Chương 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên lí thuyết thì cả năm giác quan đều có thể đồng bộ hóa, nhưng trường hợp này chỉ có thính giác đồng bộ thôi. Tín hiệu hình ảnh thường quá sức cho người sử dụng. Chỉ cần nghe thôi cũng đủ để trao đổi thông tin ở mức tối thiểu rồi. Nó hoạt động giống như bộ đàm hay điện thoại, và như thế ít có nguy cơ nhầm lẫn hay rối loạn.

Tuy nhiên, Lena biết rằng không chỉ có mỗi thế.

Không đồng bộ thị giác, cô sẽ không phải nhìn thấy chúng. Cô sẽ không nhìn thấy bộ dạng xấu xa của kẻ thù trước mặt, không thấy đồng minh của mình nổ tung văng tứ tóe, không thấy cả màu đỏ của máu và nội tạng từ cơ thể họ chảy ra.

"Đội Bốn sẽ bắt đầu trinh sát. Đội Ba, hãy trở về."

"Pleiades đây, đã hiểu... cảm ơn vì đã trông nom bọn heo này từ ống kính viễn vọng của cô, Handler One."

Khi nghe được câu phản hồi đầy chất mỉa từ Pleiades, Lena chỉ biết chùng mắt.

Cô là một Alba, một trong những kẻ đáng ghét biến mọi người khác thành nạn nhân. Và sự thật hiển nhiên, cô là một Handler, và nhiệm vụ của Handler bao gồm cả giám sát đám Eighty Six.

"Làm tốt lắm, Pleiades. Mọi người trong đội, và cả cho bảy người đã hi sinh... tôi thật sự thông cảm cho các bạn."

"..."

Cái lạnh sắc như dao ẩn trong sự yên lặng ấy.

Para-RAID chỉ đồng bộ hóa thính giác, nhưng vì nó kết nối qua nhiều ý thức khác nhau, cảm xúc cũng có thể được truyền qua.

"...Cảm ơn vì mấy lời tử tế hằng ngày, Handler One."

Lena cảm thấy bất an vì giọng điệu đầy xa cách, lạnh lẽo, khác hẳn với sự thù ghét, tức giận bình thường.

Ngày hôm sau, bản tin vẫn phát ra cái thường lệ, nào là địch tổn thất nghiêm trọng, nào là bên Republic hầu như không có thương vong, không một người chết, nào là đất nước này sẽ hồi phục nhanh chóng; có thể nghi rằng đây chỉ là băng ghi phát đi phát lại. Có một cái logo hình cây kiếm và một bàn chân đứt lìa trên kênh quốc gia này. Nó là biểu tượng của thánh Magnolia khởi nghĩa, đánh đổ thứ bậc và tiêu diệt áp bức.

"....Thêm nữa, với việc chiến tranh sẽ kết thúc trong vòng hai năm, chính phủ đã quyết định cắt bớt ngân sách. Đầu tiên, khu 18 của Mặt trận phía Nam sẽ được bỏ đi, và giải tán toàn bộ lực lượng tại đây------."

Vậy là khu 18 phía Nam đã thất thủ. Lena thở dài.

Đây không phải là vấn đề giải quyết được bằng cách thay đổi tình hình. Ngay cả khi mất đi lãnh thổ, có thể thấy rõ như nắng xuân trải khắp San Magnolia là họ chả hề có ý định giành lại chủ quyền, thậm chí còn tính cắt bớt ngân sách quân sự đi.

Số tài sản thu được từ Eighty Six đã cạn kiệt, và quân đội chi nhiều đến nỗi ngân sách cho nghĩa vụ công cộng vả lợi ích xã hội hầu như không còn một đồng. Chính quyền giờ đây không thể làm ngơ trước tiếng gọi thu nhỏ quân đội của ngưởi dân.

Ngồi đối diện Lena là mẹ cô,mặc chiếc váy cũ, môi mở ra mà nói thật dịu dàng.

"...Có chuyện gì thế,Lena? Kéo mặt ngắn lại và ăn đi chứ."

Bữa sáng được bày ra trên bàn ăn, và hầu hết trong số này được tổng hợp trong nhà máy.

