Chưa đặt tiêu đề 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ầm!"

Ngay tức khắc, Kim Thái Hanh và gã đồng bọn va thẳng vào nhau.

Kim Thái Hanh đã chuẩn bị trước, khi đối phương ngã thì anh mượn lực nhảy xuống, đứng vững trên mặt đất. Gã kia thì ngược lại, không hề đề phòng, đầu tiên bị Kim Thái Hanh tông cho lảo đảo, lại bị anh kéo nên ngã dúi dụi. Bánh xe cán lên đùi gã, cơn đau thấm tận xương tủy làm gã phải gào lên thảm thiết: "Á!!!"

Gã đồng bọn vừa kêu gào vừa rút tay ra khỏi túi áo, để lộ một con dao.

Dưới ánh mặt trời, lưỡi dao màu bạc lóe sáng.

Kim Thái Hanh phản ứng cực nhanh, anh tung một cước vào cổ tay gã, đá con dao văng ra xa.

Sau khi diệt trừ mầm mống nguy hiểm, Kim Thái Hanh lại nhìn Điền Chính Quốc, không ngờ vừa quay đầu đã trông thấy một cảnh tượng vô cùng giật gân: Tên cướp không hiểu sao vùng ra được khỏi tay Điền Chính Quốc, đang định đấm vào mũi hắn!

Tiếng gió gào thét, Điền Chính Quốc không né kịp, chỉ biết trơ mắt nhìn.

Nắm đấm càng lúc càng lớn, gió hai bên tạt vào mặt hắn đau như dao cắt, bốn phía bỗng chốc tối sầm, dường như ngay cả mặt trời cũng bị che khuất.

Một sức mạnh đột ngột đập lên lưng Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc hoàn toàn không đề phòng, bất chợt bị kéo lùi ra sau!

Nắm đấm lướt qua khóe mắt hắn, lệch vào khoảng không, mà Điền Chính Quốc sau khi hụt chân lại ngã vào một vòng tay vững chãi.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Kim Thái Hanh đã kéo Điền Chính Quốc vào lòng mình. Anh cất tiếng, âm thanh có chút trách cứ.

"Không biết đánh nhau thì xông lên làm gì?"

Điền Chính Quốc: "..."

Ai không biết đánh nhau?!

Tôi lợi hại lắm đó!

Điền Chính Quốc rất muốn phản bác Kim Thái Hanh như thế, nhưng đây là lần đầu tiên Kim Thái Hanh thì thầm vào tai hắn nên Điền Chính Quốc chỉ nghe tiếng trống ngực mình đập thình thịch.

Tinh thần vẫn còn căng thẳng, nhưng thân thể vì có chỗ dựa mà bắt đầu thả lỏng, Điền Chính Quốc nhất thời lâm vào trạng thái mâu thuẫn.

Ngay lúc đó, một tiếng kêu hốt hoảng vang lên trong quảng trường.

"Á, điện thoại của tôi đâu mất rồi?! Mau cản hai thằng tính chạy kia, tụi nó là ăn cướp đó!"

Mọi người đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy hai tên móc túi vừa đánh nhau với Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đã một trước một sau chạy vào trung tâm từ bao giờ, sắp lẩn vào đám đông.

Dân tình lại hỗn loạn, ai nấy đều vội vàng kiểm tra xem ví tiền và điện thoại di động, đã có mấy người kêu:

"Ví của tôi đâu?!"

"Điện thoại của tôi cũng mất rồi!"

"Mau ngăn chúng lại!"

Kim Thái Hanh không để ý hai tên kia, anh nhìn Điền Chính Quốc trong lòng mình, lập tức phát hiện gò má đối phương bị nắm đấm sượt qua, tạo thành vết trầy đỏ ửng.

Mình vẫn chậm một bước.

Đôi mày Kim Thái Hanh khẽ cau lại, trong lòng khó chịu không thôi. Cảm giác đó khiến anh thay đổi kế hoạch.

Kim Thái Hanh hỏi: "Muốn đuổi theo không?"

