PHIÊN NGOẠI 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 1:

- Huân Huân mau vào đây đi, anh chờ em lâu lắm rồi! Sao đến muộn vậy?

Lộc Hàm chạy đến mở cửa đón Thế Huân vào nhà mặt nhăn nhó vì cậu nhóc đến muộn, chẳng phải hôm qua đã dặn sinh nhật anh nên đến sớm một chút sao.

- Huân Huân chuẩn bị quà cho Tiểu Lộc nên mới đến muộn a~

Thế Huân nhấc chân cởi đôi giày mới mua bước vào nhà, nhìn thấy mẹ Lộc đang bày bánh gato trên bàn liền cúi đầu chào rất lễ phép:

- Cháu chào cô Lộc.

- Thế Huân ngoan. Mau vào đây đi. 

 Mẹ Lộc mỉm cười, đưa tay vẫy vẫy cậu nhóc trước mặt. Để ý kĩ hôm nay Thế Huân được mẹ Ngô mặc cho một bộ vét nhỏ nhắn trên người, còn thắt thêm một chiếc nơ xanh nhìn vô cùng đáng yêu khiến người ta muốn ôm vào lòng mà cưng nựng.

Thế Huân vâng dạ ôm hộp quà to bự leo lên ghế ngồi còn ngoan ngoãn giúp mẹ Lộc cắm nến lên bánh gato. Sau đó hào hứng dùng bàn tay nhỏ chỉ chỉ, miệng lẩm nhẩm đếm:

- Một, hai, bốn, sáu, bảy, tám cái nến nha~

- Huân Huân ngốc nghếch đếm sai rồi - Lộc Hàm bên cạnh lắc lắc đầu, trỏ tay dạy cậu em nhỏ tập đếm - Một, hai, ba, bốn, năm, sáu mới đúng a~

- Phải không cô? - Thế Huân bĩu môi dường như không tin Lộc Hàm, ngẩng đầu hỏi mẹ Lộc, mẹ Lộc suýt không sống nổi vì sự đáng yêu của hai cậu nhóc trước mặt, vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Thế Huân cười nói:

- Lộc Hàm đếm đúng rồi. Vì Hàm Hàm sáu tuổi nên mới có sáu cái nến, Thế Huân hiểu không?

- A hiểu!

Thế Huân reo lên, sau đó còn ra sức gật đầu đồng tình. Ngồi ngơ ngẩn nhìn những chiếc nến xanh đỏ một lúc mới giật mình nhớ ra mục đích đến nhà Lộc Hàm. Liền xoay người đưa tay với với hộp quà trên bàn.

- Tiểu Lộc, cái này là quà Huân Huân làm tặng Tiểu Lộc. Tiểu Lộc nhất định phải thích đó!

Lộc Hàm mừng rỡ nhận hộp quà, ngẩng đầu nhìn Thế Huân cười thật tươi:

- Chỉ cần là quà Huân Huân tặng anh đều thích.

- Vậy Tiểu Lộc mở ra xem đi a~

Lộc Hàm gật đầu, cẩn thận bóc hộp quà trong tay, không nỡ xé lớp giấy bọc bên ngoài. Mãi mới gỡ được lớp giấy bọc, nhẹ nhàng mở hộp giấy liền thấy bên trong là một chiếc hộp thủy tinh đựng đầy nhóc những tờ giấy vụn xanh, đỏ.

- Woa!! Huân Huân tặng anh giấy vụn nhiều màu a~ đẹp quá!!! 

 Lộc Hàm vội vã lấy chiếc hộp thủy tinh ra, ánh mắt lấp lánh nhìn những vụn giấy nhỏ không nén được nụ cười vui sướng. Quà của Huân Huân tặng đương nhiên cái gì cũng đều đẹp, đều thích!!

- Tiểu Lộc!!!! Không phải giấy vụn!!!!

Thế Huân đằng trước đột nhiên nói to làm Lộc hàm giật bắn mình, ngước mắt nhìn Thế Huân thấy viền mắt cậu nhóc đã hơi đỏ, hốt hoảng xem lại hộp quà trong tay nhưng nhìn thế nào cũng chỉ thấy những vụn giấy nhiều màu. Liền đưa ánh mắt cầu cứu hướng về phía mẹ.

Hai mẹ con vẫn là tâm đầu ý hợp, mẹ Lộc nghiêng đầu nhìn kĩ những mẩu giấy trong chiếc bình thủy tinh, cuối cùng vẫn thở dài không nhìn ra điều gì mới hơn. Mà lúc này Thế Huân đã buồn đến sắp khóc, liền nhẹ giọng hỏi Thế Huân:

- Thế Huân nói cho cô nghe xem đây là cái gì được không?

- Cái này... - Cậu nhóc trước mặt cúi đầu trầm mặc một lúc sau đó lí nhí nói - Là hạc giấy a~ Cô giáo nói gấp thật nhiều hạc giấy tặng người mình yêu quý sẽ mang lại nhiều may mắn cho người ấy.

Lộc Hàm nghe cậu em nhỏ nói xong liền cảm động mà khóc òa lên, ôm chặt bình thủy tinh trong lồng ngực mếu máo nói:

- Huân Huân, anh nhìn ra hạc giấy rồi, - đưa tay run run chỉ vào một vụn giấy màu vàng trong chiếc bình - đây là cánh, còn đây là đuôi, đây nữa là đầu...huhu. Rất đẹp!! Rất rất thích!! Cảm ơn em Huân Huân.

Thế Huân nhìn người đang khóc lóc rất thương tâm trước mặt trong lòng cũng nguôi nguôi, vội đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Lộc Hàm:

- Nín đi nha, con trai gì mà mít ướt.

- Này Ngô Thế Huân không được bảo anh mít ướt! - Lộc Hàm bị động chạm tự ái liền uất ức kêu lên.

- Đúng mà! - Thế Huân nhe răng trêu chọc.

- Không phải!!

- Phải!

- Không phải mà!!

Mẹ Lộc thấy tình hình có vẻ căng bèn nghĩ cách lùa hai đứa nhóc ra ngoài sân chơi:

- Hàm Hàm con dẫn em Huân ra sân sau để ba chụp ảnh cho hai anh em đi.

- A đúng rồi!

Lộc Hàm nghe thấy được chụp ảnh, cơn giận cũng bay đi đâu mất. Nhanh chóng kéo tay Thế Huân chạy ra khoảng vườn sau nhà.

- Nào, hai đứa cười lên ba xem. Một, hai, ba... cười!!

Tách! Tách!

Khoảnh khắc đẹp nhất của một đời người chính là những kỉ niệm thời thơ ấu, bên nhau vô tư nô đùa chẳng hề lo nghĩ về tương lai phía trước.

Trong ảnh, hai cậu bé đang khoác vai nhau cười đến xán lạn. Cậu bé bên trái thấp hơn, nghiêng đầu tựa vào vai người bên cạnh, khóe mắt cong lên cười vô cùng rạng rỡ. Cậu bé bên phải khuôn mặt nhỏ nhắn tựa một bé gái cũng vui vẻ nở nụ cười đẹp đến chói mắt. Phía sau hai người ánh nắng màu vàng ươm đổ xuống trải khắp không gian, vài chiếc lá cũng đang nhộn nhạo thả mình xuống mặt đất ấm áp.

....Ngày 20 tháng 4 năm 1997......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#exo #hunhan