Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.

__________
Trúc Ẩn Trần cử động cánh tay cứng đờ của mình, các tinh thể băng run lên, tạo ra chuỗi âm thanh vỡ vụn giòn tan của lớp băng mỏng.

Tay bấm pháp niệm chú, tinh thể băng hóa sương mù, chỉ một thoáng đã bao phủ Trúc Ẩn Trần trong làn sương, khói trắng mờ mịt khiến dáng người của y càng thêm xuất trần.

Nhảy ra một viên linh đan, lần lượt ăn một viên Hồi Xuân Đan, khôi phục linh lực đồng thời chữa lành vết thương bên trong do ức chế hàn độc.

Sau đó lại cầm một cái bình rỗng khác ra, Trúc Ẩn Trần nhìn vào bình dược rỗng tuếch trong tay, ngây ra một lúc rồi lại bỏ vào túi trữ vật.

Thói quen sau khi hàn độc phát tác sau ăn một viên phượng dương đan, quên mất đan dược đã bị Túc Ly cho y ăn hết sạch rồi.

Tên phiền toái kia vẫn đang ở bên cạnh: "Huyền Cầm, linh lực của ngươi có hơi thở hàn độc."

Trúc Ẩn Trần mắt điếc tai ngơ, chuyên tâm điều trị nội tức.

Túc Ly tự nói: "Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi, dung hợp linh lực không thể một sớm một chiều có thể thành. Tiếp xúc, thích ứng, bước tiếp theo là cái gì? Ngụy trang, dung hợp, đến lúc đó, ngươi và hàn độc sẽ là một."

Giống với phương pháp hắn tưởng tượng nhưng bất đồng lại tương đồng, mục đích cuối cùng đều là giải quyết hàn độc, sử dụng nó cho mục đích riêng của mình.

Chỉ là phương pháp của Trúc Ẩn Trần cẩn thận hơn, hay nói cách khác, muốn chiến thắng cần rất nhiều thời gian.

Mà thứ người tu chân không thiếu nhất chính là thời gian.

Trúc Ẩn Trần: "Đã đoán được còn hỏi ta làm gì."

Hỏi gì đáp nấy cấm chế này thật sự rất phiền, nhưng may mắn không yêu cầu phải nói sự thật.

Túc Ly thật sâu mà nhìn y, như muốn tróc lột lớp da, nhìn thấu linh hồn bên đó.

"Trước kia hàn độc trong linh lực của ngươi không rõ ràng, xem ra hiệu quả lần này lộ rõ, là bởi vì ta đoán được sẽ cứu ngươi, cho nên buông tay chân ra tùy ý tiếp xúc hàn độc, Huyền Cầm, ta giống như đang bị ngươi lợi dụng."

Trúc Ẩn Trần nhàn nhạt nói: "Đây không phải ngươi yêu cầu sao?"

Túc Ly ý cười không giảm: "Không sai."

Bởi vì như thế mới càng thú vị.

So với một con thú cưng nhỏ ngoan ngoãn, hắn vẫn càng thích con thú hung dữ không chịu thua hơn, quá trình thuần phục như vậy mới không nhàm chán.

......

Túc Ly không ở lại lâu, sau khi hắn rời đi, trong nhà chỉ còn lại Trúc Ẩn Trần, y mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Cảm giác tự do ngắn ngủi này chỉ là giả dối, trói buộc vô hình vẫn luôn tồn tại.

Áp chế nó, thuần phục nó, khống chế nó, chỉ cần ngươi luôn mạnh hơn nó thì ngươi chính là chủ.

Túc Ly đối với y như vậy, hắn tự tin mình vĩnh viễn mạnh hơn Trúc Ẩn Trần, áp chế y, khống chế y.

Trúc Ẩn Trần có thể ra ngoài, tham gia đại hội tân tú, tất cả đều nằm dưới sự kiểm soát của Túc Ly.

Ý thức tiến vào thức hải, hồn ấn không tương thích cắm rễ ở chỗ này.

Trúc Ẩn Trần nhìn vào màu đỏ đen cực kỳ chướng mắt ở trong thức hải của mình: "Quá xấu."

Khó coi chết đi được.

Hệ thống, cậu có ở đó không?

