Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi ấy chỉ còn hai tháng nữa là thi đại học, Nhân Mã khăn gói sẵn giấy tờ tùy thân và một ít đồ dùng cá nhân, len lén nhận công việc bảo mẫu được bao ăn bao ở qua ngày. Đợi thi đỗ thì lập tức đăng kí kí túc xá trường đại học, cùng phòng với Thiên Yết, rồi nhận ra đối phương học cùng khoa. Về sau hai người chơi thân hơn nên rục rịch xách nhau ra ngoài ở chung trọ đến giờ.

"Chuyện về sau này thì chúng mày đều biết rồi."

"Tao còn đinh ninh mày bị đuổi thật, hóa ra là giống tao, chủ động bày kế chạy trốn từ lâu." Thiên Yết thở dài.

"Tao còn đỡ. Mày mới vất vả. Không chạy sớm thì tầm này khéo đẻ được mấy lứa rồi." Nhân Mã cảm thán. "Chả hiểu mày xoay sở kiểu gì đấy."

"Khó thì cũng khó nhưng cũng không hơn mày là bao. Chúng mày cũng đã biết nhà tao trọng nam khinh nữ rồi. Nếu không phải đêm khát nước xuống nhà, lén lút nghe thấy ông bà già tao nghe bác cả xúi giục, định ép tao cưới thằng phố bên lấy tiền gán nợ. Cũng đếch hiểu thời buổi nào rồi còn nghĩ ra cái trò tảo hôn như thế." Thiên Yết nghĩ mà bực. "Mẹ bà, may mà năm đấy chưa đủ tuổi, về mặt pháp lí không thể cưới được."

"Khi đó cũng không thể kiếm việc làm luôn. Bọn họ nếu biết tao kiếm ra tiền sẽ thu sạch." Cô nhận lấy chai soju từ Nhân Mã, dùng dị năng ủ lạnh thêm lần nữa, nhấp thêm một ngụm.

"Vậy nên tao kiếm tiền bằng cách khác. Ngày ấy chưa có nhiều đồ dùng độc lạ, cũng chưa thịnh hành bán đồ online, tao lại tìm được cái cửa hàng văn phòng phẩm cách hơi xa, đơn giản chọn mua một cây chì bấm đẹp với giá 5 đồng chẳng hạn. Bạn học thấy thích thú nên ùn ùn kéo đến đưa tiền nhờ tao mua hộ, tao báo giá 7 đồng."

Cứ thế, đồ dùng học tập Thiên Yết chọn mua luôn dẫn đầu xu hướng ở trường. Bán ngày nào hết ngay ngày ấy, giao dịch cũng hoàn toàn trong trường. Mặc dù yêu cầu giữ bí mật một chút, nhưng tụi học sinh bà tám một đồn mười, mười đồn trăm. Được cái chỉ dừng ở lén lút trao đổi giữa tụi học sinh với nhau, nếu không đến tai giáo viên thì kiểu gì phụ huynh cũng sẽ biết.

"Nghe đơn giản mà cũng kiếm được kha khá đấy haha. Tao chỉ việc gói ghém sẵn hành lí, đợi đến thời cơ chạy đi thôi. May mắn hơn, chú út và dì tao phát hiện ông bà già tao muốn ép tao đi cưới chồng. Chú dì thảo luận rồi lén lút giúp đỡ tao, cho tao ở nhờ nhà mới xây một thời gian. Lúc tao thi đỗ, họ còn hùn tiền giúp tao trả phí học kì một."

"Chú dì chị tốt nhỉ."

"Ừ." Thiên Yết chép miệng. "Thực ra dì ngày xưa cũng học giỏi, đang học thì bị ép đi lấy chồng. Chú út là người tốt, chỉ là chú lớn lên trong sự đay nghiến và chê bai, nên sống rụt rè tự ti. Hai người cũng bị lão cả và ông bà già tao chèn ép kinh lắm, vậy mà vẫn đánh liều giúp đỡ tao. Chúng mày không biết được cái nhà tao loạn như nào khi phát hiện ra tao đã trốn đi đâu."

"Có khi chú dì nhìn mày nên nhớ lại hoàn cảnh của dì hồi ấy, nên muốn giúp đỡ." Bạch Dương vô thức nói ra suy nghĩ của bản thân."

"Tao cũng nghĩ thế. Bất quá không thể ở lại lâu, sợ liên lụy đến chú dì, nên đăng kí ở kí túc xá trường đại học, gặp Nhân Mã, mới quen mày lúc đi lên khu B học giáo dục quốc phòng an ninh." Thiên Yết đáp.

Bạch Dương gật gù. Tại vì cơ sở vật chất khu quân sự của trường có giới hạn, nên phải chia từng khoa lần lượt lên đó học. Khu A là khu chính, bao gồm sân tập bắn, sân ném lựu đạn, tòa nhà dạy học và kí túc, căng tin. Nhưng bọn hắn không được ở kí túc khu A mà phải ở kí túc B trường mới xây thêm cách đó 800m.

"Uẩy. Nghĩ lại hồi đó lớp mình và hai lớp nữa bị xếp qua khu B. Mãi đến lúc đấy tao mới biết hai đứa mày chung lớp tao." Hắn nói.

"Chứ đếch phải vì mày toàn bùng học suốt năm nhất nên chả nhớ ai với ai à?"

"Đâu! Tại năm nhất tao đi làm ca đêm. Sáng mệt chết mẹ nên hay đến lớp muộn, tao phải lén vào cửa sau ngồi bàn cuối."

"Ha hả, qua môn được hay nhỉ." Ma Kết cười ỉa.

"Được chứ sao không được. Kiếm tiền hùng hục như chó mà để thi lại hết tiền thì ăn cứ.t à?" Xong như nhớ được cái gì, Bạch Dương vỗ đùi cái đét hướng về Thiên Yết. "Mà con mẹ nó, hồi đi quân sự tao biết đến mày vì mày vụng trộm bán băng vệ sinh, thuốc lá và bao cao su nữa."

"Thì tranh thủ thôi. Nhờ bọn truyền thông đồn thổi, tụi sinh viên năm nhất đứa nào chả rỉ tai nhau lên đại học đi học quân sự là có người yêu à. Tao chẳng qua là tới thời cản không kịp."

"Đệt! Cái này thì đúng là tôi không ngờ đến thật đấy. Quả nhiên là quái vật đầu cơ (1), chúa tể bán lẻ, tổng tư lệnh làm giàu." Ma Kết ôm mặt nằm dưới thảm cảm thán. Thời gian học quân sự không được ra khỏi quân khu, căng tin không có mấy cái này, nhất định Thiên Yết bán rõ là lời. Cậu ta vậy mà đã để lỡ mất một cơ hội kiếm tiền. Cay cú quá đù má!

Nhân Mã đạp đạp Ma Kết đang lăn lộn đau khổ, coi mông cậu ta là cái ghế kê chân, điềm nhiên nói: "Chứ chúng mày nghĩ tại sao tao lại chơi thân với nó."



(1) Đầu cơ: là việc tận dụng cơ hội của thị trường đi xuống để tích lũy mua sản phẩm, hàng hóa với hy vọng nó sẽ trở nên có giá trị hơn trong tương lai gần và thu lợi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net