4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những gì tôi nói đều là sự thật. Năm đó lúc mẹ Phó Kì tìm gặp tôi, tôi cũng tưởng là bà muốn chia rẽ chúng tôi, hoặc là đập chi phiếu vào mặt tôi, gào lên kiểu: "Cho cô 3000 vạn*, lập tức tránh xa con trai tôi".

(*~100 tỉ)

Nhưng ai dè không phải vậy. Mẹ Phó Kì chỉ hỏi tôi rất chân thành: "Cháu có thật sự sẵn sàng để làm vợ Phó Kì chưa?"

Giờ tôi mới biết, làm con dâu nhà giàu không dễ thế. Vì Phó Kì là người thừa kế nhà họ Phó, cưới anh thì nghĩa là tôi sẽ trở thành nữ chủ nhân nhà họ Phó. Cũng có nghĩa là, tôi không thể đóng phim tiếp được. Chưa hết, vì học lực của tôi không đủ tiêu chuẩn, tôi còn phải ra nước ngoài học thêm.

Tôi sợ chết mất.

Phải biết là cố gắng bao năm như thế mãi tôi mới tốt nghiệp được, có giết tôi thì tôi cũng không đi học tiếp đâu. Chưa kể là mẹ Phó Kì còn bảo tôi rằng hơn 30 năm nay bà đều dậy lúc 6 giờ, hơn nữa tiêu chuẩn của nhà giàu là phải đẻ 3 con trong 3 năm.

Tôi sợ kinh lên được.

Thế là tôi lập tức chia tay với Phó Kì. Không phải do tôi không yêu anh ấy. Mà là tình yêu ấy không đủ để tôi đối mặt với cuộc đời đáng sợ như thế được! Thậm chí lúc sau tôi phát hiện tôi mang thai Lục Nghiêu rồi cũng chẳng dám nói. Chỉ sợ họ dùng thằng bé để ép tôi cưới Phó Kì!

Phó Kì nghe tôi nói xong, không thể tin được: "Em chia tay anh chỉ vì thế thôi á?"

Tôi trợn mắt: "Thế nào là "chỉ vì thế" vậy? Chẳng lẽ tự do không phải là chuyện đáng quý nhất trần đời này sao?"

Phó Kì: ...

Phó Kì nhìn tôi bằng ánh mắt rất phức tạp, ánh mắt ấy hình như có chút tức giận, nhưng phần nhiều vẫn là bất lực. Cuối cùng anh thở dài một hơi: "Thôi vậy, anh không so đo với em." Anh xoa mi tâm bảo: "Nhưng anh có thể đảm bảo, giờ em cưới anh thì sẽ không phải lo những việc ấy nữa."

Lời Phó Kì nói bất ngờ quá, tôi nhất thời không phản ứng kịp: "Cái gì cơ?"

"Anh từ bỏ quyền thừa kế rồi." Phó Kì cúi đầu nhìn tôi, nghiêm túc nói: "Sau này em trai anh sẽ tiếp quản công ty, anh chỉ lấy cổ phần thôi."

Tôi ngạc nhiên: "Sao cơ? Sao anh phải bỏ quyền thừa kế? Chứ không phải là sau khi chia tay với em thì anh phải cắm đầu vào công việc, sau đó đứng trên đỉnh cao, trở thành một ông trùm thực thụ hả?!"

Sao không giống với những gì tôi đã nghĩ vậy!

Phó Kì cạn lời nhìn tôi: "Có mà em mới xem phim nhiều quá ý. Làm người thừa kế mệt lắm, lấy cổ phần ăn hoa hồng, sau đó làm những gì mình thích không phải thích hơn à?"

Tôi chợt phát hiện ra tôi không thể phản bác chút gì.

"Quan trọng hơn là." Giọng Phó Kì trầm hơn một chút: "Anh cũng đoán được lý do ngày đó em chia tay với anh liên quan đến việc anh là người thừa kế. So với việc mất đi quyền thừa kế, thì anh sợ mất em hơn."

Tim tôi lỡ mất một nhịp, ngẩng đầu nhìn Phó Kì thì mới phát hiện ra anh cũng đang cúi đầu nhìn tôi.

"Thế nên, Lục Hạ Hạ, em có đồng ý cho anh một cơ hội nữa không?" Giọng nói trầm thấp của Phó Kì vang lên bên tai tôi.

Tôi thừa nhận là lúc này tôi rất là rung động. Dù sao thì ngày đó tôi chia tay với Phó Kì cũng không phải do hết yêu. Ngược lại, tôi vẫn luôn thích anh ấy. Nếu không thì cũng không đến nỗi 7 năm rồi mà tôi vẫn chưa yêu một ai. Dù sao thì đã từng được ăn tiệc sang trọng cao cấp rồi, giờ bắt tôi quay lại ăn cơm trắng canh nhạt thì cũng thiệt cho tôi quá.

"Anh..." Tôi do dự mở lời: "Anh cho em chút thời gian suy nghĩ được không?"

Phó Kì cười rồi. Đây là lần đầu tiên anh ấy cười với tôi kể từ lúc gặp lại.

