19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Skip to content

。・゚CÁ ・゚。

thoi thóp trong đại dương ái tình

MENU

THƯỢNG TIÊN 18

MỘ TIÊN

❄︎

“Tiêu Phục Huyên,” Ô Hành Tuyết quay sang nhìn y.

“Ừm,” Tiêu Phục Huyên thấp giọng trả lời rồi buông tay ra.

Hơi ấm chợt bay biến làm Ô Hành Tuyết khẽ mân mê ngón tay, chàng bất chợt hỏi, “Huynh đang thử ta à?”

Tiêu Phục Huyên thu tầm mắt về, một lát sau mới nói, “Không có.”

“Không có thật à?”

“…”

Ô Hành Tuyết còn đang tính hỏi tới thì chợt ngỡ ngàng nhận ra lò sưởi trong tay đã ấm lên tự lúc nào, nhiệt độ nong nóng thẩm thấu qua làn da và sưởi ấm đầu ngón tay khiến cả người chàng thoải mái đến thư thả.

Không cần hỏi cũng biết đây là tác phẩm của ai.

Tiêu Phục Huyên liếc nhìn chàng nhưng không nói gì nữa.

Giống như thể câu “Tay lạnh như băng” vừa nãy không phải đang ám chỉ nội kình cực lạnh chàng vận công ra mà chỉ đơn thuần là một câu trần thuật rất đỗi tự nhiên thôi vậy.

Ô Hành Tuyết hãy còn đứng ngây người ôm ấm sưởi thì chợt bị ai đó đụng vào một chút. Chàng nghiêng người tránh ra mới nhận thấy đó là một vị bá tánh đến tìm người.

Những bá tánh này không biết tiên thuật, thiếu may mắn rơi xuống hầm mộ, còn gặp phải một núi xác của đám vật tính âm la liệt trên đất, giờ họ sợ hãi đến nỗi chẳng có chỗ để chân. Mặt mũi ai nấy đều cắt không còn giọt máu, người loạng choạng né chỗ này chỗ nọ nên không chú ý đằng sau, vô tình đụng phải Ô Hành Tuyết.

“Xin lỗi xin lỗi,” họ ríu rít xin lỗi. “Ở đây… ở đây đáng sợ quá.”

Trang phục đông của họ vừa dày vừa chặt khiến động tác cũng trở nên lóng ngóng hơn, trông có vẻ hơi vụng về, khi họ cúi đầu xin lỗi chẳng khác nào khọm hẳn lưng. Vải bông dày đổ xuống theo động tác của họ phất gió nổi lên một mùi hương.

Ô Hành Tuyết cảm thấy mùi này khá quen.

Chàng còn chưa mở miệng đã nghe mấy con cháu tiên môn nói trước, “Mùi nhang nồng quá.”

“Các người mang nhang theo?” họ hỏi mấy vị bá tánh kia.

Bá tánh ngập ngừng.

Đệ tử tiên môn nóng nảy, “Không phải bọn tôi đã bảo là không được mang những thứ đó theo sao, tại sao các người không nghe vậy!”

“Đem nhang theo thì sao vậy?” Ô Hành Tuyết đỡ người phụ nữ đang lảo đảo kia một tí.

Đệ tử tiên môn nói, “Những người bị triệu hoán đều hiện hồn về trong mơ đúng không, họ kêu người nhà đến cúng dường ở thung lũng Đại Bi. Bình thường cúng dường là cúng đồ ăn hoặc hương khói, thế nhưng ở đây đâu thể làm vậy.”

Đệ tử tiên môn nhìn thoáng qua người phụ nữ đang đỏ hửng mắt, dè dặt nói, “Người bị triệu hoán… mười người thì hết tám chín người lành ít dữ nhiều, nếu cơ thể bị tách lìa giống như trong mơ mà còn ở cái chốn âm tà như thung lũng Đại Bi này thì tính hung càng nặng nề hơn thôi.”

Đôi mắt người phụ càng thêm đỏ quạch, cơ thể run bần bật.

