Chương 3: 2p! France x Vietnam Happy ending.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mon chérie!

Tiếng gọi nỉ non thảm hại vang lên với tiếng nấc nghẹn. Bòn rút nỗ lục cuối cùng của hạnh phúc, thế mà đau đớn lại có thể dễ dàng tước bỏ chúng. Nuốt chửng cái cố gắng to lớn ấy chỉ như nuốt một viên kẹo.

Liên không biết được điều đó, cô tiếp tục bước đi nhanh chóng, bỏ mặc FranÇois ở lại phía sau với trái tim vỡ vụn. Đôi mắt chết trân nhìn theo hình bóng cứng rắn đơn độc đang xa dân nơi tầm mắt. FranÇois biết, anh ta biết rằng sẽ không có bất cứ kẻ nào tha thứ cho đất nước tội lỗi này. Vì thế, anh ta từ bỏ, khép mắt lại và rằng. Một ngày nào đó anh ta sẽ có đủ cố gắng để mọi người tha thứ cho anh ta.

16 năm sau đó. Đứng ở quảng trường với nỗi buồn thăm thẳm sâu trong đôi mắt cùng các quốc gia thuộc địa khác. Tiếng nói thông qua micro như thể giây phút cuối cùng và là sự từ bỏ của một đế quốc.

" các con của ta "

Mọi thứ bắt đầu. Anh ngước nhìn người con gái đứng trên bục kia, giọng cô trầm và nhe nhàng truyền vào tai mọi người. Để rồi sau này, khi trang sử của ngày hôm nay đang dần mục nát. Con cháu của những người dân vẫn sẽ nhớ về đế quốc hùng mạnh bảo bọc họ trong sự nhân từ. Một đế quốc sẽ bảo vệ họ để phải hứng chịu một năm đau đớn chứ không chịu trong một ngày hạnh phúc mà để họ đau khổ.

" ngày hôm nay, khi các con vui sướng hơn hết cả thảy. Các con sẽ có quyền được hạnh phúc hơn nữa, có quyền hưởng mọi thứ tốt nhất trên đời này, có quyền sống và tự do làm những việc mà mình mong muốn. Không có bất cứ ai có được cái quyền bắt ép các con, cũng không có ai có cái quyền tước mất sự hạnh phúc và tự do của các con. Các con sẽ có được sự trân trọng từ quốc gia chủ quyền của mình, công sức lao động của các con sẽ càng làm đất nước thêm tươi đẹp.... "

Giọng cô vang lên, mừng cái ngày cô kí thỏa thuận giải phóng các quốc gia khỏi sự " thống trị ". Chao ôi, nghe cái từ thống trị ấy mà sao nặng nề thế, sao mà nó lại tàn độc đến thế được. Với một con người nhân từ và hồn hậu chất phác ấy. Làm sao mà có quốc gia ào sẵn sàng từ bỏ những điều tốt nhất dành cho mình chỉ để cứu lấy kẻ dân đen hèn mọn kia. Làm sao mà cô lại cho họ sự giáo dục tốt nhất, cho họ các quyền còn hạnh phúc gấp bội.

' từ giây phút này trở đi, ta sẽ không còn có bất kì một cái quyền nào trên mảnh đất này. Tương lai của đất nước sẽ do các con quyết định, sẽ do các con gây dựng từ sự nghiệp học tập và cống hiến của các con. Có chiến tranh hay đói nghèo cũng sẽ do chủ nhân đất nức là các con quyết định. Ta sẽ không còn là kẻ tàn bạo bóc lột nữa. Như nguyện vọng của các con! "

Lòng người đổ lệ, nhìn những con người nhân hậu và tốt đẹp nhất đang từ bỏ bọn họ. Anh ta nhìn thấy Liên nhẹ nhàng bước khỏi bục để bế một đứa bé bẩn thỉu lên. Đôi bàn tay tinh tế lau đi khuôn mặt lem luốc đang sụt sùi trong nước mắt.

- ne me laisse pas seul s'il te plait. < xin đừng để con một mình > - Liên lặng lẽ nhìn đứa bé. Rồi hạ đứa bé xuống, quỳ xuống bên cạnh nó và móc ra một quả táo thật lớn và ngon.

