2. Trời mưa, tôi gặp một quý ông.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào chị, không biết chị có lịch hẹn nào ở ông ty không ạ?"

Đứng trước mắt tôi là một cô lễ tân xinh đẹp, trang điểm hoa mỹ. Tòa nhà chính của công ty nom vô cùng tráng lệ, không biết là sở thích cá nhân của vị tổng tài nào đó, hay là do được xây dựng ở Pháp nên mới hoành tráng như vậy. Đèn chùm cỡ lớn được treo trên nóc nhà. với những lớp kính được trang trí khéo léo trên cấu trúc mái vòm.

Tôi nhìn vẻ đẹp lấp lánh của những viên đá gắn đầy trên những bức tường, thầm cảm thán sao mà lại có người nhiều tiền như vậy. Nhanh chóng báo cáo tên tuổi, tôi được cô lễ tân sắp xếp vào phòng chờ để đợi phỏng vấn. Trong căn phòng có vô vàn những thí sinh khác đang bàn luận sôi nổi, dường như ai cũng có mong muốn mãnh liệt được tham gia vào công ty này.

Bất giác, tôi chợt thấy căng thẳng, một mình lủi thủi chuồn vào một góc.

Những tưởng mọi người đều sẽ hăng hái thảo luận về phương pháp tuyển chọn của quý công ty, nhưng những gì tôi nghe được lại là hàng vạn lời khen có cánh gửi tới vị giám đốc mới của chi nhánh này.

"Ôi các cô có biết không, ban nãy tôi tới sớm, vừa vặn nhìn thấy được bóng lưng của giám đốc đấy! Chỉ mới nhìn vào đã cảm thấy cực kì uy nghiêm, áp lực vờ lờ!"

"Ai quan tâm chứ, thế anh ấy có đẹp trai không?"

"Hỏi thừa, không chỉ là đẹp trai thôi đâu, nếu phải miêu tả thì còn ăn đứt Viên Tổng luôn ấy chứ. Nhan sắc đấy mà không đi làm minh tinh thì đúng là lãng phí."

"Hu hu tôi muốn vào đây làm quá, được ngắm mỹ nam trong môi trường lao động chính là phúc lợi lớn nhất mà chúng ta có thể được hưởng rồi. Cuộc sống chỉ đẹp hơn khi quanh ta có người đẹp..."

Nghe họ bàn luận, tôi càng thêm tò mò về vị giám đốc này, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại được lí trí mà ngồi im thin thít, không đi tám chuyện.

Những nhà thiết kế trong đây đa phần là người Châu Âu, tới từ những quốc gia trong Liên Minh Châu Âu của họ, những nhà thiết kế phương Đông như tôi chỉ lác đác có vài bóng người.

Tôi nhìn quanh phòng một lần nữa, cảm giác mọi người vẫn chưa tới đủ, thời gian vẫn còn hơn 15 phút nữa, nên trực tiếp dựa đầu vào tường mà nhắm mắt. Trong mơ, tôi gặp một con Thuỷ Long.

...

"Cô gì ơi? Này..!"

Lầm bầm một cách khó chịu, tôi nheo mày, bị tiếng ồn xung quanh đánh thức. Chỉ thấy trước mắt là một cô gái cao gầy, với mái tóc cắt ngắn vô cùng có khí chất đang lay nhẹ cơ thể của tôi. Nhận ra tôi đã mở mắt, cô ấy nhanh chóng kéo tôi ra khỏi phòng chờ, trước khi cánh cửa bị nhân viên đóng lại.

Phải mất một lúc tôi mới tỉnh táo lại, mơ màng hỏi cô ấy có chuyện gì. Cô gái tóc tém nhìn tôi với ánh mắt bất lực, nhẹ nhàng chỉ chỉ vào chiếc đồng hồ treo tường và đưa mắt về phía ban tổ chức ở phía xa. Tôi ngớ ra một hồi, rồi à lên một tiếng.

"Đến vòng khảo sát rồi à."

"Cô ngủ say quá, suýt chút nữa là bị tước quyền tham gia luôn rồi."

"Ngại ghê, cảm ơn chị nhiều nhé.."

Gãi gãi đầu ra vẻ bối rối, tôi vô cùng chân thành mà cảm ơn cô ấy. Dường như là một người khí phách, cô ấy chỉ phẩy nhẹ tay một cái, rồi đi ra chỗ khác, để tôi lại một mình với sự căng thẳng tột độ.

