34---------42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thư”

.

Phiêu Tuyết tại đây nơi không người nhìn lên thiên không một hồi, không chú ý nghe Thủy Bích đang nói cái gì, lẳng lặng chờ nước mắt trên mặt chảy trở về, hy vọng xa vời muốn nhìn chúng có thể một lần nữa quay về vành mắt không, kết quả phát hiện trong mắt nổi lên hơi nước là như thế nào đều trở về không được.

Thủy Bích cũng chậm chậm theo chuyện chiết hoa phục hồi tinh thần, kinh hãi kêu lên: “Chủ tử, đây là thế nào?!” Vì phòng vạn nhất vẫn là kêu trở về nguyên lai xưng hô.

Phiêu Tuyết nhìn bốn phía, trống rỗng không ai, chỉ có một ít lùm cây cao lớn, cẩn thận phân biệt trước sau mới nhìn ra, đây là một loại tử hoa thụ Tây Vực, đại khái là ngự hoa viên đi?

Ngự hoa viên lớn như vậy, phỏng chừng đi vào một góc có vẻ hẻo lánh không chừng…… Phiêu Tuyết nhìn lại đường đi khi nãy, chính là, này thế nào không có đường? Đều là hoa cỏ, bốn phương tám hướng uốn lượn.

“Này khả như thế nào trở về a?” Thủy Bích cả kinh.

Phiêu Tuyết an ủi nói: “Không sợ, ta từng ở một quyển quái thư hải ngoại gặp qua một câu, nói như thế nào tới? Đối, điều điều đại lộ thông La Mã…… Tổng có thể trở về ”

Thủy Bích cái hiểu cái không gật gật đầu, tiểu thư bác học đa tài phi thường có khả năng, chỉ cần ở bên tiểu thư, cái gì cũng không cần sợ.

Kỳ thật Phiêu Tuyết trong lòng cũng là không yên, Tể tướng phủ nàng được cấp kê mới nhận thức toàn bộ, này hoàng cung mới đến chưa đến hai ngày, xem ra chỉ có thể chờ nha hoàn chỉ đường mang các nàng trở về.

Phiêu Tuyết trầm xuống, Thủy Bích cũng không nói chuyện, hai người rõ ràng ngưng thần ngồi trên cỏ.

Bỗng nhiên một đạo loáng thoáng tiếng cười truyền vào lỗ tai Phiêu Tuyết, thanh âm kia lâu dài mà tiêm tế: “Ha ha ha…… Ha ha……” Thực nhẹ thực nhẹ, nhẹ đến như là chưa từng tồn tại.

Nếu không phải lúc này rất im lặng, căn bản sẽ không nghe thấy.

“Ha ha ha…… Ha ha……” Tiếng cười kia còn loáng thoáng liên tục, Phiêu Tuyết không khỏi đánh một cái rùng mình.

“Thủy Bích, ngươi nghe thấy tiếng cười kia không?” Phiêu Tuyết hỏi.

Thủy Bích quay đầu nhìn về phía Phiêu Tuyết: “Không có a…… Nào có tiếng cười?”

Phiêu Tuyết làm cái hư thủ thế: “Hư, cẩn thận nghe”

Thủy Bích chần chờ liếc Phiêu Tuyết một cái, quả thực tĩnh tâm nghe.

Không biết là cố ý hay không, ngay tại thời điểm Thủy Bích muốn nghe tiếng cười kia lại tiêu thất, giống như chưa từng tồn tại.

Chương 39: Thị vệ thân cận

“Tiểu thư, ngươi không phải là không thoải mái?” Dưới tình thế cấp bách lại hỏi lại tiểu thư.

Thủy Bích đưa tay sờ trán Phiêu Tuyết “Không có nóng, hoàn hảo tốt”

Phiêu Tuyết một chút vuốt ve tay nàng,“Ta không bệnh, là thật có, ngươi tái cẩn thận nghe một chút –”

“Ha ha ha……” Tiếng cười quỷ dị lại lần nữa vang lên.

Lúc này Thủy Bích cũng nghe thấy, sắc mặt chợt đen, thanh âm mang theo run run: “Tiểu, tiểu thư? Này…… Đây là cái gì thanh âm?” Nghe được, nàng cũng nghe được.

Phiêu Tuyết thế nhưng không không chịu thua kém nhớ lại ngày ấy cung yến tán tịch Đông Phương Tuấn Lạc nói một câu: Trong cung oan hồn nhiều, đừng tự tìm cái không nên tìm.

