Chương 6: Động lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giống như tôi đã nghĩ, quán cà phê nơi tôi gặp gỡ Murphy quả là một địa điểm đẹp đẽ và lạ thường, mặc dù nằm trên một trong những con phố sầm uất nhất, tuy nhiên tại đây thực sự rất vắng người qua lại. Trong một vài buổi tối, quán gần như chẳng có mấy khách hàng, thậm chí chủ quán còn là người kiệm lời vô cùng. Họ bán hàng với mục đích gì thì chẳng ai rõ, có điều nơi đây vẫn tồn tại qua năm tháng. Theo như một lời đồn, nơi này có lẽ là một cơ quan dùng để theo dõi các hoạt động trong khu phố, một tổ chức điều tra an ninh và bảo vệ cư dân, tất nhiên tôi cũng không có cách nào để xác minh điều ấy cả. Có điều họ lại niềm nở khi đón tôi tới đây, quả là một nơi chốn hoàn hảo khỏi sự xô bồ của cuộc sống thường ngày.

Đến tận gần đây tôi mới biết tên quán, bởi lẽ nó thậm chí còn không có một biển hiệu tử tế, một cái tên tiếng Anh khiến tôi tò mò về ý nghĩa.

"Blank"

Chỉ vỏn vẹn như vậy.

Trong một lần ngồi cùng với nhau, Murphy đã giải thích cho tôi ý nghĩa sát nhất mà cô ấy hiểu về cái tên đó.

"Cậu có thể nhìn ở cuối cuốn thực đơn ấy, nó có ghi thêm một dòng chữ nhỏ bằng tiếng Anh nữa."

Cô lật tới trang cuối cùng rồi chỉ tay vào dòng chữ mờ mờ đó cho tôi, quả nhiên chẳng mấy ai để ý cả.

"Câu này nghĩa là, điền vào chỗ trống ấy hả?"

"Đúng rồi đấy, ngày xưa nơi này từng có tên là như thế, nghĩa là không có một cái tên cố định để gọi về quán cà phê này cả. Mỗi vị khách tới đây sẽ là người quyết định cái tên đó, về những trải nghiệm họ thu được khi đã từng đến đây."

"Nghe cũng hay đấy nhỉ, thế nhưng không hiệu quả lắm trong việc quảng cáo chút nào."

"Tôi nghĩ nếu họ muốn kinh doanh một cách chuyên nghiệp thì sẽ không làm như này đâu, thật sự quán cà phê này kém nổi bật hẳn so với những cửa tiệm bên cạnh, thậm chí là mất hút ấy chứ!"

Tôi đồng tình, dù gì tính tới thời điểm này có mỗi bọn tôi là thường xuyên đến, với Murphy thì có lẽ đây là lịch trình hàng ngày của cô nàng. Bởi vì bất cứ lúc nào tôi đến cô cũng đã ở sẵn đó, đúng chỗ ngồi quen thuộc đó rồi. Chúng tôi cũng không còn là hai người lạ mặt gì nữa, cũng bắt đầu với câu chào như hai người bạn và thấy tiếc nuối khi một trong hai ra về. Điều này tôi không bộc lộ một chút cảm xúc nào ra ngoài, còn Murphy thì sẽ nói một câu gì đó khiến tôi phải chú ý đến. Tính cách của cô cũng khó lường, khi thì nói ra những lời sâu sắc, ngọt ngào, khi thì lại đùa giỡn với cảm xúc của tôi một cách thất thường. Tôi nghĩ mình đã học được cách ở bên cạnh cô ấy, hiểu những gì cô ấy định nói và sẵn sàng tiếp chuyện.

Chẳng mấy chốc đã tới hơn nửa tháng năm, khi ấy những ngày nóng đổ lửa kéo dài không hồi kết, căn nhà trọ của tôi cũng sôi nổi không kém vì nhiều lí do khác nhau. Để giữ lại một chút yên tĩnh, tôi thường xuyên ghé qua quán cà phê để làm việc, mặc dù điều ấy khá tốn chi phí đi lại. Dẫu sao thì sự huyên náo trong căn nhà cũng khiến tôi cảm thấy bức bối hơn là một nơi vắng vẻ, có điều hòa mát lạnh và những người không làm tôi bị xao nhãng vào việc học.

