709 years later 76 - 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 76

Sooyeon mặc áo Mickey với mái tóc nâu búi cao, để lộ chiếc cổ thon trắng ngần. Nàng ngồi xoay lưng lại, đôi mắt hướng ra bầu trời bên ngoài qua khung cửa sổ trắng mờ nên Yuri không thể biết nàng đang nghĩ gì. Còn cô, cô cũng không hiểu tại sao cô chẳng thể nói lên lời nào mà chỉ biết đứng chôn chân nơi thềm cửa. Cô không hiểu nổi những cảm xúc trong lòng mình. Thà rằng Sooyeon nói với cô những lời cau có khó chịu, hoặc liếc nhìn cô một cái cũng được, chứ đừng lặng im như thế này.

- Về rồi à? Sao không lên tiếng?

Nàng nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Yuri như thể ngày hôm qua giữa cả hai chẳng có một cuộc cãi vả nào. Điều đó khiến Yuri cảm thấy bất an. Cách hành xử như thế này chẳng giống với Sooyeon một tí nào cả.

- Tôi định… - Yuri ngập ngừng.

- Đêm qua có lẽ là một đêm dài với cô. – Sooyeon cười nhẹ - Tôi không cần lời giải thích nào đâu. Tôi hiểu mà. Tôi đã chuẩn bị bữa sáng, nó không đến nỗi tệ lắm đâu. Hãy ăn thật ngon miệng nhé, vì tôi là người đã nấu đấy.

- Sooyeon…

- Yoona đã ra ngoài từ sớm, cô ấy dắt Kyungsan đi cùng. Vậy nên, hôm nay chỉ có hai chúng ta ở nhà thôi. Như thế cũng tốt, tôi muốn được ở riêng với cô mà.

Ở riêng để làm gì?

- Yuri tự hỏi. Nếu lại vì Kwon Yul, vì công chúa hay bất kì điều gì đó liên quan đến chuyện đầu thai, luân hồi nhảm nhí thì Yuri thề là cô sẽ bước ra khỏi nơi này ngay lập tức. Đơn giản chỉ vì cô không muốn có thêm bất kì một cuộc tranh cãi vô lý nào nữa.

- Hôm nay cô lạ lắm, Sooyeon ạ…

- Vậy ư? Tôi cũng thấy thế. Có lẽ vì lâu lắm rồi căn nhà này mới chỉ còn lại hai chúng ta như thế này…

- Uhm…

- Yuri à, dành ngày hôm nay của cô cho tôi nhé, có được không?

Tôi có thể dành cả cuộc đời này cho cô, cô không biết sao? Đừng hỏi những câu vô nghĩa như thế chứ… nhưng cô không còn giận tôi hay sao, mà không, tôi mới là người giận cô chứ. Nhưng là tôi yếu đuối hay là tôi đã quá yêu cô mà chẳng thể nào giận cô được. Sooyeon, chỉ cần cô nói rằng cô yêu tôi vì tôi là chính tôi thôi, chứ chẳng phải là Kwon Yul thì tôi sẵn sàng vì cô mà từ bỏ tất cả. Có hiểu không…?

- Có được không, Yuri?

- Vì sao vậy?

- Rồi tôi sẽ trả lời cho hiểu. Còn bây giờ, hãy ăn sáng thật ngon.

Sooyeon nắm lấy tay Yuri, kéo cô ấy ngồi xuống chiếc ghế đặt đối diện bàn ăn.

Thức ăn Sooyeon nấu chẳng còn vị mặn chát như ngày xưa, nhưng Yuri lại thấy đăng đắng. Đắng không vì món ăn, mà là vì cổ họng cô cảm thấy thế, vị đắng của những điều bất an.

- Tôi thích chiếc áo Mickey này lắm, vì tôi biết cô cũng thích nó.

Sooyeon chỉ chiếc áo mình đang mặc trên người và cười với Yuri, một nụ cười tít mắt như những ngày họ mới gặp nhau. Không nhiều phiền muộn, không nhiều lo âu như bây giờ. Nhưng Yuri thì không thể nào cười nổi, cô chỉ biết bước những bước lặng lẽ bên cạnh Sooyeon, cố gắng nhìn thật sâu vào mắt Sooyeon để hiểu những gì nàng suy nghĩ…

- Cười lên nào, Yuri, đừng đăm chiêu như thế chứ.

