TO HIM TO ME 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Author: 6226331359.lofter.com
- Trans: Hoàng Thủy



07.

"Mẹ con tên là Miyano Shiho, là một nhà sinh vật học."

"Cô ấy chết trong một vụ nổ vào năm thứ hai sau khi con ra đời, khi đó cô ấy mới 25 tuổi."

08.

Khi tôi đến được bệnh viện ở Mỹ, Akai đã làm xong phẫu thuật, đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh. Tôi ngồi bên giường nhìn ông ấy, bỗng nhiên cảm thấy có chút xa lạ. Nói thật thì trong kí ức của tôi, tôi chưa từng nhìn kỹ ông bao giờ. Ông dường như vẫn luôn cách xa tôi, tôi luôn ngước nhìn ông ấy, nhìn bóng lưng cao lớn của ông ấy. Trong kí ức có rất nhiều cảnh hồi nhỏ ông ấy bế tôi, tôi nhớ rõ chiếc mũ len ông luôn đội, thậm chí nhớ rõ từng đường nét và sợi vải trên chiếc mũ len ấy, nhớ mùi thuốc lá trên người ông ấy, nhớ chiếc cằm hơi nhọn và cánh tay luôn mạnh mẽ hữu lực của ông.

Nhưng điều duy nhất tôi không nhớ được là dáng vẻ của Akai Shuichi.

Ấn tượng của tôi về ba vẫn luôn vừa gần vừa xa, mỗi ngày ông sẽ làm bữa sáng cho tôi, gọi tôi dậy ăn cơm, nhưng tôi không biết gì về quá khứ của ông ấy. Hồi còn nhỏ khi đón tôi, nếu trời đổ mưa ông ấy sẽ cẩn thận che chắn cho tôi, đôi giày yêu thích ướt sũng nước nhưng tôi hiếm khi cảm nhận được cảm xúc hay sự chờ đợi từ chỗ ông ấy. Ông biết khi con gái trưởng thành cần sự bầu bạn của mẹ, thế nên đã tìm dì Jodie và dì Ran tới trưởng thành cùng tôi, nhưng ông ấy lại keo kiệt đến mức không để lại cho tôi bất kỳ kí ức nào về mẹ.

Ông đã luôn tận tâm tận lực để làm cha tôi nhưng điều đó không khiến tôi thỏa mãn.

Tôi nghĩ ông ấy cũng hy vọng có thể cho tôi nhiều hơn, chỉ là ông ấy không thể cho được nữa. Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi ông ấy, nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào. Ông sẽ nói cho tôi biết chuyện của mẹ chứ? Có thật là vì mẹ nên mọi người đặt hy vọng vào tôi không? Bánh sandwich việt quất bơ lạc mỗi ngày trong mười mấy năm cũng là vì lý do này sao?

Mẹ tôi yêu ông ấy không, ông ấy có yêu mẹ không?

Mẹ tôi yêu tôi chứ?

Tôi cúi đầu khóe mắt đã phiếm lệ, khi ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt của Akai Shuichi.

Đôi mắt xanh thẳm ấy lúc này đang nhìn tôi, sự kinh ngạc đột nhiên đến đã lấn át bi thương vừa rồi, tôi vội vàng đứng dậy: "Ba? Ba tỉnh rồi?"

Ông ấy gật đầu. Bác sĩ nói mặc dù trúng đạn nhưng không trúng bộ phận quan trọng, chỉ là bị xuất huyết tương đối nhiều, vẫn coi như đã may mắn. Akai ra hiệu tôi đỡ ông ấy dậy, tôi đương nhiên lắc đầu tỏ ý không được, ông ấy chỉ mỉm cười.

Ông ấy nói: "Nếu như cô ấy ở đây nhất định sẽ chê cười ba, không chừng sẽ bảo " Ây dà, không phải là át chủ bài của FBI sao, làm sao lại có thể bị thương nhẹ thế?""