Điền Chính Quốc hoàn hồn, hắn cũng phát hiện vết thương trên mặt mình, rú lên: "Có chứ, sao lại không?! Dám đánh vào mặt ông, ông sẽ đánh cho mẹ mi nhận không ra luôn!"

Vì vậy, Kim Thái Hanh bèn dẫn Điền Chính Quốc đến chỗ để xe đạp công cộng (1) trong quảng trường.

Anh ngồi lên một chiếc, nói với Điền Chính Quốc: "Đi thôi."

Điền Chính Quốc hết hồn: "Xe đạp?!"

Kim Thái Hanh: "Ở đây đi xe đạp tiện hơn xe máy."

Dứt lời, Kim Thái Hanh bỗng guồng chân lao đi như tên bắn.

Điền Chính Quốc: "..."

Hắn há miệng ra, sau đó lại ngậm lại. Gã đàn ông cũng ngồi lên một chiếc xe, khẽ nhún chân, cũng đuổi theo Kim Thái Hanh.
Dù sao xe đạp cũng nhanh hơn hai cái giò, Kim Thái Hanh chỉ đạp tầm 3 phút đã thấy hai kẻ cướp đang chạy phía trước. Anh lập tức tăng tốc, chiếc xe đạp vốn đã nhanh lại càng nhanh hơn, khoảng cách giữa hai bên thoáng chốc chỉ còn chừng hai mươi mét.

Nghe tiếng xe đạp lộc cộc đằng sau, hai tên trộm quay lại, đối diện với Kim Thái Hanh.

Mặt tên móc túi hiện lên vẻ ác độc, hắn bỗng dưng xô ngã thùng rác ven đường, đẩy mạnh về phía Kim Thái Hanh!

"Rầm" một tiếng, thùng rác hình trụ lăn tới trước bánh xe của anh. Điền Chính Quốc chậm hơn Kim Thái Hanh chừng nửa thân xe, vội vàng kêu to: "Cẩn thận!"

Cùng lúc ấy, Kim Thái Hanh hai tay nắm chặt ghi đông, đạp chân lên bàn đạp, dồn trọng tâm về phía sau, nhấc bổng cả chiếc xe!

Thùng rác lăn qua bánh xe của Kim Thái Hanh, nhưng vẫn chưa hết, sau khi tránh khỏi thùng rác, cả người cả xe lại nhảy tới, chiếc xe lần thứ hai vẽ ra một đường cong hoàn hảo trên không trung, đáp xuống ngay trước người tên móc túi!

Điền Chính Quốc chạy phía sau chứng kiến cảnh này từ đầu đến đuôi. Hắn mắt chữ O mồm chữ A rồi kinh ngạc thốt lên, còn huýt sáo một tràng thật dài.

"Wowww!"

Không chỉ có mình Điền Chính Quốc ngạc nhiên, cả tên móc túi kia cũng thế, thậm chí còn vô cùng hoảng hốt.

Hắn lùi lại vài bước, vừa định chạy tiếp, đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ gầm rú vọng lại, 3 giây sau, gã đồng bọn cưỡi một chiếc xe máy xuất hiện, ngoắc tay với tên móc túi.

Xoay chuyển tình thế, tuyệt xử phùng sinh (có đường sống trong chỗ chết), tên móc túi mừng húm, không chút do dự mượn lực nhảy lên xe. Bọn chúng lập tức lao ra khỏi đường cái!

Tốc độ của xe máy càng dữ dội hơn, như một tia chớp xẹt qua phố phường, để lại một làn khói xám dày đặc.

Điền Chính Quốc cuối cùng cũng đạp tới nơi, hắn hơi thở dốc đứng cạnh Kim Thái Hanh, tiếc nuối nói: "Không đuổi kịp đâu, đành báo cảnh sát rồi chờ xem tình hình thế nào vậy."
Kim Thái Hanh nhìn đường một lát, bỗng nhiên nghiêng đầu, hỏi Điền Chính Quốc: "Biết chạy xe đạp không?"

Điền Chính Quốc hơi ngớ ra: "Không phải nãy giờ tôi đang chạy hả?"

