7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Skip to content
。・゚CÁ ・゚。
thoi thóp trong đại dương ái tình

MENU
THƯỢNG TIÊN 7
TRÙNG ĐỘNG

❄︎

“Tóm lại, có một khoảng thời gian rất dài sau hôm ấy, vì sợ gặp phải trường hợp tương tự, Đào Hoa châu không còn tiếp khách ngoại lai viếng thăm dù với lý do gì đi nữa.”

Đệ tử tiếp khách tu vi không cao mà tuổi cũng nhỏ, e rằng vào thời kỳ Ô Hành Tuyết hoành hành tác loạn người này còn chưa có ký ức, thế nhưng khi kể lại mặt mũi cậu vẫn tái mét không chút máu. Qua đó thấy được nỗi ám ảnh từ chuyện xưa cũ này đã hằn sâu đến độ có thể truyền thông qua lời kể.

“Thời điểm đó, Y Ngô Sinh tiên sinh là người chịu tác động nặng nề nhất, tiếp nữa là gia chủ nhà chúng tôi, nói cho cùng người bị chuốc độc thảm chính là những người thân thương nhất với họ,” đệ tử tiếp khách nói tiếp. “Y Ngô Sinh tiên sinh đau lòng quá đỗi nên suýt nữa đã tẩu hoả nhập ma, về sau cơ thể suy nhược đi khá nhiều. Có lẽ đó là cái gọi là người hành y khó chữa trị cho chính mình, mỗi năm ngài ấy đều cần bế quan một thời gian để điều trị phục hồi sức khoẻ, giảm khả năng ngã quỵ trên đường tu hành.”

“Còn về gia chủ, bản thân ngài ấy từng nói rằng biến cố lần nọ chính là ma chướng trong lòng ngài.”

Quãng thời gian đó, Hoa Chiếu Đình mang nỗi hoài nghi sâu nặng, nhìn bất kỳ ai cũng thấy có vấn đề. Từ trên xuống dưới Đào Hoa châu có hơn ngàn người mà người nào cũng có khả năng bị tà ma vấy bẩn bám thân. Chúng mang dáng vẻ của những dân thường vô hại nhưng chực chờ thời cơ nuốt chửng người trong châu.

Nơi ở của Hoa Chiếu Đình có tên Tiễn Hoa đường.

Trong quá khứ, trong Tiễn Hoa đường có mười hai người đệ tử dùng kiếm do chính gia chủ đích thân dẫn dắt, bên cạnh đó còn có rất nhiều đệ tử phụ việc quét tước, dọn dẹp linh tinh. Sau sự vụ Ô Hành Tuyết, toàn bộ Tiễn Hoa đường để trống.

Tất cả đệ tử đều dọn về Đệ tử đường, không một ai được lưu lại.

Hoa Chiếu Đình đường đường là gia chủ mà sau đấy đã lập thành thói quen sống lẻ bóng ở Tiễn Hoa đường, muốn làm gì cũng tự tay mình thực hiện.

Thói quen ấy kéo dài đến tận bây giờ.

“Đào Hoa châu chúng tôi vốn chỉ có ba vị đường trưởng lão, sau lần ấy đã thêm vào Hình đường,” đệ tử tiếp khách nói.

“Hình đường? Để làm gì?” Ô Hành Tuyết hỏi.

“Kiểm tra tà ma,” đệ tử tiếp khách giải thích. “Mỗi buổi sáng sau khi rời giường, việc đầu tiên chúng đệ tử cần làm là đến báo cáo tại Hình đường để trưởng lão Hình đường kiểm tra qua linh hồn. Một khi dán thăm hồn phù lên tay lập tức biết có phải tà ma hay không, có bị ma quỷ bám thân hay không.”

“Mỗi ngày?” Ô Hành Tuyết tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Đúng thế, là mỗi ngày,” đệ tử tiếp khách lại bổ sung thêm. “Sáng một lần tối một lần, buổi tối sau khi tập luyện và làm việc xong cũng đến báo cáo tại Hình đường. Đặc biệt các đệ tử nhận nhiệm vụ tuần tra trong châu vào hôm ấy là những người dễ gặp nguy hiểm nhất.”