Tôi vừa muốn hỏi "cô ấy" trong lời của Akai là ai nhưng liền im lặng, tôi đã biết rồi, "cô ấy" có lẽ chính là mẹ tôi. Dưới ánh mắt kiên trì của Akai, tôi đành nhẹ nhàng đỡ ông dậy, kê gối ở sau lưng để ông ấy dựa, còn ông thì khép mắt lại.

"Khoảnh khắc viên đạn bắn về phía ba, ba đột nhiên thấy hối hận, hối hận không nói chuyện về mẹ con cho con, ba sợ ba cứ như vậy chết đi, để lại mình con cô độc mang theo nuối tiếc sống ở thế gian này."

"Emi, ngày đó sau khi chúng ta cãi nhau ba đã suy nghĩ rất nhiều, từ đầu ba vẫn luôn giấu con có phải là đã sai rồi không. Ba xin lỗi, ký ức này quá đau khổ đối với ba, ba lo rằng sau khi con biết cũng sẽ đau khổ giống như ba, thế nên ba chọn cách che giấu, nhưng lại không nghĩ đến cảm nhận của con."

Tôi nín thở lắng nghe, không dám cắt ngang, nhịp tim vẫn đang tăng tốc, tôi nhìn máy đo nhịp tim của Akai, chỉ số bình thường, đây là sự tôi luyện của đặc vụ cấp cao hay là ký ức của mười mấy năm đã khiến nhịp tim tê dại đây.

"Mẹ con tên là Miyano Shiho, là một nhà sinh vật học."

"Cô ấy chết trong một vụ nổ vào năm thứ hai sau khi con ra đời, khi đó cô ấy mới 25 tuổi."

"Sau vụ nổ, chúng ta đã xem được những gì xảy ra qua camera hành trình của một chiếc xe đỗ bên đường, Shiho vẫn luôn ôm con cố gắng chống lại tên côn đồ, con dao trong tay tên côn đồ đã cắt vào mặt và mắt của cô ấy, trong camera khuôn mặt của cô ấy toàn là máu." Akai đau khổ nhắm mắt lại, tạm ngừng hồi lâu mới tiếp tục: "Đến cuối cùng chúng ta mới hiểu, cô ấy cố gắng muốn bấm mở cửa sổ, một giây trước khi vụ nổ xảy ra cô ấy đã thành công ném con ra ngoài, còn cô ấy hóa thành tro bụi trong vụ nổ đó."

Akai chầm chậm mở mắt, trong mắt ánh lên ý cười mơ hồ, tôi chưa từng nhìn thấy Akai Shuichi dịu dàng như thế, nhưng tôi có thể nhìn thấy nước mắt đọng lại trên lông mi và sự đau khổ trong đáy mắt của ông: "Mẹ con là một người con gái rất đẹp, cô ấy xinh đẹp vô ngần, là cô gái xinh đẹp nhất ba từng biết, thế nhưng cuối cuộc đời cô ấy lại biến thành tro bụi. Ba không muốn nhìn thấy khuôn dung xinh đẹp đó rồi lại nhớ đến dáng vẻ cuối cùng của cô ấy trong cuộc đời, thế nên ba đã xóa đi tất cả dấu vết chứng minh sự tồn tại của cô ấy, nhưng cũng không thể xóa được ký ức trong trái tim mọi người, và con cần mẹ. Rất xin lỗi con Emi, là sự ích kỷ của ba đã khiến con nhớ mẹ, cũng khiến cô ấy phải chịu đựng những hồ nghi không đáng có từ con."

Tôi cảm nhận nước mắt mình trào ra, bàn tay nắm chặt ga trải giường. Hóa ra sự thật là như vậy, mẹ tôi vì tôi mà chết. Một trận đau đớn thấu tim xuyên qua lồng ngực tôi. Mẹ, mẹ ơi, những năm này mẹ có buồn không, vì con chưa từng nhớ ra mẹ, lại từng oán trách mẹ bao lần? Liệu mẹ có từng hối hận khi đã sinh ra con không, vì hai mươi lăm tuổi của mẹ ở lại trong giọt sương treo trên đóa hồng, vì mẹ chỉ nhìn đến ánh trăng sáng trên đầu hai mươi lăm tuổi? Mẹ có lo lắng cho con không, vì con và mẹ có ngoại hình giống nhau, vì con là giọt máu của mẹ cùng người mẹ thương nhất. Tôi đau đớn che mặt, như thể Akai nói rằng tôi mới là người đã bị bọn côn đồ chém không nhận ra.