……

Phiêu Tuyết đột nhiên đứng dậy, Thủy Bích cũng đứng dậy theo.

Phiêu Tuyết tay trái gắt gao nắm tay phải Thủy Bích, mở to hai mắt nhìn, không thể tin nhìn phía trước, tiếng cười kia còn tiếp tục: “Ha ha…… Đến nha, đến nha, lại đây nha”

Thanh âm rất nhỏ, rất êm tai…… Giống nữ tử vùng sông nước nhu tình, Phiêu Tuyết nghe được cũng nhịn không được mê hoặc hướng phía trước bước đi.

“Ha ha a…… Ha ha……”

Thủy Bích đột nhiên nắm lấy tay Phiêu Tuyết, lắc đầu nói: “Tiểu thư, không thể đi!”

Phiêu Tuyết cả kinh, phục hồi lại tinh thần. Mới vừa rồi đó là làm sao vậy? Thanh âm này…… Đến tột cùng là ai?

Ngay tại thời điểm Phiêu Tuyết muốn tìm tòi nghiên cứu, đột nhiên một thanh âm xa lạ tiến vào: “Hiền phi nương nương”

Thanh âm từ tính đánh gãy suy nghĩ Phiêu Tuyết, Phiêu Tuyết hồi đầu, chỉ thấy một nam tử cao gầy mặt mày đoan chính đứng ở phía sau các nàng, trên mặt hắn không mang theo một tia biểu tình.

“Hoàng Thượng phái thần đến hộ tống nương nương trở về Lạc Tuyết cung” Tùy Nghị nói.

Phiêu Tuyết muốn hỏi chuyện tiếng cười kia, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống: “Ân, chúng ta đi”

.

Mà lúc này, Đông Phương Tuấn Lạc ở trong Từ Vĩnh cung chêm chọc cười. Bỗng nhiên nội thị truyền lời: “Hoàng Thượng, Thái Hậu, Hiên Vương gia cầu kiến”

“Hiên Dật? Hắn tới làm cái gì?” Lũng Thái Hậu tùy ý hướng nữ quan nhất phẩm bên người Tô Niên hỏi, khả ở Đông Phương Tuấn Lạc xem ra càng như là lầm bầm lầu bầu.

Tô Niên cũng không có trả lời, ngược lại nội thị truyền lời đã mở miệng: “Cùng Hiên Vương gia đến, còn có Trí Năng cao tăng……”

Lũng Thái Hậu vừa nghe, ánh mắt lập tức trở nên thành kính: “Nga? Trí Năng cao tăng cũng đến đây? Mau mau mời vào”

Cố gắng làm nhiều ác sự, Lũng Thái Hậu phá lệ tin phật, đối với Quang Lộc tự Trí Năng cao tăng là phá lệ tôn kính, ý đức lục năm, năm Đông Phương Tuấn Lạc mười tuổi, nàng thậm chí đến Quang Lộc tiểu tự ở ba tháng.

Người khởi xướng Đông Phương Tuấn Lạc này lúc lơ đễnh vuốt long bào trên người, đầu ngón tay thon dài dừng ở cẩm tú long bào long lân đồ án, một bên hội vảy khung, giống như đối vài thứ hoàn toàn không có hứng thú.

Nữ nhân kia như thế nào? Hắn cố ý đem nàng tới nơi đầu sóng ngọn gió, làm cho nàng hưởng thụ một chút cảm giác bị lăng nhục, đỡ cho nàng phải luôn giữ mình bộ dáng trong sạch. (sao ca ác thế *giận dữ*)

Đi ở bờ sông, sao có thể không thấp hài? Đã vào thâm cung nàng tưởng rằng mình còn có thể quyền thế như ở ngoài sao? Được rồi, hắn thừa nhận, hắn lại một lần nữa tính kế với nàng……

Không tự giác lại tươi cười, liền rơi vào con mắt chú ý của Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp đều đau đớn.

