Chương 1 : Trống Vắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau sự hy sinh của thầy Trần Long để đổi lại chút bình yên khẽ thoáng qua nơi đây trong ba ngày, vô cùng ngắn ngủi cho thôn dân hẻo lánh dưới chân Núi Tùng xa vắng ấy. Ngay lập tức vị trưởng thôn già cả đáng kính, đúng theo phong cách của một Bác Bộ Đội Cụ Hồ đã từng xẻ dọc dãy Trường Sơn, xuyên qua mọi núi rừng, hiểm trở của Thiên nhiên hoang lạnh, dưới những làn mưa bom bão đạn của quân thù, để đem lại chút hương vị hoà bình cho chính mảnh đất quê hương nói riêng, và cho cả một dân tộc nói chung, nhưng nay một sớm mai bình yên ấy đang bị lăm le, gây bất ổn trong khu vực bởi vì một thế lực hắc ám điên cuồng nào đó đang trỗi dậy mạnh mẽ, và một lần nữa nổi lên đòi thôn tính con dân Đại Việt ta. Quay trở lại với mạch truyện chính thì liền ngay lập tức bác trưởng thôn đã hội họp con dân trong làng lại, phổ biến tình hình hết sức quan ngại đang chực chờ hiện hữu, nhằm phá hỏng cuộc sống thường nhật mỗi ngày của bà con lối xóm. Sau khi đã thống nhất quan điểm một cách rất rõ ràng trên tiêu chí mang lại hiệu quả. Thì bác trưởng thôn đã đề xuất hai việc chính yêu cầu bà con chung tay góp sức để xoay chuyển tình thế hiểm nghèo hiện tại. Hai luận điểm chính được đưa ra thảo luận và thông qua bằng tính dân chủ dựa trên nền tảng dân đưa ra ý kiến, dân góp ý xây dựng để cho các cán bộ quán triệt tư tưởng, đưa ra đường lối chính sách phù hợp, đúng đắn theo từng giai đoạn bao gồm :
Luận điểm thứ nhất của cương lĩnh hành động cho thôn dân, đó là ngay lập tức đem thi thể của thầy Trần Long về khâm liệm, tổ chức tang lễ long trọng tại Nội Đạo An Đông, trình bày rõ ý chỉ, tư tưởng của thầy Trần Long với các vị tiền bối của môn phái. Thỉnh xin các vị giúp sức để chống lại thế lực âm tà đang ngày cang manh động, lớn mạnh, uy hiếp đời sống thường nhật của thôn dân một cách sâu sắc. Ngoài ra trưởng thôn cùng thôn dân ra sức lập một bài vị cho thầy Trần Long đã anh dũng hy sinh, quên mình vì tính mạng, sư an lành cho bao nhiêu thôn dân. Thỉnh xin sắc phong để được thờ cúng trong miếu thờ Thành Hoàng Làng như một vị Thánh đã có công với thôn dân, với mảnh đất linh thiêng dưới chân núi Tùng này.
Luận điểm thứ hai của cương lĩnh hành động cho thôn dân đó chính là ngay lập tức đến chùa cổ Đông Sơn thỉnh xin gặp thầy trụ trì để xin sư thầy giúp đỡ, hoá giải can qua, ra sức giúp thôn dân vượt qua cơn hoạn nạn trùng trùng điệp điệp vây khốn không gian của cái thôn làng chân chất ấy. Và chính vì điều ấy mà sư thầy Nguyên Phong đã không ngại gian khó lập tức lên đường đến với thôn làng để trực tiếp xem xét hiện trường sự kiện linh dị, và tìm cách hoá giải âm khí, oan nghiệt đang gieo rắc nỗi sợ hãi, ám ảnh lên tâm trí của từng con dân chưa một lúc nào nguôi ngoai.
Kể đến đây Pháp Ân liền hiện lên khuân mặt lo lắng lắm, trầm ngâm hồi lâu khiến Minh Đan có chút tò mò, xen cùng một chút lo lắng, pha trộn một tý ưu tư. Liền gặng hỏi Pháp Ân :
● Kìa hiền đệ sao tự dưng lại im lặng thế, khiến ngu huynh vô cùng tò mò, khấp khởi, không nguôi ah ??
