Chưa đặt tiêu đề 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đảo vẫn sáng rực.

Lửa trại cực lớn bập bùng trên bờ cát, ánh đỏ chiếu rọi những khuôn mặt tươi cười vui vẻ, âm nhạc vang vọng khắp nơi. Mùi thịt nướng thơm phức kèm theo khói trắng bay nghi ngút, tràn ngập giữa bãi biển.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đi dạo bên đống lửa một lát.

Không biết là vô tình hay cố ý, hai người đều ngầm hiểu mà tránh né đám đông Điềng nhảy múa nói cười, bước dọc theo bờ biển, tìm một không gian yên tĩnh.
Gió biển mơn man thổi, dưới trăng, mặt nước phẳng lặng như được bao trùm một lớp lụa mỏng, đẹp đến mức làm lu mờ cả ánh trăng ấy.

Ban đầu Kim Thái Hanh mải thưởng thức cảnh biển đêm yên tĩnh, nhưng được một lát, anh lại thấy kỳ lạ.

Điền Chính Quốc kéo anh khá nhanh, đi cũng xa nữa.

Bây giờ Kim Thái Hanh đã chẳng thể thấy đoàn người đâu, ánh lửa cũng biến mất trong đêm tối, ngay cả tiếng hát vui vẻ cũng chỉ còn nghe loáng thoáng, tựa tiếng hát của người cá dưới biển sâu, khung cảnh phía trước tối đen như sắp lẫn vào bầu trời.

Kim Thái Hanh dừng bước, gọi: "Chính Quốc..."

Điền Chính Quốc: "Suỵt."

Trong bóng tối, người phía trước quay lại, hắn đưa một ngón tay lên môi, sau đó siết chặt tay Kim Thái Hanh, tiếp tục dẫn anh đi.

"Sắp đến rồi, còn mấy bước nữa thôi."
"Đến đâu mới được?"

Điền Chính Quốc chỉ nở nụ cười bí hiểm.

Sự hiếu kỳ dâng lên trong lòng Kim Thái Hanh, anh quyết định kiên nhẫn thêm một lát, để Điền Chính Quốc tiếp tục kéo anh.

5 phút sau, bọn họ tới khu vực bãi cát dưới vách núi, Kim Thái Hanh phát hiện bãi cát này nằm đối diện với cửa sổ biệt thự của mình. Anh vừa ngẩng đầu, hướng mắt nhìn ra xa, ánh sáng đã nở rộ dưới chân anh.

Một đốm sáng, hai đốm sáng, sau đó cơ man những đốm sáng nho nhỏ kéo dài đến tận mép bờ cát, và cả bóng của chúng phản xạ trên mặt nước tối đen.

Ánh sáng trên trời và dưới đất đều hòa quyện.

Kim Thái Hanh nhìn một lát, sau đó quay đầu nhìn về phía nguồn sáng.

Một toà lâu đài bằng cát xuất hiện trước mắt.

Lâu đài nằm cách Kim Thái Hanh vài bước, chỗ cao nhất đại khái chỉ tới eo anh, nhưng diện tích rất rộng, có chuồng ngựa, cầu rào và cây cối, tinh xảo như lâu đài Châu Âu thu nhỏ.
Kim Thái Hanh không kiềm được lùi về phía sau để ngắm kỹ lâu đài này hơn.

Ánh mắt anh dừng ở nguồn sáng, đó là dây đèn led được quấn quanh lâu đài, kéo dài đến chân anh.

Dây đèn này cũng không phải loại thường thấy trên phố, bóng đèn không phô ra mà được giấu trong vỏ sò, chỉ có thể thấy màu trắng ngà hoặc vàng nhạt từ miệng vỏ sò đang mở, đan xen rọi sáng cả tòa lâu đài, khiến lâu đài thêm phần huyền ảo như truyện cổ tích.

"Tặng anh đấy, thích không?"

Trong gió đêm lạnh lẽo, thanh âm của Điền Chính Quốc bỗng nhiên vang lên.