- Prends cette pomme et ne pleure pas. Chérie, tu seras la plus courageuse. Je serai fier de moi, ma chérie. < cầm lấy quả táo này và đừng khóc nữa. Con à, con sẽ là người dũng cảm nhất đúng chứ. Ta sẽ tự hào về con, con yêu > - cô xoa đầu thằng bé và bế nó lên, cười với nó nụ cười tươi khi đáp lại nó với ngôn ngữ mẹ đẻ quen thuộc với nó.

- Oui! – thằng bé sụt sùi khi cô đặt nó xuống và bước đi.

Tôi thẫn thờ, nhìn vào bông hoa sen trên tay, từng cánh từng cánh một tuyệt đẹp với vẻ mềm mỏng tinh tế. Tôi không phân định được nữa. Nó là một thứ gì đó giống hệt em, đẹp một cách giản dị và e ấp nhưng cũng kiên cường không kém.

Lá xanh khẽ khẽ hững lấy búp sen hơi phớt màu hồng nhẹ ở đầu cánh. Đọng lại trên cánh hoa mơn trớn hương sắc mùa hè. Nhụy vàng lấp ló sau những cánh hoa e thẹn đang giấu mình chỉ chỉ vừa hé ra chút đỉnh. Tôi hơi cười, nâng nó lên bằng hai tay. Rồi lòng tôi chợt đau xót, nghiệt ngã đến độ không rên lên được. Điếu thuốc trong tay tôi đã bị dập tắt từ lâu, trong đôi mắt tôi là sự kinh hoàng như thể tôi mới chỉ nhận ra.

Em đã đi mất rồi!

Em đã đi, cuốn theo cả cõi lòng tôi. Làm tôi thổn thức, khát khao từng ngày một để gặp lại em. Bao lâu rồi? Em dễ dàng cuốn theo lòng tôi vào những đóa hoa khoe sắc thắm.

Cõi lòng tôi ngây ngất trong đôi mắt màu hổ phách của em. Lạc vào nụ cười tinh tế đến độ hoàn hảo đó. Hoặc chỉ đơn giản là em, lặng yên bên bệ cửa sổ của nhà thờ. Để những tia nắng vàng ruộm chiếu xuyên qua tấm kính đầy màu sắc, phả lên đôi mắt ấy vẻ hoài cổ đơn điệu. Tôi không biết tôi đã như vậy bao lâu. Chỉ có một điều mà tôi biết, tôi yêu hình bóng của em. Không phải hình bóng mà tôi chấp niệm cho đến khi vào cõi chết giống bao thằng cha ngu muội khác. Nó làm tôi nhẹ nhõm và ngay cả tôi cũng cảm thấy nó như một phép màu thiêng liêng vô cùng.

- Mon chéri, désolé beaucoup.

Tôi nỉ non, cái tên của em thanh thoát làm sao. Thốt ra mà phổi tôi thở gấp gáp, nhịp tim tôi nhảy len và từ từ tôi thấy lòng tôi nở ra những tràng hoa đơn sắc xanh thắm. Chao ôi, em như một vị thần, một đấng toàn năng mà tôi phải quỳ mọp xuống vạt áo choàng và hôn xuống mũi giày cao quý ấy.

Mà đúng là thật nhỉ. Em đã kéo tất cả những con người tăm tối khỏi vũng bùn mà chúng tôi xa lầy. Trên hết thảy là sự nân từ dành cho toàn thể những kẻ tởm lợm là chúng tôi đây. Thứ nhân cách xa xỉ của con người hóa ra lại dễ dàng có được.

- Je t'aime, mon amour.

Tôi thì thầm, có cảm giác phổi của tôi muốn nổ tung. Thều thào trong tuyệt vọng. Chẳng có ai ở đây để nghe tôi đâu. Chí ít rằng tôi có thể ngủ yên trong mệt mỏi cho đến khi nắng sớm ban cho tôi một cái tát đau điếng. Chợt! Tôi nghe thấy giọng nói yếu ớt bên kia chiếc gương, nó đánh sầm sập vào mặt gương, mang theo những tiếng chát chúa văng vẳng trong phòng.

- François, François! Anh có ở đó không?

Tiếng nói nghẹn ngào của em hiện lên như đánh vào thính giác của tôi. Tôi choàng tỉnh dậy, bật người ra khỏi giường. Thở hổn hển nhìn hình bóng em bên kia mặt kính, nó đang mờ dần trong tiếng khóc nức nở của em.

- Liên! Ôi trời ơi! – tôi thét lên không kịp thành tiếng, chi còn biết nhìn hình bóng em đã biến mất hoàn toàn.

