Chap 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit By Pun


Hai người rất ăn ý nhau, đều không mở miệng nói tiếp. Ánh sáng chói lọi lướt qua cửa sổ xe, cũng lướt qua hai con ngươi của Hyun Ah, chứa đựng một chút u buồn.
Câu hỏi của Kang Jung, cũng chính là cái kết trong lòng cô. Mỗi lần nghĩ đến việc lừa gạt Lee Joon, cô đều cảm thấy bản thân là một người phụ nữ độc ác. Anh đối với cô tốt như vậy, còn cô ngay cả việc thẳng thắn với anh cũng làm không được. Nếu như ngay từ lúc đầu cô nói với anh, cô đa kết hôn rồi, cũng không đi đến bước đường không thể cứu chữa như bây giờ.

Ngay lúc này trong hoàn cảnh này, muốn cô phải mở miệng như thế nào đây?

.................

Về đến nhà, Hyun Ah vẫn không kiềm được đi đến phòng của Hyun Seung nhìn một cái, mở cửa phòng ra, không có ai bên trong, không hiểu sao lại có chút thất vọng.

Nhưng không bao lâu, anh đã trở về, chỉ là mặt vô cùng thối, cứ như cô đã nợ anh mấy triệu. Cô tự biết mình không nên chu mõ lên chống đối, 'tìm kiếm tiếng nói cho chính mình' đồng nghĩa với việc tự rước lấy nhục nhã. Trên lý trí thì nghĩ như vậy, nhưng không có nghĩa có thể kiềm chế được hành động, vẫn đi vào phòng của anh.

Hyun Seung vẫn đang làm việc, khuôn mặt lạnh lùng, làm cho cô hơi sợ mà chùn bước. Đứng tại chỗ một hồi lâu, mới lấy hết dũng khí hỏi: 

"Bây giờ nói chuyện với anh có tiện không?"

"Bản thân cô cũng có mắt để nhìn mà."

".........." 

Anh nói chuyện nhất định phải tuyệt tình đến vậy, không nể mặt chút nào sao? Quả tim đúng thật làm bằng băng, máu lạnh sao?"

"Ngày hôm đó, anh không nhận được điện thoại của tôi sao?"

"Có!"

"Vậy anh có đến cứu tôi không?" 

Hỏi câu hỏi này, cô phát hiện hô hấp của mình đều ngừng lại. Cả trái tim treo lơ lửng, mong chờ đáp án của anh. Mặc dù cô biết rất rõ câu trả lời là không, nhưng khi anh tự mình mở miệng nói

 "không có"

, cô vẫn có một cảm giác đau khổ tột cùng, run rẫy hỏi: 

"Tại sao chứ?"

"Cái gì mà tại sao chứ?"

"Tại sao anh lại máu lạnh đến vậy hả? Cho dù là một người xa lạ, anh cũng không thể thấy chết mà không cứu....."

"Rất xin lỗi, đã làm cho cô ảo tưởng tôi là một người có lương tâm đến vậy. Tôi rất bận, không có nhiều thời gian để chơi trò chơi vô vị này với cô."

"Trò chơi sao?" 

Hyun Ah cảm thấy hoang đường. 

"Tôi suýt chút bị hủy dung nhan, anh cảm thấy đây là một trò chơi sao? Nếu như tôi thực sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trong lòng anh cũng không có chút áy náy nào sao?"

"Cô bây giờ không phải vẫn còn nguyên vẹn đứng trước mặt tôi sao?"

"Xin anh hãy trả lời tôi! Nếu như tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh có áy náy hay không?" 

Mặc dù hiểu rõ cứ dây dưa hỏi tiếp cũng vô nghĩa, sẽ khiến cho cả hai cảm thấy mệt mỏi, nhưng Kim Hyun Ah  vẫn không cách nào ngăn bản thân mình muốn biết câu trả lời.

"Có!"