Hai ngày đầu tiên, tôi ra từ sáng sớm rồi ngồi tới tối muộn, bữa trưa thì mua ngay cạnh siêu thị gần đó cho tiết liệm thời gian. Tôi bận rộn với một đống giấy tờ, tài liệu xung quanh mà quên cả thời gian, quên cả lúc nào Murphy tới hay về nữa. Vì thế mà tôi đã quên không chào cô nàng, mà chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc cất lên từ điện thoại cô mở hay lúc cô mở cửa ra về. Tới ngày thứ ba, Murphy lần đầu xuất hiện tại quán từ rất sớm, ngay cả khi mới bắt đầu buổi chiều. Tôi tới sau, nên dĩ nhiên là tôi thấy cô ấy nên bắt đầu với câu chào quen thuộc, chỉ tiếc rằng cô đang cúi gằm mặt vào chiếc điện thoại còn tai nghe thì cắm chặt. Tôi bối rối, mọi lần khi tôi chào cô ấy đều hào hứng đáp lại, vậy mà lần này không khí im ắng khiến tôi đâm ra áy náy. Tôi quyết định mời cô ấy một cốc cà phê Americano nóng hổi, để cạnh cuốn sổ mà cô đang viết gì đó. Trước điệu bộ có phần lúng túng, trông thấy cốc cà phê cô bỗng dưng bật cười.

"Này! Cậu không cần làm thế đâu. Ban nãy tôi không có để ý nhưng không tiện nói thôi."

"Thì tại...cô chẳng nói gì nên tôi nghĩ mình cũng có lỗi gì đó..."

"Chứ còn gì nữa, cậu bỏ qua tôi tận hai ngày liền đó, thật quá đáng!"

Cô hậm hực, quay đầu sang hướng khác.

"Xin lỗi nhé, tôi không có cố ý bỏ qua đâu mà, chỉ là tôi tập trung quá mà thôi."

Tôi cố gắng thể hiện sự chân thành hết mức, thành khẩn và không quên chỉ tay vào cốc nước.

"Cốc cà phê này xem như là quà tạ tội, lần sau tôi sẽ chú ý đến cô nhiều hơn..."

"Phải thế chứ, cảm ơn nhé!"

Sự thích chí hiện rõ trên khuôn mặt cô nàng, hơn cả vẻ mặt phụng phịu ban nãy, trông cô rất thỏa mãn với sự hối lỗi của tôi. Tôi cũng mừng vì chuyện không xảy ra theo cách tệ hơn, cách cô ấy tiếp nhận vấn đề có lẽ có phần muốn trêu chọc tôi nhưng quả nhiên không nên để một người con gái giận dỗi, vì đơn giản khó có thể đoán được mình sai ở đâu.

"Mà nãy giờ cũng để cậu mất thời gian quá rồi, tiếp tục làm việc đi nhé."

Murphy giơ cuốn sổ lên, cô cũng có việc cần làm nên sẽ không làm phiền tôi như mọi lần. Cứ như vậy chúng tôi làm việc của riêng mình, từ ngày này qua ngày khác. Nếu chuyện chỉ có việc thì chẳng có gì đáng nói, vào những ngày này sự hiện diện của cô trong suy nghĩ của tôi thực sự đã đổi khác. Tôi mê mẩn những câu chuyện nhỏ hàng ngày giữa chúng tôi, bên cạnh những bản nhạc nhẹ phát ra trên radio và những cốc cà phê.

Phải, đầu tiên chúng tôi đã nói với nhau về những cốc cà phê. Mọi chuyện bắt đầu khi Murphy đột nhiên hỏi tôi về thứ thức uống yêu thích của cô ấy.

"Tôi rất thích cà phê, đặc biệt là cà phê không có đường."