“…”

Nỗi ám ảnh này sâu sắc quá rồi.

Ô Hành Tuyết nói, “Xem ra trưởng lão Hình đường chỗ các cậu cũng vất vả đấy, làm đúng một việc từ sáng sớm đến tối khuya. Trong tiểu thuyết, những người như vậy thể nào cũng dựng cờ khởi nghĩa, không thì sẽ tẩu hoả nhập ma.”

Đệ tử tiếp khách: “…”

Ô Hành Tuyết: “Tốt nhất là người ấy cũng nên xem thử hồn của bản thân.”

Đệ tử tiếp khách: “… Có xem.”

Ô Hành Tuyết ngẫm nghĩ rồi bật “Ồ” thành tiếng, “Thế nên phải kể nhiều chuyện như vậy là nhằm mở lời cho tiện à?”

Đệ tử tiếp khách: “?”

Ô Hành Tuyết cực kỳ thản nhiên vén tay áo lên, để lộ ra đoạn trên cánh tay.

Đệ tử tiếp khách nhìn cổ tay chàng rồi lặng thinh một hồi, sau đó hơi ngượng ngùng rút một tấm bùa có viết chữ “Hoa” màu vàng từ trong tay áo ra.

Cậu ta kể chuyện cũ vòng vèo, mào đầu đủ thứ như vậy đích thực là vì tấm thăm hồn phù này.

Biết phải làm sao, những gia tộc tiên môn đức cao vọng trọng như nhà họ Hoa luôn muốn giữ thể diện, luận giáo dưỡng, bằng giá nào cũng không thất thố lễ nghi tiếp khách. Nếu người ta đến đây để tìm thầy thăm bệnh mà mới vào tới cửa đã bị kéo tới Hình đường tra xét một chập thì kể ra cũng chẳng hay ho gì.

Đâm ra đành phải lót đường bằng phương pháp thế này để khách nhân cảm thấy mình có bị kiểm tra một chút cũng không quá nề hà, thậm chí còn nghĩ đây là chuyện đương nhiên cần làm.

Đệ tử tiếp khách giũ tấm phù thăm hồn ra, quay sang thi lễ với Ô Hành Tuyết. “Xin phép mạo phạm. Gia chủ gửi lời rằng đây quả thật chỉ là vạn bất đắc dĩ, mong ngài lượng thứ.”

“Hẳn nhiên. Gia chủ của cậu ắt cũng có nói ta vốn là một linh hồn nhập bừa trên thân thể người khác, không biết có khả năng sẽ bị thăm hồn phù nhận nhầm thành tà ma ám thân hay không?” Ô Hành Tuyết dừng đoạn rồi tiếp tục, “Với cả, ta cũng không biết vị nguyên chủ này tốt xấu ra sao.”

Đệ tử tiếp khách trả lời, “Mong ngài yên tâm. Nói hơi khó nghe một chút, cho dù nguyên chủ mang tội ác tày trời, miễn linh hồn ngài không phải tà ma thì chắc chắn sẽ không có việc chi. Hơn nữa, dù trên cơ thể còn vương tàn hồn của nguyên chủ mang tội ác tày trời đi nữa, thăm hồn phù này cũng sẽ hiển hiện rõ nên không khiến ngài bị hiểu oan.”

“À, ra là vậy,” Ô Hành Tuyết gật gù.

Đệ tử tiếp khách giải thích rõ ràng xong bèn muốn dán lá bùa lên cánh tay Ô Hành Tuyết.

Kết quả vừa sắp chạm vào thì Ô Hành Tuyết đột ngột nhấc hai ngón tay… cản cậu ta lại.

Đệ tử tiếp khách bất chợt giật thót mình!

Đến con rối ôm kiếm kia cũng nhướn mắt, thanh kiếm như đánh rung, âm thanh xích sắt vẳng khe khẽ.

“Có chuyện gì thế?” Đệ tử tiếp khách run bàn tay cầm bùa, ngước phắt lên nhìn vị khách.