Ban giám khảo đều là những người máu mặt và có tiếng trong giới thời trang, mỗi người một phong cách thiết kế khác nhau, chứng tỏ chỉ tiêu của công ty cũng không giới hạn trong những điều kiện quá khắt khe.

Tôi thở phào, nhẹ nhõm vì biết rằng tôi không bắt buộc phải chế tác những bộ lễ phục high-end phong cách Châu Âu nếu muốn được tuyển chọn. Tuy nhiên đó cũng là một thách thức với tôi, vì xu hướng thiết kế của tôi vẫn luôn hướng tới phong cách Lolita, thiếu đi phần quý phái và thanh lịch mà các bộ lễ phục yêu cầu.

Cắn móng tay trong vô thức, tôi càng thêm phần lo lắng khi ban giám khảo bắt đầu đứng lên phát biểu, trước khi thể lệ riêng của buổi tuyển chọn này được công bố.

MC đứng trên một sàn catwalk được xây dựng trong nhà, hùng hồn đọc quy định thi đấu được ghi trong tờ giấy trên tay. Vòng thi đầu tiên, các nhà thiết kế sẽ được tham quan một vòng trong kho nguyên liệu độc quyền của công ty, từ đó tìm kiếm ý tưởng trong điều kiện khép kín. Tức là chúng tôi chỉ được nhìn nguyên vật liệu mà nảy ra cảm hứng.

Mặc dù tôi rất có ý kiến với kiểu làm việc khép kín như vậy, nhưng vì công việc, vì tư bản, tôi chẳng còn cách nào.

Xếp hàng lần lượt tiến vào kho nguyên liệu, tôi bị choáng trước những chồng vải chất lượng cao, len lông cừu, xấp lụa Lilen đắt đỏ, một khu đá quý được trưng bày để đính lên lễ phục, còn có những mẫu giày được thiết kế để phối với trang phục, mà trên đó đính kèm profile của nghệ nhân chế tác, dường như có ý muốn chúng tôi hợp tác với họ.

Nhìn từng vật phẩm thơm nồng mùi polyme trước mắt, tôi không khỏi ngỡ ngàng. Quá giàu có, phi nhân loại.

Tôi không tin rằng người giàu đến mức này có thể tồn tại.

Dù vậy, tôi vẫn cần phải tìm kiếm nguồn cảm hứng. Chỉ có thời gian 1 tiếng để lượn dạo quanh kho này, và rồi chúng tôi sẽ bắt tay vào làm bản vẽ, sau đó đưa lên cho ban giám khảo đánh giá.

Bước từng bước qua những lớp vải rực rỡ hoa văn, những xấp lụa kiêu sa óng ánh, tôi vẫn chẳng cảm thấy gì. Ôm hi vọng tìm được nguồn cảm hứng từ bộ sưu tập giày, tôi lại ngó nghiêng thêm chút, và lại thấy bại trong việc tìm cảm hứng. Đẹp thì đẹp thật, nhưng tôi không có cảm giác muốn thiết kế khi nhìn vào chúng.

Đi mãi đi mãi, chợt lướt qua tủ kính trưng bày trang sức, tôi cảm thấy có một nguồn năng lượng kêu gọi tôi nhìn qua đó. Vội dán mắt vào tủ kính, tôi tìm được vật phẩm định mệnh, một viên kim cương xanh, đánh bóng đẹp đẽ và lấp lánh vô cùng. Tuy kích thước nhỏ, được gắn trên một chiếc vòng cổ bạc, nhưng đã thu hút ánh nhìn của tôi ngay từ giây phút đầu.

Mảnh đá quý được mài giũa thành hình một giọt nước, mềm mại và tinh khiết. Không những vậy, cách mà viền bạc cùng vài ba viên kim cương trắng điểm xuyết quanh viền của mảnh kim cương lớn cũng vô cùng hài hoà, tăng tính nổi bật cho màu xanh của đá.

Chỉ nhìn vào thôi mà cảm hứng chế tác đã vội trào dâng trong người. Tôi mường tượng tới một chiếc váy xoè ngang đùi, với tà váy dài và rộng ở sau lưng. Tay áo sẽ là một ống tay bồng đơn giản, dùng hình ảnh giọt nước như một cách trang trí cách điệu. Phần cổ áo sẽ dùng lụa đính kim cương vụn, tạo được hiệu ứng phản quang khi có ánh sáng chiếu vào, lấp lánh và huyền ảo, song vẫn rất nhẹ nhàng và thơ mộng.