- Tôi chỉ cười khi nào tôi hiểu cô đang nghĩ gì. Cô muốn gì hả, Sooyeon? Tại sao lại đột ngột trở nên như thế này?

- Vậy cô muốn tôi phải như thế nào?

- Tôi…

- Chẳng lẽ cô muốn tôi khóc lóc và nói những lời khiến cô đau lòng ư? Làm như thế mới là bình thường sao, Yuri?

- Không, nhưng…

- Sau ngày hôm qua, tôi nhận ra rằng có những thứ thuộc về quá khứ, nếu không thể đào bới lên thì cứ để ngủ yên trong tầng kí ức. Cuộc sống nên lắp đầy những điều vui vẻ chứ không phải là lo nghĩ. Vậy nên, ngày hôm nay, hãy vì tôi mà cười thật nhiều…

- Tôi…

- Hãy vì tôi mà nở nụ cười, có được không? Tôi muốn nhìn cô cười lắm…

Yuri sững người, Sooyeon đang vòng tay ôm lấy cổ mình. Cô không nghĩ rằng nàng sẽ làm như thế, nhưng… cô thích cảm giác ấm áp này.

Sooyeon à, vì cái ôm này của cô mà tôi sẽ cố gắng cười. Nhưng tròng lòng tôi lúc này đây, tôi thật sự cảm thấy không xứng. Bởi vì… những gì giữa tôi và Hyomin… nhưng… tôi cũng chẳng thể buông tay… Được rồi, tôi sẽ cười. Cười thật to, thật nhiều, nếu điều ấy làm cô hạnh phúc…

- Như thế này được không?

Yuri buông Sooyeon ra, đưa hai tay kéo căng miệng mình khiến cô chẳng khác nào một chú hề với cái mồm rộng đến tận mang tai. Cô vẫn nhớ Taeyeon bảo đó là cử chỉ khiến cô trông ngố nhất.

- Yah! Làm cái gì vậy hả?- Sooyeon đưa tay che miệng, cố giấu đi nụ cười của mình.

- Thì tôi cười!

- Trông cô như một kẻ dở hơi vậy!

- Ai dở hơi?

- Kwon Yuri!

- Cô hơn tôi chắc?

- Hơn chắc! Đồ ngốc!

- Cô ở chung với tôi thì cũng không thua kém gì đâu! Ngốc!

- Yah! Kwon Yuri!

Yuri nào biết đây chính là điều Sooyeon muốn, đó là được trở lại như ngày xưa, những ngày họ mới gặp nhau, gây với nhau vì những lí do vẩn vơ…

Nếu Yuri hiểu…

***

- Thằng bé kháu quá…

- Anh định làm gì?

Yoona ôm chặt lấy Kyungsan, thằng bé vẫn đang ngủ say trong vòng tay của cô.

- Tôi không hèn hạ đến nỗi làm hại một đứa bé đâu.

Daniel cười khẩy, liếc nhìn Yoona rồi thả mình xuống chiếc ghế sofa đặt đối diện Yoona với vẻ mặt hài lòng.

- Thật ra Hyomin và Yuri đã làm gì?

- Chẳng có gì, chỉ là một vài mẹo vặt đủ khiến Sooyeon phải bỏ đi. Những tấm ảnh Yuri vui vẻ cùng Hyomin có lẽ đã nằm gọn trong điện thoại của Sooyeon rồi. Cũng hay nhỉ, 709 năm trước làm gì có cách để gửi những bức ảnh như thế…

- Ý anh là…?

- Chuyện đơn giản như thế mà cô không hiểu sao, Yoona? Làm sao Sooyeon có thể chấp nhận nổi chuyện Yuri ngủ với một người khác. Cô ấy là một người của quá khứ, những chuyện như thế…

- Anh đã gửi những tấm ảnh ấy khi nào?