Akai không dừng lại an ủi tôi mà nói tiếp: "Có lẽ là món quà của số phận, con càng lớn càng giống mẹ, có đôi khi ba sững sờ vì giống như con là cô ấy, giống như cô ấy chưa từng rời khỏi đây."

"Xin lỗi Emi, vì tiết giải phẫu sinh học hôm đó ba đã yêu cầu quá mức với con. Ba không có tư cách yêu cầu con như thế, mẹ cũng sẽ không muốn ba bắt con làm những việc con không thích. Hơn nữa có lẽ là sự trừng phạt của số phận với ba, con không thể kế thừa sự nghiệp của cô ấy, là lỗi của ba, giờ đây ba sẽ kể cho con nghe."

"Kiểm tra sức khỏe định kỳ mỗi năm của con thực ra là vì ba mẹ lo lắng do quan hệ cận huyết mà xảy ra vấn đề về gen, ba và mẹ của con là anh em họ."

"Ngày Shiho chết cũng là lần thứ hai ôm con vào lòng đi kiểm tra sức khỏe định kỳ."

09.

Sự có mặt của Akai Emi mang đến cho Miyano Shiho và Akai Shuichi ngạc nhiên không nhỏ.

Nhưng mọi người lại không quá bất ngờ khi thấy Miyano Shiho và Akai Shuichi ở bên nhau, thậm chí có thể nói đây là một điều hết sức hiển nhiên. Theo lời không đúng lúc của Kudo Shinichi thì Akai hận không thể gắn đôi mắt lên người Haibara, thuộc tính lolicon này không phải người mù liền có thể nhìn ra.

Miyano hiếm khi hài lòng gật gù với lời nhận xét của chàng thám tử , thế nhưng sau khi nghe được câu tiếp theo cô thẳng thừng dùng giày cao gót giẫm lên mu bàn chân của Kudo Shinichi, để cậu đau đớn mà kêu lên: "Này, tôi có nói sai đâu, trông có vẻ cậu cũng thích kiểu đàn ông trưởng thành như anh Akai còn gì?"

Còn mối quan hệ anh em họ lại là một câu chuyện tế nhị mà ngay cả người có EQ âm như Kudo Shinichi cũng biết không nên nhắc đến.

Số phận giống như đặc biệt ưu ái hai người, hết lần này đến lần khác trêu ngươi họ. Những đoá hoa cấm kỵ nảy nở trong lòng Rye và Sherry đã không thể đơm hoa kết trái dưới cái bóng của mối quan hệ giữa Miyano Akemi và Moroboshi Dai, cuối cùng bị chặt đứt hoàn toàn theo cái chết của Miyano Akemi. Sau này Okiya Subaru và Haibara Ai ngấm ngầm mập mờ dưới lớp mặt nạ của nhau, cuối cùng thắp lại hy vọng sau khi tổ chức tan rã, và khúc khuỷu chập chừng ở mối quan hệ huyết thống giữa Akai Shuichi và Miyano Shiho.

Giữa bọn họ luôn chỉ thiếu một bước, một bước này gần trong gang tấc nhưng lại xa như chân trời.