Tim đập lại trong chốc lát, nhưng một giây tiếp theo đã bị đả kích tiêu diệt triệt để.

"Nếu như cô muốn nghe những lời giả dối....."

Vẻ mặt của Hyun Seung càng lạnh, còn mang theo một chút chế giễu.

Hyun Ah lảo đảo từng bước lùi về sau, cả người gần như muốn ngã quỵ. Cô đột nhiên cảm thấy sự chính mình xuất hiện ở đây thật hoang đường. Cô cứ vậy mất đi tôn nghiêm sao? Nhất định phải chịu sự nhục nhã của anh mới cam tâm sao?

"Xin lỗi, đã quấy rầy anh rồi! Sau này tôi sẽ không chơi trò chơi nhàm chán này với anh nữa đâu...."

Bị nhục nhã như vậy, đã quá đủ rồi! Giờ phút này cô không muốn đứng trước mặt anh mất mặt thêm chút nào, quay người đi nhanh ra ngoài.

Hyun Seung theo bản năng muốn đứng lên đuổi theo, nhưng buộc phải mạnh mẽ đem cảm xúc kích động đè nén xuống. Nhẫn nhịn quá khó khăn, vì vậy tất cả bút đều bị bẻ gãy làm đôi.

Tại sao chứ? Tại sao biết rõ cô đang diễn kịch, vẫn không nhịn được lo lắng cho cô?

Vừa rồi lúc ở cùng ở các tình nhân mới cũ, cô không phải rất vui vẻ sao? Nụ cười sáng lạn đến vậy, chưa bao giờ ở trước mặt anh nở qua một lần nào. Nếu cô đã thích bọn họ như vậy, còn cần phải so đo tại sao anh không cứu cô làm gì? Có anh hùng Kang Jung cứu người đẹp, không phải vậy đã đủ rồi sao?

Là cô quá tham lam sao? Có hai người đàn ông vây quanh vẫn chưa thấy đủ, nhất quyết phải dụ dỗ anh hết lòng với cô. Cô nghĩ anh ngu ngốc như vậy, sẽ bị cô đùa giỡn trong lòng bàn tay sao?

Hyun Seung buộc mình phải nghĩ cô tồi tệ, để cho bản thân mình thoải mái một chút. Mỗi giờ mỗi giây đề phòng, không được mắc bẫy người phụ nữ này, khiến bản thân từ từ chìm trong âm mưu của cô, vạn kiếp bất phục. (Vạn kiếp bất phục: thất vọng, không còn đường cứu vãn)

Hyun Ah trở vè phòng, ngã xuống giường, không biết tại sao đột nhiên cảm thấy mệt mỏi đến vậy, không còn sức cũng câm lặng. Bị anh liên tiếp lợi dụng lừa gạt, nhiều lần thề sau này sẽ không có quan hệ gì với anh, vẫn để ý anh như cũ, cô quả thật là một con ngốc hết thuốc chữa!

Đang thất vọng và buồn bã về bản thân, Kang Jung gọi điện thoại đến, cô thờ ơ cất tiếng 

"alo".

 "Là tôi!"

"Tâm trạng không tốt sao?"

"Không có......"

"Nghe giọng em giống như uống phải thuốc trừ sâu, còn nói không sao."

"Anh so sánh cái quái gì vậy? Thật khó nghe."

"Dễ nghe thì làm được gì hả? Hiện thực là được."

Hyun Ah nói không lại anh, chỉ có thể nói. 

"Được rồi!"

"Vừa quay về từ phòng Jang Hyun Seung, biết anh ta không cứu em, bị đả kích sao?"

"...........Ừ!" 

Mặc dù rất mất mặt, nhưng anh trong thoáng chốc đã đoán trúng, cô phủ nhận cũng vô dụng. 

"Anh có cần hiểu tôi đến vậy không?"

"Đầu óc của em đơn giản, chỉ số thông minh so với heo không hơn không kém, một chút cũng không khó đoán. Có cần tôi tiếp tục đoán xem, hiện tại em đang mặc nội y màu gì không?"