"Đương nhiên là được."

Nụ cười ấy khiến tim tôi như có một đàn ngựa chạy qua. Nhưng tôi vẫn dùng chút lý trí còn sót lại để nói: "Trước lúc em nghĩ kĩ càng thì anh tuyệt đối không được nói cho Lục Nghiêu biết anh là bố nó!"

Phó Kì nhíu mày, định đáp lời. Không ngờ đúng lúc này, một giọng nói non nớt đột nhiên vang lên phía sau: "Không cần, tại con đoán ra được lâu rồi."

***

Tôi giật mình quay đầu lại, thấy Lục Nghiêu đã đừng sau lưng chúng tôi từ bao giờ. Đầu tôi ong ong.

"Nghiêu Nghiêu, sao con lại ở đây? Con... con ở đây từ bao giờ vậy?"

Mặt Lục Nghiêu chẳng có cảm xúc gì: "Từ lúc mẹ bảo ỉa ra quần ấy."

Tôi: "!"

Thế thì nghe thấy hết rồi à!

Tôi tuyệt vọng, ai dè Phó Kì đã ngồi xuống trước mặt Lục Nghiêu: "Vậy là con biết bố là bố con rồi à?"

Lục Nghiêu nhìn anh, gật đầu: "Vâng, con biết rồi, nhưng con không định nhận bố đâu."

Phó Kì nhíu mày, còn chưa kịp nói gì, Lục Nghiêu đã nói tiếp: "Mặc dù năm đó mẹ con bỏ bố trước, nhưng nói tóm lại thì vẫn là tại bố không đưa ra quyết định sớm, thế nên mẹ mới bỏ bố."

Tôi nghe nó nói mà shock luôn. Dù là chính tôi đi nữa thì cũng cảm thấy Lục Nghiêu nói vậy là thiên vị tôi quá!

Phó Kì thì như là không thấy vô lý chỗ nào, chỉ nhướng mày: "Thế con muốn sao mới chịu nhận bố?"

Lục Nghiêu hừ một tiếng bằng giọng mũi bảo: "Đợi xem biểu hiện của bố như nào đã."

Phó Kì bật cười, anh đưa tay xoa đầu Lục Nghiêu, bảo: "Được, cảm ơn con cho bố cơ hội."

***

Chương trình "Bé cưng hôm nay đã học chưa" tiếp tục ghi hình. Về sau tôi mới biết, hóa ra là do có Phó Kì nhúng tay vào nên chồng Phương Nhã thấy tôi mới như thấy quỷ như thế. Cũng vì có Phó Kì, nên ekip chương trình cũng không dám nhắc về chuyện Lục Nghiêu làm bệ đỡ cho Ngô Tử An nữa. Nhưng Phương Nhã sẽ bỏ cuộc thế sao? Đương nhiên là không rồi. Nhất là mấy lần kiểm tra sau Lục Nghiêu vẫn làm rất tốt, biểu cảm lúc Phương Nhã nhìn tôi cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Đúng như dự đoán, cô ta rất nhanh đã không nhịn được phải ra tay rồi. Trên mạng đột nhiên bắt đầu có tin bôi đen tôi, bảo Lục Nghiêu là con riêng của tôi với một ông bầu nào đó. Thực ra trước đây cũng có tin như vậy rồi, nhưng không lan truyền rộng rãi. Lần này hiển nhiên là rất có tổ chức, có kế hoạch rõ ràng, rất nhiều blogger đều lên bài nói về việc tôi sinh con cho ông bầu như nào. Rất nhiều lời khó nghe.

Đương nhiên là tôi biết có người ở sau giật dây, tôi nhờ người nghe ngóng chút. Đúng thật là Phương Nhã. Tôi tức giận định tìm người thanh minh, không ngờ người trong ekip chương trình lại đột nhiên nhảy ra nói buổi ghi hình hôm nay sẽ có chút thay đổi: "Để xây dựng được không khí gia đình tốt hơn, chúng tôi quyết định mời bố các bé ra sân!"

Vừa dứt lời, tôi ngẩn cả người.

Gì vậy trời?

Chuyện này có nói trước đâu?

Mẹ con nhà khác cũng không biết gì, ai nấy mặt mũi ngạc nhiên, nhưng ekip chương trình đã mở luôn cửa ra để các bố đi vào.

"Bố ơi!"

Dù sao cũng ghi hình mấy ngày rồi không được gặp bố, các bé thấy bố mình đều vô cùng vui sướng, hét lên nhào vào lòng bố. Không khí vô cùng hòa hợp. Chỉ có tôi và Lục Nghiêu đứng im một chỗ sượng trân.

Nhất thời bình luận đều bàn tán:

"Má ơi, đau lòng quá đi, mọi người đều có bố, chỉ có thiên thần nhỏ Lục Nghiêu không có! Đáng thương quá đi!"

"Mấy nhỏ fan ngu ngục của Lục Nghiêm ngậm cái mồm vào giùm cái, đi thích một đứa con riêng mà còn ở đó ra vẻ cái gì chả biết, có biết con riêng chính là sản phẩm của việc phá hoại gia đình nhà người khác không vậy."