Lũng Thái Hậu cho nhóm phi tần hậu cung lui, bát đại chiêu nghi cũng biết điều, nhất tề làm một cái vạn phúc lễ, Khanh Bật Liễu nhìn thoáng qua Lũng Tịch Ngọc, tự biết Lũng Tịch Ngọc thân phận bất đồng, nàng cũng cùng nhau hành lễ lui ra: “Nô tì cũng cáo lui trước……”

Chương 40: Lạc hồng tai ương Đãi các nàng đi rồi, toàn bộ đại điện náo nhiệt có vẻ trống trải hẳn lên. Chỉ chốc lát hai người cũng song hành đi đến, Đông Phương Tuấn Lạc ngẩng đầu, ánh vào trong mắt là số ít vương chi khác họ của Đông Li quốc Nam Cung Hiên Dật, lúc này hắn một thân giao long bàn lĩnh y phục hàng ngày màu tím, hơn nữa mặt mày anh tuấn, cả người có vẻ phong lưu không kềm chế được. Một người khác một thân sắc áo cà sa màu đen râu bạc phiêu phiêu đó là Trí Năng cao tăng. Đông Phương Tuấn Lạc thấy bọn họ hai người cũng không xa lạ, trực tiếp phốc xuy ra tiếng cười: “Hai người này cùng một chỗ thật là kỳ quái” Nam Cung Hiên Dật từ nhỏ là thư đồng của thái tử, cùng Đông Phương Tuấn Lạc có thể không quen thuộc sao? Hai người đều là cao thủ diễn trò, năm đó Lũng Thái Hậu không giết Đông Phương Tuấn Lạc, cũng nhờ cùng Nam Cung Hiên Dật diễn một tuồng kịch. Sau Đông Phương Tuấn Lạc lại bị mất hoàng quyền cùng Nam Cung Hiên Dật chặt đứt hơn phân nửa quan hệ, nay ở ngoài mặt chính là thiển giao như nước mà thôi. Mà Trí Năng cao tăng…… Đông Phương Tuấn Lạc mặt mày cười đến càng thêm loan. (sợ anh rùi, thám tử trải khắp nơi) Lũng Thái Hậu gặp Đông Phương Tuấn Lạc vẫn là thiếu niên tâm tính như cũ, vẫn chưa hiểu ra. Nàng chỉ biết Đông Phương Tuấn Lạc ngoài mặt cùng Hiên Dật quan hệ, lại không biết ảo diệu trong đó. Về phần Trí Năng cao tăng, bởi vì hắn cùng Đông Phương Tuấn Lạc là quan hệ cá nhân, nàng cũng không thể biết một hai. Lũng Thái Hậu vội vàng phân phó: “Mau, cấp Trí Năng cao tăng ban ngồi” Trí Năng lão hòa thượng cũng không cùng Lũng Thái Hậu khách khí, thấy ghế dựa liền ngồi, một tay khép lại để trước ngực, một tay điêm điểm lên phật châu, hai mắt hạp thượng ngôn ký: “Lão nạp đêm hôm qua xem tinh tượng, phát hiện trong cung ngày gần đây sẽ có lạc hồng tai ương, cố nhắc tới tỉnh chi, a di đà Phật thiện tai thiện tai……” Lũng Thái Hậu vừa nghe, sắc mặt tức quẫn, lạc hồng? Chẳng lẽ là hôm nay hai đóa tịnh đế liên bị chiết điệu kia…… Cả người lập tức