"Anh biến thái!"

"Màu hồng?"

"..........." 

Trên mặt của Hyun Ah hiện rõ ba đường gạch màu đen. Ngay cả điều này cũng có thể đoán trúng, anh chỉ cần bày một cái bàn đơn giản cũng có thể xem tướng được rồi!

"Đoán đúng rồi phải không?" 

Anh đắc ý.

"Không có chuyện gì quan trọng, tôi cúp đây."

"Không muốn nói chuyện với tôi đến vậy sao?"

"Không phải, tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi!"

"Vậy cúp đi, cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là..........chỉ là......." 

Anh hơi thở dài. 

"Tôi nhớ em!"

Giọng nói trầm thấp từ tính thì thào, cứ như có một luồng nhiệt nóng, lượn lờ bên tai Hyun Ah. Hiếm khi nghe thấy anh dùng giọng điệu ấm áp nghiêm túc như vậy để nói chuyện, tim của cô khó ổn định nhảy lên.

Nhưng nghĩ lại, chắc lại là trò đùa quái ác của anh, hoặc đang đùa giỡn, cảm giác tê dại tức khắc tan theo mây khói.

"Ha ha ha!" 

Cười khan ba tiếng.

 "Buổi sáng vừa mới nói đùa, bây giờ lại nữa, anh cho rằng tôi sẽ ngu ngốc tin anh sao?"

"........Bị em đoán trúng rồi, ngủ đi, ngủ ngon nha!" 

Câu trả lời của Kang Jung, hòa lẫn một chút do dự không rõ ràng, còn có chút bất đắc dĩ không nói nên lời.

"Jung, em tắm xong rồi...."

Trong điện thoại truyền đến tiếng người phụ nữ, Kang Jung vừa buồn cười vừa tức giận.

Anh vốn là một tên đại sắc quỷ, mỗi giờ mỗi giây không thể tách khỏi phụ nữ. Một đêm xuân cùng với người phụ nữ khác, còn gọi điện thoại nói với cô, anh nhớ cô, có cần cường điệu hơn nữa không? Còn may cô không tin, nếu không lại mất mặt thêm.

"Được rồi, bạn gái của anh đang đợi anh kìa, mau chóng qua đó đi!"

"Ừ! Ngủ ngon!"

Trong phòng của khách sạn, bên ngoài cửa sổ là ánh sáng của màn đêm ở Seoul. Kang Jung cúp điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi thẫn thờ, đột ngột cuối đầu nở nụ cười mỉa mai.

Nói dối quá nhiều rồi, cho dù có nói thật, cũng không ai muốn tin sao? Có lẽ chính vì nguyên nhân đó, anh còn cố ý dùng giọng điệu nghiêm túc để nói, như vậy cô càng không nghĩ anh đang nghiêm túc.

Anh xem thường Jang Hyun Seung không dám đối mặt với chính tình cảm của mình, lựa chọn trốn tránh. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh cũng học được cách che giấu cảm xúc thật trong lòng mình.

Anh châm một điếu thuốc, phun ra vòng khói mờ nhạt, làn khói màu xanh che mờ đi tầm mắt của anh, đôi mắt hơi nheo lại.

Ở trước mắt anh, hiện ra nụ cười của Hyun Ah , bản thân cũng cười theo. Vươn tay ra, muốn vuốt ve cô, lại phát hiện đó chỉ là ảo giác của chính mình, tất cả đều là hư vô.

Vừa mới chia tay, anh lại nhớ cô nhanh đến vậy sao?

Sau lần đó, anh không còn có quan hệ gì với cô, trong lòng luôn cảm thấy trống vắng, giống như thiếu một mảnh nhỏ, lúc nào cũng nhớ đến cô, nhưng vẫn còn có thể nhẫn nhịn. Nhưng khi gặp lại cô, anh mới phát hiện bản thân nhớ cô nhiều hơn tưởng tượng. Vào giây phút cô gặp nguy hiểm, cũng chính là giây phút anh căng thẳng nhất trong đời, không ngờ đến, sẽ có một người con gái khiến bản thân nhớ nhung, run rẫy vì sợ.

Đây là, thích sao?

Hay chỉ là chưa từng thử qua, cho nên hiểu lầm khẳng định đó là thích sao?

Dù sao từ này cũng không có nghĩa chính xác, đối với anh càng xa lạ, anh không biết cảm giác thích là như thế nào.

"Sao anh lại hút thuốc rồi?" 

Một người phụ nữ là tẩy sạch lớp trang điểm, từ phía sau anh đi đến. Cô không phải là người phụ nữ có vẻ đẹp đặc biệt tuyệt với, nhưng cũng rất có khí chất thuần khiết.

"Không có gì." 

Kang Jung dập tắt điếu thuốc, nghiêng mặt. 

"Em tắm xong rồi?"

Người phụ nữ ở phía sau, là tình nhân của anh, Ji Hyun . Cũng là người duy trì quan hệ lâu nhất trong suốt một năm. Cô không phải người mẫu hay ngôi sao, mà là một thiên kim tiểu thư, nhưng không có tính tình của đại tiểu thư, cô hiểu chuyện, ngoan ngoãn, khiến anh rất yên tâm, cho nên anh mới để cô bên cạnh lâu đến vậy.

"Vâng! Anh có tâm sự phải không?" 

Ji Hyun  chuyển đến trước người anh, nhìn thấy anh lắc đầu, nhón chân hôn anh, lại bị anh né tránh. Cô nhận thức sâu sắc được sự bất thường của anh. 

"Anh......có người để thích rồi sao? Muốn tâm sự không?"

"Em chắc chắn thích hợp?"

"Chúng ta vẫn là bạn tốt, không phải sao?"

Cô để anh ngồi xuống, bản thân ngồi trước mặt anh. 

"Cô ấy là người con gái như thế nào? Rất đẹp phải không?"

"Đúng! Rất hấp dẫn." 

Mặc dù anh đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, nhưng vẫn cảm thấy khuôn mặt của cô tinh xảo nhất, không có chỗ nào đặc biệt đẹp tuyệt, nhưng khi kết hợp với nhau, đẹp không thể nói nên lời.

"Anh thích gì ở cô ấy?"

Kang Jung rơi vào trầm tư. Câu hỏi này, từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ qua. Nghĩ kỹ lại, hình như cô quả thật không có bất kỳ chỗ nào đáng để anh thích.

Nhát gan, nhu nhược, cứng đầu. Ở trước mặt anh, lại là một con hổ nhỏ giương nanh múa vuốt, nói một câu cãi một câu, chỉ thiếu điều chưa cưỡi lên đầu anh, không có chút dịu dàng ngoan ngoãn.

Nhưng ở cùng với cô, lại vui vẻ đến kỳ lạ, bản thân không thể nói rõ lý do tại sao. Mặc dù đấu khẩu, vẫn âm thầm nhìn cô, trong lòng đều cảm thấy ấm áp. Ngày trước ở bên một người phụ nữ chưa đến ba phút, anh đã bắt đầu thấy phiền, muốn nhanh chóng phát tiết rồi bỏ đi. Nhưng ở cùng cô, gần đây anh rất ít khi nghĩ đến mặt đó. Cũng muốn tìm hiểu cô đang nghĩ gì, cô thích cái gì.

Anh không biết điều này có phải thích hay không, tóm lại là quan tâm.

Nhìn thấy anh im lặng quá lâu, lúc thẫn thờ khóe miệng hơi mỉm cười, Ji Hyun  biết, anh đã động tình rồi, ngay cả bản thân anh cũng không biết.