Cô không cố tỏ ra là mình trường thành, chỉ đơn giản là cô khá ghét đồ ngọt và cảm nhận được vị đắng rất ngon từ cà phê. Còn tôi thì ngược lại hoàn toàn, không những không thể cảm nhận được cái ngon của cà phê, mọi lần tôi đều thêm đường mặc dù mấy đứa bạn cấp ba đứa nào cũng đen đá không đường cho giống người lớn.

"Thật ra tôi thích uống hồng trà hơn là cà phê, không uống được cà phê đen nổi ấy."

"Thế hả, sao lần nào cậu cũng chọn cà phê vậy, ở đây cũng có hồng trà mà."

"Thì tôi chỉ nghĩ là, vào quán cà phê thì phải gọi cà phê ấy chứ, ngày xưa đi với bạn lúc nào tôi cũng chọn theo mọi người cho đỡ lạc quẻ."

"Hừm, tôi không có ý gì đâu nhưng cậu làm thế là thiệt rồi, mình nên chọn thứ gì mà bản thân yêu thích ấy chứ."

Murphy luôn đưa ra những quan điểm chân thật, như việc đi một mình một con đường không khiến cô cảm thấy nao núng vậy. Ngay khi nói dứt lời cô liền mời tôi một cốc hồng trà sữa vào buổi chiều sau đó, trước sự cảm ơn rối rít của tôi, cô hài lòng lắm. Mỗi lần làm gì đó khiến tôi rất biết ơn, cô đều cảm thấy rất vui vẻ trong lòng, cái này người ta gọi là đồng điệu về tâm hồn chăng. Dĩ nhiên là tôi không tự luyến về những suy nghĩ ấy, tất thảy cô đều thể hiện ra ngoài thông qua một hành động cụ thể, điển hình như bật một bài hát và ngân nga theo lời. Cô hát không hay, thậm chí một số bài tiếng Hàn tôi từng nghe thì nó không hoàn toàn đúng nhịp, vậy mà nó khiến tôi say sưa, một phiên bản không hoàn hảo có lẽ tốt hơn cả, nếu không tôi sẽ không dám tiếp cận cô ấy nữa mất. Bởi vì những bài hát được phát lặp đi lặp lại trong điện thoại, có mấy ngày tôi đã quen với những giai điệu này. Tôi muốn chia sẻ thêm vài bài hay hay mà tôi thường nghe trước khi đi ngủ, thật may là cô ấy rất hào hứng với nó mặc dù là nhạc Việt, thi thoảng còn có một vài bài Jpop nữa. Gần đây, Murphy say mê với bài "Crush on you", một bài hát mà tôi đã từng nghe trong một thời gian dài, khi nó tình cờ được đề xuất trên Youtube. Thậm chí, cô nàng còn bắt tôi phải dịch từng câu ra để hiểu hết lời bài hát, lúc đó cô rất chăm chú từng lời tôi nói như lắng nghe một câu chuyện đầy thú vị vậy. Tôi còn bật bài hát đó liền ba ngày sau đấy để chiều ý cô ấy, Murphy tất nhiên rất hài lòng với điều đó, vì thế cô ấy còn tư vấn giúp tôi mấy phần trong bài tập lớn tôi đang làm nữa. Chán chê với những câu hỏi về sở thích hay những gì mỗi người thường quan tâm, Murphy hỏi tôi về những chuyện mà tôi đã trải qua khi mới tới nơi xa xôi này. Tôi không nói hết, đơn giản sự trống trải những ngày đầu không còn nữa, tôi cũng không còn là cái đứa chỉ muốn vùi đầu vào sách vở và trốn chui trốn lủi trong phòng riêng của mình. Tôi nói rằng mình đã thay đổi rất nhiều kể từ khi gặp Murphy tại nơi này, ấy vậy mà cô ấy liền gạt phăng đi suy nghĩ ấy.

"Không phải là do cậu đã thay đổi hoàn toàn như vậy đâu, mà bản chất Khoa là một con người ấm áp đó. Chỉ là cậu không biết thể hiện điều đó ra bên ngoài thôi."

