[1] sự gặp gỡ được sắp đặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

' nè nè, mày có nghe về mấy vụ gọi là thử thách Cá Voi Xanh gì đó hông ? Bữa giờ mấy vụ như vậy căng lắm à '.
- Mọi người cứ gọi nhỏ là Hy, ẻm là lesbian ( người đồng tính nữ ), nhỏ là bạn thân của tôi (Sol), chúng tôi quen nhau vào những năm đầu của cấp 2, tôi với nó nói chuyện với nhau rất bất đồng nhưng lại hợp về tâm lý.

' Làm sao? Vụ về cái thằng có quả ảnh đại diện là con lợn ngựa màu vàng à ? ' - ừm... Còn đây là tôi (Sol), thấy đấy, cách tôi nói chuyện làm sao thì tôi cũng tự hiểu.

' Hôm qua bố vừa lấy ảnh nó để làm nền điện thoại đấy haha '
' eo ôi, được ạ. Mở rạp xiếc trung ương được rồi nhỉ ?'
.
Sau một hồi nói chuyện cũng được kha khá trên đường đến sân vận động, thì bầu trời lúc đấy cảm thấy cũng chẳng đẹp đẽ gì, thế là chúng tôi đã đúng, ba chân bốn cẳng hai đứa chạy đến sân vận động cách khoảng 300m về trước.

Cùng chiếc cặp màu đen đầy sách vở, một vài cây son và bao đựng vợt văng tung tóe dưới cả tỷ hạt mưa chết tiệt, tôi đứng dậy thì con nhỏ kia lại chạy cong đít và dừng lại ở một tiệm tạp hóa có mái hiên chỉ tầm 2m, nhỏ đứng đây rồi nhìn tôi mà nhếch mép, chết tiệt thật sự!

Tôi nhanh chóng thu dọn sách vở đã nhanh ướt nhẹp vào trong cái cặp sách gắn đầy hình dán, đứng dậy và dậm mạnh trên lớp ổ gà nức nẻ lõm một khúc tròn xoe trên mặt đường.

Tiếp tục chạy thì thoáng có một gã nào đó từ trên xuống dưới đều là một cây đen, cái dù cũng thế, nhìn bằng nửa mắt tôi cũng thấy gã khá cao ráo đấy, nhưng tại sao lại nép ngay cái hẽm tôi vừa ngã ấy nhỉ? Chắc là vì tôi nên gã chỉ muốn ở đó và chờ tôi đứng dậy mới tiếp tục đi, thì cũng không quan tâm gì cho lắm.
.
.
Tôi vừa về nhà sau một trận tắm mồ hôi vì tập và chắc cơ thể tôi cũng ẩm một chút nước mưa ban nãy nữa, đi tắm và ăn chút cơm. Tất nhiên rồi, chúng ta phải đi học bài sau khi làm các chuyện đấy chứ nhỉ.

Ngồi vào bàn học, tôi lôi sách vở ra phơi, nó có hơi chút mùi vì tôi đã ủ nó suốt lúc đi tập, moi ra từng quyển ướt nhẹp. Gì đây? này nhé, một tấm thiệp tôi chả biết ai nhét vào hay mình đã lấy nhầm của ai đó, tôi liền chụp tấm thiệp và gửi vào group lớp xem có lấy nhầm của ai không?

KHÔNG

Vậy được rồi, cái tính ở cái tuổi tò mò của tôi. Với tay tới cái kéo được đâm vào nửa cuốn sách, tôi cắt cái tấm bìa màu trắng nhưng vẫn vương vấn một chút ẩm ướt và hơi bẩn.

Cái gì? ẩm và bẩn à? Lúc ngã tôi đã vô tình hốt trúng cái này sao? Chắc không phải đâu, mà nhỡ như nó có chủ thì sao? Nhưng mà tôi đã lỡ bóc ra rồi.

Ôi trời, trong đó chẳng có cái gì cả, tôi thầm rủa trong miệng vài từ khó nghe. Này nhé, ngoài cái bìa cực kỳ xinh đẹp kia ra thì chẳng có cái gì cả. Thôi thì để nháp vậy, vì tôi cắt cũng khá đẹp mà.

Tôi bắt đầu học bài và nháp cả đống ở mặt ngoài của tấm bìa thư, đến lúc bìa ngoài dần nghẹn hết chỗ, tôi xé toang ra và có ý định nháp bên trong.

Đúng là trong phong bì thư chẳng có gì thật, nhưng xem này! Ai biết được nội dung được ghi ở ngay bìa thư luôn chứ, ai mà ác thế ? Nét chữ như của chàng bác sĩ mà tôi liên tục đi khám vì cái bệnh đau khớp cổ và vai, tôi phải mất gần 10 giây để nhận ra đó là một đường link khá dài. Biết chứ, biết chứ, mắt tôi bắt đầu mở to ra, tôi dường như dựng hết tóc gáy vì sự thú vị đã bộc phát trong tôi.

Tôi liền chép cái đường link dài loằn ngoằn vào cái khung nhỏ tìm kiếm của chiếc máy tính, nó hiện ra cả đống thứ tôi chả hiểu được, tôi không thể chụp màn hình hay copy lại và tìm đến google, tôi cứ như rối bời lên, rồi thật may vì thoát được khỏi cái web chết tiệt đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net