626, C1366: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (626)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba chữ chồng chưa cưới khiến mí mắt Calli phải giật lên, mặt cô lập tức đanh lại: "Người cô tìm không có ở chỗ tôi."

Nói xong, cô định đóng cửa lại ngay.

"Đợi đã!" Phong Lăng giơ tay lên giữ lại cánh cửa, nhìn thẳng vào cô gái còn trẻ tuổi này: "Bà Mạch coi như cũng có ơn với tôi, hai ngày nay bà ấy cũng đã giúp đỡ cho tôi ở đây, cô là cháu gái của bà nên tôi đối xử khách khí với cô, nhưng cô không thể giấu một người bị thương nặng ở chỗ của mình được. Cô có từng nghĩ rằng, nếu như anh ấy vốn dĩ có cơ hội có thể sống sót, nhưng cô lại làm lỡ thời gian chữa trị. Thế thì không phải là cứu người, mà là đang hại người đấy!"

"Cô nói gì vậy? Gì mà làm lỡ thời gian chữa trị?" Calli chẳng vui vẻ gì: "Dù sao ở chỗ tôi cũng không có người mà cô nói, bỏ tay ra đi! Tôi nói cho cô biết, ở chỗ chúng tôi, một kẻ xâm nhập từ bên ngoài vào như cô nếu không nhờ có quan hệ với bà nội của tôi thì đã bị đuổi đi từ lâu rồi. Nếu cô dám lén xông vào nhà của tôi thì bây giờ tôi sẽ ra ngoài gọi mọi người đến đây, để xem người ở đây liệu có còn cho cô ở lại hay không!"

Nói xong, Calli dùng sức kéo tay cô xuống rồi đóng sập cửa lại một cái "rầm", đồng thời còn nghe thấy cả tiếng khóa trái cửa ở bên trong.

Phong Lăng nhìn cánh cửa đóng chặt ở trước mắt, vẻ mặt cô nặng trĩu.

Quả thật nhờ có quan hệ với bà cụ Mạch nên người trong trấn nhỏ này mới có chút lòng tin với cô. Nhưng dù gì cô cũng là người từ nơi khác đến, vì thế cho dù bây giờ người ở đây không đuổi cô đi, nhưng khi nhìn thấy người ngoài thì cũng sẽ cẩn thận mà tránh đi. Nếu cô làm chuyện gì manh động ở đây thì chắc chắn mọi người sẽ bảo vệ Calli và đuổi cô đi vì dù sao cô nàng Calli này cũng đã lớn lên ở đây.

A K vẫn còn ở nơi này, Lệ Nam Hành cũng còn ở nơi này, cô không thể làm việc thiếu suy nghĩ được.

Nhất là Calli lại là cháu gái của bà cụ Mạch, nếu không nhờ bà Mạch thì cô đã không biết những tin tức này.

Nhưng bây giờ cô thật sự hận bản thân không thể đá văng cánh cửa trước mắt này rồi xông thẳng vào trong đó, xem xem rốt cuộc Lệ Nam Hành bị thương như thế nào.

Phong Lăng đứng yên ở ngoài cửa một lúc lâu rồi lại đưa tay lên gõ cửa thêm mấy lần, lúc này Calli ở bên trong chẳng thèm đáp lại mà im lặng như tờ.

Khoảng chừng mười mấy phút sau, Phong Lăng loáng thoáng nghe thấy tiếng ho khan, trong lòng cô chợt giật nảy mình một cái, rồi vội vàng lần theo hướng âm thanh kia đi ra phía bên ngoài căn nhà. Cuối cùng khi đến gần một cánh cửa sổ đã đóng kín, âm thanh kia hình như vang lên gần nhất, rõ ràng nhất.

Cô đặt tay lên trên cánh cửa sổ kia, tiếng ho khan đứt quãng vừa nãy chỉ có vài tiếng mà thôi, bây giờ lại không nghe thấy nữa rồi.

Lúc này bên trong rất yên tĩnh, không biết rốt cuộc Lệ Nam Hành tỉnh hay mê, hay bị làm sao nữa.

Lúc này bà cụ Mạch mới đến nơi, thấy Phong Lăng đứng ngoài cửa sổ ngẩn ngơ thì lập tức hiểu ra được điều gì đó, bà vội đi đến: "Thế nào rồi? Chưa thấy bạn cháu đâu à?"

Phong Lăng nhìn về phía bà, rồi lại chỉ tay vào bộ quần áo được phơi trên xà ngang trong sân: "Đó là đồ của anh ấy, cháu cũng nghe thấy có tiếng ho khan ở trong đấy, chắc chắn là anh ấy rồi. Nhưng bà ạ, cháu không thể tùy tiện xông vào nhà của cháu gái bà được, cháu cũng thấy cô ấy không hề hoan nghênh cháu. Cô ấy đã khóa trái cửa lại rồi, nhưng nếu cô ấy chỉ vì muốn chứng minh tài năng chữa bệnh của mình mà nhốt bạn của cháu ở trong đó như vậy thì không hề công bằng với cháu, bà ơi, xin bà hãy giúp cháu!"