May mắn rằng sau khi đã đi đủ bôn ba, trải qua sinh tử, bọn họ quyết định chọn lấy vận mệnh của mình, không vì thế giới bên ngoài mà chia xa nhau nữa. Miyano Shiho theo Akai Shuichi đến Mỹ, làm việc trong viện nghiên cứu trực thuộc trường đại học để tiếp tục các nghiên cứu lúc sinh thời của vợ chồng Miyano. Mặc dù nhà nước không cấm anh em họ kết hôn nhưng họ cũng không quan tâm đến việc một tờ giấy chính thức có thể duy trì mối quan hệ này hay không. Dù sao thì sự cảm thông khó có được khi đối diện với nhau mới là điều thật sự trân quý.

Năm năm tiếp theo dường như là sự đáp đền sau khi số phận đã chán trêu đùa hai người, bọn họ chung sống giống như những cặp vợ chồng bình thường khác. Kể từ đó, Akai Shuichi không còn tạm bợ ngủ vùi ở văn phòng trong đêm tối, mỗi chiều đã có ngọn đèn vàng nhỏ ấm áp đợi anh về nhà. Miyano Shiho không còn uống cà phê lẫn lộn ngày đêm để tiếp tục tồn tại, mà là bữa sáng thơm ngon gọi cô dậy mỗi ngày. Hai người đã trải qua tất cả đau khổ của cuộc đời nên không mong đợi gì hơn, những thứ trước mắt này đủ khiến người ta phải cảm kích mà rơi lệ. Ai có thể nghĩ rằng hai con người như bọn họ lại nắm giữ được một kết thúc ấm áp như vậy.

Mãi cho đến khi Akai Emi xuất hiện.

Người am hiểu kiến thức di truyền học như Miyano Shiho đương nhiên biết kết quả của việc quan hệ cận huyết, có thể sẽ không có vấn đề gì, có thể con sẽ khỏe mạnh nhưng dị tật di truyền tiềm ẩn lại xuất hiện ở đời cháu, cũng có thể vừa sinh ra đã có vấn đề hay các nguy cơ tiềm ẩn sẽ bộc phát sau khi trưởng thành. Tóm lại hai người họ không ai muốn mạo hiểm, vì điều này là không công bằng cho thế hệ sau.

Nhưng bé con đến quá bất ngờ. Cả cô và Akai Shuichi đều không phải người bất cẩn, các biện pháp an toàn luôn được thực hiện từ đầu đến cuối, trong năm năm qua chưa từng xảy ra sai sót nào. Nhưng hai tháng nay kỳ sinh lý của cô không đến, thỉnh thoảng còn chóng mặt buồn nôn cũng chỉ coi là do nghiên cứu Silver Bullet đang bước vào giai đoạn cuối quá bận rộn nên thể chất bị suy kiệt mà thôi. Cho đến khi thấy cơ thể trước gương bắt đầu xuất hiện những thay đổi của một người mẹ, cô chợt nhận ra bản thân có lẽ đã mang thai, nhưng cô không tin bọn họ cẩn thận như thế lại trúng được giải độc đắc. Vì thế khi bác sĩ dịu dàng nói với họ là trong bụng Miyano Shiho đã có một sinh mệnh hai tháng tuổi lại khiến cô không khỏi hoang mang, bởi vì cả Miyano và Akai đều chưa từng nghĩ đến việc chào đón một sinh linh mới đến.

Cũng đúng, ngay cả xác suất teo nhỏ 1/10.000 của APTX-4869 cô còn có thể trúng thưởng, xác suất gặp bao cao su không có tác dụng xem ra cũng chẳng tính là hiếm lạ.

Cô và Akai Shuichi, một người là nhà sinh vật học chuyên nghiệp, một người là điều tra viên nổi tiếng, hai cái đầu đầy sự bình tĩnh và lý trí đương nhiên không cho phép vấn đề di truyền này xảy ra, vì thế họ rất nhanh quyết định bỏ đứa bé này. Nhưng cô quên mất rằng, cô nhà sinh vật học này cũng chỉ là người phụ nữ lần đầu tiên làm mẹ. Khi cô vuốt ve bụng dưới phẳng lì của mình, đối diện là những bản ghi âm từ người mẹ quá cố nỗ lực để lại cho đứa con chưa chào đời, cô không cầm được nước mắt.