Tôi hoài nghi với câu trả lời của Murphy, có điều liệu rằng đó chỉ là một lời an ủi hay là một sự động viên mà mọi người thường làm vậy khi lắng nghe những lời than thở từ người khác.

Sự thật là, trước lời nói và khuôn mặt nghiêm nghị từ người ấy, tôi đã rất vui vì câu nói đó. Vui đến mức quên mất cả những buồn phiền vừa mới thổ lộ.

Có một điều tôi vẫn luôn khắc cốt ghi tâm, đây không phải là một câu chuyện về tình yêu. Nếu như có, càng không thể có tôi là nhân vật chính trong đó. Tôi quý trọng tình bạn giữa tôi và Murphy, luôn trong tâm thế sẵn sàng lắng nghe những lời tốt đẹp mà cô ấy nói, dần dần những suy nghĩ tiêu cực trước đây cũng dần thoáng qua đi. Tôi đã mặc định rằng những gì Murphy nghĩ về tôi cũng giống như vậy, rằng cả hai đứa vốn dĩ là những người xa lạ chỉ vô tình biết đến nhau, còn nơi này là một thời điểm để chúng tôi gặp gỡ và an ủi lấy nhau, mặc dù đa phần bắt đầu bởi những lời than vãn từ chính tôi về mọi thứ tôi nghĩ.

*

Cuộc sống ở nhà cũng bị xáo trộn chút ít, đơn cử là việc cặp vợ chồng con ông chủ tại nhà tôi, sự xuất hiện của họ khiến tôi lẫn anh Sung-min cảm thấy khó chịu hơn mọi ngày. Mọi thứ bắt đầu khi họ nhìn thấy anh Sung-min về nhà rất muộn và một buổi tối, sau đấy là tiếng càu nhàu của anh chồng rồi những lời than phiền tới ông chủ. Những ngày này anh Sung-min còn nỗ lực hơn hết thảy, anh kiếm thêm một vài công việc làm thêm để trang trải học phí nên thường xuyên quay về nhà rất muộn, xui xẻo thay thời điểm anh về thường là lúc anh chồng bắt đầu đi ngủ. Cứ như vậy, tiếng quát tháo lại vang lên mỗi buổi đêm rồi cũng nhanh chóng chìm đi mất, anh Sung-min không thể hiện thái độ gì mà chỉ mau chóng xin lỗi, vì vậy mà càng làm họ cảm thấy khó chịu hơn. Ngoài việc đó ra, con gái ruột của ông chủ cũng than vãn về tiền thuê phòng trọ quá mức phi lý mà bố cô ấy đã đặt ra cho bọn tôi. Nhìn chung từ hồi tôi chuyển đến đây cho tới tận bây giờ giá tiền ở mức phải chẳng, thậm chí còn phần rẻ hơn nhiều so với những tiện ích sẵn có trong phòng. Chúng tôi rất biết ơn và cũng thay phiên nhau làm việc nhà phụ ông chủ. Ông chưa một lần phàn nàn hay đột ngột tăng giá như mấy người thô lỗ khác, điều này ắt hẳn vì ông đã từng là một giáo viên trung học phổ thông. Ông cũng tham gia vào những hoạt động mà chúng tôi thường làm, tiếp những câu chuyện thú vị hay luôn thể hiện sự ủng hộ nhất định, mặc dù không can thiệp quá sâu nhưng những lời chỉ dẫn từ ông đều rất hiệu quả, từ các câu chuyện thường ngày đến những thứ triết lý về cuộc sống. Đó vốn là những câu chuyện hỗn tạp, không có trật tự nhất định, ông gợi đến mỗi khi chúng tôi có những hành động và lời nói bất thường. Những nhận xét về người khác đều rất sâu sắc, tới nỗi mà đã có lần tôi còn dùng nó để so sánh lại bản thân tôi xem đúng được bao nhiêu phần trăm. Chúng tôi vẫn thường ngồi nói chuyện với nhau khi trời hửng sáng, tôi xuống nhà và thấy ông đang ngồi lặng lẽ với tờ báo mới chưa giở ra khỏi bọc nilon. Tôi đã bắt đầu một ngày như vậy, ngồi nhâm nhi tách trà nóng hổi, nghe ông nói những điều hay ho về nơi ông đã sống, đôi ba lời về mấy người xung quanh. Năng lượng tích cực đó luôn làm ngày hôm đấy trở nên dễ dàng hơn hẳn, sau đấy tôi sẽ có nhiều thời gian hơn để nhìn nhận, đối thoại, chất vấn từ người khác mà không gặp mấy khó khăn.