Hiểu trong lòng lành ít dữ nhiều là một chuyện, còn nghe người khác huỵch toẹt ra lại là chuyện khác. Trông cô sắp đứng không vững nữa, có một người đi cùng đỡ lấy và vụng về an ủi cô đôi chút.

Đệ tử tiên môn cũng thấy áy náy, nhưng vẫn lấy can đảm nói tiếp, “Đồ ăn và hương khói là để cúng thần tiên đích thật. Còn nếu đã thành hung vật thì cơ bản không thể hưởng được đồ cúng này, thứ chúng cần là người sống. Bây giờ đem nhang và thức ăn đến lừa chúng thì có khác gì chọc tức chúng đâu? Nó giống hệt như việc chúng ta đang đói bụng xong có người mang đồ ăn tới, nhưng không mang thứ chúng ta có thể ăn được, làm như vậy thì chúng ta sẽ càng đói bụng hơn đúng không?”

Họ sợ những bá tánh này còn ngoan cố không chịu nghe hiểu nên thiếu điều giải thích đến từng lời từng chữ.

Mấy bá tánh đang đứng dồn lại ở bên cạnh vách đá, dịu ngoan lắng nghe, thậm chí còn liếm môi với vẻ đồng tình.

Đệ tử tiên môn: “…”

Họ nhức cả đầu rồi. “Các người chưa nghe kể lại à? Lúc trước có mấy gia đình lo lắng quá độ, vội vã tự mang đồ ăn hương hỏa đến thung lũng Đại Bi mà không nhờ sự giúp đỡ của tiên môn rồi hậu quả thế nào? Không một ai trở về, người ta còn đồn rằng sau đó vào thung lũng chỉ còn thấy một ít vải vóc dính máu và thịt vụn với tứ chi đứt lìa mà thôi. Các vị! Này!”

Mấy vị bá tánh im lìm không nói gì, mặt mũi ai nấy đều u ám cực kỳ, trông như bị doạ tới đứng hình.

Ô Hành Tuyết ngửi mùi hương xung quanh, thoáng liếc nhìn họ rồi bất chợt duỗi tay, nói, “Các vị có đem theo mấy món đó đúng không? Lấy ra cho ta xem một chút với.”

Các bá tánh sửng sốt, sờ tay lên ngực.

Đệ tử tiên môn cả kinh. “Nè không được! Trời ơi tuyệt đối không được! Công tử này xin đừng làm bậy!”

Bọn họ quay ngoắt sang trừng mắt.

Ô Hành Tuyết tỏ vẻ vô tội, nhưng trong lòng thấy thật lạ.

Chàng tự hỏi không phải ai cũng nên tránh mình như rắn rết à, sao mấy đứa trẻ này gan dạ thế, còn dám trừng cả mắt với mình cơ?

Song, chàng đã mau mắn nhận ra, mấy nhóc con này tuổi hãy còn trẻ. Khi chàng bị đóng đinh ở Thương Lang Bắc Vực hai lăm năm trước, có khi bọn họ còn chưa ra đời, có không nhận ra cũng không lạ.

“Tuy những vị đi cùng công tử đều là cao thủ,” mấy đệ tử trẻ kia thoáng nhìn Tiêu Phục Huyên, Ninh Hoài Sam và Phương Trữ. “Nhưng có một số việc e là không dễ…”

Ô Hành Tuyết nghe đến đây, lòng đã bình lặng lại tương đối.

Nhìn xem, đến Thiên Túc thượng tiên mà họ còn không nhận ra. Áng chừng là không có dấu ấn chữ “Miễn” kia thì họ cũng chỉ xem Tiêu Phục Huyên như một cao thủ tán tu mà thôi.

“Những vật cúng kiếng này đã lỡ mang theo rồi chẳng thà giấu kín còn hơn để ra ngoài,” một đệ tử trẻ trong nhóm thẳng tính, chắp hai tay chữ thập thi lễ với các bá tánh và nói. “Mong các vị tuyệt đối hãy giấu thật kỹ vào, đừng tự ý bỏ chạy lung tung. Nếu những hung vật kia từng hưởng thụ hương vị người sống phúng viếng thì chắc chắn chúng không nhẫn nhịn được. Dù không ai dâng đến trước cửa thì nói không chừng chúng cũng sẽ tự bò ra mà tìm.”

