Day2: Mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bão Lòng.
.
.
.

Ông trời thật hiểu ý tôi, cứ hễ hôm nào tôi buồn là hôm đó trời mưa như trút nước.

Mưa nhẹ thấm lên mái tóc đen của em, trên con đường quen thuộc vẵn là đôi chân đó thả từng bước đi nhẹ nhàng xuống mặt đường ướt mưa. Vẫn là góc phố đó, vẵn hàng cây đang rì rào đó, vẫn là chiếc chuông nhà thờ vẵn vang lên từng hồi, vẵn là em... Vẫn là chàng trai đứng chờ anh, nhưng chỉ có điều... Anh không còn ở đó nữa, anh không thể cùng em băng qua từng góc phố, anh không thể cùng em trú mưa dưới tán cây đại thụ nữa...

Ba tháng rồi, ba tháng mưa rơi, ba tháng thiếu vắng tình yêu thương của anh, ba tháng để lòng em mãi vang lên câu hỏi... Tại sao anh lại rời bỏ em?

Em đã làm gì sai? Em có gì không vừa ý anh? Em không được như anh mong đợi? Em không hoàn hảo? Để anh không thể tiếp tục yêu thương em nữa, để cho lòng em giờ quặn lên từ cơn mưa bão liên hồi.

Em vẫn còn nhớ cái ngày hôm đó, cái ngày mà đáng ra em nên nghe theo lý trí của mình là không nên tiếp tục đơn phương anh nữa, nhưng trong phút chốc em đã cảm thấy tiếc nuối khi biết anh định mở lòng với em, và rồi em đã không nghe theo lý trí của mình. Thế đấy, em đã nghe theo con tim mình để rồi chấp nhận yêu một người mà em còn không chắc chắn là người ta có yêu mình hay không. Bảy tháng theo đuổi và hai tháng trên danh nghĩa người thương, cuối cùng vào một ngày mưa tầm tã anh đã quyết định nói hai tiếng chia tay... Em cố gắng nắm giữ anh như cố đưa hai tay hứng lấy từng giọt mưa đầu mùa, nhưng anh vẵn cứ trôi đi mất.  Em không thể làm gì nữa, em không thể tiếp tục mối quan hệ với một người không có tình cảm với mình, thế là em đã để anh tự do.

Khoảnh khắc đó, lòng em đau như cắt, mỗi đêm mưa dầm là mỗi đêm nước mắt thấm đều trên gối, lòng vẵn canh cánh hỏi là tại sao anh lại rời bỏ, và em nhận được câu trả lời rằng tình cảm của anh đã nguội dần.

Anh có thể nói là anh đã chán ghét em rồi, nhưng anh lại dùng những từ ngữ trên mây như cố lấp liếm che đậy sự khốn nạn của anh, quá hoàn hảo.

Em chợt nhận ra những việc em làm vì anh, những tình cảm hy sinh cho anh đều không đủ, nó chỉ như cơn mưa rào thấm lên đất rồi sớm biến mất thôi, vì đơn giản em không phải là người anh thương. Dù ngoài kia người ta có nói anh thế nào, có sỉa sói, có chê trách anh như nào thì em vẵn ngu ngốc mà bỏ ngoài tai. Ngay cả em còn nhận thấy sự đáng trách của anh khi mà anh kể em nghe những câu truyện trong đầu anh, em cứ ngỡ nhân vật sẽ là hai chúng ta nhưng không, em không phải là Trời :))). Em  đã nhận ra khi anh cố gắng làm em đau lòng bằng mọi cách như muốn đuổi em đi, kế hoạch biến em thành tên khốn nạn thay vì anh nhưng kế hoạch đã thất bại, thất bại trước tình yêu và sự kiên trì của em, em thấy tất cả, nhưng em vẫn cố gắng mà lừa gạt chính mình rằng mọi chuyện đều sẽ ổn. Em thật lì lợm đúng chứ? Nhưng sự lì lợm đó em lại hoàn toàn dành cho một người luôn làm tổn thương mình, em lì đến mức tự làm mình đau lúc nào cũng không hay, em lì đến mức khiến anh khó chịu.

Rồi em lại nhận ra suốt thời gian qua anh chỉ dành tình thương cho em như một đứa em trai, sự thương hại mà mọi người xung quanh đều nhận ra chỉ trừ mỗi em là giả vờ không nhìn ra sự thương hại ấy :))).

"Ba tháng thiếu vắng tình yêu thương của anh... " haha, phải là "ba tháng không nhận được sự thương hại từ anh!" thế nhá, kết thúc, quãng đường mưa nặng hạt này hãy để em đi một mình, hãy để viên thủy tinh cứng rắn này tự động chữa lại những nỗi đau mà chính cái thanh xuân "tươi đẹp" mang lại, hãy đễ em mãi âm thầm thương dù không biết sau đó em sẽ nhận được kết quả gì... Mưa sẽ ngừng rơi, nhưng những cơn bão trong lòng là vĩnh cửu! Em sẽ quay về vị trí thằng nhóc hậu bối phiền toái, em từ giờ sẽ giống như trước, đứng dưới mái hiên mặc mưa mặc gió xô vào người, để tiếp tục chờ đợi sự thương hại từ anh...

Ba tháng này... Và những ngày sau đó nữa, em sẽ bước đi một mình... Chỉ một mình em và trái tim ướt đẫm, cùng những cơn mưa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#love #rain