Kim Thái Hanh: "Ý tôi là chạy kiểu này."

Anh không nhìn con đường phía trước nữa, trái lại đưa mắt sang hướng khác, Điền Chính Quốc thấy thế cũng nhìn theo.

Một chiếc cầu thang màu vàng xuất hiện trong tầm mắt.

Nó như một con rắn đang ngủ đông, quanh co khúc khuỷu bò lên trên, len vào khu quần thể kiến trúc giữa đảo nhỏ – một thị trấn được xây dựng trên ngọn núi.

Phòng ốc xây ăn vào vách núi, san sát liền kề, đường phố xuyên qua rừng cây, đan xen giữa không trung. Quần áo màu sắc rực rỡ treo lơ lửng ngoài cửa sổ, đung đưa phấp phới như những dải cờ nhỏ đủ màu. Mấy tấm ga trải giường màu trắng thì càng được ưu ái, khi thì to ra, khi thì nhỏ lại, biến hóa đủ mọi hình hài dưới bàn tay của gió, từ xa nhìn lại giống hệt mây trời lạc xuống nhân gian.
Dưới trời xanh mây trắng, hòn đảo nhỏ thoả thích phô bày vẻ đẹp của mình.

Điền Chính Quốc khẽ hít sâu một hơi.

Hắn vô thức dịu giọng, hỏi Kim Thái Hanh: "Ý anh là, chúng ta đạp xe lên dốc cầu thang hả?"

Kim Thái Hanh: "Biết không?"

Trống ngực Điền Chính Quốc đập thình thịch, căng thẳng dẫn đến hưng phấn, hưng phấn kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh hắn. Hắn chưa kịp trả lời, Kim Thái Hanh lại có động tác.

Anh leo lên xe, nhưng lần này không chạy một mình nữa, thuận thế đặt tay lên đầu xe của Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh không quay lại, đạp đến phía cầu thang, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước: "Không biết cũng chẳng sao, tôi dẫn cậu đi."

Hai chiếc xe một trước một sau đạp lên, giữa cầu thang có xây một con dốc nhỏ (2), chỉ đủ cho một xe đi, bánh xe đạp đung đưa qua lại trên con đường tắt vắng vẻ này, chỉ cần hơi bất cẩn một chút, lệch vào bậc thang là ngã ngay.
Lúc ở chân cầu thang, Kim Thái Hanh để Điền Chính Quốc vốn chạy phía sau đi lên trước. Nếu người nọ có chuyện gì, anh cũng có thể kịp thời bảo vệ đối phương.

Tình huống coi như thuận lợi.

Hai người đạp xe, nhanh chóng đi được nửa đường.

Mà càng đi, khung cảnh càng thay đổi, bầu trời vẫn xa xôi như thế, nhưng mặt đất bỗng chốc thấp xuống, bọn họ không với tới trời, cũng không chạm được đất, giống như lơ lửng ở thế giới giữa không trung, không nơi nương tựa.

Điền Chính Quốc bắt đầu căng thẳng. Cảm xúc của hắn thể hiện rõ ràng qua đôi vai thẳng tắp và bắp thịt căng cứng, những tình huống khác thường trên cơ thể hắn đều truyền thẳng vào trong mắt Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc một hồi, bỗng nhiên mở miệng: "Lúc đến đây cậu có tìm hiểu về hòn đảo này không?"
Điền Chính Quốc: "Cái... cái gì?"

Giọng điệu Kim Thái Hanh xa xôi, kể vài chuyện cổ cho Điền Chính Quốc nghe, giống như một tình nguyện viên đang giảng giải cho du khách mới đến những điển tích thú vị ít ai biết.

"Hòn đảo này nằm ở khu vực nhiệt đới, bốn mùa đều tươi đẹp như xuân. Bãi biển ở đây nằm trong top những bãi biển sạch nhất thế giới, gọi là 'Bãi Cát Trắng', và một vùng nước xanh được mệnh danh 'Mắt Xanh' của biển. Trên đảo có một truyền thuyết đẹp..."