Sau đó, Kim Thái Hanh cảm giác lưng mình chợt ấm áp, eo cũng mọc ra hai cái tay, không biết từ khi nào Điền Chính Quốc đã vòng ra sau lưng anh, ôm chặt anh.

Kim Thái Hanh nhấc tay, khẽ khàng đặt lên mu bàn tay đối phương, im lặng hồi lâu rồi mới hỏi: "Cậu làm à?"
Điền Chính Quốc gác cằm lên vai Kim Thái Hanh, thân mật nói: "Giọng anh như kiểu không tin là tôi đã tự tay chuẩn bị món quà này ấy?"

Kim Thái Hanh: "Chẳng qua tôi cảm thấy lượng công việc hơi nhiều."

Điền Chính Quốc: "Tôi làm một nửa, gồm thiết kế tổng quát và bộ phận quan trọng nhất."

Nói đến đây, Kim Thái Hanh đột nhiên cảm giác cằm nóng lên, người đang ôm anh đột nhiên quay sang, hôn anh một cái.

Ngay sau đó, giọng nói xen lẫn tiếng cười của Điền Chính Quốc thì thầm bên tai Kim Thái Hanh: "Hanh Hanh, đoán xem nơi quan trọng nhất của tòa lâu đài này nằm ở đâu."

Kim Thái Hanh dời mắt khỏi ánh sáng nhạt sau vỏ sò, bắt đầu quan sát lâu đài. Anh nhìn đến đâu, Điền Chính Quốc liền giảng giải đến đấy:

"Từ cổng chính đi vào, đầu tiên phải bước qua cây cầu đá bắc ngang một con sông dài, nước ở đây chảy rất êm, dòng nước trong suốt, thỉnh thoảng còn thấy cá bơi ngang. Qua cầu đá là hoa viên phía trước, trồng một hàng dương liễu đón gió. Sau hàng dương liễu là một vọng lâu (1) màu trắng, vị trí của vọng lâu rất đẹp, bốn phía đều đón nắng."
"Qua khỏi cửa lâu đài sẽ thấy giếng trời được trang trí bằng tượng đá, phía trước là phòng tiếp khách, phía sau là phòng của chủ nhân lâu đài. Trong phòng..."

"Trong phòng của chủ nhân có ai?"

Kim Thái Hanh vẫn luôn im lặng rốt cuộc lên tiếng, ánh mắt anh đã đưa đến khoảng sân bên trong, cũng nhìn thấy kiến trúc nhỏ tinh xảo của nó.

Sau cửa sổ có một tượng người tí hon đang đứng, bên dưới cửa sổ cũng thế.

Tượng người trong phòng thò đầu ra nhìn xuống, tượng người đứng dưới ngẩng đầu nhìn lên.

Nó đưa tay, nâng một viên ngọc trai đang lấp lánh tỏa sáng giữa ánh đèn, giống hệt một vì sao rơi từ trên bầu trời xuống lòng bàn tay.

"Người đứng trong phòng là anh, còn người đứng dưới là tôi. Tôi tự nặn rồi gắn ngọc trai lên đấy." Điền Chính Quốc nói tiếp: "Tôi chọn món quà hợp với anh nhất đem tới tặng, muốn đón anh từ trong lâu đài ra... Thái Hanh, anh có đồng ý cho tôi một cơ hội không?"
Kim Thái Hanh quay đầu nhìn Điền Chính Quốc.

Đèn vỏ sò chiếu sáng lâu đài cát, cũng chiếu sáng khuôn mặt người nọ.

Đối phương ngập chìm trong sắc màu ấy, trông đợi câu trả lời của anh.

Ban đêm thật yên tĩnh, làn gió thật dịu dàng, tòa lâu đài thật tinh xảo, người trước mắt cũng thật sự rất xinh đẹp.

Kim Thái Hanh xoay người ôm lấy hắn, cảm giác như ôm một cục bông ấm áp vào lòng.

Anh ghé vào tai đối phương, trả lời ngắn gọn: "Được."

Cõi lòng anh đã rung động trước Điền Chính Quốc.

Vì người này, thay đổi sự kiên trì cứng nhắc bấy lâu, bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc cũng không có gì không tốt.