Vị Trình công tử này có dáng vẻ tương đối tuấn tú, nhưng đứng giữa tiên môn đầy ngập phong thái trác tuyệt thì cũng chỉ xếp vào hạng “thường thường bậc trung”. Chỉ là đôi mắt người này tương đối đặc biệt, nhất là khi hắt lại tầng sáng len qua khe cửa trông ấn tượng khôn cùng.

……

Đẹp đến độ không phù hợp với gương mặt kia.

Bất giác, đầu óc đệ tử tiếp khách tê dại, cảm giác ớn lạnh bủa thẳng lên đầu.

Rồi cậu thấy vị Trình công tử kia cười, nói, “Cậu thú vị thật, sợ cái gì đấy hửm.”

Khi người này cười càng khiến đôi mắt thêm ngời tỏ, tựa dòng suối mát lạnh tưới trên hòn hổ phách đen.

… Cực kỳ không hợp với gương mặt.

Đệ tử tiếp khách thấy chàng cười rạng rỡ cũng không vơi bớt nỗi sợ mà vẫn sởn cả tóc gáy, gồng cứng người không dám nhúc nhích.

Trình công tử trông thấy thế bèn mỉm cười nho nhã. “Vừa nãy ta cản cậu như vậy rất có cảm giác mạnh có phải không nào?”

Đệ tử tiếp khách: “…”

Cái đồ…

Nếu không vì thể diện và gia giáo của nhà họ Hoa, cậu rất muốn hỏi han vị khách này một chút đấy.

“Khi đến đây ta có nghe bảo rằng tay trái gần tim, dùng tay trái thăm linh thăm hồn sẽ chính xác hơn, không biết có đúng thật thế không.” Trình công tử đổi sang tay trái, xắn ống tay áo lên, nói, “Có điều cứ theo thế mà làm thì cũng an tâm hơn, có phải không nào.”

“…”

“Đúng vậy,” đệ tử tiếp khách rủa thầm, đưa tay dán thăm hồn phù lên cổ tay chàng.

Thăm hồn phù dùng trong Hình đường nhà họ Hoa rất nổi tiếng trên nhân gian. Một số tiên môn năm nào cũng ghé đến nhà họ Hoa mua một ít. Nhà họ Hoa cũng thường làm từ thiện, mỗi tháng đều gửi đôi phần cho bá tánh trong thành.

Nếu tà ma bám thân, lá bùa này sẽ chuyển sắc từ vàng sang đỏ.

Màu đỏ nhạt tức thời gian chưa dài, hẳn là còn cứu chữa được.

Màu đỏ sẫm có nghĩa đã bám một thời gian dài.

Nếu bùa chuyển sang đỏ thẫm như máu đen cũng tức là người đó đã hoàn toàn hoá tà ma, không còn giữ lại chút bản tính nào.

Đệ tử tiếp khách nhìn đăm đăm vào lá bùa trên cổ tay Trình công tử, thao láo hồi lâu đến mức sắp hoa cả mắt song lá bùa kia chẳng may may thay màu đổi sắc.

May quá…

Làm ta sợ muốn chết.

Cậu ta không nói ra miệng nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Khi cậu gỡ tấm phù ra thì nhác thấy bóng hình con rối ôm kiếm kia.

Ở Đào Hoa châu cũng có rối, rối dùng để hỗ trợ các đệ tử luyện công hoặc phụ giúp một số việc nặng tay nặng chân.

Trong kiến thức của cậu, con rối sẽ tuân thủ theo mệnh lệnh, chỉ thực hiện đúng lệnh chủ nhân chứ không có bất kỳ động tác thừa nào khác. Chúng sẽ đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng và không nói năng gì.

Thế nhưng từ khoảnh khắc cậu dán tấm phù, con rối của vị Trình công tử đã lia mắt sang nhìn chằm chằm quá trình ấn gỡ phù với dáng vẻ lạnh lùng và gương mặt không cảm xúc.

Tựa như nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, y sẽ lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ.