Đất nước này chỉ còn dưới nửa số đất đai của nó, nhưng vẫn phải gánh ít nhất tám mươi phần trăm dân số, không tính Eighty Six, chỗ đâu mà trồng trọt. Với quân đoàn <Legion> vừa tấn công vừa chặn tín hiệu, đối thoại với các nước đã là điều không thể, nói gì tới trao đổi mua bán. Thậm chí người ta có thể tự hỏi rằng là những đất nước đó có còn tồn tại không. Lena nhấp một ngụm trà đỏ mang vị khác hẳn kí ức mơ màng của cô, và cắt một miếng thịt nhân tạo, tổng hợp từ protein lúa mạch khác hoàn toàn với thịt thật.

Chỉ có phần compote đi cùng với trà là hàng thật, làm từ mâm xôi trồng trong vườn. Thứ này là một sự xa xỉ, nhất là khi Republic làm gì có chỗ trồng cây, nói gì tới cả một vườn.

Mẹ cô cười mỉm mà nói rằng :

"Lena, đã tới lúc con xuất ngũ mà kiếm một tấm chồng rồi."

Lena im lặng mà thở dài. Báo cáo chiến tranh ngày nào cũng như ngày nào và mẹ cô cũng vậy, ngày nào cũng như ngày nào.

Dòng họ, địa vị, chỗ đứng, huyết thống. Dòng máu thượng đẳng.

Căn biệt thự trang hoa được xây dựng lúc nhà Millize còn là quý tộc. Bộ váy lụa mẹ Lena mặc khá phù hợp với nó, nhưng khi bước ra cửa, bộ váy sẽ được cho là lỗi thời.

Thời gian vui vẽ hình như đã ngừng ở đấy.

Bà đã tự nhốt mình lại trong giấc mơ tươi sáng, nhỏ bé của mình mất rồi.

"Công chúa cao quý của dòng họ Millize không thể dính líu tới cái <Legion> này hay bọn 'Eighty Six' kia. Đúng là bố con lúc còn sống là một người lính, nhưng, bây giờ đâu phải thời chiến."

Không phải thời chiến hay thứ gì khác, mặc kệ việc đất nước đang phải phòng thủ sấp mặt trước quân đoàn <Legion>. Những người dân sống quá xa chiến trường chưa từng trải nghiệm chiến tranh, chỉ biết được qua phim ảnh. Họ đã quên đi từ rất lâu, thực tại hay kinh nghiệm đều chung phận.

"Thưa mẹ, bảo vệ tổ quốc là nghĩa vụ và danh dự của công dân Republic chúng ta. Với lại, họ không có cái tên Eighty Six. Họ cũng giống như chúng ta, những công dân không thể chối cãi của Republic."

Nụ cuời trên môi bà lập tức quay ngược.

"Đám da màu đấy là công dân của Republic á? Đàn súc vật chỉ làm việc khi có mồi, thế mà chính quyền lại cho chúng đặt chân lên lãnh thổ Republic."

Những Eighty Six gia nhập quân ngũ sẽ được trao quyền công dân cùng với gia đình của họ. Do sự phân biệt trắng trợn trong toàn bộ tám lăm khu vực, nơi ở của họ vẫn nằm trong bóng tối bí mật suốt chín năm từ lúc chiến tranh bắt đầu. Tuy nhiên, có lẽ đã có nhiều người đã quay về nhà cũ để sống phần đời còn lại của mình.

Tất nhiên đó là phần thưởng cho những cống hiến của họ, nhưng không may thay, có vài người trong nhóm hưởng lợi tỏ ra không thích điều này. Và ví dụ điển hình đang ngay trước mắt Lena, vừa thở dài vùa lắc đầu mà tiếp :

"Ôi dơ bẩn, thật là dơ bẩn. Mười năm trước, mấy con thú giống người này nhảy lung tung trên con đường Liberté et Égalité, và giờ chuyện này lại xảy ra thêm lần nữa. Ôi, sự tự do và công bằng của Republic sẽ bị chà đạp thêm bao lâu nữa?"

"...Xem ra chính lời mẹ giờ đây đang chà đạp lên cái công bằng và tự do ấy, thưa mẹ."

"Hmm? Con bị làm sao thế?"

