Chap 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jang Hyun Seung và Jang Eun Ji xuất hiện cùng nhau, làm cho cả hội trường xôn xao, mọi người đều nhỏ giọng bàn tán xem, người bên cạnh anh là ai. Mặc dù nói người đàn ông có tiền bao nuôi tình nhân là chuyện bình thường, nhưng trong buổi tiệc lớn như thế này dám công khai để người tình xuất hiện, có hơi quá to gan rồi.

Còn một số khác âm thầm nghĩ, cuộc hôn nhân thương mại ngày chẳng qua chỉ duy trì được ba tháng, 'chính cung nương nương' đã bị đưa vào lãnh cung rồi sao? Hôn nhân thế gia quả nhiên rất tàn nhẫn mà!

Nhưng mà 'tân sủng' ở bên cạnh anh quả nhiên rất đẹp, hoàn toàn là bản sao người thật 'búp bê Barbie', có thể trong chớp mắt trở thành tiêu điểm. Dáng người cao gầy, đường cong hoàn mỹ, hoàn toàn là một dáng người gợi cảm ưu tú. Nhưng khuôn mặt của cô ấy, lại ngây thơ như một đứa trẻ, nhỏ nhắn hoạt bát đến vậy, tinh xảo hoàn mỹ đến thế, giống như một con búp bê bình thường, đẹp hơn cả được điêu khắc ra, tự nhiên cao quý, được tạo hóa trau chuốt nên.

Có được báu vật như vậy, khó trách chưa đến ba tháng Hyun Seung liền vứt bỏ vợ mới, cao ngạo để người tình xuất hiện.

Những lời bàn tán của những người này, Hyun Seung không hề để trong lòng, anh chỉ lo lắng không biết Hyun Ah  có hiểu lầm hay không. Lúc trước Eun Ji rất ghét tham dự tiệc, lần này không biết bị sao, lại muốn đi theo anh, anh đành phải mang em ấy đến đây, nên mới tạo thành 'cục diện tam giác' như thế này.

Ánh mắt của anh bắt lấy Hyun Ah  trong đám người, sắc mặt của cô hơi xanh xao, rất khó coi.

Có người chủ động bước đến bắt chuyện với Jang Hyun Seung, giọng điệu không thiếu phần trêu chọc.

 "Diễm phúc của Jang tổng tài không ít nha!"

Anh muốn giải thích rõ quan hệ của hai người.

Nhưng Eun Ji lại chủ động đưa tay ra. 

"Hwang tổng, hân hạnh!"

Liên tiếp mấy lần đều như vậy.

Hyun Seung cũng không muốn giải thích, đi nhanh đến trước mặt của Hyun Ah .

 "Em đến rồi!"

"Vâng!" 

Hyun Ah  miễn cưỡng nở nụ cười.

 "Đã cóEun Ji đi với anh rồi, em đến có vẻ thừa thải rồi."

"Em nghe anh giải thích.........."

" Hyun Ah, sao cô cũng đến đây?" 

Eun Ji giữ lấy Hyun Seung đầy tính chiếm hữu, vẻ mặt lại ra vẻ có lỗi.

 "Xin lỗi, anh ấy không nói với tôi cô cũng đến, bằng không tôi về trước nha?"

"Không cần, người nên đi, là tôi!"

Hyun Seung giữ lấy tay cô. 

"Hyun Ah......"

Cô giãy dụa, hơi bực dọc. Anh đã có Eun Ji làm bạn gái, tại sao còn gọi cô đến? Là muốn lấy việc này nhục nhã cô sao?

Quan hệ của ba người trở thành mục tiêu được chú ý.

Chính thức chạm mặt với tình nhân rồi! Không biết có đánh nhay không, tiếp theo có kịch để xem rồi đây!

Ba người đang giằng co, thì người dẫn chương trình bước lên sân khấu. 

"Tiếp theo đây mời chủ nhân của bữa tiệc  Jang tổng tài và bạn gái của ông mở màn điệu nhảy đầu tiên."

Mọi người thì thầm nói với nhau, âm thầm đoán xem anh sẽ chọn ai.

Mặt Hyun Seung lộ vẻ khó xử.

Hyun Ah  cũng hơi căng thẳng, chờ đợi câu trả lời của anh, giống như đang trong khoảnh khắc cuối cùng chờ đợi bản tuyên án.

Eun Ji thì lại bày ra thái độ nắm chắc phần thắng.

Một phút sau, người dẫn chương trình lại nói: 

"Mời Jang tổng tài và bạn gái mở màn điệu nhảy đầu tiên của ngày hôm nay!"

