chương 1: 2p! england happy ending

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chiếc bánh cupcake mới ra lò. Lại một lần nữa, tôi thở dài nhàm chán. Lại là một ngày mưa buồn trên đất Anh. Tôi không hiểu? Không thể hiểu tại sao tôi lại nhớ về khuôn mặt luôn mỉm cười dịu dàng với tôi.

Nó chậm rãi và trìu mến, nó giống như những chiếc cupcake của tôi. Mặc dù tôi biết thừa rằng tôi không thể có cảm xúc gì với cô ta. Nhưng đôi mắt màu hổ phách ấm áp vẫn sẽ ám ảnh tôi. Nụ cười đó vẫn sẽ ở trong giấc mơ hằng đêm của tôi, ru tôi vào giấc ngủ say. Thậm chí nó là thứ duy nhất tôi nhớ được khi say rượu, nó luôn làm tôi thức tỉnh khỏi điều tồi tệ hoặc cho tôi tất cả mọi thứ để vượt qua cơn sốt kinh hoàng.

Tôi không biết! Tôi chỉ nhớ tới nó, tôi quên đi poppet, người mà tôi yêu. Chà, tôi cảm thấy tội lỗi với cô ấy khi tôi đang nhớ tới người con gái khác. Chỉ là, có gì đó trong nụ cười đó thực sự làm tôi không cưỡng lại được. Quen thuộc vô cùng, chăm sóc tôi và sẽ hỏi tôi khi tôi trở về từ những trận chiến.

- Chúc mừng nhé! – rồi sau đó chào đón tôi là một cái ôm hoặc một cái khăn thật ấm áp sau khi tôi dầm mưa về.

Nó gần giống như một dạng thói quen của tôi. Ngay khi tôi về nhà, tôi sẽ lại ngân lên tiếng vang " my little cupcake ~~ " như thường lệ và mong chờ một vòng tay ôm lấy tôi. Nhưng đổi lại bây giờ chỉ là khoảng lặng đầy máu chứ không phải phòng khách ấm cúng kia nữa.

Chỉ có một đống bừa bộn, đầy máu và những bộ lòng tanh tưởi. Tất cả hỗn độn còn trái tim tôi rỉ máu, chúng xé toạc tôi ra và bắt đầu bảo tôi tìm kiếm người đó. Một thứ rung động mãnh liệt trong tôi, chúng vỡ tan khi tôi nhìn thấy bức thư màu hồng và xanh lam – màu mà tôi thích ở trên bàn.

Vẫn là những dòng chữ quen thuộc như vậy. Mang theo cảm xúc trầm bổng trong lòng tôi, tự nhiên tôi thấy lòng mình ấm lại và có cảm giác như ai đó đang ôm tôi. Thủ thỉ vào tai tôi những lời quen thuộc, sưởi ấm tôi như đang ở gần lò sưởi vào mùa đông. Nhìn nét bút cẩn thận và mang theo yêu thương dành cho tôi. Tôi tự cảm thấy mình đang cười chua chát hay tự mắng mình điên đây.

Oliver thân mến.

Nếu như anh còn nghe tôi. Tất nhiên tôi sẽ coi đó là một niềm vinh dự. Nhưng bỏ qua đi, đông đến gần rồi. Tôi không muốn thấy anh bị cảm lạnh đâu nhé! Hãy mặc ấm và choàng khăn quàng cổ cẩn thận. đừng hớ hênh để rồi bị lạnh nhé.

À! Còn nữa, thân ái ạ. Hãy ngủ trước một giờ sáng nhé, bởi nếu không trên mắt anh sẽ là màu đen sì như một con gấu trúc và anh sẽ không có đủ năng lượng cho ngày mới đâu. Ăn sáng trước chín giờ nếu không muốn bị muộn bữa anh nhé.

Hãy nhớ là đừng có ngâm nước lạnh quá hai mươi phút. Đừng càu nhàu hoặc bỏ qua, nếu anh làm thế như một sở thích. Tin tôi đi, anh sẽ bị cảm và lần này thì tôi không thể ở đó và chăm sóc anh được.