lâm vào trầm tư. …… “Mẫu hậu, người này rất không thú vị, trẫm đi đây” Đông Phương Tuấn Lạc thấy Lũng Thái Hậu lâm vào trầm tư, rõ ràng đứng dậy rời đi. Chuyện kế tiếp liền giao cho Hiên Dật bọn họ, hắn ở lại ngược lại lại hỏng việc. Lũng Tịch Ngọc thấy hắn đi, lập tức đi theo: “Ôi chao, Hoàng Thượng…… Xin đợi thần thiếp” Đông Phương Tuấn Lạc khóe miệng mang cười, một tay lấy Lũng Tịch Ngọc ôm trong lòng, nhẹ nhàng ở nàng bên tai thổi khí: “Ái phi…… Đêm qua có hay không nhớ trẫm?” Lũng Tịch Ngọc vẻ mặt đỏ bừng, đắc ý muốn chết, nam nhân này chung quy là của nàng! Cố Phiêu Tuyết kia tính cái gì? Cầm nghệ khó nghe, nhát gan lại sợ sự, ngay cả nha hoàn hồi môn cũng không bảo đảm được, còn muốn bảo trụ nam nhân? Đông Phương Tuấn Lạc ôm Lũng Tịch Ngọc một đường đi ra khỏi Từ Vĩnh Cung, những người khác cũng lập tức theo đi, Đông Phương Tuấn Lạc sắc mặt nhất hắc, nói với người theo phía sau: “Các ngươi đừng đi theo trẫm, trẫm ngại phiền” Bọn thị vệ hai mặt tướng khuy, không biết nên hay không nên nghe lệnh, không có cách nào, ai bảo hắn là con rối Hoàng Đế đâu? Mọi người hướng tới người họ Lũng duy nhất ở đây (một lũ hỗn đản), Lũng Tịch Ngọc tức giận đến dậm chân: “Hoàng Thượng nói các ngươi cũng dám không nghe? Người đâu, đều kéo xuống chém cho ta!” Những người này, cũng không xem tình huống sao? Không phải là muốn giám thị hắn cả lúc cùng nàng trên giường đi? Quả thực là muốn chết! “Nương nương tha mạng……” Mọi người đều lui. “Tốt lắm, lúc này thật im lặng ” Đông Phương Tuấn Lạc trên mặt Lũng tịch Ngọc lướt nhẹ một chút, sau đó hôn lên môi nàng (aaa.. không chịu), hôn đến thiên hôn địa ám. Bàn tay tham lam chui vào trong y phục của nàng, Lũng Tịch Ngọc lúc này một mảnh ửng hồng. (edit đoạn này mà ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa. Híc) “Hoàng…… Hoàng Thượng……” Ngay tại lúc nàng mong chờ động tác tiếp theo của hắn, hắn dừng tay. Đông Phương Tuấn Lạc ngẩng lên, nhìn cái trán trơn bóng của nàng, trong lòng nghĩ tới một nữ nhân khác: “Ái phi về  Lan Tịch Cung trước, trẫm buổi tối đi tìm ngươi……” Hắn đối nàng cười, cười đến mức khiến nàng thất thần. “Hoàng Thượng hiện tại không đi sao?” Lũng Tịch Ngọc lo lắng hỏi. “Trẫm đi đậu khúc khúc” Đông Phương Tuấn Lạc lỗ mãng nói một câu xong, thân ảnh liền biến mất.