Đèn trên bờ biển đã tắt, nhưng đèn trong biệt thự lại sáng lên.

Không lâu sau khi Kim Thái Hanh trả lời, hai người liền trở về khách sạn.

Cửa nhà đột nhiên bị mở tung, sau đó lại bị dập mạnh, khoảnh khắc khi cánh cửa đóng lại, hai người đã ôm hôn nhau.
Cánh tay quấn quít, cơ thể cận kề, hai người vừa rúc vào nhau vừa đi nên càng vất vả hơn bình thường, nhưng bọn họ không biết mệt, nhất định phải ôm chặt đối phương mới chịu bước tiếp.

Khi họ qua phòng khách đến cầu thang, cũng không biết là ai lảo đảo làm cả hai đều mất thăng bằng, nghiêng sang một bên, Kim Thái Hanh che cho Điền Chính Quốc nên đập người vào tay vịn.

Cũng hơi đau.

Một giây sau, tay Điền Chính Quốc đã đặt lên eo anh, nhẹ nhàng xoa xoa, chậm rãi đảo quanh, còn hỏi: "Va mạnh lắm à? Có đau không, có muốn tôi xoa cho anh không? Hay muốn thổi?"

Kim Thái Hanh cảm thấy bàn tay ấy không chỉ chạm lên chỗ đau đớn, mà còn chạm đến tim anh.

Giống như đôi môi không chỉ chứa mật đường ngọt ngào, còn muốn đưa mật đường vào trong miệng anh.

Kim Thái Hanh bật ra tiếng cười khe khẽ.
Anh túm lấy cái tay xấu xa đang lần mò lung tung, khoảnh khắc đó, Điền Chính Quốc ngẩng mặt lên.

Hai người nhìn nhau, tình cảm như nước chảy yên tĩnh, lặng lẽ dâng tràn.

Kim Thái Hanh kéo tay Điền Chính Quốc đặt lên môi, nhẹ nhàng nói: "Cậu uống rượu?"

Điền Chính Quốc: "Còn lâu."

Kim Thái Hanh: "Tôi ngửi được mùi rượu."

Điền Chính Quốc đổi giọng: "Uống một chút ấy mà."

Kim Thái Hanh hiểu ý nở nụ cười.

Đây là kiểu đáp án mà Điền Chính Quốc sẽ đưa ra.

Anh tiếp tục bước lên lầu, vừa đi vừa không quên hỏi chuyện.

"Uống rượu để gom can đảm à?"

"Mắc gì tôi phải làm thế? Tôi uống rượu là vì..."

"Vì?"

"Vì vừa nghĩ tới anh, tôi đã say mất rồi..."

Tiếng thì thầm xen lẫn giọng cười mờ ám vang lên.

Vào lúc này, ngay cả cầu thang dưới chân cũng cảm thấy vừa đáng yêu vừa đáng giận.
Kim Thái Hanh cảm thấy mỗi một chi tiết nhỏ anh trải qua đều là sự chuẩn bị cuối cùng trước khi mở quà. Trước đây anh cũng từng nghĩ đến chuyện này, rằng anh sẽ dồn hết kiên nhẫn để thưởng thức một cách trọn vẹn nhất.

Nhưng khi tất cả mọi chuyện thật sự xảy ra, cảm giác du͙© vọиɠ trong cơ thể đang sốt ruột kêu gào, Kim Thái Hanh mới phát hiện anh đã đánh giá cao bản thân.

Chuyện bây giờ anh muốn làm nhất... là dùng tốc độ nhanh nhất, lột sạch Điền Chính Quốc rồi ăn vào bụng.

Qua bậc thang cuối cùng, bọn họ cùng tiến vào phòng ngủ.

Bốn phía tức thì tối đen như mực, hai người lại một lần nữa va vào vách tường.

Lần này không thấy đau, chỉ thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ gấp bội sinh sôi trong cơ thể, y hệt quái thú ẩn trong bóng đêm sẽ xổ l*иg vào bất cứ lúc nào.
Nhưng do cảm giác thật sự quá mãnh liệt, trái lại không ai tự tiện hành động.

