1.1. Shin Yuna

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yuna nhìn trái phải vài lần, sau khi xác định rằng trong nhà vệ sinh chẳng còn bất kỳ một ai nữa, lúc này em mới cẩn thận cởi bỏ lớp khăn choàng dày cộm kia ra, vội vã kéo cổ áo xuống.

Những vết hôn nông sâu trải dài từ cổ cho đến ngực, rõ ràng và chân thật vô cùng, Yuna cắn môi chạm lên từng vết một, cuối cùng cũng chỉ có thể duỗi thẳng lưng, bất lực thở dài, căng thẳng choàng khăn lại, biểu cảm trên mặt không khỏi phức tạp.

Hôm nay đã là lần thứ chín, kể từ khi em phát hiện trên cơ thể mình đột nhiên xuất hiện những dấu vết màu đỏ đậm, không phải là kiểu giống như mấy phương pháp trị liệu y học gì đó đâu, nó hoàn toàn là những vết hôn – những vết hickey – dấu vết tình yêu, em không biết phải giải thích nó như thế nào, nhưng đại loại là vậy đấy.

Ban đầu Yuna cho rằng một phần bởi vì dạo gần đây trong ký túc xá có quá nhiều muỗi, lần trước Yeji cũng than vãn rằng muỗi đốt chị ấy quá nhiều, chất lượng giấc ngủ của cả nhóm đã trở nên tệ hơn từ khi có loài côn trùng khốn nạn kia xuất hiện, vậy nên Yuna không muốn loại trừ khả năng những dấu vết này là do bọn chúng gây ra.

Nhưng bản thân em hiểu rõ, sự thật lại không đơn giản như vậy. 

Nếu dễ dàng phán đoán ra nguyên nhân, Yuna cũng sẽ không cảm thấy hoang mang như thế này.

"Yuna ổn chứ, dạo gần đây chị thấy em thường xuyên ra vào nhà vệ sinh, tiêu hóa không ổn sao? Có cần bọn chị đưa em đi bệnh viện kiểm tra không?" Yeji nghiêng mặt nhìn Yuna, em chỉ lắc đầu cười, tiện tay vỗ bụng, chắc nịch rằng tiêu hóa của mình dạo gần đây vẫn còn tốt lắm, ra vào nhà vệ sinh thường xuyên như vậy chỉ là vì muốn chỉnh trang lại trang phục và kiểm tra lớp make up của bản thân mà thôi.

Hiển nhiên chị trưởng nhóm không mảy may nghi ngờ một chút nào cả, mà Yuna cũng không có ý định tiết lộ cho bất kỳ một ai biết về chuyện của những vết hickey này, không-một-ai, đó là bí mật mà em muốn đích thân tìm ra.

Chỉ là phải tốn bao nhiêu thời gian để có thể lần mò xem người ấy là ai, Yuna không có cách nào đong đếm được. Hệt như việc một ai đó hi vọng có ngày sẽ chế tạo thành công con tàu vũ trụ có tốc độ nhanh hơn cả ánh sáng, không cần phải chờ đợi mòn mỏi trong ngần ấy năm, chỉ với một khoảnh khắc là đã hoàn toàn có thể đặt chân lên được ngôi sao mà mình mong ngóng.

Ý nghĩa của câu chuyện này chính là, mọi thứ quá đỗi viển vông.

Yuna kiểm tra lại lịch trình sắp tới của cả nhóm, đại loại là phải liên tục chạy tour lưu diễn thế giới, thời gian bọn họ ở lại ký túc xá gần như được rút ngắn một cách triệt để. Tuy bản thân vẫn luôn cảm thấy công ty sắp xếp công việc cho cả nhóm trông rất đần độn, thế nhưng hiện tại đây chính là cách duy nhất mà Yuna có thể dựa vào đó, chỉ để né tránh cảm giác bất an ngay trong ký túc xá của mình.

Quay trở lại với những vết hôn nằm rải rác trên cơ thể, Yuna xâu chuỗi một vài sự việc và những manh mối mà mình mơ hồ quan sát được, thế nhưng rốt cuộc cũng công cốc.