Điền Chính Quốc nghe câu được câu chăng, sự tập trung dồn vào con đường phía dưới bị Kim Thái Hanh phân tán. Kể cũng lạ, từ lúc đó tay lái hắn lại vững hơn, bánh xe khéo léo bò lên trên.

Điền Chính Quốc: "Truyền thuyết gì?"

Kim Thái Hanh: "Trong truyền thuyết, nếu lặn xuống vùng nước của 'mắt xanh', cậu có thể nhìn thấy người sẽ ở bên cậu tới cuối cuộc đời, sau đó nếu cậu tỏ tình với người đó ở 'bãi cát trắng' thì từ nay dù có đi tới chân trời góc bể, cả hai sẽ không bao giờ chia lìa."
Nói đến đây, Kim Thái Hanh bỗng nhiên cắt ngang: "Chính Quốc, nhìn phía trước đi."

Điền Chính Quốc theo bản năng nghe lời Kim Thái Hanh.

Hắn không chú ý phía dưới, cũng không phát hiện bánh xe cuối cùng cũng vượt qua con dốc, lên tới mặt đất bằng phẳng.

Do quán tính nên người Điền Chính Quốc không khỏi chúi xuống, phong cảnh bên sườn núi đập vào mắt hắn.

Một bức tường đống (3) tựa như tường thành thời cổ sừng sững, đường phố lát đá trông không hiện đại như đường rải nhựa mà mang hơi thở xưa cũ. Trong khu quần cư, kiến trúc mái vòm phong cách Hy Lạp mọc lên như nấm, trên nóc nhà còn sơn màu khác nhau, giống hệt những đóa hoa nở rộ.

Tầm nhìn từ trên cao thoáng đãng hẳn.

Hai người đứng trên con phố lơ lửng, Điền Chính Quốc ngạc nhiên nhìn xung quanh, mà Kim Thái Hanh thì dò xét mặt đất qua bức tường. Anh nhanh chóng tìm được hai tên cướp đang cưỡi xe máy, nói với Điền Chính Quốc: "Chúng ta đi hướng đó!"
Lần này, hai xe cùng chạy, hai người vai kề vai.

Con phố trên núi đâu đâu cũng tràn ngập hương vị cuộc sống. Cành hoa nhỏ thò ra ngoài cửa sổ lướt qua gò má, ga trải giường phơi trên cao mơn man khóe mắt. Mấy đứa trẻ đang đạp xe đạp mini nhìn thấy hai người, vui sướиɠ đuổi theo bọn họ cả một đoạn đường.

Hưng phấn rồi tự nhiên sẽ thấy vui sướиɠ.

Điền Chính Quốc buông hai tay ra khỏi tay lái, giơ lên cao, gào to: "Kim Thái Hanh!"

Hắn bật cười, tiếng cười vang vọng khắp khu phố: "Sao anh cái gì cũng biết làm thế hả?! Anh mau nói cho tôi nghe, anh còn biết cái gì nữa!"

Kim Thái Hanh nghiêng đầu liếc Điền Chính Quốc một cái.

Dáng vẻ phấn khởi của đối phương cũng lan sang anh, anh giơ tay, đập tay với Điền Chính Quốc, tạo nên một âm thanh giòn giã.

Ngay sau đó, Kim Thái Hanh nắm chặt tay hắn đặt lên ghi đông.
"Chú ý an toàn."

Lần này Điền Chính Quốc không bị lừa.

"Nếu anh chú ý vấn đề an toàn đến thế thì anh moi đâu ra mấy động tác đua xe ngầu lòi đó! Khai mau, anh học cái này từ bao giờ hả?!"

Kim Thái Hanh lại nhắc nhở: "Sắp xuống dốc rồi, cậu nhìn phía trước đi."

Điền Chính Quốc vẫn muốn nói chuyện, nhưng sau khúc cua cuối cùng, thật sự có một con dốc quanh co xuất hiện trước mắt!

Vừa vào sườn núi, xe đạp đã lao xuống, tốc độ cực nhanh.