Đời này cô chưa từng nghĩ có cơ hội làm mẹ, quá khứ có thể sống tiếp đã là một chuyện may mắn khiến người ta bội phần cảm kích. Cô chưa từng cảm nhận được sự ân cần của mẹ, sau khi trưởng thành mới là lần đầu tiên được nghe giọng nói của người. Còn hiện tại cô phải tự đưa ra quyết định kết thúc mạng sống của con mình, cô vẫn do dự.

Cuối cùng người đưa ra quyết định giữ lại đứa trẻ là Akai Shuichi. Một người theo chủ nghĩa vô thần như Akai Shuichi đã trải qua đủ loại cuộc đời cũng bắt đầu nghi ngờ, có lẽ từ lúc này trở đi ông trời đã thật sự ưu ái cho người đàn ông từng cương quyết chống trả số phận là anh, để anh nhận được tình cảm chân thành trong cuộc sống này, thậm chí còn cho bọn họ một đứa con.

Bọn họ đều là những đứa trẻ bị số phận ruồng bỏ, rõ ràng chưa từng làm gì sai nhưng lại bị ép phải chấp nhận sự đau khổ của tất cả chúng sinh.

Bọn họ đã từng chống trả số phận, quay ngược dòng thời gian, những người không bình thường muốn có được hạnh phúc bình thường nhưng lại chẳng thể có được.

Bọn họ đã từng nghĩ có thể làm hòa với số phận, nhưng hiện tại mới phát hiện đó không phải số phận bù đắp, mà là sự trả trước của tất cả ngọt ngào trong phần đời còn lại, anh tha thứ cho tất cả nhưng không có ai tha cho anh.

Số phận quá bất công, anh đã dành nửa đời người, có rất nhiều thứ nhưng cuối cùng vẫn không có gì trong tay.

Chỉ là khi đó, bọn họ vẫn không hay biết gì.

Mỗi lần trước khi Miyano Shiho kiểm tra thai nhi đều vô cùng lo lắng, giống như đang bị xét xử. Còn đứa bé trong bụng lại hết sức ngoan ngoãn, các chỉ số đều ở mức an toàn, ngay cả sinh nở cũng rất suôn sẻ. Nghe nói khi sinh con đầu lòng thai phụ sẽ rất khó khăn, dù đã trải qua đủ loại thách thức lớn nhỏ, song khiến Akai Shuichi cảm thấy căng thẳng đến mức không biết phải làm thế nào thì đây là lần đầu tiên. Lần đầu tiên Mary Sera nắm tay con trai mình từ sau khi anh trưởng thành, lần đầu tiên bà có thể cảm nhận được sự hoảng sợ của đứa con trai vẫn luôn thờ ơ. Bà cầu nguyện từ tận đáy lòng, mong rằng thượng đế đừng trêu đùa với người đã chịu đau khổ nửa cuộc đời thêm nữa.

Y tá đẩy cửa phòng phẫu thuật ra cười nói: "Chúc mừng mọi người, là một công chúa nhỏ rất đáng yêu, hai mẹ con đều đã bình an."

Lần đầu tiên bà nhìn thấy con trai luôn trong hình bóng một người chồng kiên nghị này rơi nước mắt.

Cuối cùng mọi thứ đều đã trở nên tốt hơn, Akai Tsutomu, anh thấy chưa, Shuichi cũng có con gái của riêng mình rồi đấy.