Làm ơn tự chăm sóc mình. tôi biết rằng mình không thể trở lại đó được. Đây là lần cuối cùng tôi ở đó được. Gương hai chiều của tôi đã mất tác dụng. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn gặp lại anh một lần cuối.

Ollie thân yêu ạ. Khi hơi thở cuối cùng trút xuống, khi tôi lụi tàn hoặc biến mất. Hãy nhớ một điều, tự chăm sóc và coi như tôi chưa từng biết anh nhé. Bởi thế thì tôi mới an lòng. Nghe này, khi bất cứ ai nói mái tóc anh thật kì quặc. Hãy nhớ rằng tôi vẫn sẽ nói với anh rằng nó chẳng hề kì lạ chút nào. Khi bất cứ ai làm anh bị tổn thương, hãy viết vào lá thư này. Tôi sẽ có những ghi chú để thay thời gian tôi ở đó và an ủi anh.

Tôi lại mở cổng hai chiều rồi. Nó vỡ ra và tôi biết tôi chỉ có một cơ hội cuối cùng. Nhưng không sao, tôi sẽ không làm anh chướng tai gai mắt lần nữa. Anh biết đấy, tôi Trần Chung Liên hay Vietnam. Chưa bao giờ hối hận khi yêu anh.

Tôi sụt sịt, nhìn cánh hoa sen khô héo trên bức thư. Mùi hương vẫn còn lại ở đây, tôi có thể ngửi thấy mùi đồng sen thơm đến cỡ nào. Tôi có thể nhìn thấy cô ấy, có thể nhớ lại nụ cười và giọng nói trầm thấp của cô ấy khi an ủi tôi. Có thể thấy cô ấy e thẹn mà người khác không biết.

Có thể nhìn thấy những mặt khác nhau trên con người cô ấy. Cảm giác cay đắng trào lên qua cổ họng tôi và tôi nghe tôi rú lên kinh hoàng và sợ hãi. Luồng điện giật qua cơ thể tôi và các cơ của tôi căng cứng.

Tôi có thể nghe thấy tiếng cô ấy dịu dàng chăm sóc tôi khi đôi mắt tôi mờ đi vì sốt. Tôi có thể nghe tiếng cô ấy nức nở đau đớn trong lồng ngực. Có thể nghe thấy tiếng trái tim cô ấy yếu ớt và mong manh hay hi vọng nhạt nhòa đang lụi tàn trong từng hơi thở của cô ấy. Vietnam, người con gái ngọt ngào và dễ thương. Cô ấy mạnh mẽ và dũng cảm biết bao, là một người con gái hài hước hoặc thậm chí nghiêm khắc khi cố gắng thúc đẩy chúng tôi.

Trên hết, cô ấy coi tất cả chúng tôi là gia đình. Trao cho chúng tôi niềm tin vô giá. Trái tim và trí tuệ, dạy cho chúng tôi cách sống sót khỏi điều tồi tệ nhất. Bằng mọi cách, chúng tôi phá hủy niềm tin đó. Phá vỡ cây cầu mong manh kết nối cô ấy và chúng tôi.

Tự đánh lừa kí ức của mình bằng một con chó cái. Dạ dày tôi quặn thắt và tôi nhăn nhúm lại. Từng dây thần kinh muốn đứt ra và những sợi gân của tôi hằn lên. Tức giận, điên cuồng, phẫn nộ? không! Nó còn hơn cả thế. Nó là một thứ gì đó mà tôi không thể hiểu nổi. Một thứ gì đó hằn sâu vào trí não của tôi, khắc vào từng miếng da thịt của tôi và làm tôi quằn quại. Vì cách chúng tôi đã quay lưng lại với cô ấy. Cả thế giới làm cô ấy tổn thương.

Tôi thở hổn hển sợ hãi. Cái cảm giác nhìn cô ấy hụt hẫng nhìn bóng lưng khắc nghiệt của chúng tôi. Sau cùng vang vọng trong đầu tôi một câu nói.