Mấy bá tánh nghe vậy nuốt nước bọt, quấn khăn kín khắp người và gật đầu lia lịa.

Các đệ tử tiên môn giải thích xong xuôi thì lấy pháp khí kim châm chuyên tìm hung vật từ trong ngực ra và thử ở khắp các hướng.

Có một đệ tử giơ kim châm lên pho tượng thần kiểm tra, xong chợt “Hở” một tiếng, hỏi, “Các ngươi từng thấy vị thần trên tượng này chưa? Sao ta chưa gặp bao giờ nhỉ? Đây là vị nào thế?”

Mấy đệ tử tiên môn khác cũng hồ hởi qua xem thử, song ai nấy đều bó tay. “Đúng ha, đây là vị thần tiên nào thế? Ta cũng chưa từng thấy qua, các ngươi có nhận ra không?”

“Không nhận ra.”

“Không phải huynh thuộc lòng quyển tiên phổ à?”

“Nhưng ta cũng không nhận ra.”

Tất cả đệ tử trẻ của tiên môn đều không biết tượng thần này? Nếu vậy có hơi lạ thường.

Ô Hành Tuyết ngẩng đầu.

Bức tượng thần kia bị dư chấn làm nứt vài vết mảnh nhưng vẫn không hao được nét tuấn tú điển trai mang khí chất ôn hoà của người này. Một tay hắn cầm cờ trắng, tay còn lại cầm nhánh cây xanh, chạc cây dài hướng lên phía trên, một đoá hoa nở trên ngọn cây ngay trước trán và vừa vặn che khuất một con mắt hắn.

Nếu ai từng thấy một bức tượng thần như vậy chắc chắn sẽ vô cùng khó quên. Thế mà mấy đệ tử trẻ tiên môn vắt hết óc mà cũng không đoán ra là ai.

Đừng nói gì các đệ tử trẻ, ngay đến Y Ngô Sinh cũng không biết vị này. Hắn ta siết tờ giấy, nhíu mày thật chặt như thể đang đào hết tâm can trí óc mà một buổi trời cũng không rặn ra được tên.

Ô Hành Tuyết càng thêm tò mò.

Chàng vươn tay chọt Tiêu Phục Huyên một cái, chỉ bức tượng thần và hỏi, “Huynh thì sao? Huynh nhận ra không?”

Nếu ngay cả Tiêu Phục Huyên mà còn không biết thì lạ vô cùng luôn.

May mà Tiêu Phục Huyên có biết, y đảo mắt nhìn tượng thần rồi gật đầu một cái.

“…”

Ô Hành Tuyết chờ một chút nhưng chờ hoài không thấy âm thanh nào nối tiếp theo cái gật đầu nọ, bèn chọt y thêm cái nữa.

Tiêu Phục Huyên thấp giọng nói, “Hắn tên Vân Hãi, xưa kia là đệ tử của Minh Vô Hoa Tín, sau đã phi thăng thành tiên.”

Ô Hành Tuyết cảm thấy quái lạ. “Đệ tử của Minh Vô Hoa Tín? Thế thì ắt có quan hệ mật thiết với nhà họ Hoa rồi, dù gì Hoa Tín cũng là tổ tiên nhà họ Hoa cơ mà, vậy sao ngay đến Y Ngô Sinh cũng trông như chưa từng gặp người này vậy.”

Tiêu Phục Huyên: “Vì sau đó hắn không còn là tiên nữa.”

Ô Hành Tuyết thoáng sửng sốt.

Không biết Tiêu Phục Huyên nhớ đến điều gì mà nói xong câu đó thì sa sầm nét mặt. Một lúc lâu sau, y mới nhìn Ô Hành Tuyết và nói, “Vì không còn là tiên nên các bá tánh ở nhân gian, tiên môn, và ngay cả những người có mối liên hệ mật thiết nhất với hắn cũng không nhớ rõ hắn nữa.”