Anh biết........... các cô đang chờ đợi một câu trả lời từ anh..............

Hyun Seung nhắm mắt lại, quyết tâm ra một quyết định.

Eun Ji đưa tay ra.

Biết rõ sẽ có kết quả này, Hyun Ah vẫn như bị sét đánh. Giống như đột nhiên bị người khác tàn nhẫn tát một bạt tay, sức lực của cả cơ thể bị rút hết, dường như ngay cả đứng cũng đứng không vững, sắc mặt nhanh chóng trở nên trắng bệch.

Eun Ji liếc cô một cái, giống như một con chim công kiêu ngạo, nắm lấy tay Hyun Seung, cùng anh bước lên sàn nhảy.

Suốt cả quá trình Hyun Seung không dám nhìn Hyun Ah, sợ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cô. Lời nói ra trong giây phút đó, tim của anh cũng giống như bị dao cắt, đau đến nghẹt thở. Nhưng anh không có sự lựa chọn khác, anh nợ Eun Ji quá nhiều, anh phải trả lại.

Vô số ánh mắt dừng lại trên người Hyun Ah, có cười cợt, có chết nhạo, cũng có thương hại. Cô có vẻ tầm thường và đáng thương, giống như bị tất cả mọi người bỏ rơi.

Ánh đèn bao phủ lấy Hyun Seung và Eun Ji, hai người cất bước nhảy nhẹ nhàng, giống như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích. Còn Hyun Ah , chỉ có thể đứng ở chỗ mà ánh đèn không thể chiếu đến, thấp kém nhỏ bé như vậy đó.

Thế giới phồn hoa, tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào kia, là thuộc về hai người đó. Còn cô, cái gì cũng không có.

Cô siết chặt tay lại, cúi thấp đầu. Tròng mắt rưng rưng nước mắt, chỉ có thể cố gắng chịu đựng. Mọi người đều đang chê cười cô, đã quá bi thảm rồi, cô không thể để mình yếu đuối đến đáng thương, cô phải mạnh mẽ.

Ngay lúc lòng cô rơi xuống đáy vực, chỉ có thể vì bản thân đau khổ bất lực. Thì có một bàn tay xuất hiện trước mắt cô, ngón tay dài trắng nõn, thấy rõ xương. Lòng bàn tay có đường trí tuệ thật dài, lộ rõ thuộc về loại đàn ông mưu trí và có cảm giác an toàn.

Cô từ từ ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Anh mang mặt nạ lông vũ, khóe miệng hăm hở nhếch lên.

Mặc dù chỉ lộ ra một nửa mặt dưới quyến rũ, nhưng Hyun Ah chỉ cần liếc cũng nhận ra anh.

Bởi vì, chỉ có ánh mắt của anh, mới ấm áp sáng chói như vậy, giống như một ngôi sao sáng nhất trên trời.

Sự xuất hiện của anh, làm cho cả hội trường xôn xao, mọi người nín lặng.

"Có thể mời em nhảy một bản không?"

Hyun Ah  nín khóc mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Đồng thời, mang cả bản thân giao cho anh.

Cô dựa theo bước nhảy của anh, xoay tròn đến giữa sàn nhảy, như một con bướm nhẹ nhàng bay nhảy.

Nhảy đến sát người Hyun Seung.

Lông mày anh nhíu lại.

Jun Hyun ! Sao lại là cậu ta?

Eun Ji nhìn ra được khuôn mặt đằng sau cái mặt nạ, cười nhạo.

 "Anh ta hình như rất thích làm anh hùng cứu mỹ nhân..........." 

Còn đổ dầu vào lửa. 

"Xem ra anh ta rất có khát vọng với Hyun Ah............. giữa hai người nói không chừng đã có cái gì đó........."

Hyun Ah  giống như một đứa trẻ nhận hết uất ức về mình, cuối củng cũng tìm được bến bờ để dựa vào. Rõ ràng rất cảm động, nhưng miệng lại nói không nên lời. 

"Sao anh lại đến đây? Còn mang mặt nạ, đang giở trò gì đây?"

"Nhìn không ra tạo hình của tôi là Tuxedo mặt nạ sao? Đều xuất hiện ngay lúc những nữ chiến binh xinh đẹp gặp nguy hiểm đó."

"Tôi cũng không phải nữ chiến binh xinh đẹp.........."

"Đương nhiên! Nữ chiến binh xinh đẹp làm sao yếu ớt, yếu đuối như em chứ!"

Hyun Ah không vui. 

"Tôi mới không yếu đuối!"