Trong không gian lặng lẽ, tầm nhìn bị thu hẹp, không có thị giác nên thính giác và xúc giác càng trở nên nhạy bén hơn.

Kim Thái Hanh nghe thấy hơi thở của Điền Chính Quốc. Âm thanh nhỏ khẽ run rẩy, như một đám mây, một cụm sương, bao phủ lấy anh, cũng len lỏi vào lòng anh.

Quyến rũ tới mức này là phạm quy đấy.

Kim Thái Hanh nhủ thầm trong lòng.

Một tay anh ôm Điền Chính Quốc, tay kia mở công tắc đèn. Khi căn phòng sáng lên, Kim Thái Hanh nhìn thấy rõ gương mặt đối phương.

Làn da hắn phủ một sắc hồng nhạt.

Như đang say, như ánh chiều tà rơi xuống, cũng giống như vẻ đáng yêu và tràn ngập sức sống luôn hiện hữu trên người hắn.

Anh khẽ gọi: "Chính Quốc..."

Âm thanh tha thiết kéo dài, có chút khàn khàn, có chút lưu luyến.
Sau một khắc, sự nhẫn nại đã đến giới hạn, quần áo bị cởi, ném lung tung xuống thảm trải sàn.

Kim Thái Hanh đưa Điền Chính Quốc lên giường, nhưng trước đó, bọn họ lại đi ngang qua cửa sổ sát đất.

Áo khoác và quần của Điền Chính Quốc nằm chỏng chơ dưới nền nhà, trên người hắn chỉ còn độc một chiếc sơ mi, vạt áo miễn cưỡng che tới đùi.

Kim Thái Hanh thưởng thức hình ảnh đó.

Anh không vội.

Vì giờ đây "giấy gói" đã bị lột một nửa rồi, món quà thật sự đang từ từ lộ ra trước mắt anh.

Anh nâng cằm Điền Chính Quốc, hôn đối phương.

Trước tiên chỉ khẽ chạm lên môi, tiếp đó bắt đầu thâm nhập, mở miệng đối phương, bắt lấy đầu lưỡi mềm mại bên trong. Khoảnh khắc bị chạm vào, Điền Chính Quốc như bừng tỉnh, cùng dây dưa với anh.

Giữa nụ hôn ngọt ngào như mật, Kim Thái Hanh nói: "Từ đây cũng có thể nhìn thấy cảnh đẹp mà cậu bố trí, mà cậu lại là tạo vật đẹp nhất trong đó."
Điền Chính Quốc đã ý loạn tình mê.

Cơ thể đối phương như chứa ma lực, từng cái đυ.ng chạm đều khiến thân nhiệt hắn tăng cao, ma lực ấy lại càng bộc phát khi hai người môi chạm môi, hắn cảm thấy đầu óc mình đều bốc cháy, nóng đến độ không thể suy nghĩ nổi.

Hai tay hắn ôm Kim Thái Hanh, siết chặt anh, đuổi theo anh, hôn anh.

Trong trận chiến này, Điền Chính Quốc đã bị hôn đến mức không thở nổi, nhưng hắn vẫn cố gắng nêu ý kiến: "Hình như tư thế của chúng ta hơi sai sai..."

Kim Thái Hanh vuốt ve lưng và gáy Điền Chính Quốc qua lớp quần áo, từ tốn chậm rãi như đang đối xử với động vật nhỏ hãy còn cảnh giác: "Sai chỗ nào?"

Điền Chính Quốc cảm thấy hai bên phải hòa nhau. Hắn thổi vào tai Kim Thái Hanh, hạ giọng sao cho thật quyến rũ: "Tôi phải ở trên anh mới đúng."
"Được thôi." Kim Thái Hanh khẽ đáp, nghe vô cùng thâm sâu, "Tôi cho cậu 'ở trên'."

Dứt lời, nhiệt độ lặng lẽ nhen nhóm trong không khí, âm thanh rêи ɾỉ vụn vặt như thêm dầu vào lửa.

Dưới đêm tối tràn ngập ánh sao, bọn họ hòa vào nhau.