Khi nhìn thấy ánh mắt nghi ngại của bà, đến lượt Lena ngồi thở dài.

Mẹ cô thật sự không hiểu.

Mẹ cô cũng không phải là trường hợp duy nhất. Đến lúc này, công dân của Republic vẫn tự hào về chính quyền đất nước và lá cờ năm màu tượng trưng cho tự do, công bằng, đoàn kết, công lí, thanh khiết. Họ được giáo dục qua sách lịch sử về tội lỗi mà các triều đại quá khứ phạm phải, và sẽ tỏ ra ghét bỏ sự áp bức, phẫn nộ trước vùi dập, tránh xa cái phân biệt và xem diệt chủng là hành động của quỷ dữ.

Tuy nhiên, họ không thể hiểu rằng những hành động ấy đang tái diễn ngay tại lãnh thổ đất nước này. Nếu Lena chỉ ra, họ chỉ nhìn cô một cách tội nghiệp, hỏi rằng,

Cô không phân biệt được con người và con heo sao?

Lena cắn đôi môi hồng nhạt.

Từ ngữ là thứ tiện lợi, có thể thay đổi bản chất mọi thứ dễ dàng. Chỉ cần một cái bảng tên, con người sẽ thành con heo.

Mẹ cô nhăn mặt, nhìn hơi lo âu.

Nhưng bà xem ra đã ngộ ra điều gì và bà cười.

"Bố con quan tâm tới đám gia súc ấy lắm,nên chúng ta cũng phải đối xử bình đẳng với chúng, có phải thế không?"

"...Không, không phải thế."

Bố cô phản đối việc trục xuất các Eighty Six đến cuối cùng, tìm cách gỡ bỏ cái luật ấy đi. Lena thật sự kính trọng bố, nhưng cô không thể ép mình hoàn toàn đi theo ý nguyện của ông.

Nhưng cô vẫn nhớ.

Ngọn lửa cháy rực. Dáng vẻ của con nhện bốn chân.

Bộ xương Dullahan nằm trên lớp giáp.

Bàn tay duỗi ra cứu nạn. Màu đỏ rục và đen bao phủ cô từ lúc sinh ra.

Chúng ta là công dân của Republic, sinh ra và lớn lên tại đất nước này.

Bà phá vỡ sự im lặng, giọng điệu hay từ ngữ đều không chút kiềm chế.

"Lena, dù gì thì gia súc sẽ có luật lệ của gia súc. Con không thể mong rằng sẽ có ngày mà đám Eighty Sin mọi rợ đấy ngộ ra phẩm chất và lí tưởng cao quý của con người được. Con chỉ cần nhốt chúng lại mà quản lí là xong."

Lena chỉ ngồi ăn hết bữa sáng mà không thốt ra thêm một lời và đứng dậy.

"Thưa mẹ con xin phép đi."

"Ngài muốn tôi... đổi sư đoàn?"

Trong văn phòng của bộ trưởng dán bằng giấy đỏ nâu pha vàng, bộ trưởng Carl-Stahl ngồi trên cái ghế cổ, và khi Lena nhân được mệnh lệnh của ông, mắt cô chỉ biết nháy liên tục trong bối rối.

Thực ra thì, nhiều sĩ quan sẽ được đổi đi đổi lại liên tục vì phải sắp xếp lại đội ngũ. Chiến trường khốc liệt đồng nghĩa với việc là các tiểu đội sẽ bị bào mòn mãi đến khi không thể duy trì được. Chung lại , việc các đội bị giải tán rồi tập hợp lại là bình thường như cơm bữa. Lena chưa có cái ý định kiếm người mới thành lập lại tiểu đội hiện tại của cô, nhưng nhiều tiểu đội khác thì bị huỷ diệt hết cả.

Thật sự, quân đoàn <Legion> cực kì mạnh.