Đệ tử tiếp khách ngẫm nghĩ một chút rồi lấy ngay một tấm thăm hồn phù khác, không nói tiếng nào mà dán lên cổ tay con rối.

Cậu ta còn trẻ với vóc người tầm trung, nhưng con rối kia cao cực kỳ. Thế nên cậu vừa dán xong bùa, ngước mắt nhìn lên thì thấy con rối đang cụp nửa mắt nhìn mình, cảm giác áp lực ấy…

Nặng nề tột độ.

Còn tấm thăm hồn phù kia chẳng những không sẫm màu đi mà thậm chí… dường như còn trở nên nhạt hơn một tí.

Đây là tình huống chưa từng có trước đây.

Thế nhưng đệ tử tiếp khách đâu nặng lòng bận tâm tới thế, cậu nhanh chóng gỡ phù ra rồi chạy biến đi mất.

Trước khi đi, cậu còn gửi lại một câu dặn dò theo lời gia chủ, “Địa hình Đào Hoa châu hiểm trở, dù bọn tôi kiểm tra một ngày hai lần vẫn khó tránh việc có tà ma thuận nước lẻn vào, gần như tháng nào cũng có hai ba đệ tử vì thế mà mất mạng. Thành thử, mỗi con đường trong châu đều có đệ tử đi tuần, về đêm có khả năng sẽ hơi ồn, mong quý khách không phiền lòng.”

“À phải rồi, tuyệt đối tuyệt đối đừng bước vào rừng đào phía kia, nhất định không được đến gần nửa bước!”

“…”

Ô Hành Tuyết thầm nhủ chẳng thà cậu đừng có nói, dù ta không phải dạng thích tự tìm đường chết nhưng đó đây vẫn có người như vậy. Không nói thì thôi chứ nói ra rồi cho dù người không hiếu kỳ cũng sẽ nảy lòng tò mò thôi.

May mà đệ tử tiếp khách không tính nói cụ thể, cậu ta nghiêm nét mặt rồi bảo, “Tất cả tà ma mà Đào Hoa châu chúng tôi bắt được và những người bị tà ma cắn nuốt đều được chôn ở đó. Các vị đã từng gặp mấy loại trùng trăm chân đã chết nhưng xác chưa cứng chưa? Tà ma cũng tương tự vậy đấy, dù chết rồi nhưng chỉ cần có xúc tác là chúng lại ngo ngoe trỗi dậy.”

“Vậy các vị còn giữ làm gì?” Ô Hành Tuyết thắc mắc.

“Vì có lợi cho việc khác.”

Ô Hành Tuyết: “Như là?”

Đệ tử tiếp khách, “Như là về đêm vào thời điểm cực thịnh cho những luồng khí ô uế, nếu có kẻ nào từ ngoài xâm nhập vào với thực lực mạnh hơn hẳn những thứ chôn dưới rừng đào, bọn nằm dưới lòng đất kia sẽ bồn chồn không ngừng và có thôi thúc muốn tụ về nơi đó. Đấy chính là bản tính của tà ma.”

Những kẻ tu tà đạo đều vậy đấy, mối quan hệ giữa bọn họ không xây dựng trên tình cảm mà dựa vào tính đàn áp.

Kẻ yếu phải khuất phục kẻ mạnh, và muốn nấp lại gần kẻ mạnh theo bản năng.

Đó cũng là cơ chế vận hành Động Ma Chiếu Dạ thành.

Bằng không giữa một bầy tà ma yêu đạo không kiêng dè sinh sát sao có thể xuất hiện một tên thành chủ.

“Nếu chúng đồng loạt di chuyển về hướng nào đó theo quy mô lớn thì càng dễ gây sự chú ý với chúng ta có đúng không nào,” đệ tử tiếp khách nói. “Như vậy cũng hỗ trợ quá trình điều tra một tí. Chẳng qua chiêu này thường không có hiệu quả vì những kẻ chôn bên dưới kia đều thuộc hàng hung thần ác sát, không có mấy ai có tính hung cao hơn chúng đến mức đủ hấp dẫn chúng xao động cả.”