【 Trợ lý hệ thống phục vụ vì ngài, có muốn liên hệ với chủ ý thức không?  】

"Có."

Không gian màu trắng tinh khiết buông xuống, Trúc Ẩn Trần từ thức hải bị kéo vào chỗ này, tiếp theo đầu nặng đi.

Một cái đuôi lông xù lớn treo trên đỉnh đầu, lắc lư từ bên này sang bên kia.

【 Có một chút sai lệch khi rơi xuống, ký chủ thứ lỗi.  】

Trúc Ẩn Trần: "Hệ thống?"

【 Đúng vậy, ký chủ, ah, cậu còn sống sao? 】 Con mèo trắng linh hoạt nhảy xuống, cái đầu nhỏ đáng yêu nghiêng nghiêng, trong mắt mèo đầy nghi ngờ và ngạc nhiên.

Lần trước trò chuyện chưa đầy năm phút, nạp điện mất hơn mười ngày, Trúc Ẩn Trần không lời vô nghĩa: "Cậu lần này có thể nói chuyện được bao lâu?"

【 Nửa giờ. 】

Nửa giờ, cũng không dài, phải nắm chặt thời gian.

Trúc Ẩn Trần:"Cậu nói bảo vệ linh hồn rốt cuộc có hữu dụng hay không? Hiện tại tôi đã bị khắc một hồn ấn."

Không biết có phải ảo giác hay không, thái độ trả lời câu hỏi của mèo nhỏ đã trở nên nghiêm túc hơn một ít, không hề giống lần trước tràn đầy tiêu cực, cảm giác càng thiên hướng về công việc.

【 Chức năng bảo vệ linh hồn là bảo vệ thân thể khỏi bị tổn thương sau tử vong, cơ thể đang trong quá trình luyện chế thành con rối, bảo vệ linh hồn không bị tổn hại, có thể ở thời kỳ mấu chốt khống chế thân thể, trợ giúp nhân vật chính giành được thắng lợi. 】

【 Ký chủ vẫn chưa tử vong, điều kiện tiên quyết không được đáp ứng, chức năng bảo vệ linh hồn vẫn chưa được kích hoạt.  】

Trúc Ẩn Trần:...

Ta bị đóng hồn ấn là bởi vì ta chưa chết. Đây là chuyện cười địa ngục gì vậy?

"Có biện pháp nào có thể giải trừ hồn ấn không? Trên người tôi còn có thuật con rối."

【 Có, phải có năng lượng, hiện tại năng lượng không đủ, kiến nghị ký chủ không nên loại bỏ hoàn toàn thuật con rối, hệ thống có thể tiến hành che chắn trong thời gian ngắn.  】

Trúc Ẩn Trần thở phào một hơi, bả vai lới lỏng rũ xuống, cuối cùng cũng có tin tức tốt, thuật con rối có quá nhiều hạn chế đối với y, may mà có hệ thống.

"Kiếm năng lượng như thế nào?"

【 Nhiệm vụ hệ thống, cùng với một số linh vật cấp bậc bẩm sinh.  】

Cấp bậc bẩm sinh, đó là bảo vật mà những đại năng đỉnh cấp trong tu chân giới tranh đoạt. Làm thế nào một tiểu Kim Đan như y có thể đoạt tới tay, trước mắt vẫn phải làm nhiệm vụ thôi.

Trúc Ẩn Trần: "Nhiệm vụ tiếp theo là gì?"

【 Duy trì mấu chốt cốt truyện.  】

【 Nhiệm vụ tại sân nhà của Nam Cung Phá Thiên —— dẫn đầu tân tú. 】

【 Nhiệm vụ tại sân nhà của Tư Vũ —— top 10 tân tú.  】

【 Nhiệm vụ sân nhà của Tạ Thiếu Ngu —— top 10 tân tú.  】

Não Trúc Ẩn Trần co giật sau khi nghe câu này. Tiểu sư sệ y mới có luyện khí, kỳ ngộ nào có thể để cậu vượt qua các thí sinh tu vi cao nhất Kim Đan đại viên mãn trong lúc thi đấu để trở thành top 10?

Lợi hại lợi hại, y cũng muốn thử một lần.

"Loại cốt truyện này còn cần phải duy trì, hào quang của nhân vật chính đâu?"