- Sáng nay, lúc 7 giờ. Khi ấy Yuri vẫn chưa về đến nhà, còn ở chỗ của Hyomin. Ôi chao, tôi muốn xem khuôn mặt của Yuri khi Sooyeon biết điều xấu xa mà cô ta đã làm…

- Không ổn... có điều gì đó không ổn! Anh chắc là anh đã gửi chúng chứ?

- Có chuyện gì ư?

- Sooyeon không hề phản ứng như cách anh nói. Cô ấy tỏ ra rất điềm tĩnh. Cô ấy chỉ bảo tôi là hãy cho cô ấy một ngày…

- Và…?

- “Mọi chuyện sẽ ổn” – Soo yeon đã nói như thế. Cô ta muốn gì?

Daniel vuốt cằm, anh im lặng một lúc rồi cười vang. Mọi chuyện thậm chí còn tốt đẹp hơn những gì anh đã nghĩ.

- Yoona à, có đôi khi những gì càng nhẹ nhàng thì càng đáng sợ. Tôi nghĩ là chúng ta sắp có những gì mà mình muốn.

- …

- Việc của cô là về nhà và chờ Yuri, cho cô ấy một vòng tay để dựa vào. Còn Sooyeon, nàng sắp buông tay rồi…

***

- Tôi muốn chơi tàu lượn siêu tốc! Đi mà, Yuri!

- Yah…- Yuri thở dốc- Cô đừng hành hạ tôi như thế chứ. Thật đáng sợ, cô muốn chơi hết trò chơi trong công viên giải trí chỉ trong vòng một ngày ư? Mệt quá đi mất…

Yuri ngồi phịch xuống băng ghế dài và quạt lia lịa. Thời tiết chẳng đến nỗi nóng bức nhưng việc Sooyeon lôi cô hết từ nơi này đến nơi khác, chơi đủ các trò khiến cô muốn hụt hơi. Cô cảm thấy cứ như thể hôm nay là ngày cuối cùng cô được đi chơi vậy. Khoan đã, ngày cuối cùng ư?

Yuri giật mình, cô quay sang nhìn Sooyeon nhưng nàng chỉ đáp lại bằng một nụ cười rồi đưa mắt nhìn lên bầu trời cao vời vợi. Thứ ánh sáng màu cam đỏ của một buổi chiều tàn đang dần nhuộm lên tất cả mọi thứ, lên cả nàng và Yuri. Nàng biết rằng ngày hôm nay sắp hết…

- Mình về thôi, Sooyeon. Công viên chỉ mở cửa đến 6h chiều thôi. Không về là chúng ta bị nhốt lại đấy!

- Yuri à, vẫn còn sớm mà. Chẳng phải nửa tiếng nữa mới đến giờ sao? Tôi vẫn chưa kịp nói những gì tôi muốn…

- Về nhà rồi nói.

Yuri kéo Sooyeon đứng dậy nhưng nàng níu Yuri ngồi lại. Nếu quay về căn nhà với những kỉ niệm mà cả hai đã trải qua thì Sooyeon sẽ không đủ can đảm. Nàng không thể…

- Nghe tôi nói đã…

- Tôi không muốn nghe!

Yuri quay mặt đi và bịt hai tai lại. Cô không muốn nghe vì cô biết những gì Sooyeon định nói. Cô chẳng thích khung cảnh này, vì nó giống với cảnh chia tay trong những bộ phim buồn mà cô đã từng xem.

- Yuri, đừng như thế…

Sooyeon gỡ hai tay Yuri ra và nhìn thật sâu vào mắt Yuri. Nàng đọc được ở đôi mắt ấy sự hoang mang và lo sợ, nhưng nàng hết cách rồi. Chỉ một lần thôi, rồi Yuri sẽ không vì nàng mà đau khổ nữa…

- Lần này không như những lần trước, tôi muốn nói rõ ràng. Nếu cứ lặng lẽ bỏ đi vì những giận hờn thì những gì giữa tôi và cô sẽ giống như một trò chơi trốn tìm, không có điểm dừng và không biết khi nào sẽ dừng lại. Tôi không thể ở cùng cô được nữa, tôi phải ra đi.