Đế chế Geade, vốn đã là một cường quốc về quân sự và công nghệ, đã đổ hết triết lý xấu xa và công nghệ hiện đại vào phát triển vũ trang, có được những vũ khí huỷ diệt và những con drone linh hoạt đến đáng sợ. Nước này là nơi tập trung của những trí thông minh nhân tạo (AI) cao cấp nhất thời ấy mà không ai có được. Là drone không người lái, chúng không bao giờ bị mệt mỏi, điên tức hay sợ hãi kẻ thù. Không cần biết là đã có bao nhiêu con bị phá huỷ, các nhà máy tự động nằm sâu trong lãnh thổ của <Legion> sẽ lại đẻ ra con mới và đưa vào chiến trường hàng đàn lớn như những đám mây đen.

Khác với kiến thức của dân thường, <Juggernaut> không tài nào bì được, và tất nhiên, lượng thương vong chắc chắn quá mức tối thiểu. Lần nào xuất quân cũng sẽ có thương vong số lượng lớn, và chỉ bổ sung thêm quân liên tục mới giữ được chiến trường này.

Tuy nhiên, tiểu đội mà Lena chỉ huy có khá ít thương vong.

Carl-Stahl giãn bộ mặt sẹo ra. Ông có tầm vóc lực lưỡng, lưng dài vai rộng, bộ râu cằm thể hiện dáng vẻ điềm tĩnh của một người chỉ huy.

"Đã nói là đội của cô bị giải thể đâu mà lo. Chỉ huy của một đội khác đã nghỉ hưu rồi, nên cần gấp một chỉ huy khác thay thế."

"Vậy tiểu đội đó đang phòng thủ một địa điểm quan trọng?"

Xem ra họ không thể chờ cấp trên lò mò chọn người thêm nữa.

"Đúng rồi đấy. Mặt trận phía Đông, Lực lượng phòng thủ Một của khu vực chiến đấu Một, tên hiệu là tiểu đội Spearhead. Đó là tiểu đội chọn lọc từ các thành viên cộm cán trên mặt trận phía Đông... nói cách khác, Elites."

Lena cảm thấy cực kì bất an, lông mày cô cong lại.

Khu vực chiến đấu Một là khu phòng thủ dễ được <Legion> chiếu cố tới thăm nhất. Lực lượng phòng thủ Một là thành phần đặc biệt, hoạt động trên chiến trường đó và có nhiệm vụ khác hẳn so với lực lượng Hai, Ba và Bốn. Các lực lượng này chỉ đi tuần tra đêm và hỗ trợ là chính và chỉ tham chiến khi lực lượng Một không thể xuất quân.

"Một thiếu tá mới như tôi chắc khó mà đủ sức hoàn thành nhiệm vụ này..."

Carl-Stahl xem ra không được vui mấy khi nghe cây đó.

"Cô gái trẻ nhất trong nhóm thứ 91 và người đầu tiên thăng lên thiếu tá mà lại thốt ra được mấy lời như thế sao? Khiêm tốn quá chỉ làm người ta ghê tởm thôi, Lena."

"Xin lỗi, chú Jerome."

Lena cúi đầu trước Carl-Stahl, người gọi cô bằng tên chứ không bằng họ. Carl là một người bạn thân với ông bố đã chết của cô, và hai người ấy từng sống sót qua cái thời mà quân đội chính của Republic bị quét sạch chín năm trước. Ông chú thường ghé qua chơi với Lena khi cô còn nhỏ, và ông càng chăm sóc Lena nhiều hơn khi bố cô qua đời, lo từ chi phí đám tang cho tới một số vấn đề khác.

"Nói thật thì... không ai muốn làm Handler cho đội Spearhead."

"Chẳng phải họ thuộc hàng tinh nhuệ hay sao? Chả phải đó là vinh dự cao quý nhất khi chỉ huy họ như những người lính của Republic hay sao?"

Không phải Handler nào cũng có tâm mà hoàn thành nhiệm vụ của mình. Lena đã nghe rằng một số người sẽ ngồi trong phòng điều khiển chơi game, vài người khác còn không cung cấp thông tin cho đội của mình, vừa xem tiểu đội của mình bỏ mạng như xem thriller (phim dùng yếu tố hồi hộp,...) vừa thi đua với đám bạn của mình xem đội của thằng nào chết nhanh hơn. Những người chỉ huy nghiêm túc thuộc dạng hiếm có khó tìm, nhưng cái này là chuyện khác hẳn rồi.

"Hmm, tiểu đội đó đúng là có lính tinh nhuệ thật..."