Ấy là chuyện của những ngày về trước, còn bắt đầu từ những ngày anh Sung-min về muộn có vài thứ đã thay đổi. Ông chủ không còn dậy sớm vào buổi sáng, ông dành thời gian nhiều hơn trong phòng ngủ mà điều đó thường rất ít khi xảy ra. Tiếng thở dài, chiếc quạt máy kêu mỗi khi chuyển động, tiếng bước chân nghe rõ mồn một khi ông đi lại khắp căn phòng ngủ, là những thứ khiến tôi băn khoăn, rốt cuộc điều gì đã thay đổi cả thói quen hàng ngày của một người đến như vậy.

Sự bức bối dường như đã in lên khuôn mặt tôi, Murphy đã thấy rồi cô hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. Mặc cho tôi đã nói "Mọi chuyện vẫn ổn" tới tận ba lần, đủ dài cho việc không muốn nhắc tới, đủ cho một người cũng chẳng buồn bận tâm nữa. Thế nên cô nàng quả là một người đặc biệt, hoặc một người cực kì thích nói về chuyện của người khác.

"Này nhé! Nhìn mặt anh mà tôi không uống nổi hết ly nước này. Thật bực mình!"

"Thế để tôi uống nốt cho."

Tôi thản nhiên lấy cốc nước trên bàn của cô, lấy một hơi uống cạn, đặt xuống bàn rồi tiếp tục ghi chép.

Cứ một lúc, tôi lại liếc nhìn qua, hiển nhiên là vẻ mặt khó chịu ấy đang hậm hực làm việc rồi, cuối cùng vì không muốn làm cô nàng khó chịu nên quyết định kể một chút.

"À thì, chẳng là chuyện gần đây như này..."

"Ra là thế!"

Cô gật gù, tỏ vẻ hiểu hết mấy thứ mà tôi vừa nói lắm, vậy mà cuối cùng lại tỉnh bơ nói.

"Cũng có gì phức tạp đâu nhỉ, cậu nghĩ nhiều quá đấy."

"Sao lại không phức tạp?"

"Thì đấy là chuyện mà ông phải giải quyết thôi mà, cậu cũng đâu có can thiệp được chuyện nhà người khác."

"Tôi cũng muốn yên lặng lắm ấy chứ, mà căn nhà giờ lúc nào cũng căng thẳng hết, ngay cả giờ làm thêm tôi cũng không về nhà muộn nữa."

Dường như đã quá chán chường với mấy lí sự của tôi, Murphy lấy một hơi, cô nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói.

"Này nhé, cậu cũng chỉ có thể làm một trong hai việc thôi, tiếp tục theo dõi câu chuyện đấy hoặc đích thân đi giải quyết nó đúng không. Nếu không lựa chọn được thì hãy bỏ nó ra khỏi đầu đi, bản thân mình đã không giải quyết được vấn đề rồi mà."

Bật lên danh sách bài hát buổi chiều quen thuộc, Murphy nói tiếp.

"Dù sao thì đây là ý kiến cá nhân của tôi thôi, mặc dù tôi biết thừa dù có nói gì cậu cũng định làm theo ý mình rồi nhỉ."

Cuối cùng, cô chốt lại mọi chuyện bằng một lời nói phũ phàng.

"Cậu đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch không chịu lớn đấy, lúc nào cũng nghĩ nhiều cho người khác mà không đoái hoài gì tới bản thân mà, trưởng thành lên đi."