Hai năm tiếp theo là những ký ức cả đời này Akai Shuichi không hề muốn nhớ lại. Sau khoảng thời gian giữa Okiya Subaru và Haibara Ai anh thật sự đã thích trẻ con, Akai Emi khiến cuộc sống hai người bình yên ấm áp càng có thêm niềm vui, mỗi lần kiểm tra sức khỏe đều bình thường khiến họ dần thả lỏng. Tuy là trước đây khá giỏi trong việc đối phó trẻ con, nhưng khi đối mặt với trẻ sơ sinh vẫn có chút trở tay không kịp. Masumi Sera thỉnh thoảng từ Anh chạy đến quấy rầy, đã không giúp đỡ lại còn làm vướng chân vướng tay, ngược lại Jodie đã sinh con từ sớm sẽ thường chỉ cho bọn họ cách chăm sóc dạy dỗ con cái. Kudo Shinichi và tiến sĩ Agasa qua mấy ngày lại gọi điện thoại quốc tế, hai khuôn mặt tranh giành nhau xuất hiện trước màn hình, còn lại là tiếng nói nhẹ nhàng của Mori Ran. Hai năm đó, đồng nghiệp của Akai Shuichi đều nói hào quang quanh người cảnh sát trưởng Akai đã biến thành bong bóng màu hồng phấn khiến bọn tội phạm trên toàn nước Mỹ thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như có thể cứ mãi như vậy thì thật tốt.

Nếu như, có thể cứ mãi như vậy thì tốt rồi.

      
Nếu như, nếu như có thể mãi mãi như vậy thì tốt biết bao.

Một ngày trước khi Miyano Shiho đưa Akai Emi đi kiểm tra sức khỏe như thường lệ thì Akai Shuichi được cử tham gia cuộc họp của tổng bộ.

Sáng ngày xuất phát Miyano Shiho hôn lên má anh, dặn dò anh ba ngày sau quay về nhớ mua sữa bột cho Emi. Anh vẫn nhớ khi đó Miyano Shiho đứng ở cửa nhìn mình rời đi, vốn là thói quen bao năm của bọn họ, nhưng không ngờ rằng đó lại là lần cuối cùng.

Là tàn dư của một thành viên cấp cao trong tổ chức.

Trong 5 năm hắn ta âm thầm lên kế hoạch và theo dõi tất cả, cuối cùng cũng tìm được cơ hội biến kế hoạch thành hiện thực vào hôm đó. Hắn ngồi canh trước cửa nhà Akai, Miyano Shiho ôm Akai Emi lên chiếc xe taxi hắn ta lái.

Hắn đã sửa đổi chiếc taxi, một khi đã khóa cửa thì không có cách nào mở được, hắn xác định sẽ chết cùng Miyano Shiho và đứa con của Akai Shuichi, những kẻ đã khiến tổ chức sụp đổ. Sai lầm duy nhất của hắn ta là đã đánh giá thấp sức mạnh của một người mẹ, sức mạnh vượt qua mọi nguy hiểm để bảo vệ con mình. Miyano Shiho dùng hết sức bình sinh để bảo vệ đứa trẻ, đồng thời ra sức nhấn nút mở cửa sổ xe, hắn ta không có sửa nút khóa cửa sổ, hẳn nghĩ rằng phụ nữ trưởng thành ở trong không gian nhỏ hẹp hắn tạo ra cũng không thể nhảy ra khỏi cửa sổ được. Điều này đã cho Miyano Shiho cơ hội, cô thậm chí còn không biết mắt và mặt mình đã đầy vết trầy xước, cuối cùng trước khi vụ nổ xảy ra cô ném đứa bé ôm trong lòng ra khỏi cửa sổ.

Không ai biết cô đã nghĩ gì trong giây cuối cùng của cuộc đời, video hành trình chỉ ghi lại cảnh cô đã thiếu khí khi ném đứa bé ra ngoài, đau khổ che hai mắt, sau đó là lửa bùng lên dữ dội. Lộng lẫy và ngắn ngủi, giống như cuộc đời của cô.

Ngọn lửa lụi tàn cũng là khi cuộc đời sau này của Akai Shuichi chỉ còn lại sự cô đơn và lặng lẽ.

Vụ nổ này không phải là lời giải thích cho hai người họ sao.

Ngắn ngủi, rực rỡ, nửa đời trước điên cuồng. Sau khi cát bụi lắng xuống chỉ còn lại nỗi cô đơn và đau đớn vô tận.