“Nói chung, các vị đừng tự tìm phiền toái là được.”

Đệ tử tiếp khách nói xong thu dọn mấy lá bùa đã kiểm tra và nhanh chóng rời đi báo cáo kết quả.

***

Ô Hành Tuyết không phải người thiếu lễ giáo.

Đào Hoa châu giữ khách lại một ngày, chàng cũng không muốn gây thêm phiền phức nên không đi lại khắp nơi, thậm chí còn không nảy hứng tò mò với vật phẩm phong cảnh gì của châu.

Chàng chỉ muốn gặp được Y Ngô Sinh, qua một ngày nữa là gặp được rồi, không cần phải hấp tấp nôn nóng.

Mây mù phủ tầng tầng trên bầu trời Xuân Phiên thành, kéo theo mưa dông xám xịt, sắc trời nhanh chóng xẩm tối.

Người đệ tử tiếp khách vừa rời đi chưa bao lâu, gia chủ Hoa Chiếu Đình đã sai người dâng thức ăn tới, xem như tiếp đón chu đáo nồng hậu.

Ô Hành Tuyết vén tay áo mở nắp lồng nhìn qua, môi mấp máy đôi chút. Lòng chàng bảo thầm đúng là toàn những món đệ tử tiên môn ưa thích — đồ ăn chay ngập bàn đến phát nghẹn, nhưng được cái trình bày rất đẹp mắt, có cả một đĩa bánh ngọt hoa đào trông thật phong tao.

Chàng không mấy hào hứng bèn đóng lồng bàn lại, ngồi xuống bên cạnh và rót cho mình một tách trà.

Vừa nhấp một ngụm trà thì chợt nghe thấy giọng nói cất lên bên tai, “Phàm nhân bình thường không ăn sẽ đói.”

Ô Hành Tuyết run rèm mi, nuốt ực trà trong miệng.

Ở bên cạnh còn hẳn một chiếc ghế, song đợi một lát mà Tiêu Phục Huyên vẫn đứng sau lưng chàng chứ không ngồi xuống. Thế nên chàng vân vê miệng tách trà, ngoái đầu hỏi, “Huynh đứng sau lưng ta làm gì, tính khoe chiều cao đấy ư? Nếu huynh từng thấy bữa ăn của ta ở Thước Đô thì sẽ không nói thế đâu.”

Sau một lát nữa, giọng Tiêu Phục Huyên lại vọng đến từ sau lưng, y đáp, “Con rối bình thường không cần ngồi.”

Ô Hành Tuyết: “…”

Chàng giương mắt nhìn những đệ tử tuần phòng thi thoảng bước qua bên ngoài vệ tường, lòng tự nhủ… Thôi được, thế ngài cứ đứng đi, xong rồi rót thêm cho mình tách trà nữa.

Ô Hành Tuyết không ngoảnh đầu lại, nhưng lại xoa tách trà rồi rù rì trong miệng, “Nhắc đến thấy cũng lạ, ta thật sự không thấy đói. Không biết có phải thể xác ma đầu này mạnh mẽ quá nên chống chịu được hay không.”

Dù chả thích thú gì, song cuối cùng chàng vẫn nhấc đĩa bánh hoa đào lên.

Trong phòng đã thắp đèn, ánh đèn ấm áp vẽ nên nếp gãy trên hàng mày, đôi mắt, cánh mũi và viền môi chàng. Còn dáng hình Tiêu Phục Huyên đổ dọc mặt bàn chắn trên tầm mắt.

Càng về đêm sâu, số đệ tử tuần phòng càng đông. Họ cũng không nói nhiều chi nữa để tránh tạo hiềm nghi.

Thế nhưng, vào một quãng hở nào đấy giữa những đợt tuần phòng, Ô Hành Tuyết liếc mắt nhìn ngoài cửa, không biết nhớ ra điều gì mà bất chợt hỏi, “… Tiêu Phục Huyên, nguyên thân tên ma đầu đó là người như thế nào?”