Carl-Stahl nói với giọng điệu nặng nề.

"...Thủ lĩnh của Spearhead, tên mã riêng <Undertaker>, có tiểu sử khá thú vị đấy."

Undertaker. Tên nghe lạ thế.

"Ai biết về hắn đều gọi hắn là 'Thần Chết' và tránh xa hắn trong sợ hãi... có tin đồn là hắn đã bẻ gãy Handler cũ của hắn."

"Ể?"

Lena không thể không kêu lên được. Thường thì phải ngược lại cơ chứ.

Một Processor bẻ gãy một Handler? Làm thế nào mà..?

"Chuyện lạ sao?"

"Ta không có thì giờ mà tán dóc với cấp dưới về mấy vụ ấy trong khi làm việc... nhưng thực tế lạ kì, nhiều Handler chỉ huy tiểu đội có Undertaker trong đó đều xin chuyển sang đội khác hay nghỉ hưu luôn. Thậm chí một người sau chiến dịch đầu tiên đã xin chuyển, và thêm người nữa tự tử, nhưng có liên quan hay không thì chưa xác định được."

"...Chú nói là tự tử sao?"

"Đúng là không thể tin được... Ta còn nghe rằng những người đã nghĩ vẫn nghe được "tiếng của người chết."

"..."

Chuyện này quả thật không khác gì một phần của một câu chuyện ma.

Carl-stahl chợt thấy Lena im lặng, và tìm cách trấn an cô.

"Con có thể nói với ta nếu con không muốn, Lena. Con có thể tiếp tục chỉ huy đội cũ nếu muốn. Ta đã nói là Spearhead có quân tinh nhuệ cơ mà. Khi họ xuất quân thì không thể đồng bộ hóa với tất cả được, nên chỉ cần sự giám sát tối thiểu là được. Con có thể để họ tự ra lệnh được, đều là cựu binh cả rồi..."

Lena bặm môi lại.

"Con sẽ làm. Quản lí, chỉ huy và dẫn dắt tiểu đội Spearhead."

Nghĩa vụ và quyền lợi của một người công dân Republic là bảo vệ tổ quốc. Trở thành thủ lĩnh của đội quân tiên phong sẽ là danh dự cao nhất cho cô, sao cô có thể từ chối hay muốn từ chối được.

Carl-Stahl nheo mắt lại. Chậc chậc, con bé này,..

"Giám sát tối thiểu là được. Không cần thêm gì nữa... và làm ơn đừng giao tiếp với các Processor dưới quyền con."

"Một chỉ huy có nhiệm vụ hiểu được cấp dưới. Nếu con không bị khước từ ,giao tiếp với họ là điều cần thiết."

"Trời ạ, con..."

Ông vừa thở dài vừa nhăn mặt một cách dịu dàng. Ông lấy ra một chồng giấy tờ từ bàn của ông và quơ quơ trước mặt Lena.

"Ta sẽ can thiệp một chút, như mọi lần ấy. Đừng ghi lại số thương vong trong báo cáo. Chúng ta đã công bố rằng không có người nào chiến đấu trên mặt tiền rồi, báo cáo những thứ không nên tồn tại sẽ bị bỏ ngoài tai...con có phản đối cũng không ai nghe đâu."

"Chú nói thế nào thì con cũng không thể chấp nhận chuyện này... và cái luật giam giữ Colorata không còn có lí nữa."

Đế chế Geade, cái đế chế quét qua lục địa với sức mạnh quân sự kinh hoàng của <Geade>, hình như đã bị xóa sổ bốn năm trước.

Vì tín hiệu bị chặn, nhiễu liên tục bởi Eintagsfliege, phải nói việc bắt được tín hiệu không dây của Empire là điều khá hiếm; tuy nhiên, bốn năm trước họ đã biến mất và không được nghe tới nữa.

Người ta đã tự hỏi rằng có phải do quân đoàn <Legion> nổi loạn không hay do thứ khác, nhưng đằng nào thì Empire xem ra đã bị diệt vong.

Trại tập trung các Eighty Six được xây dựng với giả thuyết là họ là "hậu duệ của Empire", nên bây giờ những trại đó đã mất đi cơ sở và lí lẽ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net