- Tại sao?

- …

- Nếu đã muốn bỏ đi thì tại sao hôm nay lại bắt tôi cười thật nhiều? Tại sao cho tôi hạnh phúc rồi lại lấy đi?

- Không…

- Vì sao tôi cứ phải là Kwon Yul thì mới được ở cạnh cô? Vì tôi là Kwon Yuri nên cô mới bỏ đi để tìm Yul của cô ư?

- …

- Vì đêm qua tôi đã sai nên bây giờ tôi phải chịu sự trừng phạt ư?

- Chuyện đêm qua… tôi biết…

Yuri nheo mắt nhìn Sooyeon nhưng nàng chỉ lặng lẽ đưa chiếc điện thoại của mình cho Yuri. Lướt qua trên màn hình là những tấm ảnh của cô và Hyomin, điều đó khiến đầu óc Yuri như quay cuồng. Hàng loạt câu hỏi hiện ra khiến đầu cô như muốn nổ tung.

Tại sao lại có những bức ảnh này? Ai đã chụp chúng? Sao chúng lại nằm trong điện thoại của Sooyeon? Hyomin ư? Hyomin làm thế để làm gì?

- Đừng căng thẳng như thế. – Sooyeon nắm tay Yuri – Đó không phải là lý do…

- Tại sao cô lại có chúng? Ai đã gửi cho cô? Tại sao…

- Chuyện ấy bây giờ quan trọng lắm ư?

- Nhưng… đây là lí do khiến cô rời xa tôi, phải không?

- Yuri à… khi một li nước đã tràn thì thêm một giọt nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cả đêm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều rồi mới quyết định. Có hay không có những tấm ảnh này thì cũng không còn ý nghĩa gì. Hơn nữa, cuộc sống của riêng cô, tôi không có quyền phán xét…

- Vậy đâu mới là lí do?

- Lí do ư?

Sooyeon thở thật sâu và trả lời điềm tĩnh:

- Vì tôi chẳng thể dựa vào cô mãi, vì tôi phải tìm ra con đường của riêng mình. Những gì cô nói đã khiến tôi suy nghĩ nhiều và… cô đã đúng, Yuri ạ. Tôi cần biết là tôi yêu ai? Tôi yêu cô vì cô là Kwon Yul hay vì cô chính là Kwon Yuri? Nhưng… tôi biết chắc một điều là tôi yêu Yul, yêu rất nhiều. Nếu cứ ở cạnh cô khi tôi vẫn yêu một người khác như thế này, sẽ chỉ khiến cả hai chúng ta khó xử mà thôi.

- Nhưng…

- Để tôi đi, Yuri ạ…

- Tôi không thể…

- Đôi khi buông tay cũng là một thứ hạnh phúc. Để tôi đi!

Không yếu mềm, không ngập ngừng, rất kiên quyết. Sooyeon đã nói chia tay bằng chất giọng ấy. Nàng siết khẽ vòng tay quanh bờ vai dường như chẳng còn chút sức lực của Yuri, thì thầm:

- Tôi sẽ sống tốt mà, sẽ không sao đâu. Cô đừng lo cho tôi nhiều. Nếu cứ ở cạnh cô, thì tôi chẳng thể đứng được trên đôi chân của mình. Không có tôi ở bên cạnh, thì vẫn phải như ngày hôm nay, cười thật nhiều, có nghe không?

- Sooyeon à…

Yuri ôm thật chặt lấy Sooyeon khi mà đôi vai cô cứ run lên từng hồi. Cô hít thật sâu để ghi nhớ thứ hương thơm ngọt ngào của người mình yêu, đôi bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mà cô biết rằng thật khó để được luồn tay vào một lần nữa, và đôi mắt cô như nhòe đi trước ánh hoàng hôn nhạt nhòa bao phủ lấy cả hai. Dù không muốn, nhưng Yuri biết rằng cô không thể ngăn cản nàng được nữa rồi…

- Tạm biệt Yuri…

- …

Yuri buông tay, cô để hơi ấm dịu dàng theo từng bước chân của Sooyeon mà tan biến hẳn.