Không kịp suy nghĩ nhiều hơn, tôi chạy như bay ra khỏi phòng trưng bày, yêu cầu được lấy một tập giấy vẽ và bắt đầu phác thảo. Chúng tôi được yêu cầu vẽ ra thiết kế ngay tại khán phòng, để có thể giám sát tính trung thực của bài thi, và với tôi thì việc này chả phải vấn đề gì quá to tát.

Ngón tay tôi nắm chắc cây bút, đưa từng nét mềm mại mà dứt khoát, phác thảo kĩ đến từng chi tiết. Sự tập trung cao độ khiến tôi không còn để ý gì xung quanh, chỉ biết dán mặt vào tờ giấy của mình.

Thời gian đã trôi qua hơn 30 phút, các nhà thiết kế đa phần đã bắt đầu hoàn thành những bước cuối cùng của bản phác thảo, chỉ có vài người vẫn còn chăm chú nghiên cứu trong căn phòng kia. Chúng tôi hoàn thành công việc và nộp lại bản thiết kế cho ban giám khảo, sau đấy tự túc di chuyển về nhà.

...

Tôi vốn đang dạo bộ trên vỉa hè đầy cây xanh, bầu trời cũng vô cùng trong lành, nhưng bằng một cách nào đấy, trời lại bất chợt đổ mưa. Chỉ là một cơn mưa thoáng qua thôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy sự bất thường.

Nhún vai trước thời tiết khó hiểu ở Paris, tôi ghé vào một quán cà phê nhỏ, trang trí theo phong cách vintage cổ, với một dàn hoa được trồng trên ban công tròn ở tầng trên. Tôi gọi một suất bánh cupcakes, cùng với một ly sinh tố xoài không đá. Là một người không thích cà phê, suất ăn nhẹ này chính là chân ái của đời tôi.

Ngọt.

Rất ngọt.

Vô cùng ngọt.

Tôi sung sướng thưởng thức từng chút một hương vị cuộc sống, chợt nghe thấy tiếng kéo ghế nhẹ nhàng ở phía trước mặt. Chớp chớp đôi mắt tròn, tôi vô cùng thắc mắc mà nhìn người trước mặt, toan hỏi tại sao lại ngồi ở đây.

Ngay trước khi tôi kịp chất vấn, người đàn ông đã từ tốn giải thích.

"Xin lỗi vì đã làm phiền quý cô. Chỉ là hiện tại quán này đang hết bàn, tôi chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của nhân viên để ngồi đây."

Giọng nói của quý ông đây hơi trầm, nhưng đặc biệt cuốn hút ở sự bình lặng, chất giọng nhẹ nhàng như làn nước. Anh ta sở hữu một đôi mắt đẹp, dài và toát lên khí chất vô thực. Tôi ngơ ngác nhìn anh một hồi, rồi vội giật mình thu hồi tầm mắt.

"Ra là thế, tôi không phiền đâu.."

Bất giác, tôi cảm thấy da mặt tôi nóng bừng, cử chỉ cũng trở nên cứng nhắc đến lạ thường. Có thể là do người ngồi trước mặt quá điển trai, khiến tôi khó lòng chống đỡ. Một tay cầm ống hút nhẹ nhàng khuấy, tay còn lại của tôi không tự chủ mà nắm chặt gấu váy ở dưới gầm bàn.

Dường như người này cũng nhận ra sự bối rối của tôi, nhưng anh ta đủ tinh ý để không nói ra. Ánh mắt của anh sâu thẳm, lại mang một vẻ buồn man mác không nói nên lời. Tôi chỉ lỡ nhìn vào một chút, liền sững sờ. Đôi mắt sâu thẳm ấy khiến người khác không thể biết được anh đang nghĩ gì.

Mím chặt môi, tôi cố gắng chống đỡ trước áp lực vô hình mà người này đem lại. Vội uống hết cốc nước, bàn tay tôi quơ vội mấy miếng bánh trên bàn, rồi nhanh chóng đứng phắt dậy, cúi chào một cái rồi chạy bay biến khỏi tầm mắt của anh.

"Ôi mẹ ơi sợ quá, ngại quá, chắc mình đâm đầu vào tường luôn quá."

Tôi cố ý nói bằng tiếng Việt, có như vậy thì dù nói to tới đâu cũng không thể bị nghe hiểu.

Thanh toán xong, tôi cầm ô, muốn đi thẳng về nhà, vậy mà vừa ra khỏi quán, trời lại tạnh mưa. Tôi không thể hiểu nổi đưa mắt nhìn trời.

Không chỉ tạnh mưa, mà còn chợt nắng bừng lên nữa kìa.

Đột nhiên tôi lại có cảm giác lành lạnh nơi sống lưng.

Cố gắng làm lơ đi sự bất thường này, tôi tung tăng chạy về nhà, tận hưởng một ngày dài còn lại.

Nằm trên ghế sô-pha xem điện thoại, tôi chợt đọc được một thông tin nóng hổi trong giới. Hoá ra chi nhánh giải trí mới mở ở Pháp này, là do vị tổng giám đốc trẻ ở Trung Quốc muốn theo đuổi một nữ diễn viên tuyến 18, thậm chí còn muốn bày tỏ trên truyền thông rằng muốn cho cô gái ấy mặc những bộ lễ phục đẹp nhất.

Lúc bấy giờ tôi mới ngờ ngợ: Lẽ nào cái cách tuyển người rườm rà đấy đều là để chế tác trang phục cho crush của giám đốc này á hả?

Chỉ mới nghĩ thôi mà tôi đã tin ngay vào suy luận của mình, lên web tìm kiếm ảnh của cô diễn viên kia. Những hình ảnh trên mạng xã hội đa phần chỉ có ảnh do fan chụp, mờ mờ ảo ảo. Đây có lẽ cũng là chuyện dĩ nhiên, vì diễn viên tuyến 18 nào có thể sở hữu những vai diễn quan trọng để đi chụp tạo hình, càng khó hơn để may mắn gặp được một fan gạo cội biết chụp ảnh đẹp.

Dù vậy, khi nhìn vào những tấm chụp không rõ ràng của các fan, tôi vẫn nhận thấy được đường nét xinh đẹp của cô gái này. Thế là cứ tự nhiên, tôi thoải mái chấp nhận việc trang phục của mình có thể được mặc cho cô ấy. Người đẹp sẽ có thể tôn lên trang phục mà vẫn giữ được phong thái và nhan sắc sáng ngời.

"Hu hu... đói bụng quá, bao giờ Đào Tử mới về vậy..!?"

Ngồi lướt điện thoại mãi, chưa gì sắc trời đã tối mịt. Có vẻ Đào Tử hôm nay đi làm về muộn, nên đến giờ tôi vẫn chưa nhét được gì vào bụng. Không phải tôi không biết nấu ăn, chỉ là so với Đào Tử thì đồ ăn tôi nấu chẳng ra cái gì hết.

Ôm chiếc bụng rỗng tuếch, tôi khổ sở lết vào phòng bếp, lục lọi mãi mới tìm được một gói thịt nguội ăn kèm với cơm. Dù sao chỉ cần vậy cũng đủ ngon và no rồi, nhưng tôi lại chợt thèm uống sữa, nên đã tiện tay lấy thêm một cốc sữa trong tủ lạnh.

Đang chuẩn bị rót sữa ra cốc, đột nhiên xảy ra chuyện kì lạ.

Rõ ràng tôi đã cầm bình rất chắc, trong phòng cũng chẳng có ai doạ tôi hay người khác, mọi điều kiện đều vô cùng lý tưởng để rót sữa. Ấy vậy mà chỉ chớp mắt một cái, nước sữa đã đổ lênh láng khắp bàn.

Hay ở chỗ, đổ thì đổ, còn bắn tung toé, nhưng không một giọt sữa nào chạm vào người tôi. Tôi cứ ngỡ mình nhìn nhầm, vì tôi cảm thấy nước này giống như đang tự di chuyển, né tôi vô cùng mượt mà. Song, vì giả thuyết nước tự chuyển động rất là nhảm nhí, nên tôi đã từ bỏ suy nghĩ này và tiến hành lau dọn bàn ghế.

Bữa tối sau đó diễn ra vô cùng suôn sẻ. Đào Tử về nhà sau đấy vài phút, còn tôi thì nhanh chóng trèo lên giường đi ngủ trong trường hợp ngày mai phải dậy sớm. Giấc ngủ cứ thế từ từ ập tới, cho đến khi tôi thở từng hơi đều đặn trong cơn mơ.

______________
Tớ mí nay bị dí phát điên nuôn, đoạn cuối chương này tớ viết lúc buần ngủ nên có gì cấn quá ae cứ chỉ nhé, nào tỉnh tớ sửa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net