"Kệ đi, trẻ con vô tội mà, đừng mắng đứa bé nữa, có mắng chửi gì thì nhằm vào Lục Hạ Hạ vô liêm sỉ kia kìa, đi phá hoại gia đình nhà người khác, lấy con cái làm công cụ để tranh tài sản!"

"Chuẩn đấy, cô này đúng là hãm vãi, vì tí cái ích kỉ của mình mà để con không có bố!"

Không chỉ bình luận, mà các khách mời khác cũng đều chú ý đến tôi và Lục Nghiêu lạc loài ở đây. Nhất là Phương Nhã, cười rách cả miệng.

Cô ta mặc kệ sự can ngăn của chồng, khịa tôi: "Úi, Lục Hạ Hạ, bố thằng bé đâu? Lục Nghiêu giỏi như thế, chắc bố thằng bé cũng phải giỏi lắm nhỉ, đừng có giấu giấu diếm diếm nữa, cho chúng tôi gặp đi nào."

Tôi bình tĩnh đáp: "Anh ấy không rảnh."

"Được rồi mà, đừng cứng miệng nữa." Phương Nhã cười tươi hơn: "Cô cứ thừa nhận đi, rằng Lục Nghiêu không có bố, chỉ là một đứa con h..."

Phương Nhã còn chưa nói hết lời xỉ nhục, đúng lúc này:

"Ai bảo Lục Nghiêu không có bố?" Một giọng nói lạnh lùng truyền từ cửa vào.

Mọi người đều đồng loạt nhìn ra cửa, nhìn thấy người ở cửa rồi, ai cũng bất giác hô lên: "Ảnh đế Phó!"

***

Người đột nhiên xuất hiện ở cửa lúc này không phải ai khác, mà chính là Phó Kì. Không chỉ mọi người, mà đến tôi cũng trố mắt ngạc nhiên.

Phó Kì đi đến trước mặt Lục Nghiêu trước bao con mắt kinh ngạc, anh ngồi xuống cười nói: "Xin lỗi Nghiêu Nghiêu, bố đến muộn mất rồi."

Một câu nói như vậy nhưng khiến cho phần bình luận vốn đang tĩnh lặng đột nhiên bùng nổ:

"Gì vậy nè?! Ảnh đế Phó là bố của Lục Nghiêu á?! Thật không vậy?"

"Vãi lều, trước đây tôi cũng có nghi nghi rồi, dù sao giới giải trí cũng chỉ có ảnh đế Phó vừa có nhan sắc vừa có trí thông minh thôi! Không ngờ tôi đoán đúng thật!"

"Lầu trên đúng tiên tri!"

"Áaa! Thế nên hồi đó không phải Lục Hạ Hạ ăn theo ảnh đế Phó, mà là hai người yêu nhau thật, còn có một đứa con?!"

"Ai bảo Lục Nghiêu là con của ông bầu gì đó vậy! Ra đây ăn đấm đê!"

Trong vô số những lời cảm thán kinh ngạc thì cũng có người bới lông tìm vết.

"Vậy là tại hồi đó ảnh đế Phó không muốn nhận đứa con này nên mới chia tay với Lục Hạ Hạ à?"

"Cũng đúng, Phó Kì là công tử nhà họ Phó mà, chơi đùa với loại phụ nữ như Lục Hạ Hạ thôi chứ sao mà cưới được."

"Dù Phó Kì có đồng ý thì nhà họ Phó cũng không đồng ý đâu."

"Lẽ nào là do năm đó Lục Hạ Hạ mặt dày sinh con ra à? Vì muốn níu kéo ảnh đế Phó, hoặc là vì tài sản của nhà họ Phó? Ọe, vô liêm sỉ vãi."

Phó Kì không nhìn bình luận nhưng cũng đoán ra được những người này sẽ nói gì. Vì thế anh nhìn sang máy quay: "Tôi chưa từng nói không muốn nhận con, chỉ là năm đó do tôi không xử lý mọi chuyện ổn thỏa nên Hạ Hạ mới đi."

Một câu nói khiến cho phần bình luận nghẹn lại.

Phó Kì nói tiếp: "Bây giờ, dù phải trả cái giá như thế nào thì tôi cũng sẽ khiến Hạ Hạ và con trở về bên tôi."

Nói xong, anh nhìn tôi: "Vậy nên, Hạ Hạ, em đồng ý không?"

Tôi thừa nhận, tôi không thể nào từ chối được. Nhưng tôi vẫn nhìn Lục Nghiêu: "Nghiêu Nghiêu, con có đồng ý nhận bố không?"

Lục Nghiêu nhìn Phó Kì một cái, cuối cùng hừ một tiếng bằng giọng mũi, nói với Phó Kì: "Nể tình bố biểu hiện tốt, con sẽ miễn cưỡng chấp nhận vậy."

***follow page facebook "thần hi dạ tịch" (user name "chenxiyexi") để cập nhật nhanh nhất


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zhihu