Sooyeon đi rồi, chẳng quay đầu lại. Còn Yuri, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy ghét hai chữ “tạm biệt” nhiều đến như thế.

Đôi mắt ráo hoánh, cô đưa tay kéo miệng mình như thể cô đang cười. Sooyeon nói là cô phải cười cơ mà, nhưng sao trong lòng có thứ gì đó cứ ứ nghẹn lại rồi tan chảy ra bằng những giọt nước mắt…

Chap 77

- Vậy là cậu để cô ấy đi?

- …

- Sao không giữ lại?

- …

- Taeyeon!

Fany đằng hắng giọng, khẽ lắc đầu rồi ra hiệu cho Taeyeon tránh sang một bên để cô có thể ngồi cạnh Yuri. Từ lúc đến đây, Yuri chỉ buông mỗi một câu “Cô ấy muốn ra đi, và tớ đã buông tay” rồi ngồi như một pho tượng với khuôn mặt thất thần. Mặc kệ những câu hỏi tới tấp của Taeyeon, cô chẳng buồn trả lời.

- Tớ đã gọi cho Jaejoong oppa, cả Hyoyeon nữa, nhưng họ bảo Sooyeon không đến nhà họ. Cô ấy cũng không liên lạc với tớ và Taeyeon, có lẽ sự ra đi này đã được chuẩn bị, không bốc đồng như những lần trước.

- …

- Yuri à, cậu phải bình tĩnh…

Chuyện đêm qua chỉ là một giọt nước làm tràn ly mà thôi, nhưng Yuri vẫn không thể hiểu tại sao những tấm ảnh giữa cô và Hyomin lại ở trong điện thoại của Sooyeon. Cô cần làm rõ việc này bằng cách gặp Hyomin ngay lập tức và hỏi cho ra lẽ. Chỉ có cô ta mới có câu trả lời thỏa đáng cho tất cả những câu hỏi của Yuri.

- Tớ cần gặp cô ta!

- Ai? – Fany đưa tay giữ Yuri lại trước khi cô ấy kịp đứng lên. Nhìn sắc mặt và cách Yuri bóp chặt cốc nước trên tay, cô biết Yuri đang rất mất bình tĩnh. Nôn nóng hành động thì sẽ chẳng đem lại được một kết quả tốt đẹp nào cả.

- Không thể có chuyện như thế, rõ ràng cô ta đã cố tình chụp những tấm ảnh đó!

- Tấm ảnh? – Taeyeon nheo mắt - Ảnh gì cơ chứ?

Một lần nữa, Yuri lại phớt lờ câu hỏi của Taeyeon vì sự nóng nảy và mặc áo khoác, đứng bật dậy. Nhưng trước khi cô kịp đạp tung cánh cửa thì Fany đã kịp giữ Yuri lại. Bằng giọng điềm tĩnh, Fany đẩy cô ngồi xuống bên cạnh Taeyeon:

- Đầu tiên hãy cho bọn tớ biết chuyện gì đã xảy ra. Cô ta là ai? Ảnh nào? Và chúng có liên hệ gì với Sooyeon?

- …

- Tớ có cảm giác mọi chuyện không đơn giản. Nếu cậu nóng giận, mọi chuyện sẽ hỏng bét. Cậu đã xem bọn tớ là bạn thì hãy nói cho tớ và Taeyeon biết chuyện gì đã xảy ra, bắt đầu từ lúc hai người cãi nhau cho đến khi Sooyeon quyết định bỏ đi!

- …

- Cậu hiểu không, Yuri? Tớ và Taeyeon muốn giúp cậu!

- Đúng vậy! – Taeyeon tiếp lời Fany bằng giọng chắc nịch và nắm lấy tay Yuri.

Im lặng rồi gật đầu, bằng cái giọng trầm đều, Yuri bắt đầu kể cho cả hai nghe những gì đã xảy ra giữa cô và Sooyeon.