May mắn thay, Akai Emi được Miyano Shiho ném đến chỗ viền đai xanh khá xa, chỉ bị xây xước da, còn lại không sao cả.

Khi Akai Shuichi biết được tin tức vừa đúng vào thời gian bữa trưa sau cuộc họp. Liên quan đến nhóm tội phạm xuyên quốc gia năm đó, lại là một vụ nổ do nhóm khủng bố đánh bom, FBI cấp cao tại đó gần như nhận được tin tức cùng lúc với anh. Không ai dám đi đến an ủi người đàn ông ấy, tất cả vụ án đang được phân tích và xử lý kỹ càng. Người đàn ông đã trải qua biết bao gió tanh mưa máu bình tĩnh ăn xong cơm, bình tĩnh nói không thể tiếp tục tham gia cuộc họp được nữa, cần quay về xử lý hậu sự cho vợ, bình tĩnh đến nỗi giống như một ngọn núi đang chực chờ sụp đổ.

Hóa ra khi núi cao sụp đổ lại lặng im không tiếng động như thế, chỉ có thể nhìn thấy bụi bay đầy trời, sắc xám bao trùm lấy bầu trời kia, hóa ra lại chẳng nghe ra được bất cứ âm thanh nào.

Không một vụn xương nào của Miyano Shiho còn sót lại trong vụ nổ, ngay cả mộ phần Akai Shuichi cũng không lập. Anh xóa sạch tất cả những thứ liên quan đến sự tồn tại của Miyano Shiho, ngoại trừ duy nhất chính là họ của cô. Akai Emi được đổi thành Miyano Emi ngay ngày mẹ mất, mang theo họ của mẹ để sống tiếp.


10.

"Chúng ta phỏng đoán mặc dù khi đó con còn chưa có ký ức, thế nhưng trong tiềm thức của con có lẽ vẫn nhớ rõ cảnh máu từ trên mặt Shiho nhỏ xuống người con, khi cảnh sát tìm thấy con bê bết máu trên vành đai xanh nhưng con chỉ có mấy vết thương nhỏ, máu kia là của mẹ khi đang cố bảo vệ con. Vì thế con mắc chứng sợ máu từ nhỏ có lẽ là do kí ức đó."

"Cô ấy là một thiên tài thực sự hiếm thấy, 14 tuổi đã đạt học vị tiến sĩ, hẳn con từng nghe qua các nghiên cứu của cô ấy rồi. Con thừa hưởng cả ngoại hình và trí thông minh của cô ấy, ba biết con rất muốn nhảy lớp, nhưng cuộc sống hoàn thành theo chương trình bình thường như bây giờ đều dựa theo ý của mẹ con, ba không nhẫn tâm để con mất đi sự vui vẻ của trẻ thơ sớm như cô ấy."

"Thế nhưng đến cuối cùng ba vẫn có lỗi với con, cô ấy chưa từng gặp mẹ mình, còn con lớn lên không có mẹ bầu bạn, là do sự ích kỷ của ba khiến con không có được cuộc sống như con mong muốn."

"Ba có lỗi với con và mẹ con, khiến con chịu đựng sự nguy hiểm không đoán trước được của quan hệ cận huyết, nếu như không phải đang bế con mẹ con cũng sẽ không lên chiếc taxi tử thần ấy, là lỗi của ba."

Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Tôi biết ông đã hơn 50 tuổi, khi mẹ đi tôi mới 2 tuổi, mẹ 25, ông ấy 39. Bây giờ tôi 14, ông ấy từ một người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc dài đã đơn độc trải qua 12 năm này với tôi, trong ấn tượng của tôi Akai Shuichi mãi mãi là thanh niên đầy kiêu ngạo, khuôn mặt hiện giờ của ông ấy cũng không có quá nhiều đổi khác, thế nhưng tôi vẫn có thể thấy rõ sự tang thương ở giữa hàng lông mày của ông. Hóa ra Akai Shuichi đã cô độc nửa đời người trên thế gian này.

Mẹ tôi là ánh lửa rực rỡ nhất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net