【 Hào quang của các nhân vật chính bài xài lẫn nhau, không thể tồn tại khi nhiều nhân vật chính cùng xuất hiện, hào quang sẽ bị suy yếu.  】

Còn có loại cơ chế này.

Khí thế của nhân vật chính còn chưa bắt đầu đã mất đi hào quang, vậy nên khả năng tiểu sư đệ thăng cấp lọt top 10 càng thêm xa vời.

Cầu mong bàn tay vàng của y đủ mạnh mẽ.

Trúc Ẩn Trần bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng: "Chờ một chút, tiểu sư đệ của tôi đã báo danh chưa?"

Y nhìn chằm chằm nhiều ngày như vậy mà không thấy tiểu sư đệ đâu, thời hạn báo danh là trước giờ tý, chẳng lẽ sau khi y trở về sư đệ mới đến chỗ báo danh.

Nghĩ theo hướng tích cực thân là nhân vật chính, chắc chắn sẽ có thêm kỳ ngộ, cũng có khả năng sau khi y theo dõi, cậu cũng đã báo danh trước rồi cũng không chừng.

Mèo trắng nhỏ chớp chớp mắt, làm như không nghĩ tới vấn đề này.

【 Ký chủ chờ một lát. 】

Mèo trắng đứng yên bất động, chắc hẳn đang giao tiếp với thiên đạo, kiểm tra đo lường của nhân vật chính.

Vài giây sau, mèo trắng hoảng sợ hét lên, lông trên người nó dựng lên, cái đuôi duỗi thẳng thành một cây gậy.

【 ký chủ! Mau đi bảo nhân vật chính báo danh! 】

Mong đợi tốt đẹp của Trúc Ẩn Trần đã không thành hiện thực, y hoảng sợ tóm lấy mèo trắng đang nhảy dựng lên: "Thằng nhỏ đó ở đâu?!"

Người cũng không biết ở đâu sao y tìm được, dựa vào tưởng tượng hay tìm bằng niềm tin.

"Còn nữa năng lượng hiện tại có thể che chắn thuật con rối trong bao lâu?"

Y làm sao có thể cứu người dưới sự giám sát của Túc Ly? Chưa nói đến việc phải giải thích hành động đột nhiên ra ngoài của mình như thế nào, y căn bản không muốn Túc Ly phát hiện ra mình có một tiểu sư đệ.

Thế giới bên ngoài chỉ biết sư phụ của y, Phục Dao chân nhân có bốn đồ đệ, tiểu sư đệ tu vi thấp, hơn nữa còn có kẻ thù, mấy năm nay ru rú trong nhà, phạm vi hoạt động chỉ ở mấy đỉnh núi gần đó, mấy môn phái có rất ít người biết sư phụ của y có thu một tiểu sư đệ.

Bề ngoài đã có đủ điểm yếu, nếu tiểu sư đệ của y cũng dính vào, cậu còn sống được hay không.

Hệ thống tạc mao cứng đờ, trên mặt mèo tràn ngập uể oải.

【 Nếu toàn bộ năng lượng được đối thành thời gian che chắn, có thể duy trì năm phút.  】

Năm phút.

Trúc Ẩn Trần nghĩ việc che chắn sẽ không kéo dài được lâu, nhưng y không bao giờ nghĩ tới nó sẽ ngắn như vậy, năm phút đủ để làm cái gì? Y thậm chí không thể ra khỏi ngọn núi này.

Trúc Ẩn Trần: "...Nếu nhiệm vụ không hoàn thành thì sẽ như thế nào?"

Quanh thân mèo trắng nhỏ bao phủ một màu xám ủ rũ.

【 Thật ra thì không có gì đâu, khoảng cách thế giới hủy diệt tiến thêm một bước thôi. 】

Trúc Ẩn Trần:! Ngươi bảo cái này không có gì?

Vừa rồi còn kích động như vậy, ngươi gián tiếp tiêm máu gà không thành.

Bình tĩnh, phải nghĩ cách giải quyết.

Năm phút.

Trúc Ẩn Trần buông mèo trắng ra: "Giúp tôi che chắn thuật con rối và hồn ấn, nhiệm vụ vẫn có thể được cứu."

Y không làm được không có nghĩa là người khác không làm được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net