Gió to đập vào mặt, nhưng Điền Chính Quốc không còn căng thẳng nữa, hắn còn huýt sáo theo một điệu nhạc dân gian. Âm thanh lẻn vào trong gió, lượn vòng bốn phía.

Cuối con dốc là đường cái, khi cả hai vừa xuống mặt đất, hai tên trộm cũng vừa chạy ra khỏi khúc quanh.

Trong chớp mắt, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đã chặn trước mặt bọn chúng.
Cuộc truy đuổi cuối cùng cũng hạ màn kết thúc.



Đột nhiên có người xuất hiện trước mặt nên gã đồng bọn đang cầm lái sợ đến mức hồn phi phách tán, hai tay chợt gồng mạnh làm đầu xe run lên bần bật. Lúc đó, tên móc túi ngồi đằng sau cũng thấy rõ tình cảnh, hắn ôm chặt gã đồng bọn, gào to: "Đừng trốn nữa, tông chết tụi nó luôn đi!"

Trong chớp mắt ấy, Kim Thái Hanh nói với Điền Chính Quốc: "Chính Quốc, nhảy xuống!"

Điền Chính Quốc không hề nghi ngờ Kim Thái Hanh, vô thức nghe theo yêu cầu của anh, nhảy xuống khỏi xe.

Dù mới trượt trên dốc núi dài nhưng tốc độ của xe đạp cũng có hạn, Điền Chính Quốc vừa chạm đất, mới lảo đảo vài bước đã được Kim Thái Hanh quàng eo ôm lấy. Kim Thái Hanh một tay ôm Điền Chính Quốc, tay kia vẫn nắm ghi đông, thuận thế băng ngang qua đường, đến làn đường có lan can bảo vệ.

Bên kia lan can là bờ biển, Kim Thái Hanh chọn một chỗ an toàn, dừng xe lại.

"Ầm!" Tiếng va chạm từ phía trước truyền đến.

Hai người nhìn sang, chỉ thấy xe máy vọt tới chỗ ban nãy, va thẳng vào chiếc xe đạp Điền Chính Quốc bỏ lại giữa đường. Gã đồng bọn lái không chắc tay, nhất thời người một đằng xe một nẻo, xe ngã xuống đất, người trên xe cũng ngã xuống, lăn lông lốc mấy vòng trên vỉa hè, kêu gào thảm thiết.

Kim Thái Hanh thả Điền Chính Quốc ra, bọn họ quan sát hiện trường tai nạn giao thông cỡ nhỏ kia.

Điền Chính Quốc: "Phải gọi xe cứu thương hả?"

Kim Thái Hanh cảm thấy cũng nên làm vậy: "Ừm..."

Điền Chính Quốc lại nói: "Nhưng vừa nghĩ đến chuyện tụi nó vì muốn tông mình nên mới bị tai nạn giao thông, mà mình còn phải gọi cấp cứu dùm tụi nó là tôi lại thấy khó chịu thế nào."

Kim Thái Hanh ngẫm nghĩ: "Ừm..."

Không chờ cả hai đưa ra quyết định, phía trước lại có biến!

Gã đồng bọn nằm dưới đất kêu rên xong, đột nhiên bật dậy, vô cùng nhanh nhẹn chạy tới chỗ cái xe, đưa tay định dựng xe.

Tên móc túi cũng lồm cồm bò dậy, nhưng hắn không cùng ý tưởng với đồng bọn của mình, vừa đứng được đã siết chặt tay, mặt mày dữ tợn, lao nhanh tới hướng Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc: "Hai thằng ranh con này!"

Kim Thái Hanh kết luận: "Xem ra không cần gọi cấp cứu."

Điền Chính Quốc rất tán thành.

Kim Thái Hanh bước xuống xe. Anh thong thả nhận đòn của tên móc túi, đỡ lấy nắm đấm đang vung tới, kéo một cái, xoay tay đối phương ra sau lưng. Không chỉ tay mà bả vai tên móc túi cũng bị bẻ gập, hắn ta cảm giác nửa người mình tê dại, lập tức kêu gào: "Đau! Buông ra!"