Sững sờ, tôi chết trân cứ nhìn vào tấm gương như đang mong đợi một phép màu sẽ xảy đến với tôi. Mà không, nó không hề xảy ra. Thực tế, nó đã xảy ra rồi thứ phép mày ất nhen nhóm vào lòng tôi một thứ suy nghĩ điên khùng mà tôi lần đầu tiên nghĩ tới.

Tôi trượt dàu xuống thảm, gục vào thành gường. Cuối cùng tôi bước lại bàn làm việc hỗn độn chất đầy giấy tờ và những điếu xì gà vương vấn. Gạt phăng nó đi, tôi bắt đầu làm việc.

Những ngày làm việc liền tù tì xen lẫn những việc tìm kiếm phương thức trong vô vọng của tôi đúng là không dễ dàng gì. Nhưng tôi vẫn phải làm, tôi chợt nhận ra rằng mỗi lần tôi làm việc đến vắt kiệt sức lực, tôi cũng sẽ gặp lại em và em cũng trông bù xù hệt như tôi. Chỉ khoảng hơn mười phút, nhưng nó hẳn còn hơn cả những liều thuốc an thần. Nó có thể ngắn ngủi nhưng phải đánh đổi lấy cả tuần làm việc kinh hoàng.

- Je t'aime, François. Tu es mon amour. – em khẽ thì thầm qua lớp kính. Tôi thảng thốt kêu lên, đập cả hai tay vào mặt kính. Hai tay tôi xuyên qua tấm gương trong sự ngạc nhiên.

- donnez-moi vos mains, mon amour. Je vais vous protéger de la blessure. – tôi giơ tay ra

- oui, mon chéri monsieur. – tôi thấy em đặt tay em lên tay tôi. Tôi thấy chiếc gương phát sáng rực rỡ.

Trước mặt tôi là một cánh cửa gỗ thông sơn đỏ được chạm khắc tinh xảo. Những đường nét tinh vi của vài bông Fleur-de-lis nhẹ nhàng và vài cánh hoa thật đến nỗi như thể nó đang từ từ rơi xuống bậc thềm. Lớp rêu mỏng van vát bám lấy chân cửa và bản lể có những bông sen nở rộ một cách mĩ lệ.

Tôi thở sâu, nhìn vào bàn tay của mình có một chiếc chìa khóa bằng bạc sáng loáng. . có một vòng nguyệt quế được đính những chiếc lá nhỏ và tinh tế ở trên cùng, bao bọc một viên ngọc lục bảo sáng rực rỡ. Từng dây thường xuân quấn quanh thân chìa. Tôi tra nó vào ổ khóa.

Cạch!

Tiếng chốt mở và cánh cửa kẽo kẹt như những chiếc bánh răng rỉ sét quay chầm chậm. Tôi đẩy cửa để thấy anh sáng lọt vào mắt tôi và ngôi nhà ấm cúng hiện lên. Trên cả, em ở đó mỉm cười hạnh húc với tôi.

Chỉ vài ngày sau đó là ngày hạnh phúc nhất đời tôi. Khi em ở trong lễ đường cùng tôi, với bộ váy trắng phồng và dải ruy băng đỏ trên tóc. Nụ cười tuyệt mĩ xuất hiện trên môi em.

Bộp!

Tôi gấp cuốn sách to lớn lịa khi xua hai đứa con lên ngủ. Để rồi khi lên đến nơi, tôi nhìn thấy cái chảo rán cồng kềnh đang hạ cánh xuống mặt tôi cùng cái mái chèo huyền thoại đập vào sườn tôi. Thế là giờ người tôi xẹp lép như con tép.

- Đừng có nghe lời đào hoa của bố, các con yêu của mẹ. Ngày đó là do mẹ nhẹ dạ mà ưng bố chúng bây chứ không thì có khối mà đẻ ra chúng bây. Hồi đấy á, hàm răng của bố mà các con hay ngưỡng mộ không có đâu. Chỉ hàm răng vàng hô ra rồi ngậm cành hồng nhựa tán mẹ thôi con ạ.

Cô phẩy tay càu nhàu và đưa hai đứa đi ngủ. Trong khi tôi ngồi lên ghế xoa đầu. Chà, gia đình thật hạnh phúc biết mấy.

- Tối nay ngủ ngoài sofa. Cấm cãi!

Thôi, tôi đổi ý rồi. Không vui đâu, bị vợ bạo hành thì có. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net