Ý tưởng duy nhất xuất hiện trong đầu óc của em chính là, ký túc xá có người đột nhập. Chỉ như vậy mới có thể giải thích được lý do vì sao những vết hickey kia lại xuất hiện, thậm chí kể cả cảm giác mệt mỏi rã rời ở phần thắt lưng chỉ sau một buổi sáng tỉnh dậy.

Yuna đã lớn, em không ngốc đến mức chẳng nhận ra được sự thay đổi kỳ lạ nào trên cơ thể của mình.

Nhưng em không có bằng chứng.

Ban đầu Yuna chuyển hướng nghi ngờ sang những thành viên khác, em thử qua hết mọi biện pháp có thể để ngăn chặn tình trạng này xảy ra, từ việc thay một chiếc ổ khóa mới trong phòng ngủ, cho đến chuyện bí mật lắp đặt vài chiếc camera ẩn ở khắp mọi ngóc ngách để tìm hiểu xem sự thật là như thế nào. Hồi đáp lại với mọi cố gắng mà Yuna bỏ ra, kết quả vẫn chỉ là một con số không tròn trĩnh. Chủ nhân của những vết hickey kia như thể không hề tồn tại, em tìm đủ mọi cách để lần mò ra được đối phương là ai, suy cho cùng cũng chỉ công cốc, manh mối duy nhất mà người kia để lại chỉ đơn giản là những dấu hôn trên cơ thể, ngoài ra không còn bất kỳ một thứ gì khác.

Mức độ nghiêm trọng của chuyện này kinh khủng hơn những gì mà em đã nghĩ.

Yuna phủ phấn sơ sài, cuối cùng chỉnh sửa lại chiếc khăn choàng trên cổ, ngay tức khắc rời khỏi nhà vệ sinh. Em kiểm tra đồng hồ, còn khoảng hai giờ nữa máy bay sẽ cất cánh, bởi vì buổi sáng bản thân tốn quá nhiều thời gian để che đậy những vết hickey đỏ đậm kia, kết quả kéo theo cả nhóm phải chờ đợi em, rốt cuộc cũng không có ai bỏ vào trong bụng một thứ gì.

Yeji đề nghị lót dạ tại nhà ăn của sân bay, dù rằng khẩu vị của đầu bếp ở chỗ này không phù hợp với cả bọn cho lắm, thế nhưng nếu cứ tiếp tục để bụng đói nhất định sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc rất nhiều.

Yuna lựa chọn một vài món ăn quen thuộc, sau đó di chuyển menu về phía Ryujin. Vốn dĩ tâm tình đã bị cuốn trôi theo những dấu hôn trên cơ thể, em căn bản cũng chẳng quan tâm Ryujin hôm nay có gì đó khác lạ, chỉ là khoảnh khắc người lớn hơn cởi bỏ khẩu trang, tầm mắt vô tình chạm vào môi của cô, không nhịn được bị thu hút.

Trên môi của người lớn hơn xuất hiện một vết bầm, tuy kích thước không quá lớn, thế nhưng cho dù Ryujin có sử dụng son môi cũng không hoàn toàn che giấu được. Yuna hơi nhíu mày, ngập ngừng đưa tay chạm vào vành môi bị bầm tím của đối phương, hành động đột ngột này thành công khiến người đang lựa chọn món ăn giật mình, ngẩng đầu nhìn em.

"Môi chị bị sao thế?"

Ryujin bật cười, lúc này liền nâng tay chỉ về phía Chaeryeong, giọng điệu trách móc: "Là do Chaeryeong cứ sáng sớm lại đứng giữa phòng khách vươn tay vươn chân luyện tập thể dục, xui xẻo là lúc chị đi ngang qua không may bị vướng trúng, răng đập mạnh vào môi cho nên mới bầm tím như thế đấy."

"Còn không phải là do cậu không chịu chú ý hay sao, lúc đi còn lảo đảo như người say đến nơi. Mà dạo gần đây trông Ryujin cứ như thiếu ngủ kiểu gì ấy, chị thường xuyên thấy cậu ấy ngáp ngắn ngáp dài, dù là ngày nghỉ hay cuối tuần thì cậu ấy vẫn như vậy."