***

Sooyeon ngồi thụp xuống, nàng đặt tay lên ngực mình và cảm nhận tiếng trái tim đập mạnh. Nàng đã làm được điều mà nàng từng nghĩ rằng không thể - đó là rời xa Yuri, là quay lưng đi mà chẳng cần nhìn lại, là ôm Yuri một lần bằng cái ôm siết… Tất cả đã kết thúc, vậy thì tại sao nàng lại cứ phải đưa tay quẹt nhanh những giọt nước mắt nóng hổi?

Nàng tự thấy rằng muốn giữ Yuri cho mình trong khi vẫn yêu Yul là quá ích kỉ đối với Yuri, nàng không có quyền đối xử nhẫn tâm như thế với Yuri. Những bức ảnh kia, tuy nàng rất muốn biết người con gái trong ảnh là ai nhưng… chính chúng đã giúp nàng nhận ra rằng Yuri không là của riêng nàng. Yuri có một cuộc sống riêng, một cách sống mà nàng không thể hiểu nổi…

Yuri đã làm như thế với bao nhiêu cô gái, Sooyeon có biết không? Yuri có sẽ chỉ yêu riêng nàng ư, có chắc không khi mà cô ta vẫn có thể ở với một cô gái khác? Còn Yoona thì sao? Sooyeon đã tự vấn như thế, và nàng biết là nàng không thể trả lời được khi mọi thứ vẫn cứ mãi mơ hồ.

Hít một hơi thật sâu, Sooyeon đứng dậy, nàng không thể chấp nhận bản thân mình yếu đuối như thế. Nàng cần chứng minh với Yuri rằng nàng có thể đi trên đôi chân của mình. Nhưng đi đâu khi màn đêm đã buông xuống và trong túi nàng chỉ có vọn vẹn một ít tiền tiết kiệm được trong thời gian làm thêm? Dòng người ngược xuôi qua lại, họ quá bận rộn để chú tâm đến nàng. Cảm giác cô đơn quen thuộc của một kẻ rời xa nơi mình đã quá gắn bó.

- Sooyeon…

Một ai đó vừa gọi tên nàng, chắc chắn không phải là Yunho hay Jaejoong oppa, nhưng giọng rất quen. Nàng biết người đó.

- Anh…

- Tôi…

Sooyeon quay lại, bắt gặp bàn tay Daniel đưa lên với vẻ như muốn giữ nàng nhưng rồi lại rụt rè rút về. Anh đã cứu nàng, và nàng nhớ rất rõ điều đó, nàng cũng nhớ cả cử chỉ nhút nhát lẫn đôi mắt luôn có vẻ đượm buồn của anh. Một lần nữa, anh lại có mặt khi nàng cảm thấy tuyệt vọng. Sự xuất hiện tình cờ của số phận – có lẽ chỉ riêng Sooyeon mỗi nghĩ như thế mà thôi.

- Cô… vẫn nhớ tôi chứ? – Daniel ngập ngừng

- Anh đã cứu tôi, làm sao tôi quên được.

Sooyeon mỉm cười dịu dàng bước về phía Daniel, nàng hy vọng anh sẽ không nhận ra đôi mắt đỏ hoe của mình.

- Cô lại ra đường một mình ư? Lỡ… lại găp kẻ xấu thì sao? Người nhà của cô đâu? Tôi đưa cô về nhé, ít ra…

- Tôi… chẳng còn nhà để về nữa rồi.

- Tại sao?

Ánh mắt quan tâm và giọng nói có phần vội vã khiến Sooyeon ngạc nhiên, nàng không hiểu tại sao một người mới quen lại có thể lo cho nàng nhiều đến như thế. Nhưng nghĩ lại cách anh đã cứu nàng, nàng tin anh là người tốt và có thể tin cậy.

- Tôi đã bỏ đi, chỉ thế thôi. – Sooyeon hạ giọng.

- Vậy cô sẽ đi đâu?

- Tôi cũng chẳng biết nhưng… sao mỗi lần tôi gặp chuyện không vui, anh đều ở bên cạnh tôi? Điều đó thật sự…

- Tôi… - Daniel thở dài - … sau lần tình cờ gặp nhau, tôi đã không thể không nghĩ về cô được. Tôi như một kẻ ngốc, cố tìm cách đi ngang qua nơi cô sống với hy vọng là được nhìn thấy cô nhiều hơn. Có lẽ ông trời cũng hiểu cho mong ước của tôi…

- Vì sao? Tôi và anh gặp nhau chỉ mới một lần thôi mà.

- Cô rất đặc biệt!

- Đặc biệt?

- Tôi tin rằng chúng ta quen nhau từ lâu, rất lâu rồi…

- Anh…

- Đến chỗ tôi, có được không? Để cô một mình như thế này, tôi không yên tâm. Đừng lo, nhà tôi rộng và có nhiều người giúp việc lắm, không phải chỉ có hai người chúng ta đâu. Vậy nên, cô đừng sợ. Tôi sẽ không làm điều gì tổn hại đến cô đâu, hãy tin tôi.

Sooyeon nhìn anh, vẻ ấm áp và sự chân thành trong giọng nói khiến nàng không thể chối từ. Ít ra ở bên cạnh anh, Yuri sẽ không tìm được nàng. Bất giác, nàng gật đầu đồng ý.

***

- Fany… tắt đèn đi mà… cậu để đèn như thế sao tớ ngủ nổi…

Đã hơn 11 giờ đêm nhưng Fany vẫn ngồi bên chiếc bàn gỗ với vẻ mặt suy tư. Ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn đặt trên bàn khiến Taeyeon không thể chợp mắt được.

- Thật kì lạ! – Fany nói bằng giọng chắc nịch – Có điều gì đó không ổn!

- Điều gì cơ chứ? – Taeyeon tựa cằm lên vai Fany – Chuyện của Yuri và Sooyeon khiến cậu mất ngủ sao?

- Đúng thế!

- Đây đâu phải là lần đầu tiên họ cãi nhau.

- Nhưng xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau thì mọi chuyện không hề bình thường!

- Ý cậu là…

- Này nhé, Yuri là người rất ghét bia rượu, phải không? Cậu không nhớ khi cậu uống say, cậu ấy đã giận đến mức nào sao? Nhưng tại sao đêm qua cậu ấy lại uống nhiều đến nỗi không biết trời trăng gì, để cho chuyện đó xảy ra?

- Thì con người ai mà chẳng có “nhu cầu”. Chuyện ấy tớ hiểu.

- Yah! – Fany đánh vào vai Taeyeon – Nói năng thế mà nghe được à? Cậu thử ra ngoài tìm “nhu cầu” đi, rồi tớ sẽ khiến cậu vĩnh viễn không còn “nhu cầu” được nữa!

Taeyeon im re. Cô vội bóp vai cho Fany với nụ cười cầu hòa cùng đôi mắt chớp chớp đầy vẻ nịnh nọt. Chuyện gì chứ chứ chuyện này thì cô biết vợ cô không bao giờ hù dọa.

- Tớ sao dám, Nấm nhà tớ là nhất mà. Nói tớ nghe tiếp đi.

Fany liếc xéo Taeyeon một cái trước khi tiếp câu chuyện:

- Tuy ghét uống rượu nhưng tửu lượng của Yuri rất tốt, làm gì có chuyện mới uống vài li đã say? Rõ ràng Hyomin không phải là tay vừa, chắc chắn rượu đó có vấn đề. Còn nữa, tớ khẳng định chính cô ta là người đã gửi những tấm hình đó cho Sooyeon. Nhưng lí do để cô ấy làm việc đó là gì? Nếu gửi ảnh là để chia cắt Yuri và Sooyeon thì cô ta đã đạt được mục đích rồi đấy. Tuy vậy, chẳng phải cô ấy đã nói là không muốn ràng buộc Yuri sao?

- Cũng có lý… - Taeyeon gật gù

- Tớ tin có người đứng sau chuyện này!

- Nhưng là ai mới được?

- Vậy nên tớ mới phải suy nghĩ!

- Victoria?

- Nhớ chị Vic hả? – Fany nói giọng mỉa mai.

- Không, tất nhiên là không!- Taeyeon khẳng định – Tớ chỉ muốn gợi ý cho cậu thôi mà!

- Chị ấy sang Trung Quốc lâu rồi, với lại tớ nghe nói chị ấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC