Chương 1: Kinh Lung Trận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Đạo Quốc cường giả vi tôn đó là chuyện từ xưa cũ đến tận bây giờ, chỉ cần là có một chút thực lực cũng sẽ được người người ngưỡng mộ. Hiên Viên hoàng thành là kinh thành của Hoàng Đạo Quốc, cũng là kinh thành tập trung những cường giả. Bọn họ tập trung cường giả cũng là có cái lý, hoàng thành xây dựng trên long mạch mà có ma thú trấn giữ, nếu muốn nó ở dưới sâu tấc đất giữ cho long mạch không tổn hại mà khiến cả Hoàng Đạo đời đời hưng thịnh thì chắc chắn hằng năm luôn phải có cường giả xâm nhập vào Kinh Lung trận mà tiến hành phong ấn nó.

Lại nhắc đến Kinh Lung Trận nằm ở phía nam của kinh thành đi xe ngựa chưa đến một ngày là có thể đến cửa trận - một vùng đồi núi cây cối rậm rạp nhưng hễ ai không có một chút dị năng nào trong người thì chắc chắn sẽ bị cảnh vật mờ ảo bên trong trận làm cho đảo loạn thần trí khó mà thoát khỏi. Thế cho nên, cường giả nào tiến vào Kinh Lung Trận rồi an toàn trở ra thì luôn được cho là có vị trí cao hơn hẳn những người khác cũng mang danh cường giả.

Năm nay cũng như vậy, Hoàng thất hôm nay đã khởi giá đến trước Kinh Lung trận, cái lọng vàng của hoàng đế cùng hoàng hậu đã chống ở đây gần một nửa canh giờ chỉ để chờ đến giờ lành mà cử người tiến vào trận củng cố lại những đoạn long mạch có dấu hiệu suy yếu. Quốc sư Tiêu Xử Nữ cầm trên tay một cái gương bát quái, hắn ngó lên trời rồi lại ngó vào bên trong Kinh Lung trận. Chuyện gì liên quan đến quốc gia đại sự thì tất nhiên hắn không dám tính bừa dù chỉ một chút.

Nhưng hình như có vài tiếng nói nào đó làm hắn không tài nào tập trung tính toán nổi. Điển hình chính là An Quốc công đang ghé tai Cố Thái Sư thì thầm to nhỏ ở bên trái của hắn.

"Ngài nói xem, năm nay nếu không phải con trai của Vũ tướng quân tiến vào Kinh Lung trận thì có thể là ai?"

Cố Thái sư nhàn nhạt trả lời.

"Là ai cũng không quan trọng, chỉ cần khiến long mạch ổn định thì đều có thể."

Con trai của Vũ Tướng Quân đánh trận trở về thì lại bị thương đến nỗi không đứng dậy nổi, cha hắn thì chạy khắp nơi mời lang y cứu chữa cho hắn, chỉ mong hắn có thể lần nữa cưỡi lên Hắc Hoả Diệm Báo tiến vào núi Kinh Lung làm rạng danh gia tộc. Có như thế thì Vũ gia mới có một chỗ đứng ở trên triều, mà Vũ Tướng quân cũng có thể dễ dàng cầu kiến Hoàng thượng.

Nhưng tính đến hôm nay, cái thân thể của hắn vẫn còn chưa hồi phục nên chỉ có thể cắn răng xin Hoàng thượng sắp xếp người khác thay thế chứ tuyệt đối không thể để chuyện này chậm trễ. Chỉ trách Vũ Tướng quân đã quá tuổi bước vào trận, bằng không cũng không để mất cơ hội này vào tay người khác! Kinh Lung trận theo miệng những cường giả là đều khó chiều, chỉ cần tuổi tác vượt quá tam tuần thì cảnh bên trong lại càng hỗn loạn, Huyễn thuật như được mặc sức tung hoành ngang dọc khiến cường giả cũng tự hoài nghi đầu óc mình là có vấn đề!

"Hà, Thái sư đại nhân có nữ nhi xuất chúng, đương nhiên là có thể nhẹ nhõm. Ngoài nữ nhi của ngài và Tranh Mẫn Quận chúa thì còn có ai là nữ nhân đủ sức tiến vào Kinh Lung trận cơ chứ? Cho nên mỗi câu của ngài nói ra như đang ném tảng núi lên người chúng tôi vậy."

"Tranh Mẫn Quận chúa? Không phải chỉ là nữ nhân không cha không mẹ được đón về sao? Nếu không phải Hoàng Hậu nương nương rủ lòng từ bi thì không biết nàng ta đã chết cóng ở cái xó xỉnh nào đó rồi. Bản thân có một chút năng lực thì giống như bay lên làm phượng hoàng rồi sao?"

Nghe quan đại thần bàn luận nữ nhân có thể tiến vào Kinh Lung Trận, Ngũ công chúa cũng chen chân vào một phen. Nàng tốt xấu gì cũng là công chúa của Hoàng Đạo quốc, cho dù không phải là do Hoàng hậu sinh ra nhưng cũng là con gái của một Quý phi, so với thứ không cha không mẹ được nhận nuôi trong cung của Hoàng hậu thì đương nhiên nàng là chủ tử còn nàng ta cũng chỉ là nô tài.

Thập nhất công chúa hiện là con gái út của Hoàng thượng, được ngài thương yêu chiều chuộng nên phách lối đã thành thói quen, một ngày công chúa không mở miệng mắng vị Tranh Mẫn Quận chúa kia một lần là cả cung Quý phi đều thấy lạ. Nhưng mà, thản nhiên mắng cô ấy trước mặt Hoàng hậu thì đây là lần đầu tiên nàng ta lấy hết gan ra để mắng.

Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, đương nhiên cũng chẳng để một công chúa của Quý phi thản nhiên vỗ vào mặt của mình như thế nhưng trước bá quan văn võ cùng trượng phu thì bà ấy cũng phải tỏ ra hiền lương thục đức. Với lại, chẳng phải mẹ như nào sẽ dạy ra con như thế sao? Bà chẳng thấy lạ gì nữa rồi.

Hoàng hậu đánh mắt sang hai đứa con trai, một Tam hoàng tử cùng với Tứ công chúa đang ngồi ở một bên kia, nghe thấy mấy lời chanh chua của muội muội thì chúng nó cũng không uống nốt ngụm trà nổi nữa rồi. Hoàng hậu biết, Tam hoàng tử không giống Thái tử chút nào, nó nóng nảy lại miệng lưỡi sắc bén, chuyện này vốn dĩ là không cần bà ấy phải mở miệng.

"Thập nhất muội nói thế là không phải rồi, một chút năng lực của Thiên Yết muội muội cũng đủ sức tiến vào Kinh Lung trận từ lúc muội ấy mới mười bốn tuổi mà xả thân ổn định long mạch. Còn muội? Muội bây giờ cũng là mười bốn nhưng đã làm được gì cho giang sơn xã tắc?"

Thập nhất công chúa giận run đến nỗi khoé miệng giật giật hai cái, nàng quên mất rằng cả cái hậu cung của phụ vương chỉ mỗi Thanh Lương cung của mẫu phi và nàng là không ưa Tranh Mẫn Quận chúa đó, còn lại vị phi tần nào mà có con trai dù là không có vị trí hay có vị trí đều giành lấy một chút để ý của nàng ta hết!

"Phụ hoàng nói, chỉ muốn cả đời muội giống như một cành hoa mà ngả vào người, giang sơn xã tắc gì đó chỉ cần hoàng huynh để ý là được rồi."

Thập nhất công chúa cười cười, nàng đang là công chúa được sủng ái nhất của phụ hoàng, làm sao phải so sánh với một cô nương chỉ lớn lên trong cung của Hoàng hậu chứ?

"Nói bậy! Ta hôm nay mang con theo là để cho con nhìn xem nữ nhi Thái sư cùng với Tranh Mẫn làm được gì, không phải là để con đến đây nói này nói nọ, trái đạo làm thần tử!"

"Hoàng thượng đừng giận ảnh hưởng long thể. Thập nhất còn trẻ con, đừng trách nó nặng lời, khuyên con bé trầm lặng là được rồi."

Hoàng hậu kéo lấy tay của Hoàng thượng, vỗ vỗ mấy cái dỗ ngài bớt giận. Thập nhất công chúa đúng thực mới chỉ có mười bốn suy nghĩ làm sao có thể chín chắn như hai hoàng huynh của nó mà có thể phân biệt rằng trước bá quan văn võ cái nào được nói, cái nào không được nói? Tam hoàng huynh nó chấn chỉnh là được rồi, không cần phải tức giận đến thế. Để xua đi không khí căng thẳng, Hoàng hậu liền quay sang tì nữ thân cận của mình, hỏi tung tích của Thiên Yết.

"Thiên Yết đâu? Ta vừa mới thấy con bé đứng đây mà?"

Diệu Xuân cười, chỉ tay đến trước cửa Kinh Lung trận, thấy mờ mờ đến ba bóng ảnh của nữ nhân đứng cùng với bảy nam nhân khác. Hoàng hậu lấy tay che ngang lông mày nhìn theo, quả thật là thấy phấn y của Thiên Yết cùng với kim y của Thái tử.

"Nương nương, tiểu thư đã chạy đến trước cổng vào Kinh Lung trận rồi. Cô ấy đến trước chúng ta nữa đó, đã cùng Thái tử điện hạ và Cố tiểu thư."

Hoàng Hậu sốt ruột, nhìn thấy Quốc sư đang định đi ra phía này liền vời đến.

"Quốc sư, khi nào thì có thể để bọn họ vào bên trong? Và khi nào cần phải rời đi?"

Tiêu Xử Nữ nhìn vào gương bát quái, lại nhìn mặt trời sắp treo lên đầu ngọn tre, thong thả nói.

"Bẩm Hoàng hậu nương nương, một khắc nữa tiến vào trận, hai đêm là thời gian an toàn ở bên trong. Kinh Lung trận vốn nhiều linh thú nhưng không hề chắc rằng bọn chúng có ôn hoà hay không. Vậy nên trước giờ ngọ ngày thứ ba tính từ hôm nay, tất cả phải ra khỏi Kinh Lung trận."

***

Thiên Yết nhìn quanh lại thấy đây giống một buổi đi dạo chơi hơn là một sự kiện trọng đại của quốc gia. Nếu nàng nhớ không nhầm thì ngoài Kim Ngưu là nữ nhi của phủ Thái sư thì còn một con trai của Duệ Vương gia, con trai của Hoắc Thống Soái và còn một vài người là con trai của quan đại thần khác. Cường giả ở Hiên Viên không hề hiếm thấy, thậm chí đến một công hội còn có thể kiếm được vài người ưu tú hơn hẳn. Nhưng mà mấy lão thần cáo già này làm sao có thể để mất đi một miếng bánh ngon thế này được? Nhất định phải bằng mọi cách để con của mình chen chân vào được đám tám cường giả đi vào bên trong Kinh Lung trận mỗi năm!

"Thái tử điện hạ, huynh có biết cô nương lam y đó là ai không? Cả muội và Kim Ngưu đều không quen nàng ta."

Thái Tử nhìn sang thì liền phát hiện ngay Thiên Yết và Kim Ngưu đang cảm thấy lạ lẫm với người nào. Cô nương mặc xiêm y màu lam đó chính là người mà Quốc sư Tiêu Xử Nữ tìm được trong kinh thành, nói là sinh thần bát tự của nàng ta rất hợp với con trai của Vũ Tướng quân, hoàn toàn có thể thay hắn đi vào Kinh Lung trận lần này. Tuy nhiên thân phận của nàng ta lại không phải tiểu thư nhà quan hay được nuôi trong cung giống như một chủ tử, Thiên Bình chỉ là một cô nương nhà phú hộ bình thường, nhờ buôn bán với các vùng khác mà gia đình trở nên giàu có, chỉ vậy thôi.

"Nàng ta là Thiên Bình, Ngọc Thiên Bình. Là một cường giả mà Tiêu huynh tìm thấy trong Kinh thành, đây cũng là lần đầu tiên nàng ta bước vào Kinh Lung trận."

Kim Ngưu nhìn Thiên Bình đang đứng im một chỗ đó, bản thân nàng ta mới đến đây lần đầu cũng chưa biết gì nhiều về những gì ở bên trong Kinh Lung trận, đi một mình chẳng phải là nguy hiểm quá rồi sao? Dẫu biết là mạng ai người nấy phải tự lo nhưng chỉ có ba người bọn họ là nữ trong số tám người đi vào bên trong đó, cứ gọi cô ấy tới đi cùng coi như là có người bầu bạn. Kim Ngưu khẽ giật cổ tay áo của Thiên Yết, đánh mắt sang Thiên Bình có ý muốn xem xem Thiên Yết có phiền không nếu như nàng hỏi cô nương đó cùng đi. Nhận được cái gật đầu, Kim Ngưu lập tức gọi với tới.

"Ngọc cô nương, cô là lần đầu tiến vào Kinh Lung, hay là đi cùng với chúng tôi đi. Chúng ta cùng là nữ nhi chắc sẽ dễ dàng hơn là nam tử, cũng phải ở trong đó hai đêm mới ra ngoài."

Thiên Bình tuy không biết hai nữ tử kia là ai nhưng đều mang mạng che để giấu dung mạo thì chắc chắn là tiểu thư khuê các đàng hoàng, xem ra nam nhân kỳ lạ mà tháng trước nàng gặp ở công hội cường giả nói không có sai rằng còn hai vị tiểu thư khác cùng đi với nàng, sẽ không sợ cô đơn hay bất tiện. Kinh Lung trận nàng cũng đã từng nghe qua ở mấy quán trà, chỉ là biết qua miệng của người kể chuyện nhưng cũng biết rằng ở bên trong trận đang có thứ gì. Nhưng mà nàng đây là lần đầu tiên tiến vào, chắc chắn sẽ không có chuyện gì chứ?

Nàng nghe vậy thì đi đến gần bọn họ hơn, sớm muộn gì cũng vào Kinh Lung trận liều mình một phen, làm quen trước với hai cô nương này thì nếu nàng gặp chuyện bọn họ cũng để tâm đến hơn chút.

"Dân nữ Ngọc thị, bái kiến Thái Tử điện hạ, Tranh Mẫn quận chúa."

"Ngọc cô nương không cần đa lễ."

Tiêu Xử Nữ đang cách bọn họ một khoảng xa lại cưỡi linh thú của hắn chạy tới, trên tay vẫn là gương bát quái như vật bất ly thân. Hắn dõng dạc nói lớn.

"Thời khắc đã đến, xin các vị tiến vào Kinh Lung trận, thời gian thích hợp ở bên trong là đến giờ chính Ngọ ngày thứ ba. Nhất định phải bình an trở về."

"Có câu chúc của Quốc sư đại nhân, chúng ta nhất định sẽ bình an trở ra."

***

Vừa mới đi vào bên trong trận, một đoàn tám người đã nhất trí tách làm ba để tìm kiếm những đoạn long mạch đang dần suy yếu, bọn họ đã hẹn gặp nhau ở gần cửa trận hai dặm vào đúng giờ Ngọ ngày thứ ba để cùng nhau ra khỏi núi Kinh Lung.

Ba nữ tử chọn đi cùng nhau, cũng có một nam tử muốn đi cùng bọn họ nhưng bị từ chối thẳng thừng. Còn không tự biết được một người là Tranh Mẫn Quận chúa cường giả hiếm thấy đã lên mức Tứ hình Thượng tinh rồi sao? Chỉ một mình nàng ta cũng có thể tự đi được nữa là. Bên cạnh thì còn có ai? Cố Kim Ngưu là viên ngọc quý trên tay của Cố Thái sư, cũng là một thiên tài của Hiên Viên thành Thất hình Trung tinh Triệu Hồi Sư, làm gì có chuyện bọn họ gặp nguy sẽ không có cách nào tự cứu mình? Có chăng chỉ là Ngọc Thiên Bình không biết đang ở thực lực nào.

Kinh Lung trận thực chất là trận pháp đặt trên một ngọn núi trập trùng, không biết là từ năm nào đã có xuất hiện nó ở đây nhưng theo những lời truyền tai từ cái thời xửa xưa đó thì từ khi có một vị tự là Quân Cửu đến đây thì núi Kinh Lung biến thành trận pháp, duy trì mất đến cả mấy ngàn năm. Không hiểu vị Quân Cửu này là thần thánh ở đâu lại chạy đến Hoàng Đạo Quốc, đứng trên long mạch của quốc gia mà đặt một trận pháp thế này.

Thiên Yết ngậm ngọn cỏ ve vẩy ve vẩy, nàng vừa nghe Kim Ngưu kể chuyện của Quân Cửu đó vừa để ý xung quanh. Quân Cửu cái gì chứ, cô cô của nàng nói rằng vị ở bên trong Kinh Lung trận này vốn được gọi là Quân Ly chứ không phải Quân Cửu. Rõ ràng nhân gian này đang nhầm hai vị đó với nhau rồi.

Ba dặm bên trong Kinh Lung trận tính từ cửa đều không có gì quá đặc biệt, Huyễn thuật hoàn toàn chưa lan đến tận đây nên cảnh vật sẽ chẳng thoáng chốc mà thay đổi làm thần trí điên đảo, nhưng mà chẳng mấy bước nữa là đã hết ba dặm. Nhớ lại ba cô nương các nàng vác theo một tay nải, một hộp lớn đồ ăn lương khô cũng đi mất nửa ngày, mặt trời đã sắp lặn xuống rồi. Kim Ngưu nhìn mặt trời đã chuyển thành màu đỏ kia, liền nhắc Thiên Yết đang đi trước dò đường ấy tìm đến cái miếu cũ đã được sửa lại ít nhiều làm chỗ dừng chân trong phạm vi ba dặm an toàn khỏi Huyễn cảnh của Kinh Lung trận.

"Chúng ta tìm đến cái miếu cũ đi, gần cái Thất Sắc tháp đó là đến rồi. Chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đó rồi bắt đầu tìm kiếm."

Thiên Bình đã từng nghe qua Thất Sắc tháp ở quán trà nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nó, nghe Kim Ngưu nhắc đến liền phấn khích.

"Thất Sắc Tháp? Có phải là Thất Sắc tháp của Quân Cửu thần tiên gì đó không?"

Thiên Yết quay lại nhìn thấy Thiên Bình vui vẻ nhắc đến Thất Sắc tháp với Kim Ngưu thì cười cười nói với nàng ta rằng.

"Quân Ly đó không phải thần tiên gì đâu, chỉ là một tên sống lâu mà thôi."

"Quân Ly? Sao ở quán trà đều nói là Quân Cửu?"

Thiên Yết biết mình nói hớ, liền bịt chặt miệng lại rồi nhìn hai cô nương kia cười cười. Quân Ly là tộc của nàng và các tộc thần thú linh thú khác gọi, để hai người này mà biết nàng đang tiêu tán linh lực để giữ hình dáng này đến mười tám năm nay thì sẽ doạ chết bọn họ mất.

"Đừng nói nữa, trời sắp tối rồi chúng ta nên đi tìm chỗ nghỉ đi."

.

.

.

Ma Kết nằm trên tràng kỷ của hắn ăn mấy quả mận, mắt lơ đễnh nhìn ra bên ngoài. Hôm nay chắc là ngày tốt đẹp để Hoàng Đạo quốc phái người đến để trấn giữ Lệ đang ở dưới cả mấy tấc đấc canh long mạch cho bọn chúng. Nhưng mà, không phải lý do khiến cả hoàng thất nhao nhao tìm kiếm cường giả giữ lấy ma thú bảo vệ long mạch đang có dấu hiệu suy yếu đó là Ma Kết hắn hay sao?

Đúng là mấy lão kể chuyện trong quán trà không biết tường tận gì cả, hắn làm gì phải làm suy yếu long mạch Hoàng Đạo quốc? Cái hắn làm là khiến phong ấn của Lệ có thể suy yếu, giúp hắn có thêm một chút thoải mái mà thôi.

"Gà Trắng, tiểu hồ ly tám đuôi đến rồi."

Ma Kết giận run, Gà Trắng cái gì mà Gà Trắng. Hắn đường đường là Phượng Hoàng thần thú lão tôn sống cả chục vạn năm, qua miệng con rồng đen nào đấy sao lại biến thành gà rồi?

"Lệ, ngươi đang chọc giận bổn tôn đó sao?"

"Vậy bổn tôn nên gọi ngươi là gì? Phượng hoàng chín đuôi? Quân Cửu hay Quân Ly? Gọi Gà Trắng không phải rất dễ nghe sao?"

Ma Kết tức giận ném hạt mận ra ngoài cửa sổ khi nghe thấy tiếng nói khàn khàn vang vang như tiếng gầm của Lệ vang lên trong tháp của hắn. Nuốt miếng mận chua xuống bụng, hắn gằn giọng mắng.

"Dễ nghe cái đầu đá của ngươi. Bổn tôn ở đây làm bằng hữu của ngươi, giúp ngươi thoải mái mà đây là cách ngươi đối đáp bằng hữu sao?"

Lệ lập tức đáp lại, giọng khẩn trương hơn cả vừa nãy.

"Nhanh! Mau dụ tiểu hồ ly tám đuôi đến đây! Ta cố gắng mãi mới khiến hồ ly nhỏ đó để ý đến cái tổ chim của ngươi, nhất định ngươi phải dẫn nó phá phong ấn này, đưa ra ta ngoài!"

"Tháp của bổn tôn, ai cho ngươi gọi là tổ? Có tin ta phất tay một cái, phong ấn của ngươi lại càng mạnh hơn hay không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net