Ryujin dường như có vẻ chột dạ sau khi nghe thấy câu nói kia của Chaeryeong, cô hơi đảo mắt, sau đó lại giả lả gọi món, Yuna nhìn theo mọi cử động của cô, nhận ra những gì mà người kia vừa gọi đa phần đều là những món mà cô không đặc biệt yêu thích.

Một vài suy nghĩ không đứng đắn lập tức xuất hiện trong đầu óc của Yuna.

Chắc không phải đâu, em thầm nhủ. Bản thân vốn dĩ đã đặt rất nhiều camera ẩn, thậm chí còn lén lút đặt trước cửa phòng của các thành viên khác, sau nhiều ngày kiểm tra cũng không phát hiện ra điểm bất thường gì, Ryujin không hề ra khỏi phòng cả đêm, đó rõ ràng đã là bằng chứng hi hữu nhất để chứng minh sự trong sạch của cô.

Nhưng có gì đó lạ lắm.

Yuna quay mặt đi, giả vờ như không bận tâm đến triệu chứng ngáp ngắn ngáp dài kia của Ryujin cho lắm.

Chuyến lưu diễn lần này được tổ chức tại Manila, cả nhóm thông qua trò chơi bốc thăm random để xác định phòng ngủ, Yuna nhìn chằm chằm vào hai mảnh giấy có chứa tên của mình và Ryujin, rốt cuộc cũng không biết nên trưng ra bộ mặt gì.

Phòng khách sạn mà công ty sắp xếp cho bọn họ nằm ở những tầng trên cùng, tựa như hoàn toàn cách biệt với thế giới ồn ào bên dưới, Yuna đi theo sau bóng lưng của Ryujin, bản thân không nghe ra được bất kỳ một âm thanh xe cộ nào, ngoại trừ tiếng của ba người còn lại trò chuyện rôm rả chỉ để phân chia giường ngủ cho nhau.

"Chị ốm quá."

Ryujin mở cửa phòng, lúc nghe thấy câu nói bất chợt kia của Yuna thì ngay lập tức ngẩng đầu, cuối cùng cũng chỉ đáp lại bằng một nụ cười đơn giản, loay hoay giúp em kéo đống hành lý vào bên trong.

"Dạo gần đây chị đang ăn kiêng mà, sở hữu vóc dáng như thế này thì sẽ phù hợp với tính chất công việc của chúng ta hơn."

"Không phải người nào cũng thích một vóc dáng gầy đâu, Ryujinie. Em thích nhìn thấy chị khỏe mạnh hơn là phải chật vật vì phải làm theo ý thích của bất kỳ một ai."

Khoảnh khắc Yuna dứt lời, em nhìn thấy động tác sắp xếp quần áo vào tủ của Ryujin ngưng lại trong giây lát. Cô ngẩng đầu nhìn, thoáng chốc mắt của cả hai chạm vào nhau, bộ dạng của người lớn hơn như thể đang bị nắm thóp, cô ho khan vài tiếng trông rất lúng túng, ngay tức khắc đảo chiều câu chuyện sang một hướng khác.

"Dạo gần đây chị ngủ hơi ngáy, nếu có làm phiền đến giấc ngủ của em thì em cũng đừng đá chị xuống giường đấy nhé."

Yuna nhún vai, tỏ vẻ em không biết, còn không quên trêu đùa rằng nếu như tiếng ngáy của chị thật sự làm phiền đến giấc ngủ của em, em nhất định sẽ không tha cho chị.

Ryujin gõ đầu cô vài cái, sau khi lục đục sắp xếp xong xuôi thì ôm lấy bộ đồ ngủ, nhanh chóng đi vào phòng tắm, cẩn thận khóa cửa lại.

Cửa của phòng tắm là loại kính mờ, Yuna từ trên ghế đứng dậy, chăm chú nhìn vào bóng lưng của Ryujin phản chiếu mịt mù thông qua mặt gương, sau đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ.

Em tự nhủ thầm, thời gian trôi nhanh thật.

Đã gần đến 12 giờ đêm rồi.

Cảm giác như thể giờ tử sắp đến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net