Pháp Ân vẫn thâm trầm với nét vẻ thường thấy liền chầm chậm giải thích cho Minh Đan hiểu một cách tường tận nhất sự việcđã xảy ra với sư thầy của bọn họ :
● Aizzz, câu truyện này mới diễn ra cách đây hai hôm đấy sư huynh, sư phụ sau khi nghe lời thỉnh cầu của thôn dân, liền nhanh chóng đi theo họ đến tận nơi để xem thực hư câu truyện đáng sợ đấy xảy ra như thế nào. Lúc sư phụ vừa đến, đã cảm thấy một luồng âm khí vô cùng dày đặc bao phủ quanh thôn dân, và đặc biệt dưới chân Núi Tùng ấy, những người có Nghiệp Lực đều có thể cảm nhận thấy rằng ; ở nơi đấy luồng oán khí tích tụ ngày một dầy đặc, khiến người thường cũng sẽ cảm thấy bồn chồn, bất an, tâm thần hoảng loạn, nếu ở lâu ở chỗ đó, khẳng định sẽ có khả năng hoá điên cơ, ngay cả tình huống xấu nhất thì cái mạng cũng chẳng còn. Sư phụ liền vô cùng quan ngại sâu sắc trước hiện trạng đã trở nên vô cùng nghiêm trọng xảy ra ở đây. Sư phụ liền ngay lập tức kêu gọi dân làng làm một mâm cỗ chay cùng hoa quả, cắm hai bình hoa sen, đặt ba chén cơm trắng cùng ba chén muối, để thầy làm lễ Tịnh Độ nhằm hoá giải oán khí đang xảy ra trước mắt. Nhưng mọi việc ko hề diễn ra đơn giản như vậy. Ngay sau khi sư thầy thắp chín nén nhang, cắm đều vào ba chén cơm trắng trên bàn lễ. Miệng bắt đầu lẩm nhẩm Trừ Ếm Đối Nguyền Rủa Thần Chú
" OM MA NI PAD ME HUM Sarva Kr.tyà-Kakordhàn 'sàntim Kuru Svaha
Phiên Âm : Ôm Ma Ni Pat Mê Hùm Sạt Wa Krạt Da Ka Ko Ra Đăng Săn Ting Ku Ru Xoa Ha. "
Ngay sau khi sư thầy trì chú bảy bảy bốn chín Biến thì ngay lập tức từ xa xa dưới chân núi ấy các hình bóng quỷ tướng, quỷ binh của bè lũ Đông Ngô liền hiện lên vô cùng khiếp sợ. Bọn chúng là những binh lính chết trận gần 2000 năm qua vào thời Tam Quốc Phân Tranh khi mà quân Đông Ngô do Tôn Quyền lãnh đạo đã xâm lấn, xâm chiếm đất Đại Việt ta và tru diệt quân của Bà Triệu khiến bà hy sinh oanh liệt trong trận đánh trên Cánh Đồng Với Muôn Vàn Nước Mắt đã trở thành huyền thoại lưu truyền muôn đời tại mảnh đất Thanh Đô này. Thấy có vẻ như câu chú không đạt được hiệu quả như ý. Bọn quỷ binh vẫn dần dần áp sát bàn pháp Tịnh Độ của sư phụ. Sư phụ Nguyên Phong vẫn không hề biến sắc, tay bắt ấn chú chuyển sang niệm Trừ Quỷ Thần Chú :
" OM MA NI PAD ME HUM Sarva grahàn 'sàntim Kuru Svaha. Phiên Âm : Ôm Ma Ni Pat Mê Hùm Sạt wa gra-hăn Săn-ting

Ku-ru Xoa-ha "
Ngay sau khi sư phụ trì chú Trừ Quỷ Thần Chú ngay lập tức có một vầng hào quang màu vàng nhẹ nhàng, ấm áp toả sáng từ hai bình hoa sen đang để trên bàn trận, lan toả làn ánh sáng phật pháp đi khắp muôn nơi, ánh sáng phật pháp chiếu đến lũ quỷ binh liền làm cho bọn chúng tan biến thành những làn khí đen bay lên tận chín tầng trời mây. Nhưng có vẻ như ánh sáng phật pháp ấy chỉ có thể làm lũ quỷ tướng Đông Ngô hoảng sợ, lui lại