CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Hiểu Đơn Đinh Đông
Biên dịch: Thuý_Nga
<<Chương 2: Làm bố con tôi, anh cũng có thể bao dung được sao? >>
Đột nhiên Đường Vĩ quỳ sụp xuống:
- "Anh cầu xin em đừng rời xa anh, em hãy nghĩ đến tình cảm suốt 1 năm qua của chúng ta. Chỉ cần em đồng ý không rời xa anh, anh có thể bao dung cho em tất ca"̉.
Nếu không phải do anh ta cứ mặt dày đeo bám mãi, Mạch Khiết sao có thể cứ phải dây dưa với anh ta suốt 11 tháng qua mà không thể chia tay nổi. Ngoài một tháng đầu tiên lúc đầu óc không được tỉnh táo mới yêu anh ta, những ngày tháng còn lại, cô ngày đêm đều mong ước được khôi phục lại sự tự do của mình.
Mạch Khiết chưa kịp nói gì, người đàn ông bên cạnh đã tỉnh bơ thốt ra 1 câu khiến cô có thể lao thẳng xuống sông Hoàng Phố:
- "Làm bố của con tôi, anh cũng có thể bao dung được sao?"

Sấm sét nổ giữa ngày trời nắng đẹp!
Ngón tay của cô ấn mạnh vào  lòng bàn tay của người đàn ông đứng cạnh cô, gần như sắp tụt sâu vào trong thịt.
Đôi mắt một mí của Đường Vĩ khẽ chớp chớp mấy cái, lập tức đứng bật dậy, ngẩng đầu đầy kiêu hãnh. Coi như ở giây phút cuối cùng này khiến người ta nhận ra anh vẫn còn là một người đàn ông. Anh ta cũng chẳng buồn bước vào thang máy mà đi bằng cầu thang bộ. Anh ta chắc chắn đã quên mất đây là tầng 33 của khách sạn Bách Đảo. Thực lòng chúc cho anh ta khi xuống đến tầng 1 vẫn có thể nhận ra được phương hướng.
Đợi đến kho anh ta khuất bóng ở cầu thang bộ. Cô mới vùng thoát khỏi móng vuốt ác quỷ của người đàn ông xa lạ. Khi cô còn chưa kịp lên án chỉ trích anh ta, anh ta đã khẽ khàng thốt ra một câu:
-" Không cần cảm ơn tôi đâu!"
Anh ta lạnh lùng quay người bước đi, từng bước chân nhẹ tênh như thể người mắc chứng bệnh mất trí nhớ.
Trong không khí chỉ còn tràn ngập mùi nước hoa Rosemary.
Trong khoảnh khắc đó trên khóe môi anh ta thoáng qua một nụ cười tinh quái.
Mạch Khiết khẽ vuốt ve làn môi, cảm thấy như đang nằm mơ. Từ khi 10 tuổi cô đã tưởng tượng ra nụ hôn đầu tiên của mình xảy ra vào lúc nào, ở nơi nào, đối tượng là ai. Thời gian, tốt nhất là vào một đêm không sao. Địa điểm, tốt nhất là ở nơi nở rộ hoa violet, đối tượng đương nhiên là Tiêu Ly. 15 năm qua, thời gian trôi đi như giòng nước chảy, đã làm thay đổi tất thảy những mối tâm tình, nhưng thứ duy nhất bất biến, chính là sự tưởng tượng của cô về nụ hôn đầu tiên. Nhưng, ở Thượng Hải, trên tầng 33 của tòa nhà cao ốc, ở ngay cửa cầu thang máy, cô đã bị một người đàn ông mà đến cả cái tên cô cũng không hay biết cướp mất nụ hôn đầu đời. Không phải chỉ là một nụ hôn phớt nhẹ mà là một nụ hôn nồng thắm. Hơn nữa, bị mạo phạm thế lại không có cách nào để phản kích được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta đĩnh đạc đường hoàng bước ra khỏi tầm mắt cô.
CÔ khẽ thở phào, may mà đây là Thượng Hải, chứ không phải ở thành phố S, người đàn ông tước đoạt nụ hôn đầu của cô sẽ biến mất giữa biển người mênh mông. Tạ ơn trời đất và các vị thần tiên!
Nụ hôn này đối với cô là một nỗi u ám không hề muốn hồi tưởng lại. Nhưng đối với Lý Mộng Long lại là gợn sóng vô cùng mong manh trong cuộc sống vốn tràn đầy những con sóng dữ dội của anh.
Trên thế giới này liệu có tồn tại loại đàn ông vì đã gặp quá nhiều người đẹp, lại có số đào hoa nên nảy sinh cảm giác chán ghét? Không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta chính là loại người này.
Đứng trước tấm gương lớn sáng bóng của khách sạn, anh say sưa ngắm nhìn mình với vẻ tự mãn, tuấn tú phi phàm, đúng là long phượng chốn dương gian, cha mẹ đặt cho anh cái tên này thật là quá chuẩn xác. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn còn hai tiếng nữa mới đến giờ bay. Đến Thượng Hải chuyến này k có điều gì thú vị cả, nên anh cũng hơi nóng lòng muốn quay về thành phố mà anh đag sống. Ở đó có rất nhiều phụ nữ, có thể gọi đến bất cứ lúc nào mà k hề gặp phiền toái. Đương nhiên, chuyến đi lần này, ngoài phụ nữ ra anh còn có việc quan trọng hơn cần phải làm.
Anh đã quên ngay nụ hôn say đắm nồng nàn đó rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nga