Ô Hành Tuyết khẽ giọng, “Là vậy sao…”

Chàng lặng người đôi chốc rồi hỏi tiếp, “Đây là quy tắc của Tiên Đô các huynh à?”

Tiêu Phục Huyên nghiêng đầu một chút. “Quy tắc của Thiên đạo.”

Ô Hành Tuyết hỏi, “Vì sao hắn ta lại chịu tình huống như vậy?”

Tiêu Phục Huyên nói, “Thời còn trẻ vi phạm thiên chiếu nên lãnh phạt.”

Năm xưa, Vân Hãi là đệ tử thân cận của Hoa Tín, hai thầy trò tình sâu nghĩa nặng. Một sớm hắn phi thăng thành tiên, trông coi hỉ tang sự, đây là một trong những công việc mang đến hương khói nồng hậu nhất. Song về sau hắn mắc phải sai lầm, Linh đài tiếp nhận thiên chiếu, điều hắn sang một địa phương khác.

Nơi bị điều sang không đâu khác hơn là thung lũng Đại Bi.

Thuở đó ở nhân gian mưa thuận gió hoà, thái bình thiên hạ, các tiên môn trong thời kỳ hưng thịnh, dù thường gặp tà ma âm vật nhưng chúng không gây ra mối đe doạ đáng ngại nào. Thung lũng Đại Bi thời này không có những câu chuyện tà môn, địa thế nằm giữa nhiều toà thành lớn nên thường có ngựa xe qua lại, song đa phần xe chỉ chạy vội qua chứ không dừng bước.

Nơi này không có tin đồn, cũng chưa từng xảy ra chuyện hung hiểm. Thành thử không một ai kéo ngựa ngừng xe, tìm đến một gian miếu trong thung lũng để dâng một phần hương khói, bởi họ cũng đâu có việc gì cần cầu khẩn.

Người đời đều biết, thần tiên sống nhờ hương khói cung phụng. Qua thời gian dài mà không ai phúng vái thì sự tồn tại của vị tiên kia đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Và cứ thế, chẳng quá một trăm năm thành tiên, Vân Hãi đã bị đoạ về nhân gian và trở thành phàm phu bình thường. 

Khổ thay, thời gian mười năm sau đó, những ngày thái bình ở nhân gian đã bước vào hồi kết, chiến loạn nổ ra khắp nơi, hoạ hoạn liên hồi không dứt, tiếp nối là tà ma sát sinh bừa bãi. Khu vực thung lũng Đại Bi đặc biệt rối ren đến mức mỗi khi ngựa xe đến đi ngang đây, lưu dân từ thành thị lân cận đều sợ hãi run người.

Khi đó, người ta mới sực nhớ có một ngôi miếu bên trong thung lũng Đại Bi này. Từ đó về sau, trước khi vào thung lũng, những người cưỡi ngựa đánh xe đều sẽ ghé qua ngôi miếu kia vái một vái.

Ngôi miếu nhỏ tí, bên trong đặt bàn thờ nhưng không có tượng thần. Thế mà cũng không một ai cảm thấy thắc mắc, vì nào có ai nhớ rằng xưa kia từng có một vị thần tiên chưởng quản vùng thung lũng Đại Bi này đâu.

Ô Hành Tuyết nghe sơ lược câu chuyện, bèn hỏi, “Về sau Vân Hãi ra sao?”

Tiêu Phục Huyên: “… Đã chết.”

“Chết thế nào?”

Ánh mắt Tiêu Phục Huyên thoáng đượm nét mỉa mai. “Bị tà ma ăn chết trong thung lũng Đại Bi.”

Ô Hành Tuyết thở “À” nhẹ một tiếng.

Lời ấy tréo ngoe thay, một vị thần tiên từng chưởng quản cả thung lũng Đại Bi lại nhận phải kết cục chết dưới tay tà ma ở chính thung lũng Đại Bi. Mà sau khi hắn chết đi, số hương khói dồi dào trong miếu đã không còn dính dáng gì đến hắn.