Câu hỏi này cất lên nghe rất dị thường, bởi chàng đã gọi là “Tên ma đầu đó”.

Một lúc lâu sau cũng không nghe thấy Tiêu Phục Huyên trả lời. Song chàng có thể cảm nhận ánh mắt người kia đang rơi trên người mình.

Chàng cầm lòng khó đặng ngoái đầu ngước nhìn đôi mắt Tiêu Phục Huyên, thấy người ấy ôm kiếm tựa người vào bên tường, nhìn chàng hồi lâu mới mở miệng, “Không phải ngươi nói hồn nhập sai thân xác, muốn về Thước Đô à? Đã về Thước Đô rồi, với ngươi mà nói mọi thứ ở đây có khác gì một giấc mộng, hà tất phải hỏi những việc này.”

Ô Hành Tuyết híp nhẹ mắt, xoay người trở về mới đáp, “Thật vậy.”

Chàng những tưởng đối thoại sẽ chấm dứt tại đây, song một hồi lâu sau, lại nghe thấy Tiêu Phục Huyên nói, “Người khác nhận xét thế nào ta không biết, nhưng với ta, đấy là người có hoá thành dáng vẻ thế nào đi nữa ta cũng sẽ không nhận nhầm.”

Ô Hành Tuyết giật mình thảng thốt.

Có lẽ vì câu trả lời ấy, cũng có lẽ vì hai đệ tử phòng hộ đang tới. Nhưng sau cùng, đêm hôm ấy hai người họ không nói gì thêm nữa.

Tiêu Phục Huyên không cần ăn cũng không cần ngủ, chỉ cụp mắt đứng tựa bên tường toàn tâm toàn ý đóng vai một con rối. Còn Ô Hành Tuyết thu xếp xong xuôi rồi cuộn mình trên giường.

Qua nửa đêm, một tiếng sấm đột nhiên vang rền trên bầu trời Đào Hoa châu.

Đấy là thời điểm không gian nồng khí ô uế nhất, không cách nào che giấu được khí chất tà ma, nếu có người xâm nhập thì đây chính là thời điểm dễ phát hiện nhất.

Trong một khoảnh khắc bất thình lình nào đấy, chuông chợt gõ dồn dập cả cánh rừng đào, kéo theo bao tiếng người xôn xao.

Đệ tử tuần phòng có cầm trên người một chiếc chuông bạc nhỏ, nghe được vội vã vắt giò lên cổ chạy cấp báo cho nhau. Gần một ngàn đệ tử ùa ra khỏi cửa trong màn đêm mịt mùng, trước mắt họ là cảnh tượng lao đao đã rất lâu chưa thấy từ phía rừng đào, đất bùn khuấy động tựa chừng trăm loại trùng đột ngột xôn xao.

Ngay giây sau, luồng chấn động đó cuộn tràn về một hướng không khác gì một đầu địa long.

Chúng cuốn về hướng… phòng của khách.

❄︎

Cá:

Thăm hồn phù = giấy quỳ 🙂 🙂

❄︎

Chương 6 ||•|| Chương 8

SHARE THIS:
TwitterFacebook
Loading...
Thượng Tiên 56
March 2, 2022
In "Thượng Tiên"
Thượng Tiên 6
January 12, 2022
In "Thượng Tiên"
Thượng Tiên 51
February 25, 2022
In "Thượng Tiên"

Posted on January 12, 2022
Tagged Mộc Tô Lý, Thượng Tiên
POST NAVIGATION
Thượng Tiên 6
Thượng Tiên 8
14 THOUGHTS ON “THƯỢNG TIÊN 7”
Nhà số 22 says:
February 21, 2022 at 11:17 pm
Giấy quỳ =)))))))))))))))
Vậy công chúa là nửa axit nửa bazơ r =))))

Liked by 8 people

REPLY
Sakana says:
February 21, 2022 at 11:28 pm
dán mỗi bên đổi một màu cho loè loẹt =))

Liked by 4 people

REPLY
Lạc Diệp says:
March 10, 2022 at 5:24 pm
Má, giấy quỳ… chắc anh là muối rồi, dán lên mới không bị đổi màu =)))

Liked by 3 people

REPLY

jimixiao192 says:
April 1, 2022 at 2:00 pm
Đây vẫn là nguyên bản của Tuyết? Nguyên bản chưa hoá ma. Tui nói mà chắc chắn Huyên có tc vs Tuyết từ lâu rồi. Tên khờ Tuyết này không nhận ra thôi.