"Vậy thì phải thẳng lưng, ngẩng đầu lên, mang hết tất cả sự tự tin ra, đừng để anh ta xem thường! So với Kim Hyun Ah  ủ rủ đáng thương, tôi thích một Kim Hyun Ah vui vẻ nhe nanh múa vuốt hơn!"

"Tôi nhe nanh múa vuốt lúc nào chứ."

Cô nói như vậy, nhưng vẫn theo lời anh nói thẳng lưng, hất cằm lên, lộ ra một nụ cười sáng lạn nhất. Anh nói đúng, tự oán tự trách chỉ làm cho mình bi thương hơn, chứ chẳng có ý nghĩa gì, cô không muốn trở thành Kim Hyun Ah rụt rè sợ hại, khiến người khác thương hại nữa.

"Vậy mới được chứ! Duy trì dáng nhảy tao nhã." 

Jun Hyun thỉnh thoảng cổ vũ cô. 

"Nhảy không tồi, tốt hơn lần trước nhiều. Đêm đó tôi về nhà, chân đều bầm tím hết."

Cô nhịn không được cười "hì hì".

 "Lần trước tôi cố ý mà!"

"Em cái đồ xấu xa này, tôi luôn giúp đỡ em, em còn cố ý làm hại tôi. Tôi thật khổ mà!"

"Lúc đó anh vẫn được coi là một người xấu, tôi đương nhiên không cần phải khách sáo rồi!"

"Giờ thì sao? Người tốt siêu cấp? Thượng đế sao?"

"Điều này...... cần phải nghiên cứu thêm đã!" 

Hyun Ah  không để ý đến, lúc đấu võ mồm với anh, chính mình cũng quên mất Jang Hyun Seung, cũng quên đi cả đau khổ.

Những lúc cô thê thảm nhất, người ra tay giúp cô, chỉ có anh. Ở cùng với anh, mặc dù đều đấu khẩu, lúc anh lông bông, không chính chắn, thường xuyên chọc cô giận đến nói không nên lời, nhưng vẫn rất vui vẻ.

So với ở bên Hyun Seung, hạnh phúc thường ngắn ngủi. Cho dù ở bên cạnh anh, đều luôn lo được lo mất, trước giờ chưa từng an tâm.

Ánh mắt của Hyun Seung âm u đến mức có thể nhỏ ra nước, nụ cười của Hyun Ah  trong mắt anh, rất chói mắt. Anh hy vọng cô vui vẻ, nhưng nụ cười chân thành sáng lạn đó, nên là vì anh, mà không phải Jun Hyun.

Cậu ta còn khua môi múa mép lừa gạt cô! Đồ ruồi bọ chết tiệt, âm hồn không tan, thừa nước đục thả câu!

Eun Ji bị giẫm một chân, thầm nhíu mày lại, nhưng trong chốc lát lại nở nụ cười như hoa. 

"Anh cứ nhìn Hyun Ah  hoài, có phải đang lo cô ấy bị cướp mất không? Bằng không chúng ta đổi bạn nhảy đi!"

"Không cần!"

Vẻ mặt cô ta đầy thiện ý nói. 

"Lòng của anh không yên, không cách nào nhảy hay được. Em không tức giận, anh có lời muốn nói, thì hãy nói rõ với cô ấy đi, em hy vọng hai người không vì em mà có bất cứ hiểu lầm nào."

Hyun Seung do dự một lúc, gật đầu. Lúc xoay tròn, nắm lấy tay của Hyun Ah , rồi đẩy Eun Ji cho Jun Hyun , không có chút tiếng động nào hoàn thành việc trao đổi bạn nhảy.

Hyun Ah có chút kinh ngạc, cầu cứu về phía Jun Hyun, nhưng anh lại ung dung cùng Eun Ji nhảy đến một chỗ khác trên sàn nhảy.

Thắt lưng đột nhiên đau nhói, quay đầu lại, đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Jang Hyun Seung . 

"Em vẫn còn nhìn cậu ta!"

Cô quay đầu lại. 

"Liên quan gì đến anh! Em là bạn nhảy của anh ấy!"

"Nhưng bây giờ em là của anh!"

Hyun Ah cười lạnh. 

"Vào giây phút anh chọnEun Jii, sao anh không nghĩ như vậy hả? Em không phải lúc anh gọi thì chạy đến, đuổi thì chạy đi, có người khác rồi, thì liền xem như món đồ chơi quăng qua một bên."

"Anh có thể giải thích........... là Eun Ji tự nói muốn đến tham gia."