Chương 41: Đồng ý đính khế Lạc Tuyết điện, Phiêu Tuyết thượng dược cho Thủy Bích xong liền đi vào nội điện. Bên trong nội điện, Phiêu Tuyết cầm một quyển tựa “tài phát tài” kiếm tiền bí pháp, phân phó Thủy Bích canh giữ ở ngoài, ai cũng không cho vào. Ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, chiếu đến trên người, hơi ấm dào dạt. Đột nhiên một trận gió xẹt qua, ánh sáng của Phiêu Tuyết bị che hơn phân nửa. Hương long duyên hương quen thuộc, Phiêu Tuyết cả kinh, theo bản năng ngẩng đầu, đứng ở trước mặt nàng trừ bỏ Đông Phương Tuấn Lạc tà mị kia, còn ai vào đây? Đồng tử Phiêu Tuyết đột nhiên thay đổi, nhanh chóng đem thư dấu bên dưới bàn, đôi mắt mở to trong veo như nước dường như lập tức nhìn hắn: “Nha, Hoàng Thượng…… Hảo hảo đại môn không đi, ngài trèo cửa sổ làm cái gì?” Đông Phương Tuấn Lạc liếc nàng một cái, tâm tình không tốt. Ngoài miệng lại trái lương tâm nói: “Trẫm đột phát hứng trí, thế nào? Ái phi không thích kiểu trèo cửa sổ mà vào? Trẫm càng không muốn đi cửa chính.” Quyển sách trên tay Phiêu Tuyết lại càng dấu sâu bên trong, cười dài hỏi: “Người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngươi là sợ bị người ta biết ngươi đến chỗ này?” Đông Phương Tuấn Lạc không thể phủ nhận, hắn thật là bỏ cái đám đuôi kia lại phía sau, đột nhiên hứng thú mới tới chỗ nàng. “Mới vừa rồi đang xem thư gì?” Hắn hỏi. Phiêu Tuyết thấy hắn ra vẻ tự nhiên, trong lòng có điểm khó chịu, lại nhớ đến chuyện đi phụng trà hôm nay, miệng khẽ nhếch: “Sự tình hôm nay, ngươi có tham gia?” Hắn thông minh như thế, như thế nào không biết nàng ám chỉ cái gì? Mỗi lần đều là hắn đem nàng đặt nơi đầu sóng ngọn gió, lần này tự nhiên cũng là hắn ban tặng, không thể nghi ngờ. Đông Phương Tuấn Lạc dựa vào ghế, ngồi bên cạnh nàng, tà mị cười, ánh mắt lại vô tội nhìn nàng: “Ái phi ám chỉ cái gì? Trẫm như thế nào nghe không hiểu…… Trẫm đem ái phi làm sao?” “Ngươi giả ngu” Phiêu Tuyết xem xét hắn, bỗng nhiên liền cảm thấy khuôn mặt kia thật đáng đánh. (đừng, hỏng hết cả soái ca của muội a) Đông Phương Tuấn Lạc trực tiếp xem nhẹ nàng, lập tức ngã một ly trà, ngón tay thon dài duyên dáng thưởng thức chén trà. (ca làm dáng gớm quá đấy) Phiêu Tuyết hít sâu một hơi, không thèm cùng hắn so đo, nhớ tới sự tình hôm nay, nhớ tới Thủy Bích kém chút liền bỏ nàng mà đi…… Nghĩ tới Duy Trúc đã chết…… Cố Hà Đông đem nàng tiến cung, nàng bản quyết định “ký lai chi tắc an chi” (Ý là phàm khi có chuyện đến thì nên chấp nhận, xuôi theo nó), nhưng thâm cung hậu viện này căn bản là sẽ không để cho nàng sống yên ổn! Nàng chịu khi dễ không nói, nhưng không thể để cho Thủy Bích chịu khi dễ. Nếu nàng là hoàng hậu, hoặc là quý phi, chuyện tình hôm nay sẽ không phát sinh! Phiêu Tuyết thở ra một hơi, mâu quang minh lượng nhìn về phía Đông Phương Tuấn Lạc: “Khế ước, ta đồng ý.” Đông Phương Tuấn Lạc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn nàng trong mắt có một tia tìm tòi nghiên cứu: “Đây là quyết định của ngươi?” Trước khi nói câu nói kia, bởi vì ức chế, trang sách trong tay đã muốn bị nàng nắm không thành hình, nói ra ngược lại thư thái hơn rất nhiều. Nàng lấy thư ra, không phải “tài phát tài” môn đạo sao, bị hắn phát hiện liền phát hiện đi, bất quá là bị cười nhạo một phen. Đông Phương Tuấn Lạc ánh mắt tìm tòi vẫn chưa thu hồi, thấy nàng đột nhiên đem quyển sách giấu dưới bàn kia lên, ánh mắt vốn miệt mài nhất thời toát lên ý cười. Phiêu Tuyết nhìn về phía hắn, chỉ thấy miệng hắn độ cong càng lúc càng lớn, cười tựa như ánh nắng tháng ba, ấm áp rọi thẳng đến nội tâm. Đông Phương Tuấn Lạc thấy nàng sinh khí, không cười, cầm lấy quyển sách kia, tùy ý lật hai trang, quả nhiên nội dung đều là cách thức buôn bán, bình thường loại thư này ở trong cung không có, không khỏi tò mò nhìn. “Ngươi bình thường ở trong tướng phủ đều là xem cái này sao?” Hắn hỏi.