Mặt trời ngày mới từ từ ló dạng, cuốn đi cảnh khuya mịt mù. Khi những tia nắng đầu tiên xua tan hơn nửa màn đêm đen, chiếu xuống chiếc giường rộng lớn trong biệt thự, Kim Thái Hanh mở mắt ra.

Trời chưa sáng hẳn, trong phòng vẫn hơi u ám, dường như đang bị kết giới yên tĩnh mê hoặc bao phủ.

Một buổi tối thoả mãn khiến tâm trạng Kim Thái Hanh không tệ, thậm chí vẫn cảm nhận được dư vị còn sót lại. Anh cầm di động trên đầu giường lên xem, 6 giờ rưỡi, đến giờ vận động buổi sáng rồi.

Kim Thái Hanh ngồi dậy, động tác nhẹ nhàng từ tốn, lúc bước xuống giường còn ấn phần chăn ở giữa, tránh đυ.ng chạm đối phương.

Nhưng người trên giường cuối cùng cũng giật mình.

Cục chăn nhô lên cục cựa, cái tên đang cong chân, rúc đầu, trùm kín mít khẽ nhúc nhích, hai lọn tóc đen duy nhất lộ ra khỏi chăn cũng run run.

Không thấy khó thở sao?

Kim Thái Hanh nghĩ.

Tư thế này trông rất khó chịu, nhưng cũng thật đáng yêu.

Anh vừa nghĩ xong, Điền Chính Quốc đã chui ra khỏi chăn. Hình như chính hắn cũng thấy khó thở, hắn hít một hơi dài rồi mới mở mắt, mơ màng nhìn Kim Thái Hanh, lại dụi dụi mặt vào gối: "...Mấy giờ rồi?"

Kim Thái Hanh: "6 giờ rưỡi."

Điền Chính Quốc làu bàu trong miệng: "Anh định đi đâu?"

"Dậy đi bơi." Kim Thái Hanh nói đoạn, lại bổ sung một câu, "Cậu ngủ tiếp đi."

Điền Chính Quốc vùi đầu định ngủ tiếp, nhưng ngay sau đó, đau nhức trên người hắn cũng bừng tỉnh, lần thứ hai bao phủ lấy hắn. Từng tấc cơ thịt giống như bị kéo căng, cảm giác chỉ cần gảy một cái là dây thần kinh sẽ đứt tung, cơ thể ê ẩm khó chịu vô cùng.

Điền Chính Quốc chợt tỉnh táo hẳn, lập tức nhớ lại tất cả điên cuồng và hỗn loạn... cùng với kɧoáı ©ảʍ đến tận xương tủy.

Hình ảnh buổi đêm hiện về trong đầu, dường như cảm giác đã trở lại trong cơ thể, khiến người nằm trên giường tê rần.

Khoan, chuyện gì đã xảy ra tối qua? Có phải mình đã mơ một giấc mơ đáng sợ không?

Rõ ràng không phải... sai vị trí rồi... mình thậm chí còn nghĩ đến chuyện sẽ yêu thương Kim Thái Hanh thế nào cơ mà...

Mặt trời ngoài cửa sổ dần lên cao, ánh sáng trong phòng càng lúc càng rõ, tiếng chim hót và côn trùng kêu vang vọng, gió rì rào lùa qua cửa sổ, thế giới đang thức tỉnh.

Mà Điền Chính Quốc hãy còn đờ đẫn.

Hắn nhìn Kim Thái Hanh một cái, rồi lại nhìn anh cái nữa, cuối cùng là nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Ánh mắt hắn tha thiết đến độ Kim Thái Hanh phải ngừng động tác, hỏi: "Sao thế?"

Điền Chính Quốc: "..."

Gã đàn ông Điềng mải suy tư nên không lên tiếng.

Kim Thái Hanh phát hiện đôi môi đối phương hơi khô, tối qua Điền Chính Quốc liên tục rêи ɾỉ kêu khóc, anh bèn hỏi: "Muốn uống nước không?"

Hồn hắn vẫn đang trôi tới tận phương nào.

Kim Thái Hanh quyết định rót cho Điền Chính Quốc một ly nước, khi anh đứng dậy xỏ dép, cổ tay lại bị Điền Chính Quốc chụp lấy.