"Nhưng người đồng ý, là anh! Anh để ý đến cảm nhận của cô ấy, nhưng anh chưa từng nghĩ đến, sự xuất hiện của cô ấy, khiến người ngoài nhìn vào, em đáng thương biết bao! So với bị chồng ruồng bỏ không có gì khác nhau, điều này anh phải giải thích như thế nào đây?"

Hyun Seung có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến cuống họng, một chữ lại không thể nói ra, cuối cùng, chỉ có thể nói. 

"Xin lỗi em!"

Như vậy, anh không còn lời nào đáng nói sao? Đây là một sự thừa nhận sao? Hyun Ah  quá chán nản. Sự việc bày ra trước mắt, anh cũng không giải thích được, cô còn chờ đợi gì nữa?

"Nghe nói Yong thiếu gia hiếm khi tham gia tiệc từ thiện, chắc là đặc biệt đến đây vì một người phải không?" 

Eun Ji vẫn giữ nụ cười quyến rũ, nói nhỏ nhẹ.

"Như vậy cũng có thể nhận ra, mắt của Jang tiểu thư không tệ."

"Hễ những chuyện liên quan đến Hyun Ah , tôi đều đặc biệt quan tâm. Dù sao, cô ấy cũng là chị dâu tôi."

Con hồ ly nhỏ này, dám khoe khoang trước mặt anh, khó trách có chút non nớt. Nhưng mặt Jun Hyun  vẫn nở nụ cười. 

"Cám ơn đã quan tâm."

"Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, thế nào? Hoặc có thể nói.............. hợp tác!"

"Nói thử xem?"

"Nói trắng ra, người chị dâu mà tôi chọn lựa, là một người khác. mà anh lại thích Hyun Ah như vậy........ Yong thiếu gia thông minh như vậy, hẳn hiểu tôi nói gì."

Jun Hyun cười nhẹ, ghé vào lỗ tai của cô ta. 

"Người chị dâu trong lòng cô chọn, là cô à..............."

Cả người Eun Ji cứng đờ, ánh mắt khó che giấu sự bối rối. 

"Anh nói bậy gì đó, Jang Hyun Seung là anh hai tôi."

"Nếu đã nói hợp tác, thẳng thắn là điều cần thiết không phải sao? Hơn nữa, tôi đã điều tra rồi. Hai người có phải anh em ruột hay không, trong lòng cô hiểu rõ nhất!"

"Anh cũng đã điều tra rõ ràng rồi, tôi cũng không cần phải che giấu, chúng tôi quả thực không phải anh em ruột! Tôi vẫn một mực yêu Jang Hyun Seung, tôi muốn cướp anh ấy về!"

Anh cười nhạy, lộ ra hàm răng trắng đều.

 "Tôi vốn không chắc chắn, cám ơn  tam tiểu thư đã thẳng thắn." 

Anh từng phái người điều tra, nhưng Hyun Seung đã diệt khẩu tất cả những người biết chuyện này, hoàn toàn không thể điều tra ra được. Vẫn may đầu óc cô ta ngu ngốc, lại dễ dàng tin anh như vậy.

Sắc mặt Eun Ji đột nhiên trở nên khó coi. Đáng chết! Anh ta dám chụp đuôi cô.

"Còn nữa, về chuyện hợp tác với cô, bổn thiếu một chút hứng thú cũng không có, cô tự mình về nhà mà chơi đi!"

"Anh......." 

Eun Ji đè nén tức giận, nghiến răng thấp giọng hỏi. 

"Không lẽ anh không muốn có được Kim Hyun Ah sao?"

"Muốn... nhưng mà với sự hiểu biết của bổn thiếu, chiêu của cô quá hạ tiện rồi. Bổn thiếu dù có lưu mạnh hơn nữa, cũng có quy tắc của mình. Thứ không thể tiếp cô nữa!"

Eun Ji không giận còn cười, dùng lời nói ngoan độc kích thích anh. 

"Nghe nói Yong thiếu gia không phải người hiền lành, những gì mình muốn, không tiếc bất cứ giá nào. Xem ra, chẳng qua chỉ là một con hổ mang lá gan chuột nhắt thôi."

Anh không hề bị ảnh hưởng, vẫn tao nhã.

"Anh là người đàn ông vô dụng nhất tôi từng gặp qua, ngay cả người con gái mình thích cũng không dám giành lấy, đợi về nhà mà khóc đi!"

Vừa đúng lúc điệu nhảy kết thúc, Jun Hyun  không quan tâm buông tay, nở nụ cười hỏi lại. "Vậy thì có liên quan gì đến cô?"

Lập tức, phóng khoáng xoay người rời khỏi............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net