"Tôi cũng đã mười chín tuổi rồi đấy nhé!"

"Thì sao, cậu vẫn kém tôi hai tuổi lận, làm sao mà hiểu chuyện hơn tôi được."

"Ừ thì đúng, mà bỏ qua chuyện tuổi tác ở đây, tôi thừa nhận là mấy lời cô nói cũng đúng."

"Và?"

"Tôi sẽ làm mấy thứ trong khả năng của mình thôi."

"Thật chứ?"

"Thật mà, tin tôi đi nào."

"Tôi chẳng mấy khi quan tâm tới lời mấy cậu trai mới lớn nói cả đâu, cậu là ngoại lệ đấy."

"Thế cơ đấy!"

Tôi lắc cốc nước trong tay, muốn bật cười mà sợ cô ấy lại lườm. Murphy dịu dàng hơn cách cô ấy nói chuyện hơn tôi nghĩ, ở đây tức là, cô chịu lắng nghe mấy câu chuyện từ tôi mặc dù đúng là tôi chỉ là một thằng nhóc thường gặp ở chung một quán cà phê. Bất giác tôi nghĩ tới công việc của cô, tại sao lúc nào cũng có thể gặp ở đây như vậy, tuy nhiên vì lí do riêng tư mà tôi không muốn nhắc tới. Bản thân cô ấy cũng hiếm khi để lộ ra ngoài mấy thông tin cá nhân, duy có chuyện tuổi tác thì tình cờ hôm nay tôi mới được biết. Cảm giác như một bí mật mới được hé lộ, tôi được biết thêm một mảnh ghép về cô gái ấy vậy.

Nếu là chuyện của ông, chẳng cần tôi nghĩ nên làm gì thêm, buổi tối sau hôm nói chuyện với Murphy tôi đã có câu trả lời. Tôi trở về nhà đúng lúc cả gia đình họ đang nói chuyện trong phòng khách. Rón rén đi ngang qua, tôi phát hiện Joe đang ở trong bếp còn anh Sung-min đứng ngay bậc cầu thang. Họ đều cất tiếng "Suỵt" lúc tôi đi qua, rồi kéo vào chung phòng bếp để nghe ngóng tình hình. Anh Sung-min đặt chiếc cốc vào tường rồi áp tai để nghe xem có thấy tiếng ở bên kia không, trong khi ấy bằng một cách thực tế hơn hẳn, anh Joe đi sang hẳn cánh cửa bên ngoài, mạo hiểm nhưng tiếng nghe thì rõ hơn. Tôi quyết định ngồi yên tại chỗ, dù sao thì khi họ nói xong cũng sẽ biết được kết quả. Sau cùng cả ba chúng tôi phải chấp nhận kết quả của cuộc hội thoại đó và chờ xem điều gì sẽ xảy đến với căn nhà trọ.

Cuối cùng, vì trong bếp quá nóng nên anh Sung-min rủ ra ngoài vườn để ngồi, tiện thể làm vài lon bia cho sảng khoái tinh thần. Đây cũng là lần đầu anh Joe ngồi uống cùng với chúng tôi, một ngoại lệ mà ít khi tôi được chứng kiến. Giữa chúng tôi đã nổ ra những cuộc tranh luận về tương lai của căn nhà trọ, cụ thể thì anh Sung-min toàn đưa ra những lời vô tư, lạc quan còn anh Joe thì thực tế hơn, thậm chí anh còn để ra một khoản tiền để chẳng may phải dọn ra ngoài.

"Joe này, cậu đã ở đây bao năm rồi nhỉ?"

Anh Sung-min nói, trong tay cứ lắc đi lắc lại lon bia còn một chút đọng lại, miệng thều thào, thi thoảng lại làm điệu bộ như đang nhấm nháp thứ gì đó trong miệng.

"Hình như là trước khi cậu vào một năm, cũng không quá lâu nhỉ."

"Tôi đã nghĩ là mình sẽ ở đây tới lúc tốt nghiệp cơ đấy."

"Cậu với Khoa thì không sao, hai người có thể dọn vào trong kí túc xá cơ mà, còn tôi thì phải nhanh chóng kiếm một chỗ ở khác."

Cả hai người bắt đầu ngồi ôn lại những chuyện cũ khi mới gặp nhau lần đầu, những lần phá phách khiến ông chủ cáu giận hay cả những mẩu chuyện buồn mà cả hai đã trải qua. Theo một cách khác nhau, Joe dường như chững chạc hơn, giọng của anh tuy buồn mà vẫn rất kiên định với thứ mình đang làm. Không biết là chúng tôi có thể chứng kiến anh Joe làm được điều mà anh ấy ước ao không nữa. Tất nhiên bọn tôi không hẳn là không liên lạc được với nhau, chỉ là khi đã trở nên xa cách thì cũng không gắn bó được như trước. Đó là cách nhanh nhất để một mối quan hệ đang nồng thắm trở nên phai nhạt.

Khi đã ngà ngà say, Joe lẩm bẩm gì đó về mẹ anh ấy, sau đó anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành.

"Anh Sung-min có biết chuyện về anh Joe không vậy?"

"Có, trông cậu ta cục mịch thế mà sống tình cảm phết ấy chứ."

Và anh Sung-min đã lặng lẽ kể, câu chuyện khi cả hai gặp nhau lần đầu.

Khi mới từ quê nhà lên đây, căn nhà trọ thực sự rất đông, cỡ bảy, tám người gì ấy kể cả Joe. Những tiền bối khác rất vui tính, cởi mở với anh ấy, duy chỉ có anh Joe là khác hẳn. Anh nhớ như in dáng người tiều tụy lúc ấy của Joe và cảm thán không nói nên lời. Thậm chí có một đàn anh còn nói rằng anh Joe là một con nghiện, điều mà tới bây giờ anh ấy không thể chấp nhận nổi.

"Trông Joe lúc đó rất buồn, anh ấy cũng hiếm khi rời khỏi phòng, chỉ khi nào mọi người đã ngủ say thì mới loáng thoáng nghe thấy tiếng lục đục dưới bếp. Giây phút đấy anh đã quyết tâm phải lôi bằng được Joe ra khỏi phòng."

Hành trình ấy kéo dài tới mức nhiều lần anh muốn nản lòng, vì anh Joe gần như từ chối mọi lời mà anh Sung-min nói. Cho tới một ngày họ tình cờ gặp nhau ở khu vườn sau nhà, anh Sung-min ngạc nhiên vì Joe cầm trên tay một điếu thuốc đang cháy dở. Ngay lúc đấy anh Sung-min đã nói rằng, một người đầu bếp thì không nên hút thuốc, gần như nó làm hỏng mọi thứ trong bữa ăn.

"Lời nói của Joe thốt ra khi ấy thật khổ tâm, anh ấy nói rằng anh biết điều đó, nhưng hôm đấy là ngày mẹ anh ấy vừa mất được một năm...Sau đó, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài, còn anh thì chẳng thể nói được câu gì. Một kẻ quay lưng lại với gia đình như anh thì có tư cách gì để nói kia chứ."

Cả tôi cũng đã vỡ lẽ, trông thấy bộ dạng cứ lủi thủi trong phòng mà anh Joe đã được gợi ra, một người kiên định là như vậy, hóa ra đằng sau đấy là một chuyện thật khổ tâm.

Không như anh Sung-min, anh Joe rời nhà để tới đây theo đuổi ước mơ của mẹ anh ấy. Khi còn nhỏ, trong căn nhà vốn thiếu bónh hình người cha, anh Joe là con một nên đều là người ăn những bữa cơm với mẹ anh ấy. Lần nào anh ấy cũng cảm thấy ngon miệng, sợ mẹ buồn nên chưa bao giờ bỏ một bữa ăn, thậm chí mấy lần bạn bè rủ đi đâu anh cũng từ chối. Trong một lần, mẹ anh ấy đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net