Ô Hành Tuyết ngẩng đầu nhìn lên tượng thần lần nữa, chợt nhớ ra một việc bèn hỏi, “Nếu ở nhân gian không còn một ai nhớ rõ hắn, vậy vì sao có tượng thần của hắn ở đây?”

Tiêu Phục Huyên trả lời, “Trước đây khi Hoa Tín hay tin người đã mất bèn bỏ mặc thiên quy Linh đài mà xuống phàm đến thung lũng Đại Bi, đồ sát toàn bộ tà ma bên trong. Sau cùng, đào hầm mộ này dưới đáy thung lũng Đại Bi.”

À, thảo nào.

Ô Hành Tuyết nhớ tới lời Ninh Hoài Sam, nói rằng có tiên thuật phong ấn bao bọc toàn bộ ngôi mộ đóng bụi lâu năm này. Và thảo nào Tiêu Phục Huyên có thể khai huyệt. 

“Vậy nên huynh đã biết khu mộ này từ trước rồi?” Ô Hành Tuyết hỏi. “Huynh từng tới đây rồi à?”

Tiêu Phục Huyên: “Từng tới.”

Ô Hành Tuyết: “… Đến tìm vị Vân Hãi này ư?”

Trong thoáng chốc, Tiêu Phục Huyên chợt bần thần, không rõ vừa nhớ lại điều gì mà thật lâu sau mới nói, “Ở Tiên Đô, người bị giáng xuống nhân gian, không thể thọ mệnh không chỉ có mình hắn. Tượng thần tiên đoạ huyệt mộ cũng không chỉ có một bức này.” 

Lời tác giả:

Đợi lâu QAQ

❄︎

Chương 17 ||•|| Chương 19

SHARE THIS:

Twitter

Facebook

Loading...

Thượng Tiên 10January 12, 2022In "Thượng Tiên"

Thượng Tiên 111August 29, 2022In "Thượng Tiên"

Thượng Tiên 40February 14, 2022In "Thượng Tiên"

Posted on January 17, 2022Tagged Mộc Tô Lý, Thượng Tiên

POST NAVIGATION

Thượng Tiên 17

Thượng Tiên 19

6 THOUGHTS ON “THƯỢNG TIÊN 18”

Nhà số 22 says:

February 22, 2022 at 5:08 pm

Nghe chuyện 2 thầy trò này cứ thấy buồn buồn =(((
P/s: Cám ơn b đã dịch truyện nha, bản edit rất dễ thương ❤

Liked by 2 people

REPLY

Sakana says:

February 22, 2022 at 9:59 pm

cảm ơn bồ nhé (◕‿◕✿) t đọc chuyện của Vân Hãi cũng khóc quá chừng :((

Liked by 1 person

REPLY

Nhà số 22 says:

February 24, 2022 at 3:18 pm

vừa đọc xong chương chuyện xưa của 2 thầy trò xong, buồn xN =(((((((

Liked by 2 people

Sakana says:

February 24, 2022 at 3:20 pm

một bộ truyện hao quá nhiều nước mắt mà :((

Liked by 1 person

Hoo says:

December 12, 2022 at 10:20 am

Vậy có lẽ ma đầu cũng từng là tiên nhưng bị đoạ?

Liked by 1 person

REPLY

Chỉ muốn làm cá mặn says:

February 4, 2023 at 12:45 am

có lẽ công chúa cũng từng là tiên nhưng chắc vì vẫn nhớ thương chuyện thế gian, ra tay cứu giúp nên phạm thiên quy rồi bị đoạ chăng? Sau đó hoàng tử cũng làm cho công chúa một tượng phật như này à? 300 năm vắng bóng thượng tiên – thượng tiên ở đây là công chúa? hoàng tử chờ công chúa 300 năm?

Liked by 2 people

REPLY

LEAVE A COMMENT

Comment

Reblog

Subscribe

Design a site like this with WordPress.com

Get started


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammei