt, dây dưa không dứt với cái lưỡi của cô. Lửa nóng trong lồng ngực dẫn đến vật nam giới đang đè trên người cô sưng lên, tuyên bố sức mạnh và sự chiếm hữu của chính mình.

Không.....cô không muốn như vậy......không muốn..........

Hyun Ah  giãy dụa, phản kháng, đánh trả, nhưng không thoát ra được sự giam cầm của anh. Dưới tình huống khẩn cấp, cô cắn vào lưỡi của anh, toàn bộ khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi.

Hyun Seung buông cô ra, đôi mắt có nguy cơ nổi lữa, bàn tay nâng cằm của cô lên. 

"Sao nào? Cam tâm tình nguyên hôn Lee Joon , còn nụ hôn của tôi khiến cô uất ức đến vậy sao? Hay cô cho rằng, tôi không thỏa mãn được cô?"

"Anh điên rồi..........mau buông tôi ra..........."

Mặt của cô bởi vì kịch liệt giãy dụa trở nên đỏ ửng, đầu tóc xõa ra rối tung, vô cùng cám dỗ, kích thích tinh thần của Hyun Seung.

Nhưng vừa nghĩ đến cô vì người đàn ông khác cự tuyệt nụ hôn của mình, lửa giận như biển động xô sóng tràn vào tim anh. Cô càng phản kháng, anh cùng muốn chiếm lấy cô cho bản thân, để cho cô nhìn thấy rõ anh là ai!

Anh lại mạnh mẽ hôn cô lần nữa, cái lưỡi nóng bỏng kịch liệt chiếm đoạt, hôn đến nỗi đầu lưỡi của hai người đều co rút lại. Tay cũng bắt đầu du ngoạn trên người cô, nắm lấy một bên đẫy đà của cô, không chút lưu tình mà xoa nắn.
Hyun Ah  run rẩy, hoảng sợ cùng cực, khi bên tai vang lên tiếng quần áo bị xé tách, nước mắt từ khóe mi tràn ra. 

"Không cần.........dừng lại...........xin anh........" 

Cô kịch liệt giãy dụa.

Hyun Ah  nếm được mùi máu tươi, có chút không đành lòng, nhưng anh ép bản thân phải nhẫn tâm, tiếp tục chiếm đoạt. Tự thôi miên mình, cô chẳng qua chỉ là món đồ chơi, anh không cần thương xót cho cô.

Làn da trắng noãn nà lộ ra giữa không khí, trên người cô rất nhanh chỉ còn lại bộ nội y. Trong lòng Hyun Ah  gấp như đốt khóc thét lên. 

"Jang Hyun Seung.....dừng tay! Dừng tay lại! Xin anh...." 

Tiếng khóc mỗi lúc một to lên, vô cùng đau đớn, từng chút một làn tan rã trái tim sắt đá của Hyun Seung.

Anh rất cố gắng nghĩ không cần để ý đến tiếng khóc của cô, nhưng anh phát hiện, bản thân làm không được, anh không cách nào nhìn cô khóc lóc cầu xin! Anh chịu thua dừng lại, tàn nhẫn đẩy tay cô ta, gầm lên. 

"Cút...."

Trên mặt của Hyun Ah đầy nước mắt, khó chịu và uất ức. Cô không hiểu tại sao anh đối với mình lại tàn nhẫn như vậy, rốt cuộc cô đã làm sai gì chứ, phải chịu đựng anh chiếm đoạt tàn bạo như vậy. Cô nức nở ngồi dậy, không thèm liếc nhìn anh, che kín cơ thể chỉ còn lại bộ đồ lót, đi ra ngoài.

"Shit! Đáng chết!" 

Hyun Seung phẫn nộ, chân đá vào gốc bàn. Giống như một con thú bị nhốt nổi điên lên, ở trong phòng buồn phiền chán nản đi qua đi lại.

Anh không phải rất chán ghét cô sao? Nhưng vẫn cứ như vậy không thể nhẫn tâm với cô, người phụ nữ độc ác này, rốt cuộc muốn giày vò anh đến mức nào mới cam tâm hả?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC