1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe bảo mẫu đến căn biệt thự được dùng để ghi hình cho show. Trước khi cửa xe được mở ra, tôi quay người nhìn Lục Nghiêu phía sau mình, dặn lần thứ 15: "Con trai, con nhớ kĩ đấy nhá, mình tham gia show này chỉ để kiếm chút tiền thôi, con nhớ khiêm tốn chút, đừng có gây chú ý quá đấy."

Lỡ bị ông bố kia của con tìm đến cửa thì biết phải làm sao!?

Lục Nghiêu ngẩng khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu lên, nhìn tôi bằng ánh mắt ghét bỏ không hợp với độ tuổi của mình: "Con biết rồi mà mẹ. Nói chứ mẹ mà lo như thế thì ngay từ đầu nên nghe lời con, đừng có mà đầu tư vớ va vớ vẩn, thế thì bây giờ đã chẳng lắm chuyện thế này rồi."

Tôi không thể phản bác lại được chút gì.

Tôi là Lục Hạ Hạ, một nghệ sĩ đã hết thời. Thực ra xưa tôi cũng hot đấy, là lưu lượng tiểu hoa hồi 7 năm trước, nhưng lại đột nhiên giải nghệ vào cái lúc hot nhất. Lý do tôi giải nghệ cũng trend, giống như mấy áng văn "ôm bụng chạy" nổi nhất hồi đó. Tôi cứ đinh ninh là số tiền tôi kiếm được hồi 7 năm trước kiểu gì cũng đủ cho tôi nuôi một đứa bé, nhưng ai mà ngờ thời gian trước bị một người bạn lừa đem đi đầu tư coin gì gì đó, thế là mất cả chì lẫn chài. Thế là tôi mới bất lực, đành phải tái xuất giang hồ để kiếm tiền. Ai dè giờ tôi flop đến mức không có phim gì để quay, chỉ có một show trông con tìm đến cửa, tên là "Bé cưng hôm nay đã học chưa". Do dự một hồi, tôi chỉ có thể đem con lên show, kiếm tiền nuôi gia đình.

Tôi và Lục Nghiêu xuống xe vào biệt thự, các mẹ và bé khác cũng đều đã đến rồi. Show này không chỉ có nghệ sĩ hết thời như tôi, còn có mẹ bình thường khác nhưng dạy con hay nữa.

Trước tiên ekip sắp xếp cho mấy đứa nhỏ chơi ở một bên, để mấy bà mẹ chúng tôi ghi hình trước. Nội dung ghi hình là chia sẻ những tâm đắc về việc dạy con. Tôi cứ tưởng tâm đắc về việc dạy con này cùng lắm cũng chỉ là nói về quá trình chăm sóc con thôi, ai dè tôi vừa đặt mông xuống thì đã thấy ekip chiếu câu hỏi đầu tiên lên màn hình: "Xin hỏi bình thường các mẹ dạy con học thuộc từ mới tiếng Anh như thế nào?"

Tôi: ???

Cái quần gì đấy?

Chứ không phải độ tuổi trung bình của mấy đứa nhỏ trong show này là 6 tuổi ấy hả? Trẻ con 6 tuổi phải học thuộc từ mới tiếng Anh hả?

Tôi còn đang shock thì mấy bà mẹ cạnh tôi đã thi nhau giơ tay.

"Tôi dạy con tôi học bằng sơ đồ tư duy!"

Tôi: ???

Học bằng sơ đồ tư duy? Cái gì đấy?

Một bà mẹ khác cũng lập tức lên tiếng: "Tôi sẽ dán giấy nhớ ghi từ tiếng Anh lên tất cả đồ vật trong nhà, để con có thể đọc bất cứ lúc nào."

Các mẹ khác lập tức tán dương không thôi. Mẹ nào cũng rất nhiệt tình chia sẻ kinh nghiệm của mình, cuối cùng chỉ còn mỗi tôi chưa trả lời, mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi. Đối diện với bao nhiêu đôi mắt nồng cháy kia, tôi ngẩn người, nặn mãi mới ra được câu: "Tôi mua cho con một cái điện thoại để nó tự search từ nó cần. Thế có... có tính không?"

***

Mọi người im lặng. Show này là dạng livestream, lúc này phần bình luận bùng nổ luôn rồi.

"Đợi đã, đây là Lục Hạ Hạ à? Vờ lờ, tui nhớ là hồi nhiều năm trước bả giải nghệ rồi mà, sao dưng đâu lại quay về thế này? Lại còn có thêm một đứa con nữa?"

"Thì đó, sao tui không biết là cô này cưới rồi nhờ?"

"Mấy bà không biết đấy thôi, hồi đó cô này giải nghệ là tại ăn cơm trước kẻng đấy! Nghe đâu đứa con còn là của kim chủ của cô mà!"

"Sao cơ? Kinh vậy luôn?"

"Không nói đến việc khác nha, con còn bé thế kia mà đã cho nghịch điện thoại, Lục Hạ Hạ làm mẹ đúng là vô trách nhiệm quá đấy!"

"Chứ còn gì nữa, hồi đó cô này hot đã đúng kiểu bình hoa di động ngực to óc bằng quả nho rồi mà, mấy bà trông đợi gì cô này nuôi được con tốt?"

Trong một tràng bình luận chửi bới, ekip đưa ra câu hỏi thứ hai: "Xin hỏi các mẹ bảo đảm dinh dưỡng cho con mình thế nào?"

Mấy bà mẹ xung quanh lại thi nhau giơ tay.

"Ngày nào tôi cũng cho con ăn dầu óc chó với dầu cá! Nghe nói là bổ não!"

"Mỗi ngày tôi đều dậy lúc 4 giờ để nấu cơm cho con, nhất định phải bảo đảm dinh dưỡng đầy đủ."

"Tôi thì đã thi chứng chỉ chuyên gia dinh dưỡng vì con!"

Tôi lại shock part 2.

Ghê vãi! Ganh đua nhau thật sự! Không phải là nuôi có đứa con sao, mọi người có cần phải làm đến cái mức này không!

Các bà mẹ khác trả lời rất nhanh, ánh mắt mọi người lại lần nữa tập trung trên người tôi.

"Tôi..." Dưới mắt nhìn của mọi người, tôi thực sự không nói dối nổi, chỉ đành thành thật: "Tôi mua cho con đồ ăn bán ở dưới cổng dưới nhà."

Nhìn thấy sự ngạc nhiên và trách móc trong mắt mấy bà mẹ xung quanh, tôi vội vàng bổ sung thêm một câu: "Nhưng mà tôi mua ở quán đắt nhất cổng khu nhà tôi!"

***

Ông trời có mắt, quán đó bán đồ ăn đắt như thế, tôi còn không nỡ mua tự ăn cơ mà! Không phải là vì thằng nhóc Lục Nghiêu này hết hay sao! Nhưng những bà mẹ khác vẫn giữ nguyên cái biểu cảm cứ như là tôi đã làm một việc gì kinh khủng lắm ấy.

"Sao cô vô trách nhiệm thế nhỉ!" Có một bà mẹ cuối cùng cũng không nhịn được nữa hỏi ra miệng. "Cho con nghịch điện thoại thì thôi, lại còn mua đồ ăn ngoài cho con ăn nữa!"

"Đúng vậy." Một bà mẹ khác nhíu mày. "Như thế con cô có đủ dinh dưỡng không."

Tôi: ???

Tôi cảm thấy con tôi vẫn đầy đủ dinh dưỡng mà.

Nhưng mọi người không muốn nghe tôi giải thích, bình luận cũng đều chỉ trích tôi vô trách nhiệm. Đoạn ghi hình này kết thúc với việc mọi người trách móc tôi. Các mẹ rời khỏi phòng phỏng vấn, ra tập hợp với con của mình.

Các con vừa lọt vào ống kính, bình luận bắt đầu "Ỏ quá z" với "Cute chết tui". Trong đó người được hoan nghênh nhất đương nhiên là Lục Nghiêu. Không tránh được, ai bảo nó được thừa hưởng nhan sắc của tôi với ông bố của nó, kiểu gì cũng không xấu được. Sau khi các mẹ và các bé tập hợp, ekip bắt đầu giao nhiệm vụ.

"Như mọi người đã biết, đây là một chương trình dạng giáo dục con cái, nên để kiểm tra trình độ của các bé, chiều nay ekip chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc thi."

"Chúng tôi cũng đã mở vote trên livestream, khán giả có thể vote xem đứa bé nào sẽ được điểm cao nhất! Hãy cùng cổ vũ cho các bé!"

Sau khi giao nhiệm vụ xong, mọi người đều đi nghỉ ngơi. Sắp xếp hành lý xong, tôi với Lục Nghiêu bèn ngồi trong phòng cùng xem bình luận trên livestream. Thấy đã có kết quả vote dự đoán cho cuộc thi buổi chiều hôm nay rồi. Không ngoài dự đoán, vì biểu hiện của tôi lúc phỏng vấn, nên Lục Nghiêu được ít vote nhất, trở thành đứa bé "không có khả năng đạt được điểm cao nhất trong cuộc thi".

Bình luận của cư dân mạng:

"Mặc dù Lục Nghiêu dễ thương thật đấy, nhưng với cách dạy như này của Lục Hạ Hạ thì được điểm cao mới lạ đấy!"

"Đứa bé dễ thương như này, đúng là xui xẻo khi gặp phải bà mẹ vô trách nhiệm như Lục Hạ Hạ!"

Đọc được bình luận, mặt Lục Nghiêu ngày càng tái xanh, thằng bé ngẩng đầu nhìn tôi: "Họ nói mẹ như thế này mà mẹ không giận à?"

Tôi thì coi như không có gì: "Cũng bình thường, họ nói cũng không sai, so với những bà mẹ khác thì đúng là mẹ làm không tốt thật mà."

Tôi cũng phải đến hôm nay tham gia chương trình mới biết, hóa ra làm mẹ thôi cũng có thể ganh đua nhau đến vậy.

Khuôn mặt bé nhỏ Lục Nghiêu nghiêm túc bảo: "Nhưng con thấy mẹ làm tốt lắm rồi."

Tôi không nhịn được phì cười, thơm chụt trên mặt thằng bé một cái.

"Cảm ơn con nha cục cưng!"

Mặt Lục Nghiêu đỏ chót. Nhưng thằng bé vờ bình tĩnh nhìn qua chỗ khác, hỏi tôi: "Cuộc thi ngày mai* còn có thể làm tốt một chút được không? Con không muốn họ nói mẹ nữa."

(*không biết khúc này là tác giả nhầm hay là cố tình nhấn mạnh cái việc trẻ con không có khái niệm thời gian nên mới nói chiều nay thành mai nữa)

Tôi nhìn thằng bé nghiêm túc thế kia thì cũng không nỡ từ chối, bảo: "Được, vậy thì con phát huy một chút khả năng của con đi."

Nhưng tôi phải vội vàng nói thêm một câu: "Chỉ một chút xíu thôi nha!"

Lục Nghiêu cười: "Vâng ạ, chỉ chút xíu thôi."

***

Cuộc thi nhanh chóng được bắt đầu. Tôi căng thẳng đi qua đi lại trong phòng chờ đợi.

Lục Nghiêu vừa về, tôi lập tức đi lên, mở miệng định hỏi.

"Mẹ yên tâm." Tôi còn chưa hỏi, Lục Nghiêu đã trả lời trước rồi. "Lần kiểm tra này con chỉ dùng có 30% khả năng của con thôi, ví dụ như câu đầu tiên có thể dùng vi tích phân để giải, nhưng con đã giải bằng cách đơn giản nhất rồi."

Tôi hoang mang chớp mắt mấy cái, thể hiện là tôi không hiểu. Lục Nghiêu thở dài một hơi, chỉ đành giải thích cho tôi bằng cách đơn giản thô bạo hơn.

"Với cả câu cuối cùng con cũng không làm hết."

Giờ tôi mới yên tâm. Không làm hết bài thì kết quả chắc sẽ không làm người khác ngạc nhiên quá đâu nhỉ? Tôi vui vẻ kéo Lục Nghiêu đặt gà rán ăn để chúc mừng.

Ngày hôm sau, ekip tiếp tục ghi hình. Cả nhóm người chúng tôi ngồi trong phòng học nhỏ của biệt thự, MC của ekip đứng trên bục.

"Hôm nay chúng tôi sẽ công bố kết quả của cuộc thi hôm qua, chúng tôi sẽ bắt đầu từ bé có thành tích thấp nhất."

Tôi nghe xong bất giác nhíu mày. Công bố từ thành tích thấp nhất? Như thế không phải là sẽ đả kích đến đứa bé được điểm thấp đó sao? Tôi vô cùng không hài lòng với cách làm này của ekip chương trình, thế nên sắc mặt cũng rất tệ. Nhưng không ngờ sắc mặt của tôi trong mắt khán giả lại được giải thích bằng một nghĩa khác:

"Ha ha ha, thấy gì chưa, nghe bảo công bố điểm thấp nhất trước là Lục Hạ Hạ sợ rồi kìa, cô cũng biết chắc là con trai cô thi kém lắm đúng không?"

"Giờ thì biết bực rồi ha, sao bình thường không để tâm dạy con hơn đi!"

Trong đống bình luận chế giễu của cư dân mạng, staff xé thứ tự tên trên bảng trắng ra.


***

follow page facebook "thần hi dạ tịch" (user name "chenxiyexi") để cập nhật nhanh nhất


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zhihu