Điền Chính Quốc đã hoàn hồn, sau khi tỉnh táo, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là không thả Kim Thái Hanh đi.

Hắn gằn giọng: "Kim Thái Hanh..."

Nói đoạn, Điền Chính Quốc cố gắng kéo Kim Thái Hanh về phía mình. Thật ra tay hắn chẳng còn chút sức nào, nhưng lúc này Kim Thái Hanh vẫn không khiến Điền Chính Quốc thất vọng. Anh thuận theo ngồi xuống rồi nằm bên cạnh hắn, hỏi: "Sao thế?"

Điền Chính Quốc chống tay, bao vây Kim Thái Hanh trong lòng mình. Hắn cúi đầu hôn Kim Thái Hanh một cái, lại ngẩng lên, nở nụ cười như có như không: "Anh nói xem?"
Ánh dương nơi cuối trời bị một áng mây che khuất, căn phòng một lần nữa chìm trong u ám. Giữa sự tĩnh lặng, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng càng rõ ràng hơn.

Ánh mắt Kim Thái Hanh trượt dài trên cơ thể Điền Chính Quốc, anh bình thản kéo chăn, che lên vai đối phương.

"Coi chừng bị lạnh."

Điền Chính Quốc dò xét Kim Thái Hanh một hồi.

Kết quả sai trái kia làm hắn đờ đẫn, sau đó liền biến thành phản nghịch.

Kim Thái Hanh càng cấm thì hắn càng làm.

Kim Thái Hanh đắp chăn cho hắn, hắn bèn trực tiếp thả lỏng tay, đè lên người anh.

Vừa ghìm chặt Kim Thái Hanh, hắn vừa thổi vào tai đối phương: "Giám đốc Kim thân yêu của tôi, sao tối hôm qua không nghe anh nói thế, mà anh nỡ để tôi dừng lại sao..."

Một khi Điền Chính Quốc đã nổi cơn thì đừng hòng hắn từ bỏ, dù hôm qua có sướиɠ đến đâu cũng vô ích thôi!
Trong lòng Điền Chính Quốc liên tục nảy ra bao nhiêu ý xấu, âm mưu toan tính y như đèn kéo quân ồ ạt xuất hiện.

Nghĩ là làm, hắn nói những lời dung tục với Kim Thái Hanh, ngón tay chạm vào eo anh, nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Anh thật nhiệt tình, làm cạnh cửa sổ cũng không đủ, lại phải lên giường. Anh có biết dáng vẻ thất thố của mình khi động tình là thế nào không? Mặt anh đỏ rần, đầu ngẩng cao, hầu kết liên tục di chuyển vì ho khan rêи ɾỉ..."

Kim Thái Hanh bắt được tay Điền Chính Quốc.

Anh liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời quang đãng, bể bơi trong xanh, gợn sóng lăn tăn phản chiếu ánh sáng lấp lánh, đẹp đến nao lòng... Ừm, cũng không quyến rũ bằng Điền Chính Quốc trước mắt.

Kim Thái Hanh cho Điền Chính Quốc một cơ hội cuối cùng, nhắc nhở: "Trời sáng rồi, cậu như thế là không được đâu."
Điền Chính Quốc không nhịn được xì cười, hắn đang vô cùng đắc ý, hoàn toàn không đếm xỉa đến cảnh báo của Kim Thái Hanh. Hắn biết thừa anh, dựa theo thời gian nghỉ ngơi và làm việc nghiêm ngặt như bị OCD, anh đang chuẩn bị vận động buổi sáng, thời gian còn lại chẳng đủ để chấm mυ"ŧ gì đâu.

Hắn quậy tanh bành, quyết định chọc cho Kim Thái Hanh nhìn được nhưng không ăn được, phải nén giận đi bơi.

Điền Chính Quốc tiếp tục cười xấu xa: "Hanh Hanh, xem ra anh thật sự không biết hôm qua anh quyến rũ thế nào. Sau này tôi phải lấy camera quay lại nét mặt và động tác của anh, để anh tự thưởng thức..."