phía sau không dám tiến lên nữa. Sư phụ thấy vậy liền ngay lập tức gia tăng tốc độ trì chú, làm cho lũ quỷ binh bị tiêu hao không ít những lũ quỷ tướng thì chỉ dám đứng từ xa xa gầm rú, gào thét lên ghê rợn chứ có vẻ chẳng mảy may ảnh hưởng đến sức sống của bọn quỷ Đông Ngô đã qua tu luyện của thầy tà ấy. Lúc này đây những giọt mồ hôi đã lấm tấm, nhỏ giọt trên trán của sư phụ, xem ra người đã ra lực không ít, để quyết chí Tịnh Độ cho bọn quỷ binh, quỷ tướng được siêu thoát, không oán hại dân làng nữa ah. Nhưng đời đâu như là mơ, mơ chưa bao giờ nghiệt được như đời. Lại một lần nữa, đằng sau đám quỷ binh ấy, lấp ló một tên thầy Tàu nhìn hình dáng khá dị hợm. Cái thân ảnh không cao, không thấp, không béo, không gầy ấy, lại một lần nữa cầm một thanh kiếm gỗ đỏ au như màu của máu. Tay chỉ đông, tay chỉ tay, miệng lẩm nhẩm đọc quyết tà môn ji đấy. Ngay lập tức từ bốn phương vị đã có bốn thanh niên bị chết liền có những trận phong vũ ào ạt nổi lên, kèm theo những tiếng gào thét trong gió vô cùng kinh hồn táng đởm. Đến lúc này sư phụ thấy hoàn toàn có tý không ổn rồi. Hai tay liền bắt Chuẩn Đề Ấn lẩm nhẩm đọc chú : " Lệnh Ngọc Hoàng Thượng Đế, Tam Vị Thánh Tổ, Chư Vị 5 Ông. Phật Tổ Như Lai, Lưu Quan Trương Châu Bình, chư Tiên chư Phật chư Thánh chư Thần, Tam Thập Lục Tổ, Chư Vị Thần Bùa chứng kiến độ trì cho đệ tử pháp danh Nguyên Phong dụng Pháp thành công đắc Đạo cứu nhân độ thế. "
Ngay sau khi sư phụ niệm ba lần ấn quyết, liền từ trên trời cao xanh thăm thẳm kia, rất nhiều luồng sáng Tinh Quang chiếu xuống làm tản mác đi những trận cuồng phong, âm vật hoà lẫn, đang ào ào lao tới bàn pháp Tịnh Độ của thầy. Xoá tan đi mây đen giăng kín lối, một chút nắng lẻ loi chiếu rọi thẳng vào chỗ tên thầy tàu đang đứng múa may điều khiển trận yểm Tứ Sát Tuyệt ấy. Làm hắn bỗng nhiên khựng lại, tay ôm ngực, phun ra một búng máu đen thăm thẳm hơn cả máu chó mực. Tên thầy tàu gian ác liền vận công, dùng phép truyền âm gằn lên từng tiếng vô cùng kinh dị : " ngươi... ngươi.. khá lắm, không ngờ ở đất Thanh Đô này vẫn còn một tên sư chùa có đạo hạnh không thấp ah, tốt, rất tốt, ngươi dám phá hỏng việc tốt của ta, thì ta khẳng định nhà ngươi sẽ không hề có một kết cục tốt ah, ngươi cứ đợi đấy, chuyện không chỉ kết thúc ở đây đâu, khặc khặc khặc... hẹn gặp lại.. Sớm thôi, đến lúc đó, chúng ta sẽ lại phân cao thấp một lần nữa... khặc khặc khặc... để xem vận khí nước Nam này nhà ngươi có cứu được không nhé... khặc khặc.. "
Ngay sau câu hù doạ của tên thầy tàu đã thâm nho lại còn nguy hiểm ấy. Đám quỷ binh, quỷ tướng liền dần dần biến mất kéo theo hình bóng dị hợm của lão thầy tàu cũng chợt tan biến theo vào bóng tối sâu thăm thẳm. Kẻ thù đã tạm lẩn khuất, về thành dưỡng thương. Ánh nắng ban mai, chói loà lại bao phủ khắp chốn không gian, lan toả sức nóng của mặt trời, vốn dĩ vẫn luôn phủ đầy trên mảnh đất Thanh Đô này, đã thành đặc sản nay đã trở lại một lần nữa. Lúc này đây sư phụ mặt đã tái nhợt, mồ hôi tấm ướt chiếc áo cà sa của thầy. Thân hình hao gầy của thầy chỉ trực chờ đổ gục xuống làm liên tưởng lại hình ảnh bi thương mới cách đấy ko lâu của thầy Trần Long. Nhưng may mắn đã mỉm cười, chính ngay lúc sư phụ sắp gục ngã thì hàng loạt dân làng và dẫn đầu bởi bác Trưởng Thôn đáng kính, đã lao đến đỡ lấy thầy rồi cùng nhau đưa thầy trở về chùa để chăm sóc, tịnh dưỡng. Câu truyện đã diễn ra hai ngày rồi, và mặc dù sức khoẻ thầy đã ổn định trở lại nhưng thầy vẫn đang ngồi thiền để điều hoà nghiệp lực, bế quan toả cảng để sẵn sàng cho trận chiến quyết định với tên gọi là trận chiến của những quyền năng.
Nghe đến đây Minh Đan đã hoàn toàn hiểu ra được ngọn nguồn mọi vấn đề, đã diễn ra liên tục mấy ngày hôm nay. Đang lặng thinh suy nghĩ hồi lâu về vấn đề vô cùng nan giải ẩn hiện sau lớp vẻ thanh bình của đồi núi, luỹ tre làng, từng hàng cây đang miên man nô nức, rì rào trong gió chiều mơn mởn từ ngoài biển Sầm Sơn thổi vào mát rượi tận ngôi chùa cổ Đông Sơn này. Bỗng dưng từ hướng cổng làng có một chiếc xe Toyota đen, đời 1996, biển số xanh Thanh Đô, lao ào vào khoảng sân rộng rãi, thênh thang của ngôi chùa. Hắn khẽ nhíu mày ra chiều không ưng cho lắm. Đây là chốn thanh tu, thanh tịnh của không gian chùa cổ kính. Chẳng hiểu thằng đầu đất nào lao vào như đây là sân vườn nhà bố nó thế không biết. Đang thầm nghĩ như vậy thì bỗng dưng hai cánh cửa sau của chiếc xe đã được mở ra. Một nam trung niên trong bồ đồ tây lịch lãm bước xuống, tay xách một chiếc cặp đen công vụ, còn ở hướng ngược lại là một thiếu nữ có chút bụ bẫm, mũm mĩm độ tầm 14,15 tuổi ji đấy cũng bước xuống. Hai mắt thiếu nữ mở to tròn ra chiều thích thú lắm với không gian, khung cảnh nên thơ mà thanh bình, lãng mạn mà bình yên ở nơi đây mang lại. Vì hắn không để ý lắm nên nãy giờ Pháp Ân đã thoắt lao ra chào đón khách từ bao giờ. Pháp Ân cung kính chắp tay thi lễ kiểu Phật Môn rồi ôn tồn hỏi :
● Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mô Ni Phật, đệ tử tự Pháp Ân, là đệ tử tục gia phụ trách trông coi ngôi chùa này vì vi sư đang Thiền Tịnh trong mật thất. Khí không phải, các vị thí chủ đến chùa để thắp nhang lễ phật hay để cúng dường ạh ??
Trung niên kia liền đằng hắng, ngó nghiêng xung quanh một hồi rồi quay lại nói với Pháp Ân :
● Tại hạ đến đây hôm nay không phải để tham quan cảnh chùa, cũng không phải để cúng dường. Mà là để vấn an sư trụ trì để bàn về đối sách với tà ma, ngoại đạo đang gây nhiễu nhương với những người con dân trong thôn dưới chân Núi Tùng thuộc xã Phú Điền, Hậu Lộc, Thanh Đô đấy tiểu sư đệ ah.
Minh Đan nãy giờ không giấu nổi tò mò cũng liền đi xuống đứng bên cạnh Pháp Ân liền lên tiếng hỏi :
● Nhìn vị hiền huynh đấy không mang khí chất của những đệ tử tu cửa Phật, há sao lại gọi Pháp Ân là " sư đệ " nghĩa là sao ??
Trung niên kia liền cười phá lên, trả lời :
● Ha Ha ha, Phật Đạo vốn dĩ một nhà mà, xin lỗi chưa giới thiệu, tại hạ là Tề Thiên Minh chính là sư huynh của Trần Long trong môn phái Nội Đạo An Đông, xin vấn an sư trụ trì của chùa cổ Đông Sơn này.
Hắn thấy đối phương đã trả lời rõ ràng vậy, liền hiểu ra vấn đề ngay lập tức :
● Thì ra hiền huynh đây là sư huynh của thầy Trần Long, ngu đệ pháp danh Tự Phúc Nguyên cũng là một đệ tử tục gia của sư phụ Nguyên Phong, đã tu tập nhiều năm trời ở nước ngoài mới trở về lại Đại Việt nay cũng vừa tới mảnh đất Thanh Đô này để thăm hỏi vi sư, đúng lúc lại xảy ra những vấn đề không hay như vậy, thật xin chia buồn cùng Nội Đạo An Đông ah.
Đúng lúc này cô bé mũm mĩm nhanh nhẩu, lanh chanh nói chen vào :
● Aizzzz, thấy các chú nói chuyện thật kiếm hiệp ah, cháu thích, cháu thích, đã vậy thì đến lượt cháu. E hèm, bản cô nương là Nhiếp Hinh Noãn, cũng là đệ tử của Nội Đạo An Đông xin vấn an các vị cao tăng đắc đạo ah.
Nói đến đây thì cả Pháp Ân và Minh Đan đều cười phớ lớ vì sự hồn nhiên, tinh nghịch của cô bé nhỏ tuổi nhưng đã có thân hình phát triển phì nhiêu có lẽ phải bằng hai lần Pháp Ân cộng lại mới ra dc số kí của cô bé mất.
Thấy hắn và Pháp Ân cười sảng khoái vậy, Tề Thiên Minh giận đỏ mặt liền lên tiếng :
● Noãn Noãn ah, đừng có hư đốn như vậy nữa. Chỗ này không phải chỗ đùa của cháu đâu.
Cô bé sau khi bị chú mình quát liền ra chiều nũng nịu, uỷ khuât lắm, lí nhí đáp trả :
● Cháu xin lỗi Tề Thúc ah. Cháu ko dám như vậy nữa.
Thấy không khí có vẻ căng thẳng, Pháp Ân nhanh nhảu mời hai người khách lạ đi xe bảng xanh này vào khu biệt viện có phòng khách để tiếp khách ghé thăm chùa. Vừa đi hắn vừa dò hỏi thông tin của hai nhân vật bí ẩn này :
● Xin hỏi Tề huynh khí không phải, tại đệ thấy huynh đi xe biển xanh nên không biết huynh có liên quan ji đến chính quyền không ạh ??
● Oh nếu đã là đệ tử của thầy Nguyên Phong, thì ta cũng không việc ji phải giấu đệ cả, ta là người thuộc tổng cục 2 ( hay còn được biết đến là Tổng Cục Tình Báo Trung Ương ) thuộc bộ phận điều tra đặc biệt về những vụ án linh dị được Trung ương điều về đây điều tra vụ thảm sát bốn thanh niên tại thôn làng ấy, nhưng thật đáng tiếc, đáng tiếc ah... ta về quá muộn nên không thể cứu kịp sư đệ Trần Long của ta...
Nói đến đây cả bốn người đang đi trên con đường dẫn vào mật thất, liền cảm thấy lòng mình trùng xuống, nặng nề vô cùng... Hắn khẽ liếc thấy nắm tay của Tề Thiên Minh nắm chặt lại, khẽ liếc qua ánh mắt cô bé Noãn Noãn kia thì chợt nhìn thấy mặt cô bé xụ lại, mắt long lanh ánh nước, như chỉ chợt trực chờ tuôn rơi những dòng nước mắt tiếc thương cho vị sư thúc yểu mệnh của mình...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net