Chương 42: Đừng nghĩ chạy thoát Phiêu Tuyết thấy hắn không có ý cười nhạo, ngược lại hứng thú nhìn lên, tâm tình trầm xuống, lúc này giống như đại giang bằng phẳng: “Không đâu, bình thường ở trong tướng phủ đơn giản là cùng muội muội đấu võ mồm, cùng hạ nhân đổ xúc xắc, cùng Thủy Bích chơi hai mươi tứ điểm thôi” Nàng xòe ngón tay tính,“Không có việc gì liền lật lật sách cổ, đi xem phố phường huyên náo, tiếp qua phân điểm cũng chính là giả trang đi đổ phường nháo nháo……”(quyết định để nguyên là đổ phường (sòng bạc) ha) Đông Phương Tuấn Lạc nghe nàng kể, hứng thú trong mắt càng thêm cao: “Đổ phường hảo ngoạn sao?” Đổ phường hảo ngoạn sao? Vấn đề này nếu là hỏi người khác có lẽ còn có khả năng được đáp án khác, nhưng là hỏi Phiêu Tuyết…… Này…… Chỉ thấy hai mắt Phiêu Tuyết nhất thời tỏa sáng: “Tất nhiên là hảo ngoạn rồi! Đổ phường, là nơi người đến người đi Thiên triều hưng thịnh a, ở nơi thị phố buôn bán sầm uất mở một gian đổ phường là nguyện vọng suốt đời của ta!” Kỳ thật nguyện vọng này đã thực hiện, chính là kia Cát Tường đổ phường, nàng còn chưa có liếc mắt một cái liền bị gả tiến cung…… Phiêu Tuyết nhìn Đông Phương Tuấn Lạc, sau đó đoạt lấy “tài phát tài” trong tay hắn mạnh mẽ lật vài tờ, ngọc thủ nhất chỉ: “Xem, bên trong đổ phường còn có thể mở quán ăn, như vậy có thể song song kiếm lợi” Đông Phương Tuấn Lạc hứng thú vuốt cằm, nàng rốt cuộc là thích đổ hay là thích tiền? Hắn bắt đầu có chút cân nhắc: “Không tức giận?” Xem ra hắn đã thành công dời đi sự chú ý của nàng. Phiêu Tuyết vừa nghe hắn hỏi như vậy, giống như bị hất một chậu nước lạnh…… Ánh mắt tỏa sáng hưng phấn nói chuyện đổ phường lập tức tắt ngúm, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi cũng biết Thủy Bích hôm nay thiếu chút nữa mất mạng?” “Không phải không chết sao?” Hắn nhíu mày, mang trà lên uống một ngụm. Phỏng chừng lúc này Hiên Dật bên kia cũng có kết quả…… “Ta lấy lực lượng Minh bang giúp ngươi, hoàng hậu vị vì đại giới” Phiêu Tuyết nhanh chóng đem suy nghĩ cách xa vạn dặm trở về, hắn vừa rồi còn chưa có cấp nàng lí do thoái thác xác thực. Đông Phương Tuấn Lạc chậm rãi phẩm trà, lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mặt trời chiếu đến gương mặt của nàng, ánh mắt không chút nhu tình: “Hoàng hậu không được, quý phi có thể” Phiêu Tuyết nghi hoặc: “Vì cái gì hoàng hậu không được?” Hay là hắn muốn nói hắn tạm thời không có năng lực đấy, hay là cảm thấy nàng không đủ để làm hoàng hậu? Hoặc là…… Sợ Cố gia thiện quyền? “Giúp ngươi đoạt quyền xong, ta không hề can thiệp gì việc triều đình, ngươi không cần sợ Cố gia đoạt quyền tái diễn Lũng thị phong” Nàng thầm nghĩ tại đây trong nơi vận mệnh lung tung này có được một tia năng lực tự bảo vệ mình thôi. “Khi đó ngươi đã là hoàng hậu của trẫm, như thế nào có thể mặc kệ việc triều đình?” Hắn tựa tiếu phi tiếu hỏi. Phiêu Tuyết nhíu mày: “Nếu không ngươi phế ta đi, phế ta rồi tái lập một cái là được ” Dù sao nàng cùng hắn cũng không có tình yêu (cái này không nói chắc được nha), lãnh cung cũng không sao cả.“Nếu không sau khi kết thúc khế ước ngươi phóng ta ra cung buôn bán đi” Để cho nàng hảo hảo tận sức cho đổ phường sự nghiệp của nàng, sau đó lại lặng lẽ nhớ một người…… Đông Phương Tuấn Lạc nghe xong, đứng lên, thân ảnh cao lớn lập tức lại che đi một nửa ánh sáng của nàng, nhếch môi làm hắn thoạt nhìn sắc mặt không tốt. Đông Phương Tuấn Lạc chế trụ khó chịu trong lòng, đè thấp tiếng nói nên nghe rất thu hút: “Trong vòng ba ngày hiền phi biến quý phi, còn nữa, ngươi cả đời này đừng nghĩ chạy thoát” (ách. Sao soái ca nào khi yêu cũng chiếm hữu dễ sợ nhỉ? Dưng mà *tung hoa*, yêu rùi yêu rùi) Phiêu Tuyết liếc hắn một cái, chỗ cao không thắng hàn, quân chủ luôn âm tình bất định. Hắn rốt cuộc là muốn như thế nào? Phiêu Tuyết bỗng nhiên nhớ tới tiếng cười quỷ dị vừa rồi trên đường, tiếng cười lâu dài mà tiêm tế, nhiếp lòng người hồn nỉ non…… Còn có thị vệ tuấn tú quỷ mị xuất hiện, Nàng mở to đôi mắt trong veo như nước nhìn hắn, trên mặt có chút phiến hồng, cơ hồ theo bản năng hỏi: “Hoàng Thượng, trong cung có chuyện gì ta không biết sao? Tỷ như…… Tiếng cười”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net