Chap 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit By Pun


Hyun Ah  nhìn anh nổi giận đùng đùng, thất vọng lại tuyệt vọng nói: 

"Thừa nhận hay phủ nhận có gì khác nhau sao? Dù sao anh cũng cho là như vậy, cũng không vì những lời giải thích của tôi mà thay đổi cách nhìn!"

"Jang Hyun Seung, anh không cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn rất hoang đường sao? Là tự anh nói, tôi chỉ là công cụ lợi dụng của anh, anh không cho tôi ảo tưởng làm Jang phu nhân mà. Là anh thấy chết không cứu, cho dù tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh cũng không cảm thấy áy náy mà. Nếu đã như vậy, có cần thiết để ý tôi và Lee Joon  có quan hệ gì sao? Anh không cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn sao?"

".........." 

NHyun Seung  bị cô hỏi đến một câu cũng không thể nói ra. Đây cũng chính là chỗ gút mắc khiến anh đau đớn nhất, rõ ràng không quan tâm cô, lại không có cách nào tiếp nhận cô gần gũi với người đàn ông khác.

Anh im lặng, đột nhiên kéo cô ép lên tường, tay phải nâng cằm cô lên, khuôn mặt tàn nhẫn khát máu. 

"Cô ít tự mình cho là đúng, tôi chẳng qua, không muốn một người phụ nữ có quá nhiều chồng."

Lưng của Hyun Ah  bị dán sát vào bức tường lạnh lẽo, cả ngường bị đụng rất đau, khóe miệng buồn bã nhếch lên. 

"Jang Hyun Seung, anh đúng là một người đàn ông ích nhất trên thế giới này!" 

Đồ vật bản thân không quý trọng, lại không muốn người khác đụng vào, chỉ biết lo cho chính mình.

Sự lên án của cô, sự tuyệt vọng của cô như một góc băng cứa đau trái tim Hyun Seung, nụ cười của cô làm cho anh có chút hoảng loạn, anh chán nản buông cô ra. Cô nở nụ cười lạnh, đầu cũng không quay lại đi về phía nhà ăn, lấy túi xách của mình, nói với Lee Joon .

 "Chúng ta đi thôi!"

Lee Joon  nhìn thấy cô đi ra cùng hướng với Jang Hyun Seung, ý thức được vài điều gì đó, nhưng anh không hỏi cô bất kỳ điều gì, rời khỏi cùng với cô.

Hyun Seung nhìn thấy bọn họ rời đi, bàn tay nắm chặt lại thành đấm, đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy tức giận đến bất lực.

Sự tức giận của anh, sự 'giận dỗi vô cớ' của anh chỉ khiến cho khoảng cách giữa hai người càng ngày càng lớn. Anh có một loại cảm giác, người phụ nữ này, mãi mãi không thuộc về bản thân. Giữa hai người còn lại, chỉ là đau khổ giày vò cùng cãi nhau không dứt.

..............

Trên đường đi, Hyun Ah  dựa người vào cửa sổ xe, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ không mở miệng, trong đôi mắt chứa đầy mệt mỏi. Lee Joon không muốn quấy rầy cô, mở một bản nhạc nhẹ. Xe chạy thẳng ra bời biển, hai bên quốc lộ là biển lớn và cát trải dài vô tận, gió biển thổi nhè nhẹ, trong không khí tràn đầy mùi thơm tinh khiết của nước biển.

Lee Joon  dừng xe lại, tắt đèn xe. Xung quanh một màn đen kịt, chỉ còn lại ánh sáng của ngọn hải đăng ngẫu nhiên quét qua, làm cho khuôn mặt của cô sáng tối không rõ.

"Anh muốn hỏi có phải em có quan hệ với Jang Hyun Seung phải không?" 

Sau một lúc, cô mới nhàn nhạt mở miệng. Anh quá để ý, bất cứ chuyện gì cũng nghĩ đến cảm nhận của cô trước. Với Jang Hyun Seung, là hai loại người hoàn toàn khác nhau, Jang Hyun Seung quá ích kỷ, chỉ biết cho mình là trung tâm, từ trước đến giờ chưa bao giờ để ý cảm nhận của cô.

"Nếu như em không muốn nói, cũng không sao cả."

"Cám ơn....." 

Bây giờ cô thực sự rất mệt mỏi. Lúc nãy ở nhà hàng không dễ gì mới có được dũng khí, lại bị Hyun Seung cắt đứt. Hiện tại, ngay cả một chút dũng khí cũng không còn nữa, nói không thành lời.

"Lúc nãy, nhất định anh không vui phải không? Xin lỗi nhé."