Liked by 4 people

REPLY
cá. says:
April 1, 2022 at 6:50 pm
haha hai anh có cả một bề dày lịch sử d(°∀°d)

Liked by 3 people

REPLY
Hoo says:
December 12, 2022 at 12:01 am
Chắc vậy chứ thần có gian tình với ma đầu mà, ma đầu với công tử là hai hồn khác nhau thì cũng hơi í ẹ

Liked by 1 person

REPLY
Blueberry says:
April 3, 2022 at 8:45 am
Ô Hành Tuyết run rèm mi, nuốt trọng trà trong miệng. => sửa thành: “” Hàng mi Ô Hành Tuyết run run, nuốt ngụm trà trong miệng. “” cho dễ hiểu hơn được hông bồ, tại mình nghĩ cũng có người không hiểu được câu văn ấy 💗

Liked by 1 person

REPLY
cá. says:
April 3, 2022 at 8:28 pm
hông sửa vậy được nha cậu. “Hàng mi Ô Hành Tuyết run run” có chủ ngữ là “hàng mi”, còn chủ ngữ của “nuốt ngụm trà trong miệng” là Ô Hành Tuyết chứ không phải hàng mi của Ô Hành Tuyết… không biết câu mình viết làm cậu khó hiểu chỗ nào vậy để mình xem có cách nào viết lại cho dễ hiểu hơn không…

Liked by 1 person

REPLY
Blueberry says:

April 3, 2022 at 9:01 pm
À tại từ “trọng” ít gặp nên ban đầu mình không hiểu thôi. Còn việc sửa câu văn tại mình không check raw nên cũng không để ý chủ ngữ vị ngữ như nào. Mình xin lỗi nha

Liked by 1 person

cá. says:
April 5, 2022 at 12:50 am
ò mình sửa lại rồi á, cảm ơn cậu nhen

Liked by 1 person

Blueberry says:
April 3, 2022 at 8:50 am
Ờ mà mình thấy trên TD cfs có bạn giống đang nhắc đến nhà bồ ghê. Nhưng mình check mấy chap trước cũng làm gì có ai sửa lỗi dài như cái sớ ngoài mình nhỉ, hay mình do đa nghi quá =)))

Liked by 2 people

REPLY
Blueberry says:
April 3, 2022 at 8:54 am
Ý bạn ấy kêu là “hẳn nhiên” không có nghĩa, xong kêu bồ sửa raw (má ơi mình xem lại raw của Mộc trên Tấn Giang rồi nha, không phải sửa raw mà là lúc type bồ hơi thiếu ý chút thôi, nếu thật chắc bạn kia đọc cả cmt cũ của mình lúc viết cfs nhỉ =))) ) mà mình nghĩ đi nghĩ lại chỉ biết mỗi nhà bồ

Like

REPLY
cá. says:
April 3, 2022 at 8:25 pm
TD cfs là gì vậy cậu? Mà mình cũng thắc mắc cậu nói thiếu ý là đoạn nào thiếu ý ấy? Để nếu có sai thì mình sửa lại cho đúng :v

Liked by 1 person

REPLY
Blueberry says:
April 3, 2022 at 9:04 pm
Mình cũng chả nhớ nữa, mình chỉ nhớ có một câu trong raw dùng dấu phẩy ngắt hay câu ra thành hai ý còn bồ gộp thành một ý nên mình thấy thiếu thiếu thôi chứ không có gì (nếu làm bồ khó chịu vì mình diễn đạt sai ý thì mình xin lôi nha). Còn TD là Truyện dịch cfs á

Liked by 1 person

LEAVE A COMMENT
Design a site like this with WordPress.com
Get started


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammei