CHƯƠNG 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Bảo theo lời của nam nhân đến một tiệm cafe nhỏ ở gần công ty.

Anh vừa vào đã thấy nam nhân lâu ngày không gặp.

Nam nhân có vẻ ốm hơn lần trước, nhưng nét mặt lại có phần vui vẻ không u buồn như anh vẫn nhớ.

Có lẻ vì người bên cạnh hắn.

Khi vào anh đã để ý thanh niên bên cạnh hắn, xem tướng tá thì đây là thanh niên xinh đẹp tuổi cũng chừng 19-20 gì đó. Phong cách ăn mặc rất hiện đại, cũng rất đắt tiền hoàn toàn trái ngược với nam nhân bên cạnh.

Từ cậu lại làm người ta có cảm giác cậu rất kiêu ngạo, không phải theo kiểu khó gần mà như là một loại khí chất, có lẻ vì khí chất này cùng gương mặt kia nên cậu dễ làm tâm điểm cho người vừa mới gặp.

Chỉ là không biết nam nhân lại quen được thanh niên như thế này.

Hơn nữa cách hai người nói chuyện xem ra rất hoà hợp. Mỗi khi nói chuyện với thanh niên nam nhân luôn cười tươi.

Nam nhân cũng rất chăm sóc, quan tâm đến thanh niên.

Thấy anh nam nhân liền mời anh

"Tống Bảo, cậu đến rồi à. Ngồi đi."

"Có chuyện gì mà chú gọi vậy?" Tống Bảo cười.

"Xin lỗi, làm phiền cậu nhưng tôi sẽ nói nhanh."

"Không có gì, không có gì, chú cứ nói chúng ta có gì mà khách sáo như vậy? Haha." Anh xua tay.

"Cái này......tôi trả cậu." Nam nhân đẩy phong bì trước mặt anh.

Tống Bảo nhận ra bên trong là số tiền anh cho nam nhân mượn. Mấy ngày trước nghe tin cha nam nhân cần số tiền làm phẫu thuật nên đã cho nam nhân mượn.

Nhìn số tiền trước mặt anh hơi ngạc nhiên.

"Sao thế? Không cần gắp trả vậy đâu."

"Không phải, tôi....số tiền này cũng không cần thiết nữa nên trả cậu...."

"Có chuyện gì sao? Bác trai đã phẫu thuật chưa?"

Hướng Khải khó xử nhìn Ngọc Tú kế bên sau định nói với Tống Bảo là không có gì nhưng Tú đã nói trước.

"Ông ấy mất rồi, số tiền cũng không còn tác dụng nữa."

"Hả? Thật sao? Chú không sao chứ?"

"Không sao đâu, cậu không cần lo quá."

"...... Vậy chú cứ giữ lo hậu sự chứ."

"Chuyện này tôi đã lo rồi, nên cậu hãy lấy nó đi tôi cảm ơn cậu nhiều lắm."

"Chú khách sáo quá, à mà còn chuyện này......"

"Hả?"

"À,.....thật ra...."

Lúc này Tống Bảo đưa mắt qua nhìn cái bàn phía xa sau lưng nam nhân, ấp úng không biết nói sao.

Người ngồi bàn kia lạnh lùng nhấm nháp ly cafe trên bàn, lúc ngước lên bắt gặp ánh mắt của Tống Bảo vẫn bình tĩnh sau đó đưa mắt về ly cafe.

Bên cạnh ly cafe là một xấp hình, có hai người trong tấm hình không nhìn về phía ống kính chứng tỏ đây là chụp lén.

Mà người trong hình không ai khác là Hướng Khải và Ngọc Tú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net