"Không sao cả, chỉ cần ở cùng em, anh đều vui vẻ."

"..........." 

Anh càng như vậy, Hyun Ah  càng áy náy, cảm thấy bản thân tội ác tày trời. Ba lần bốn lượt hạ quyết tâm, nhất định phải thẳng thắn với anh, để tránh khỏi gây nên tổn thương càng lớn cho anh.

"Thực ra, em vốn không ở tại khu nhà chung cư kia đúng không? Ba tháng trước, chính phủ đã quyết định quy hoạch rồi."

Anh đã sớm biết, lại không lật tẩy cô sao?

"..............Xin lỗi!"

"Không cần nói xin lỗi, bản thân mỗi người đều có bí mật không muốn để người khác biết, có thể hiểu được!"

"Em......cần phải thẳng thắn với anh một chuyện."

Nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy, Lee Joon không tránh khỏi có chút căng thẳng, ổn định hô hấp.

 "Em nói đi!"

"Thực ra...........em và Jang Hyun Seung.........chúng em là............" '

Vợ chồng' hai chữ này vẫn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị tiếng chuông điện thoại chặn ngang, ba chữ 'Jang Hyun Seung ' nhấp nháy trên màn hình.

Hyun Ah  cảm thấy phiền phức, cúp thẳng điện thoại.

Nhưng chưa đến hai giây, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Liên tục không dứt, giống như cô không nhận, sẽ tiếp tục gọi nữa.

"Nhận đi, không sao đâu!"

"Em không muốn nhận!" 

Hyun Ah  khóa máy. Cứ nhìn thấy tên của anh, cô đều cảm thấy phiền phức, nói chi đến nhận điện thoại của anh.

Tiếp tục lấy hết can đảm.

"Thực ra chúng em là......"

Điện thoại của Lee Joon  vang lên, vẫn là cuộc gọi của Jang Hyun Seung . Anh nghĩ ngợi một hồi, đem điện thoại đưa cho Hyun Ah . 

"Tìm em đó! Nhận đi, có lẽ anh ấy có chuyện gì đó quan trọng."

Hyun Seung không còn cách nào, đành phải xuống xe, mất kiên nhận hỏi: 

"Có chuyện gì sao?"

"Cô dám ngắt điện thoại của tôi hả? Lá gan lớn nhỉ!"

"Tôi còn có thể to gan hơn nữa, anh muốn thử không?"

"Bây giờ, lập tức, về nhà!"

"Tôi không muốn!"

"Cô muốn ở ngoài qua đêm với người tình cũ sao?"

"Cho dù như vậy, thì sao nào? Không liên quan gì đến anh!"

"Kim Hyun Ah , cô biết bản thân đang nói chuyện với ai không hả?"

 Anh nghiến răng uy hiếp cô, giống như một cơn gió lạnh như băng, thổi lạnh cả sống lưng của cô.

 "Tôi nói lại lần nữa, về nhà ngay!"

".......Tôi đã nói rồi, tôi không muốn, không muốn!" 

Cô gào thét trong làn gió đêm.

"Rất tốt! Rất có liêm sĩ!" 

Anh tức đến nỗi cười rộ lên. 

"Tôi cho cô một tiếng, nếu như cô không thèm quan tâm như vậy, chờ nhặt xác của cha cô đi!"

Anh cúp điện thoại, Hyun AH  hoảng sợ cười khổ, khóc không ra nước mắt. Cô một chút năng lực phản kháng lại cũng không có, không phải sao? Giống như một con kiến đáng thương, mạng nhỏ bị anh nắm chặt trong tay, ngay cả nói 'không' cũng không thể.
Khóe mắt không biết từ lúc nào đã có nước mặt, cô vội lau khô, không cho phép bản thân mềm yếu như vậy. Quay về xe, nói với Lee Joon : 

"Phiền anh đưa em về nhà."

Anh cầm lấy tay cô để trên đầu gối, nắm chặt lại, nhiệt độ ấm áp truyền vào cơ thể cô, lời hứa kiên định. 

"Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh đều ở bên cạnh em. Cần em nói một câu, điều gì anh cũng tình nguyện làm vì em!"

"Cám ơn anh!" 

Cô đẩy tay anh ra. Cô biết anh quan tâm cô, chính vì điều này, cô không thể để anh dính vào. Có vài chuyện, chỉ có chính mình mới có thể giải quyết, người khác mãi mãi không thể được sự bất đắc dĩ bên trong đó.....

Về đến nhà, Hyun Ah không đi tìm Hyun Seung , mà quay trở về phòng của mình. Điều bất ngờ là, đêm nay, anh không hề đến gây phiền phức cho cô. Ngày hôm sau là thứ bảy, nên cô ngủ một mạch đến bốn giờ chiều. Son quản gia gõ cửa bước vào, còn có một nhà tạo hình đi theo phía sau, nói là buổi tối phải cùng đi dự tiệc với Jang Hyun Seung, để người khác trang điểm giúp cô.

Cô tắm rửa sạch sẽ, giống như một con búp bê để cho nhà tạo hình giúp cô làm tóc, đổi quần áo, sau đó lặng lẽ ngồi lên xe, vội đi đến buổi tiệc.

Cô vốn không biết chủ nhân của buổi tiệc này là ai, chỉ cảm thấy không giống những bữa tiệc đã từng tham gia. Rất nhiều khách, nhưng ít thấy những thương nhân hay nhà chính trị xuất hiện trên TV, đa số là thanh niên, cũng không đặc biệt long trọng. Còn có vài thứ, cô cảm thấy rất quen mắt, nhưng không nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu.

Hyun Seung đi đến trước mặt cô, ý bảo cô quàng vào cánh tay của mình. Cô không còn cách nào, đành phải cùng anh đi từng bàn một kính rượu. Các đồng nghiệp trong phòng luật sư đều xuất hiện trong tầm mắt cô, cả người cô ngây ngốc, đứng yên tại chỗ.

Hyun Seung quay đầu lại, không tốt lành gì nở một nụ cười với cô. 

"Quên nói với cô, đây là tiệc kỷ niệm của công ty."

"Anh......." 

Hyun Ah  tức thành giận, rõ ràng anh đã sắp xếp cái bẫy này, cố ý tính toán với cô. Cô vội vàng muốn chạy, Hyun Seung lại đè mạnh bã vai của cô, cô không thể nhúc nhích. Người ngoài nhìn vào, vẻ mặt anh ôn hòa, nụ cười dịu dàng, đối cô chăm sóc đầy đủ. Chỉ có bản thân cô mới biết, anh ôm lấy bả vai của cô dùng biết bao nhiêu sức, gần như muốn chặt đứt cô.

"Sao nào? Sợ tình nhân cũ của cô nhìn thấy sao?" 

Anh cố ý thách thức cô, vẻ mặt rất đắc ý. 

"Yên tâm, anh ta không đến."

Anh kéo mạnh cô đến dãy bàn của phòng luật sư.

 "Giới thiệu với mọi người một chút, đây là vợ tôi!"

Các nhân viên đều đồng loạt đứng dây, vừa ngạc nhiên vừa cảm thán vẻ đẹp của cô. Hyun Ah  sợ các cô nhận ta, cúi thấp đầu xuống, tránh né ánh mắt của mọi người.

"Cô là thiên kim thị trưởng, tổng tài phu nhân của chúng tôi! Quả nhiên đẹp như lời đồn, không, còn đẹp hơn nữa....." 

Yoon Ji  ca ngợi thái quá. 

"Xin chào, tôi là Yoon Ji  của phòng luật sư, rất vinh hạnh được gặp cô."

Để tránh không thất lễ, Hyun Ah  đành ngẩng đầu cười với cô ấy.

 "Xin, xin chào!"

"Ây, cô nhìn rất giống một người đồng nghiệp của chúng tôi nha...."

Cô sợ đến run rẩy, vội rút tay về.

Yoon Ji  cho rằng bản thân nói sai, vội sửa lời. 

"Ơ, không không không, là đồng nghiệp của chúng tôi nhìn rất giống cô đó! Đương nhiên, cô ấy không đẹp được như cô nha, nhìn kỹ lại, cũng không giống lắm, tôi nhìn nhầm rồi...."

Hyun Ah  mỉm cười rất miễn cưỡng, may mắn bản thân có hóa trang, so với bình thường không giống nhau. Vừa nghĩ thừa lúc Lee Joon  chưa đến, vội vàng chạy trốn.

Nhưng...........

"Luật sư Lee, anh đến rồi, bên này bên này!"

Tim của Hyun Ah  hoàn toàn dừng lại, vội vàng quay lưng lại, cả người con rúm lại rất chặt.

Trên mặt của Hyun Seung  mang theo nụ cười, trong mắt viết đầy tính toán, hiện lên một ánh sáng lạnh lẽo. Cô vẫn muốn chạy phải không? Cô cho rằng cô có thể chạy thoát sao?

"Luật sư Lee. Vị này là tổng tài phu nhân đại danh đỉnh đỉnh đó nha!" 

Yoon Ji  vội nói.

"Xin chào! Tôi là Lee Joon ." Anh vươn tay ra, cô lại quay lưng lại với anh.