- Các người đã bao giờ nghĩ tôi xứng đáng để tồn tại. – chất giọng đắng nghét của cô ấy vang lên từ từ bên tai tôi. Tôi muốn trả lời lắm, muốn xóa nhòa nỗi lầm cuối cùng và xửa chữa từng thứ một. Nhưng một lần nữa, tôi chợt nhận ra giọng nói của mình trong quá khứ. Một chứ giáng thẳng vào thần kinh tôi, nổ như sấm và đánh vỡ tất cả mọi thứ hi vọng tôi có.

- Không! – đó là câu trả lời của tôi. Là cách tôi nghiền nát tất cả hi vọng của cô ấy.

Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích của cô ấy. Không ngoái đầu lại, chỉ đơn giản là cười khúc khích thích thú và vui vẻ. Chỉ có điều, tôi biết trong giọng nói của cô ấy nghẹn ngào nức nở. và cuối cùng gục ngã ôm lấy trái tim đang quằn quại và cằn cỗi vì bị bòn rút hết cảm xúc. Trong chất giọng cười mà ám ảnh tâm trí tôi là trìu mến và dịu dàng biết bao. Lại ru tôi vào giấc ngủ nồng nàn, nhưng tôi nhận ra là sự chua chát và rời rạc. Nó tan nát và như muốn gào lên điên dại.

Ngày hôm đó, trời nắng đẹp. Nhưng tôi cảm nhận tâm trí của cô ấy đang nổi giông tố, ngay cả khi những tia nắng đó thật đẹp. Nó giống như đang xé rách cô ấy ra hay cho rằng đang giễu cợt cô ấy bằng cách soi sáng bóng lưng nghiệt ngã của vòng xoáy số phận.

Tôi nghe thấy tiếng hát của cô ấy bên tai. Tôi cảm thấy cô ấy đang xoa đầu tôi chậm chạp và nở nụ cười đôn hậu. Tôi mơ thấy chính mình đang ốm sốt, thấy cô ấy trong giấc mơ ở bên tôi. Cầm lấy bàn tay của tôi và chậm rãi truyền cho tôi hơi ấm từ cô ấy vào bàn tay lạnh ngắt của tôi.

Tôi thấy cô ấy lặng lẽ làm tất cả mọi việc khi tôi gục xuống. Tôi nhìn thấy cô ấy chết lặng khi tôi âu yếm con chó cái lừa dối tôi. Tôi thấy cô ấy khóc nhiều lần và cố gắng chắp vá lại cái gương hai chiều để chăm sóc tôi. Tôi lại thấy cô ấy có trách nhiệm và kỉ cương. Lại thấy cô ấy coi tôi hơn bất kì thứ gì cô có được.

Cuối cùng, tôi nhìn thấy cô ấy đổ gục trong bóng tôi. Ngay sau lưng tôi khi tôi mải chú ý đến kẻ kia. Tôi nhìn thấy cô ấy đang nhìn vào bóng lưng tôi và cười như ngày xưa. Thì thầm khẽ khàng và gượng đứng dậy quay lưng lê bước. Tôi thấy cô ấy cười, mong tôi hạnh phúc. Tôi lại thấy cô ấy phát điên khi thấy kẻ kia lừa dối tôi.

Chỉ để thấy sau đó rằng cô ấy dần để niềm tin của mình hòa tan như bọt biển ngày mưa rầm. bộ quân phục màu xanh nghiêm trang với hàng cúc đen và những huy chương sáng bóng. Sẵn sàng lao ra để bảo vệ chúng tôi, bảo vệ gia đình cô ấy. Một đức tin và sự hi sinh cho con dân cô ấy. Không ai được ra ngoài đó, không ai phải dính vào cỗ máy chiến tranh. Không ai bị cỗ máy tàn bạo đó ngấu nghiến.

Trong khi cô ấy rong ruổi ngoài cánh đồng chết. Vượt qua mưa bom bão đạn, hát lên khúc ca bất tử qua tiếng súng vang dội. Đánh khắp nơi trên cái đất Châu Âu này thì chúng tôi ngồi ở nhà và an tâm chơi đùa với con chó cái lừa đảo.