Kim Thái Hanh sao có thể nghe theo hắn, nên anh thả chân, đơn giản đạp một cú khiến tên kia ngã lăn, trở về vòng tay thân thương của đất mẹ.

Tên móc túi bị đánh gục, chỉ còn lại gã đồng bọn cách đó vài bước.

Thấy bạn mình thất bại khiến gã đồng bọn càng thêm hốt hoảng, gã còn chưa kịp mở miệng đã nghe "bốp" một tiếng, Điền Chính Quốc chuẩn xác tung một quyền vào má gã.

Gã đồng bọn: "Mày...!"

Lại "bốp" tiếng nữa.

Điền Chính Quốc chọn góc rất khéo, lần thứ hai nhắm vào má bên kia!

Sau khi hoàn thành hai đòn liên tiếp, Điền Chính Quốc liếc nhìn Kim Thái Hanh, bắt gặp ánh mắt hơi kinh ngạc của anh.

Đã bảo tôi biết đánh nhau mà.

Hắn khẽ "hừ" một tiếng, đắc ý nghĩ thầm: Sao hả, tôi đánh cũng không tệ đúng không?

Lúc ấy, tiếng còi hú bất chợt vang lên, thấp thoáng thấy bóng xe màu xanh ở cuối đường, cuối cùng cảnh sát cũng tới rồi!
Cảnh sát đến hiện trường, sau đó thì cứ theo quy trình mà làm.

Bốn người đều được cảnh sát đưa về Cục, hai tên cướp do có tang vật là con dao và tài sản của nạn nhân nên bị tạm giam, còn Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc vì "hăng hái làm việc nghĩa", dũng cảm bắt cướp, quang vinh nhận được phần thưởng của Cục cảnh sát trao tặng, bao gồm một đóa hoa đỏ thắm, một tấm bằng khen và 500 đồng tiền mặt.

Khi hai người ra khỏi Cục, bầu trời phía xa cũng đang chuyển mình, màu vỏ quýt, tím sẫm, xanh nhạt, các sắc màu tuyệt đẹp hòa quyện vào nhau, tô điểm cho chân trời càng thêm quyến rũ sâu lắng.


Kim Thái Hanh ngắm nhìn bầu trời, Điền Chính Quốc nhìn anh.

Kim Thái Hanh quay sang hỏi hắn: "Sao thế?"

Điền Chính Quốc hơi lo lắng: "Đừng bảo anh định quay lại quảng trường làm nốt chuyện buổi chiều đấy nhé?"
Kim Thái Hanh không khỏi đánh giá: "Lần nào đi với cậu cũng hay bị bể kể hoạch."

Điền Chính Quốc: "???" Trách tôi sao?!

Kim Thái Hanh: "Nếu bể rồi thì thôi, chúng ta về khách sạn đi."

Mà quan trọng là về kiểu gì.

Điền Chính Quốc: "Tôi nhớ anh từng bảo trên đảo không có taxi, nên chúng ta không gọi xe được."

Kim Thái Hanh: "Đúng thế."

Điền Chính Quốc: "Vậy chúng ta..."

Chiếc xe đạp của Điền Chính Quốc đã hi sinh trong cuộc đυ.ng độ với xe máy của bọn cướp, giờ chỉ còn lại chiếc xe của Kim Thái Hanh đang để bên ngoài, trông có phần lạc lõng.

Kim Thái Hanh ga lăng nhường xe đạp cho Điền Chính Quốc: "Tôi đi bộ cũng được, chỗ này không xa khách sạn lắm, dọc đường chắc vẫn còn xe đạp công cộng."

Điền Chính Quốc nhanh nhảu nói: "Đi bộ cái gì, xe đạp có yên sau mà, tôi chở anh về."
Bầu không khí chợt lặng ngắt như tờ.

Gió thổi mây hồng, áng mây bèn cười đùa lướt qua trên đỉnh đầu cả hai.

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc một hồi, đổi hướng, trực tiếp cất bước, chuẩn bị đi bộ về khách sạn.