Vẻ mặt của bà cụ Mạch bỗng chốc nghiêm lại: "Hồ đồ!" Bà nói xong thì chau mày rồi xoay người đi đến cửa chính, sau đó giơ tay lên gõ cửa: "Calli, mở cửa ra."

Bên trong vẫn yên lặng, không có động tĩnh gì.

"Calli, bà sắp giận rồi đấy!" Bà Mạch nói với vẻ không hề vui: "Người ở trong đấy là bạn của cô Phong, người ta bị thương rất nặng, cháu đừng có càn quấy nữa!"

Cuối cùng thì lúc này ở bên trong cũng truyền đến giọng nói của Calli: "Bà nội, cô gái kia đang nói dối đấy, cháu hỏi anh ấy rồi, anh ấy bảo anh ấy chẳng biết người họ Lệ gì gì đó, cũng không quen cô gái đứng ở ngoài kia! Một là cô ấy nhầm người, hai là cô ấy đang nói dối! Bà nội! Bây giờ ở bên ngoài không an toàn, sao bà có thể yên tâm để một người xa lạ ở chỗ chúng ta cơ chứ. Nếu cô ấy đã tìm được người bạn kia rồi thì sao còn bày biện đủ lý do không chịu đi, cháu thấy cô ấy nhất định có mục đích khác!"

Bà Mạch ngẩn người ra, lúc bà quay sang nhìn Phong Lăng thì cô chỉ lắc đầu một cái.

Bà Mạch thở dài, lại gõ cửa: "Trước hết con mở cửa ra để bà vào xem sao, nếu thật sự không phải là bạn của con bé thì con bé sẽ không ở chỗ con nữa, mà lập tức đi ngay."

"Không được! Bây giờ vết thương trên người anh ấy vẫn chưa lành, cần phải tránh gió!" Giọng nói của Calli chẳng hề vui cũng chẳng hề bình tĩnh: "Bà nội, bà đừng để một người xa lạ như cô ấy ở lại đây nữa! Cháu đã cứu người về, còn giúp anh ấy tỉnh lại, chứng minh thuốc mà cháu dùng không có vấn đề gì. Hơn nữa bây giờ mắt anh ấy không nhìn thấy gì, nếu cô gái kia đi vào rồi cứ khăng khăng nói mình biết anh ấy, mà anh ấy lại không nhìn thấy được đối phương là ai, thế thì cũng không công bằng với anh ấy, cháu không để cô ấy đi vào đâu!"

"Con bé này..."

"Hơn nữa anh ấy cũng đã nói vô cùng rõ ràng rồi, anh ấy không hề quen biết cô gái ở bên ngoài kia! Dựa vào đâu mà cháu phải cho cô ấy vào! Trên người anh ấy vốn đã bị thương rồi, nếu cô ấy mang vào đây thứ bẩn thỉu hay vi khuẩn gì đó thì cũng không tốt cho anh ấy!" Tiếng nói của Calli cất cao hơn: "Bà nội bà mau dẫn cô ấy đi đi, đừng để cô ấy trở lại đây nữa!"

Phong Lăng mở miệng: "Cô Calli à, tình trạng của người bạn đang ở chỗ bác sĩ của tôi cô cũng biết rồi đó, bọn họ đều trúng khói độc hóa học, nên có đủ loại triệu chứng và phản ứng, chuyện mắt của anh ấy với chuyện anh ấy không nhớ được tôi cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Bây giờ dù anh ấy có quên cái gì đi nữa thì cũng có thể chỉ là triệu chứng hiện tại. Để tôi nhìn anh ấy một chút, tôi chỉ cần nhìn một chút thôi là có thể biết ngay anh ấy là..."

"Cô đừng có bịa đặt nữa! Anh ấy không quên gì cả, lúc tỉnh lại anh ấy còn nói cho tôi biết nguyên nhân bản thân bị thương lúc đó. Cô đừng thấy bây giờ anh ấy suy yếu như vậy nhưng khi nói chuyện vẫn mạch lạc rõ ràng và tỉnh táo! Chỉ là mắt không nhìn thấy gì nữa mà thôi! Anh ấy nói anh ấy không biết cô thì chính là không biết!" Giọng điệu của Calli vẫn không chịu thua kém.

Phong Lăng không thể tin nổi.

Càng không thể nào tin.

Nói chuyện mạch lạc rõ ràng? Trí nhớ vẫn rõ ràng?

Vậy làm sao lại có thể không nhớ ra cô chứ?

Không thể nào.

Cô nhìn về phía bộ đồ đang được phơi trên xà ngang ở bên ngoài. Cô đi qua đó, cầm bộ quần áo xuống, nhìn chất liệu cũng kích thước của bộ đồ này, lại nhìn những dấu vết bị nổ bị cháy trên mặt vải.

Đây là quần áo của Lệ Nam Hành, không sai được.

Người bị trôi dạt đến nông trường Gorjing cùng với A K chỉ có Lệ Nam Hành thôi.

Không thể có người khác được.

Bản thân cô không hề nói dối, vậy kẻ nói dối là một người khác.

Sao Lệ Nam Hành có thể từ chối gặp cô khi biết cô đang ở đây cơ chứ, thậm chí còn nói không hề quen biết cô?

Người nói dối chỉ có thể là Calli thôi.

Nhưng tại sao cô ấy lại phải nói dối?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net