Tôi nhìn đôi mắt hổ phách sáng rực bỗng đục ngầu giận dữ. Đỏ lên màu đồng thau và vấy lên thứ màu đen không tên chìm nổi. Khi cô ấy thực sự leo lên nắm quyền. tôi lại thấy cô ấy mang vẻ hiền hòa thường lệ. Lại thấy suối tóc đen áng đổ qua đôi vai gầy gò. Lại thấy nụ cười xoa dịu đất mẹ. lại thấy cô ấy nắm tay những đứa trẻ nhảy múa trước ánh lửa và hò hét nhau những trò chơi ngốc nghếch nào đó.

Tôi thấy cô ấy khâu những con búp bê và ngồi vào giả vờ làm tiệc trà với những đứa bé gái hay an ủi những đứa trẻ nhút nhát đang hứng chịu nỗi đau. Lại thấy những đêm thức trắng bởi giấy tờ của cô ấy hoặc thậm chí là lập trận với mấy đứa bé trai. Xoa đầu chúng và hôn lên trán chúng những nụ hôn mến yêu mà cô dành cho con dân của mình.

Tất cả kết thúc khi tôi tỉnh dậy. Tôi lại cô đơn, một mình trống rỗng trong căn nhà này. Tôi bật dậy, cố chạy đi. Chạy thật nhanh đến cánh cổng của tôi. Nó không sáng lên nữa, bao bọc lấy nó là màu đen ngòm không ánh sáng. Tôi đập vào nó và thét lên.

- VIETNAM! VIETNAM! TRẢ LỜI TÔI!!! – tôi gào lên trong tuyệt vọng. Tiếng nức nở từ cuống họng và dây thanh quản của tôi muốn đứt ra vì nó đang căng như dây đàn.

- Hửm? – có tiếng nói quen thuộc ở bên kia chiếc gương. Tôi thấy mặt gương sáng lên và trước mặt tôi là hình ảnh của cô ấy. Vui tươi và hạnh phúc. Tôi sững người.

- Ollie? – tôi nghe thấy cô ấy run rẩy thốt lên. tôi Chạm tay vào chiếc gương và xuyên qua tấm kính dày. Tôi hỏi với niềm hi vọng nhen nhóm.

- Why did you leave me? Come here, my little cupcake. Start again and we will stay together. – tôi thấy cô ấy giật mình. khi bàn tay cô ấy đặt lên tay tôi, tôi kéo cô ấy về phía mình.

Tôi nghe thấy tim tôi thổn thức. Tôi thấy từng dây thần kinh của mình căng lên và mạch máu liên tục căng tải. Để rồi tôi nghe thấy tiếng cô ấy nói.

- Yes, my lover. – cô ấy ôm tôi thật chặt. Giống như thể đã tha thứ hết mọi thứ cho tôi nhưng tôi biết, mọi thứ đã để lại trong tâm trí cô ấy những vết sẹo không thể xóa nhòa.

Một ngày mưa tầm tã. Thật trái ngược với tâm trạng của tôi bây giờ. Nhưng không hiểu sao, tôi lại thấy hạnh phúc. Nhưng nó không thể nào bằng ngày hôm nay. Khi cô ấy cùng tôi bước vào lễ đường.

Tôi trao cho cô ấy chiếc nhẫn và hôn cô ấy. Cùng cô ấy kết dính với nhau cho đến khi đất nước lụi tàn. Cho đến khi tình yêu kết thúc, mà không thể có chuyện đó được. Bởi chúng tôi là linh hồn của nhau, khắc lên tâm trí của đối phương và lời nguyền không thể phá hủy, bởi chúa nguyền rủa chúng tôi. Mãi mãi không thể yêu ai khác ngoài đối phương, một lời nguyền vĩnh cửu.

- I love you! – tôi sung sướng nắm tay cô ấy.

- I know it. – cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười với tôi, xoa xoa má tôi. Trong sự căm hận của đám người kia. ồ, tôi rất tự mãn vì điều đó. – and I love you too.

Ánh nắng chiếu xuyên qua đám mây dày buồn bã trên xứ sở sương mù này. Chiếu xuống cô ấy, thiên thần của lòng tôi và ngân lên cho chúng tôi tiếng chuông chúc phúc mà lòng tôi mãi mãi khắc ghi.

Oliver Kirkland mãi mãi là của Trần Chung Liên này. Mãi mãi là vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net