Còn chưa hết câu, trời đất đột nhiên quay cuồng, vị trí hai người thay đổi, Điền Chính Quốc ngã xuống giường, Kim Thái Hanh đè lên người Điền Chính Quốc.

"???"
Điền Chính Quốc đần mặt nhìn Kim Thái Hanh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Kim Thái Hanh cười nói: "Có vẻ tối qua cậu đã nghỉ ngơi đủ rồi, còn chuẩn bị sẵn cho hiệp hai. Nếu vậy tôi sẽ thỏa mãn cậu, chúng ta lại làm thêm lần nữa."

Đờ đẫn biến thành khϊếp sợ, khi nhận ra Kim Thái Hanh định làm thật, Điền Chính Quốc hoảng tới mức nói lắp: "Khoan... khoan đã! Không phải anh chuẩn bị đi bơi hả?!"

Kim Thái Hanh: "Thỉnh thoảng nghỉ một ngày cũng không sao."

Điền Chính Quốc: "Anh là ai?! Anh không phải Kim Thái Hanh!"

Kim Thái Hanh khẽ cười, giật chăn, kéo Điền Chính Quốc ra đè chặt. Sau đó, anh ung dung thong thả hỏi ngược: "Vậy cậu cảm thấy tôi là người thế nào?"

Hiếm khi trời nắng sớm, Kim Thái Hanh không lãng phí thời gian nữa.

Nếu có người nói mãi không nghe, vậy đành dùng hành động thực tế để dạy dỗ đối phương một cách sâu sắc, khiến hắn ấn tượng dài lâu... Hơn nữa tình nhân không chịu nghe lời, thật ra cũng có một phong vị khác.
Kim Thái Hanh dễ dàng đánh tan sự phản kháng của đối phương, bình thản nghĩ vậy, thậm chí còn thấy hơi vui vui.

Dù sao hôm qua anh hoàn toàn chưa no, nay lại có thêm cơ hội, nêm nếm gia vị, chậm rãi thưởng thức cũng rất tốt.

Kim Thái Hanh cúi xuống.

Bầu trời xán lạn, cảnh xuân một phòng, vừa cháy bỏng lại vừa tươi đẹp.

Sau cuộc mây mưa, khi Kim Thái Hanh lần thứ hai tỉnh giấc thì đồng hồ đã chỉ 9 giờ rưỡi.

Trước đó Kim Thái Hanh đã nhắn tin cho huấn luyện viên xin nghỉ, anh liếc nhìn khuôn mặt người đang say ngủ bên cạnh, quyết định tạm ngưng luôn lịch trình buổi chiều, thời gian còn lại tự mình sắp xếp.

Kim Thái Hanh chậm rãi ngồi dậy, xuống lầu ăn sáng, cũng nhân lúc mình đang vui vẻ thoải mái mà phá lệ gọi điện thoại cho thư ký, giải quyết từ xa vài công chuyện quan trọng.
Anh luôn biết cách tranh thủ thời gian trống để làm việc.

Khoảng 1 tiếng rưỡi sau, mặc kệ công ty còn bao nhiêu vấn đề, mặc kệ cô thư ký ở đầu dây bên kia kêu gào thảm thiết giữ anh lại, Kim Thái Hanh vẫn thẳng thừng cúp điện thoại, về phòng ngủ.

Cũng muộn rồi, có thể vớt Điền Chính Quốc khỏi giường, ăn cơm.

Lúc Kim Thái Hanh bước vào thì Điền Chính Quốc cũng vừa hay mở mắt ra. Hắn ngơ ngác nhìn trời, ngơ ngác nhìn Kim Thái Hanh đang đứng bên cạnh.

Tôi là ai? Đây là đâu?

Tôi đã làm gì... Tôi đã làm gì thế này... Tại sao tôi lại lao đầu vào chỗ chết?

Kim Thái Hanh vừa thấy Điền Chính Quốc tỉnh dậy, anh còn chưa kịp nói gì, đối phương đã lên tiếng trước, lầm bầm hỏi: "Tại sao tôi vẫn còn nhìn thấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net