Điền Chính Quốc ôm chặt lấy Kim Thái Hanh: "Hanh Hanh đừng đi, lên xe tôi chở anh về!"

Kim Thái Hanh: "Không."

Điền Chính Quốc uy hϊếp: "Anh không ngồi thì tôi không buông anh ra đâu."

Kim Thái Hanh: "..."

Điền Chính Quốc dụ dỗ: "Ngồi đi mà ngồi đi mà, anh chịu ngồi xe tôi thì ngày mai tôi tiếp tục giúp anh trang trí quảng trường, làm bù cho hôm nay."

Kim Thái Hanh: "..."

Hai người giằng co 5 phút đồng hồ, cuối cùng Kim Thái Hanh thỏa hiệp.

So với hai người đàn ông ngồi chung một chiếc xe đạp thì hai người đàn ông đứng bên đường ôm ôm ấp ấp đẩy qua đẩy lại càng gây sự chú ý hơn, vì tương lai không bị người qua đường và bảo vệ Cục cảnh sát vây xem, Kim Thái Hanh đành đồng ý với hắn.
Anh ngồi lên yên sau, một tay thả lỏng, một tay vịn chỗ ngồi.

Điền Chính Quốc quay lại hỏi: "Xong chưa?"

"Xong rồi." Kim Thái Hanh nói, "Tài xế à, mời cậu chú ý phía trước."

"Yên tâm, không để anh bị lọt xuống rãnh đâu mà sợ!"

Dứt lời, xe đạp bắt đầu lăn bánh, con đường như trôi về phía sau, mà gió trời, ngọn núi bên cạnh, bãi cát dưới lề đường cùng biển rộng phương xa lại thoát khỏi trạng thái yên tĩnh, ùa đến chỗ bọn họ.

Thủy triều ngoài khơi tựa hồ cũng đi theo, bầu trời mênh mông, ráng chiều ửng hồng bao lấy vùng đất, vì người mà để lộ ánh vàng xen lẫn.

Kim Thái Hanh thưởng thức cảnh đẹp ấy, cho đến khi âm thanh của Điền Chính Quốc vang lên.

Điền Chính Quốc chở Kim Thái Hanh bằng xe đạp, cảm giác được sức nặng đằng sau khiến tự tôn đàn ông của hắn thấy thỏa mãn.
Con người thì luôn được voi đòi tiên, thỏa mãn yêu cầu thứ nhất, Điền Chính Quốc lại nảy ra yêu cầu mới, hắn ân cần nói: "Hanh Hanh, cẩn thận. Xe đạp không có tay vịn, anh ôm tôi đi."

Kim Thái Hanh: "..."

Anh nhìn Điền Chính Quốc với một vẻ mặt rất là phức tạp.

Nhìn một lát, tầm mắt anh lại hướng xuống dưới, chạy tới eo Điền Chính Quốc, trong đầu từ từ hiện lên khung cảnh dưới lớp quần áo.

Chốc lát sau, Kim Thái Hanh lên tiếng, không bảo đồng ý hay không, chỉ hỏi: "Tại sao cậu cứ gọi tôi là Hanh Hanh thế?"

Biệt danh đó khiến anh cảm thấy hơi khó chịu.

"Không phải ông nội anh gọi anh như vậy hả?"

Kim Thái Hanh đáp: "Không."

Điền Chính Quốc hiếu kỳ hỏi: "Thế ông ấy gọi anh bằng gì?"

"Kim Thái Hanh."

Điền Chính Quốc từ nhỏ tới lớn có tầm bảy, tám cái biệt danh: "..."
Kim Thái Hanh rất bình thản: "Tên đặt ra là để gọi mà."

"...Nhưng tôi thích gọi anh là Hanh Hanh." Điền Chính Quốc đáp, hắn dài giọng, "Hanh Hanh, Hanh Hanh, Hanh Hanh ơi, nếu anh vẫn không chịu ôm tôi, tôi sẽ gọi anh là Hanh Hanh từ đây tới lúc về luôn, Yến..."

Kim Thái Hanh đặt tay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net