Chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi bơi không Brett?"

Eddy vừa nói vừa nhìn chằm chằm về phía bãi biển, đôi mắt sáng rực khiến Brett tự hỏi liệu chúng có luôn tỏa sáng như vậy không.

Có lẽ.

"Đừng có ngốc thế. Lạnh như băng vậy á."

Trời lạnh. Gần như đóng băng. Tay anh tê cóng và chân anh run rẩy. Và cái loại quần áo mùa hè này khiến anh càng ghét thời tiết hơn - mặc dù anh ngay từ đầu đã chẳng ưa gì nó.

"Anh yếu thật."

Eddy cười. Tiếng cười của cậu thật ngọt ngào và êm dịu - có vị giống như mật ong. Người lớn hơn không chắc làm thế nào mà anh có thể nghĩ tới hình ảnh đó. Nghe thật sến súa - sến súa cứ như thể cái lạnh đã tiêu diệt mất sự tỉnh táo của anh.

Anh sẽ đổ lỗi cho cái lạnh và cái áo mùa hè này sau.

"Muốn thì tự mà đi, Eddy, nếu em thích."

"Em sẽ bị quở mất nếu chiếc áo này bị ướt. Thế không được."

"Anh giữ cho."

Người trẻ hơn cười - đẹp thì phải, nhưng cũng thật khiêu gợi. Brett không hiểu điều đó có nghĩa là gì, nhưng anh quyết định không hỏi. Eddy ném chiếc áo vào anh, và chạy ra biển, cười khì.

Cậu thật hấp dẫn, người thấp hơn nghĩ.

Có điều gì đó trong cậu - tiếng cười, nụ cười, hành động của cậu, hay bản thân cậu - khác hẳn. Tuy nhiên, anh không thể biết nó khác như thế nào. Nhẹ nhàng hơn, có lẽ. Quyến rũ hơn, có lẽ. Đẹp hơn, hẳn rồi.

Hay là anh đã yêu?

Anh tự hỏi chính mình, Brett, có yêu Eddy không.

Có thể.

Anh ôm chiếc áo nhìn đứa em quậy dưới biển. Trong một khắc, anh nghĩ ánh mắt hai người chạm nhau.

Anh hy vọng không phải như thế. Sẽ rất xấu hổ đây.

Eddy không bơi. Cậu cứ đứng đó, nghịch nước, lâu lâu lại liếc nhìn kẻ kia. Cậu trông cứ như thể muốn nói điều gì ấy.

"Brett?"

Một lúc sau, cậu nói, đủ to để Brett nghe thấy.

"Ừ?"

"Em yêu anh!"

Và rồi cậu cười khì.

Brett ước gì anh có thể đáp lại cũng đơn giản như thế. Anh yêu em, chỉ thế thôi. Nhưng anh không thể. Anh biết mình không thể, bởi vì nếu anh làm vậy, anh sẽ phải nghĩ về nó rất nhiều, hơn bất kỳ điều gì khác trên đời.

Tôi yêu em.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net