Cô vẫn luôn ở bên anh, chưa từng chạm đến được tim anh. Mà cô gái kia quen biết anh chưa bao lâu, lại khiến anh để trong tim. Tình cảm là một việc, có lúc thực sự rất tàn nhẫn, cũng rất bất đắc dĩ.

Một lúc sau, anh mới nhàn nhạt mở miệng.

 "Không biết.....nói không rõ.....có lẽ đó không phải là thích, tự mình tìm phiền phức mà thôi....." 

Anh trước giờ không thích bản thân phiền não vì những chuyện không xác định được, nhất là vẫn đề về tình cảm, đơn giản không cần nghĩ đến nữa.

 "Anh về đây, em nghỉ ngơi sớm chút đi!"

Ji Hyun  tiễn anh ra cửa, vốn định tỏ ra mạnh mẽ nhã nhặn một chút, để anh không cảm thấy cô không giống những người phụ nữ khác. Nhưng vẫn không kiềm chế được, trước khi anh mở cửa cô giữ lấy tay anh. 

"Hôm nay ở lại đây có được không? Em muốn anh ở bên em....."

Cô đã biết trước, trong lòng người đàn ông này đang muốn gần gũi với người phụ nữ kia, rất nhanh, chính mình sẽ mãi mãi mất đi anh, cô khát vọng giữ lấy một chút ấm áp cuối cùng.

Ánh mắt của cô, không biết vì sao làm cho Kang Jung nhớ đến Hyun Ah, có chút không đành lòng. Muốn đẩy tay cô ra nhưng lại thu hồi trở lại, quay ngược lại xoa đầu cô. 

"Ngủ đi, anh ở lại!"

.................

Giờ ăn trưa, hai cực trong phòng luật sư đã đạt đến tỉ số năm tám, 'năm' là phe phái của Min Ji, 'tám' là tổ nhỏ của Hyun Ah và Lee Joon, vài người tụ lại một chỗ cười đùa nói chuyện, không khí coi như hòa hợp. Tất nhiên, nữ nhiều, bát quát cũng dữ dội như thế.

"Xem xem xem!" 

Yoon Ji nháy mắt, Hyun Ah nhìn qua, là Jang Hyun Seung và Nam Joo.

Trong thoáng chốc bầu không khí trở nên vô cùng áp lực, cúi thấp đầu không nhìn bọn họ, hận không thể biến thành hạt bụi nhỏ.

"Các cô không cảm thấy gần đây tổng tài quá không bình thường sao? Cứ hai ba ngày lại đến ăn cơm ở phòng ăn nhân viên, do đầu bếp nổi tiếng làm đồ ăn không hợp khẩu vị anh ta sao? Rõ ràng không thể nha! Hyun Ah , anh ta không phải vì cô mới đến đây chứ?"

Tay của cô run rẩy làm đổ canh, cúi đầu càng thấp hơn.

 "Làm sao có thể chứ.........nói đùa hoài........"

Yoon Ji giống như một nàng trinh thảm nhỏ, còn nghiêm túc bức hỏi cô.

 "Lần trước tổng tài gọi đích danh của cô qua đó mà! Cô và tổng tài quen biết nhau? Là quan hệ gì?"

"Chúng, chúng tôi không biết nhau, chỉ là lần trước tôi đưa một tập tài liệu lên văn phòng tổng tài....."

 Cô không quen nói dối, nói chuyện không được trôi chảy.

"Cô cho chúng tôi là người mù hả, vừa nhìn đã biết không đơn giản như vậy! Chúng ta bây giờ đều là chị em tốt với nhau, nói đi mà.......tôi đảm bảo không nói với ai đâu."

Cái cam đoan của phụ nữ, chính là một giây vừa nói xong 'tôi đảm bảo không nói với ai đâu', thì một giây sau, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều biết hết. Loại lừa gạt này, Hyun Ah từ tiểu học đến đại học bị dính vào không ít.

Nhưng đây không phải điều quan trọng, sự thật cô không thể mở lời, cho dù thẳng thắn nói "tôi là tổng tài phu nhân', cũng không có ai tin.

"Đang nói chuyện gì, náo nhiệt vậy?" 

Lee Joon xuất hiện đúng lúc giải cứu cho Hyun Ah, vội lãng sau vấn đề khác. 

"Không có gì, giữa phụ nữ với nhau thường hay tán gẫu chuyện bát quát , quần áo, túi sách để giải trí, chứ còn có thể nói gì đây."

"Không phải vậy! Chúng tôi đang đoán tại sao tổng tài lại đến ăn cơm ở nhà ăn nhân viên." 

Yoon Ji một khi đã nhắm vào một vấn đề nào, sẽ hỏi cho đến cùng. 

"Anh là đại luật sư, trực giác nhất định rất chuẩn, anh nói xem tổng tài có phải vì Hyun Ah mà đến không?"

"Yoon Ji....." 

Hyun Ah ý bảo cô im lặng.

"Tôi thấy không phải! Ăn cơm thôi!" 

Lee Joon mỉm cười ngồi kế bên Hyun Ah , mở chung canh ra, hương thơm lan tỏa bốn phía.

"Thơm quá đi......do anh tự mình nấu sao?"

"Ưm! Vừa đi hâm lại một chút, nhân lúc còn nóng uống đi!" 

Lúc anh nói câu này, đều nhìn Hyun Ah.

"Vậy tôi không khách sáo nha!" 

Yoon Ji nhanh chóng vươn móng vuốt quỷ ra, kết quả bị Shin Min dùng một cây đũa đánh nhẹ, chế nhạo. 

"Cô không có mắt nhìn sao? Canh này là luật sư Lee tự mình nấu cho Hyun Ah , làm gì có phần cô?"

"Woohoo, luật sư Lee tự tay nấu canh nha.....canh tình yêu....." 

Các đồng nghiệp nữ buôn lời trêu ghẹo, biểu hiện vô cùng mờ ám.

Tiếng động quà lớn, ngay cả Hyun Ah ngồi cách mấy bàn cũng nghe thấy rõ ràng, sắc mặt rất khó coi hơn.

Cô cũng thật có 'phúc khí', có tình nhân cũ tự tay nấu canh cho cô. Trong lòng cô không vì sự phản bội của chính mình và lừa gạt cảm thấy không yên sao? Vẫn còn có thể uống. Người phụ nữ này, quả nhiên không có tim mà.

Mỗi lần nhìn thấy bọn họ họ ngồi nhau, thân mật đến vậy, lửa giận trong lồng ngực cũng bắt đầu nhen nhóm, khó kìm chế kích động lật bàn. Nhắm mắt làm ngơ để tung lưới là tốt nhất, nhưng như vậy càng làm cho anh nhịn không được nghĩ xem bọn họ đang làm cái gì, điều đó càng khiến anh khó chịu hơn, gần như sắp bị trí tưởng tượng của chính mình bức điên.

Nên mới chọn lựa đi xuống nhà ăn nhân viên, tận mắt nhìn thấy tất cả, cũng là ẩn mình chịu ngược đãi.

Hyun Ah  bị bọn họ nói đến lúng túng, mặt đỏ ửng lên.

"Mọi người xem, ai đó đỏ mặt rồi kìa."

"Làm gì có, luật sư Lee đối với mọi người rất tốt nha, canh cùng nhau uống đi!"

"Bị cảm mang sữa nóng đến, tự tay nấu canh gây sốc, cũng chưa bao giờ thấy luật sư Lee quan tâm chúng tôi đến vậy nha. Người ta tự tay, chuyên môn, đặc biệt nấu canh vì cô, chúng tôi làm gì có cái phúc, ghen tỵ với người kế bên nha....."

"Này.....các cô....."

Hyun Ah vô cùng xấu hổ.

Lương Cảnh Đường ta mặt cứu cô. 

"Các cô đừng lấy cô ấy ra đùa giỡn nữa."

"Là đùa giỡn hay là nghiêm túc, anh so với chúng tôi không phải càng hiểu rõ sao? Từ thực tế suy ra, có phải anh có ý gì với Hyun Ah của chúng tôi phải không?"

Lee Joon chỉ mỉm cười.

Phản ứng của các đồng nghiệp nữ càng thêm mãnh liệt.

 "Im lặng là thầm thừa nhận rồi nhá....Hyun Ahhh, cô rất hạnh phúc nha!"

"Đúng đó! Đúng đó! Sau này phải gọi cô là bà Leee rồi...."

"Ầm ỹ cái gì mà ầm ỹ! Người khác còn đang ăn cơm đó! Có tố chất không hả?" 

Tiếng gào thét của Kim Min Ji vang đến, vô cùng phá vỡ bầu không khí.

Yoon Ji bĩu môi.

 "Liên quan gì đến cô ta, chuyện này cũng muốn quản, đáng ghét!"

Lee Joon rót canh giúp Hyun Ah, dẫn đến hơi thở hơi thổn thức.

Tay của Hyun Ah không cẩn thận dính dầu. 

"Tôi vào nhà vệ sinh nha!"

Yoon Ji vội vàng đứng dậy đi theo. 

"Tôi cũng đi tôi cũng đi." 

Đá lông nheo với Lee Joon, ý nói bản thân sẽ giúp anh tìm hiểu.

Vừa vào nhà vệ sinh, Yoon Ji liền bắt đầu bát quái. 

"Cô và luật sư Lee có quan hệ gì? Thẳng thắn được khoan hồng, phản kháng nghiêm trị."

"Chỉ là bạn bè."

"Làm gì có bạn bè nào quan tâm nhau đến vậy hả? Luật sư Lee có tình cảm với cô, cô hiểu rõ?"

"..........Ừ!"

"Tôi nói mà, mặc dù cô nhìn hơi ngu ngu, nhưng về phần này cũng không chậm tiêu."

Hở.....cái gì gọi là ngu ngu chứ?

"Vậy cô thấy như thế nào? Có định tiếp nhận anh ấy không?"

Hyun Ah còn chưa kịp trả lời, Yoon Ji đã nhảy vào khen trước một bước. 

"Ha ha! Xem tôi kìa hỏi câu gì đâu. Bây giờ người đàn ông vừa có tiền vừa có địa vị lại đẹp trai còn biết quan tâm như LeeJoon còn được mấy ai, ngu ngốc mới không chịu đồng ý! Đổi lại là tôi, theo đuổi ngược lại cũng được! Đồng nghiệp trong phòng luật sư ngưỡng mộ cô muốn chết, ngay cả đồng nghiệp nam cũng thích anh ấy!"

".........." 

Nếu như nói cô không thích, đồng nghĩa tự thừa nhận mình ngu ngốc sao? Chuyện vẫn chưa xác định, Uất Noãn Tâm cũng không tiện phản ứng lại quá nhiều, chỉ nói: 

"Lúc khác hẳn nói đi!"

Câu nói này đối với người có tính tình nóng nảy như Yoon Ji nghe vào, so với câu trả lời đồng ý không hơn không kém, ngoài miệng lại nói. 

"Được được được! Đừng vội mà, từ từ thôi, đợi tin tức tốt của hai người nha!"

Vì thế, trong một buổi trưa ngắn ngủi, tốc độ lan truyền tin tức Hyun Ah chấp nhận Lee Joon đã trải rộng khắp công ty. Một truyền mười, mười truyền trăm, khó tránh khỏi làm méo mó sự thật. Hơn thế nữa, có người cam đoan rằng Hyun Ah đã đồng ý lời cầu hôn của Lee Joon, ngay cả ngày kết hôn cũng đã định.

Các nhân viên nữ ngưỡng mộ ghen tỵ căm hận, nhân viên nam thì mở tiệc chúc mừng. Dù sao,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net