3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungmin mở điện thoại xem tin nhắn của Hwang Hyunjin gửi đến, cậu ta bảo cậu chờ 5 phút nữa với một đống emoji nhìn thật nhức mắt. Cậu phải đợi cậu ta xong lớp học vũ đạo để đi lấy đồ ăn chung. Nhịp nhịp chân trên sàn một cách chán nản, cứ mỗi nhịp là lại mong Hyunjin nhanh chóng xong lớp đi để còn về nữa.

Nói thật là lên lớp và đi thực hành trong gần 8 tiếng đồng hồ làm Seungmin vừa đói vừa mệt, vậy nên cậu không chần chừ mà đi thẳng vào phòng tập nhảy để tìm Hwang Hyunjin phàn nàn. Đi tới cửa rồi, chuẩn bị rủa người kia thì chợt nhận ra bên trong không phải là cậu bạn cùng phòng đáng ghét của mình. Cậu không nghĩ rằng mình lại thấy có ai đó đang luyện tập vũ đạo, bọn họ quay lưng lại với cậu, gương mặt cũng bị che khuất một phần bởi chiếc nón đen. Một bài hát hiphop với âm lượng có chút lớn vang lên bên tai, cậu chỉ ngó vào tính xem thử một chút, nhưng rồi sau đó lại không thể rời mắt. Cứ như vậy, cậu đứng bên ngoài xem, tận hưởng màn trình diễn đầy cuốn hút.

Họ chuyển động mạnh mẽ theo điệu nhạc, không lệch dù chỉ là một nhịp, vũ đạo lại còn đều khiến Seungmin không khỏi khép được mồm. Họ tiếp tục thực hiện nhiều động tác đầy mê hoặc cho tới khi nhạc dừng, và cậu không thể nghe gì khác ngoài tiếng thở hổn hển vì mệt.

Cuối cùng nhận ra có người đang nhìn, họ quay đầu về phía Seungmin, một nửa khuôn mặt vẫn bị che khuất, nhưng lần này cậu lại thấy có sự quen thuộc. Một trong số những người đó, cậu chắc chắn đã gặp trước đây rồi nhưng không nhớ ra là ai. Cái phần xương hàm đó, rồi sống mũi kia nữa, quen thuộc lắm luôn.

“Không thể nào…” Seungmin lầm bầm, hơi thở có chút gấp gáp. Khi người kia cởi chiếc mũ ra, cậu hoàn toàn giật mình.

Vãi, là tên khốn Lee Minho đây mà.

Anh ta vuốt lấy mái tóc hơi bết dính vì mồ hôi của mình, lồng ngực phập phồng lấy lại nhịp thở vì mệt. Seungmin thừa nhận rằng mình đã quan sát Lee Minho rất nhiều lần, toàn thấy anh ta hành động như một tên khốn khiến cậu cảm thấy chán ghét, nhưng đó chỉ là đối với những người có mặt trong các bữa tiệc. Đây mới là hình ảnh thanh thuần nhất của Minho, luyện tập vì đam mê của mình, được làm những điều mà bản thân mình thích nhất, giỏi nhất.

Cậu đã từng nghe Hyunjin nói rất nhiều lần rằng Minho thật sự là một con người khác khi nhảy, cậu ta cũng kể cho cậu nghe rằng Lee Minho là người giỏi nhất, nhưng cậu lại không tin. Giờ được tận mắt kiểm chứng, Kim Seungmin có lẽ đã tin những điều bạn cùng phòng của mình nói là sự thật rồi.

Seungmin đã từng xem Hyunjin nhảy trước đây, cũng đã đến nhiều buổi biểu diễn để xem cậu ta nhảy đến nỗi sợ rằng khoảnh khắc này sẽ không thể quay lại một lần nữa, sự nhiệt huyết cứ vậy mà bùng cháy nơi đáy mắt. Nhưng khi cậu xem Minho nhảy, chính cái đẳng cấp này, sự chắc chắn trong từng động tác và cách anh điều khiển cơ thể của mình một cách uyển chuyển khiến cho cậu không thể rời mắt. Không bỏ sót bất kỳ một nhịp nào, Lee Minho và âm nhạc cứ như hòa làm một vậy. Nếu ví anh ta như một họa sĩ, thì phòng tập nhảy chính là nơi anh ta vẽ nên nhiều kiệt tác làm rung động lòng người.

Má ơi, không ngờ cũng có ngày cậu stalk Lee Minho như thế này. Vào lúc cậu thấy xấu hổ nhất thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Bà mẹ nó cái nhạc chuông quần què do Hwang Hyunjin tự cài riêng cho cậu ta, làm cậu giật bắn mình, theo phản xạ mà đi xa khỏi phòng tập nhảy kia nhất có thế, trong lòng chỉ thầm cầu cho Lee Minho đừng nhìn thấy cậu.

“Mày chạy đâu rồi? Tao tưởng mày đang chờ tao, tao đứng đây nãy giờ cũng 10 phút rồi đó.”

Vừa chạy vừa thở hồng hộc, cố đi xa căn phòng kia nhất có thể, cậu vội vã nói vào điện thoại. "Đang đến."

Kim Seungmin không muốn phải thừa nhận điều này, nhưng cậu nghĩ mình đã nhìn thấy được một điểm tốt ở Lee Minho và bớt ghét anh ta một chút rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net