"Như vậy khó tránh khỏi quá thất lễ đó!" 

Hyun Seung lạnh lùng cười, đi đến bên tai của Hyun Ah , cố ý lớn tiếng nói. 

"Còn không chào hỏi với nhân viên đắc lực nhất của công ty chúng ta sao?"

Lee Joon  cũng có chút kỳ quái, nhưng vẫn luôn nở nu cười, nhẫn nại chờ đợi.

Hyun Ah  gấp đến sắp khóc, chẳng lẽ thực sự phải đi đến bước này sao? Cô đã từng nghĩ sẽ thẳng thắn với anh, nhưng không phải dùng cách này!

Đang gấp không biết nên làm như thế nào mới tốt, đột nhiên bị phục vụ đụng phải, rượu đổ lên người cô, cô theo bản năng lùi lại, theo quán tính xoay người lại.
Cả khuôn mặt liền bày ra trước mặt của Lee Joon .

Muốn trốn, đã không còn kịp nữa rồi.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cô sợ hãi, không biết làm sao.

Ánh mắt của Lee Joon  từ kinh ngạc biến thành tức giận, cuối cùng trở thành tuyệt vọng. Không dám tin, tổn thương nhìn cô, môi trở nên trắng bệch, cả người không còn sức, giống như bị trống rỗng.

"Luật sư Lee, anh làm sao vậy?" 

Yoon Ji  bị sắc mặt của anh dọa sợ, lúc nãy không phải vẫn tốt sao?

Sắc mặt của tổng tài phu nhân cũng rất không phù hợp nha!

"Không, không có chuyện gì, tôi còn có việc, tôi đi trước đây!" 

Lee Joon  không biết chính mình còn có thể làm được gì, chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này.

"Luật sư Lee....."

"Lee....." Hyun Ah  lập tức đuổi theo, bị Hyun Seung  giữ lại.

Đối với kết quả này, hiển nhiên anh rất mãn nguyện, nụ cười đắc ý, lại như mũi tên băng tuyết lạnh giá.

 "Bây giờ đuổi theo, còn kịp sao?"

"Không cần anh lo!"

Hyun Ah  hạ thấp giọng, giãy khỏi tay anh, đuổi theo.

"Lee Joon , anh đợi đã.......đợi đã.....nghe em giải thích........"

"Đừng có đi theo tôi!" 

Sự dịu dàng của anh phát ra tiếng gào thét đau đớn, đưa lưng về phía cô, như một con thú tức giận vì bị thương nặng, phản kháng sự đến gần của cô. 

"Coi như tôi cầu xin em, đừng đi theo tôi!"

Anh vốn không biết nên đối mặt với cô như thế nào, bước nhanh rời khỏi, lên thẳng xe, chạy như bay.

".............." 

Tay của Hyun Ah  rụt về, nắm chặt lại, móng tay đâm vào trong da thịt, ánh mắt chua xót đau đớn, nhưng không đau bằng con tim. Người cô không muốn tổn thương nhất là anh, cố gắng muốn trốn tránh, cuối cùng lại tổn thương anh bằng cách tàn nhẫn nhất, là cô đáng chết!

"Không phải rất quan tâm anh ta sao? Sao không đuổi theo nữa hả?"

 Giọng chế nhạo của Hyun Seung từ phía sau vang lên.

Hyun Ah  tức giận, xông lên phía trước định cho anh một cái tát, nghiến răng nghiến lợi. "Jang Hyun Seung, anh là đồ khốn nạn!"

Tay bị anh nắm lại dừng ở trên không trung, anh khinh thường hất ra, lạnh lùng chất vấn cô.

 "Là tôi khốn nạn, hay là cô không biết xấu hổ hả? Đừng có quên, từ lúc bắt đầu, là cô giấu diếm thân phận với anh ta. Kết cục của ngày hôm nay, đều do cô tạo thành!"

Lời nói tàn nhẫn của anh lăng trì tim của Hyun Ah , cô không cách nào cãi lại. Anh nói đúng, là cô lừa gạt tổn thương Lee Joon , người đáng chết là cô!

"Từ trên mặt ý nghĩa nào đó mà nói, là tôi giúp cô." 

Anh không e ngại bản thân nói bao nhiên lời tàn nhẫn, chỉ muốn nhục nhã cô.

 "Cô có thể chờ mà xem, khi anh ta biết cô là phụ nữ có chồng, còn có thể đối với cô thật lòng hay không."

 Anh kiêu ngạo cười lạnh vài tiếng, bỏ cô cả người đứng yên tại chỗ, ngạo mạn rời khỏi.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net