96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ Jaehun nói nó sẽ rất tốt vậy là rất tốt. Ngoài trừ lúc ngài ấy nói lảng sang một vấn đề khác thì vẫn tính là ngài chưa hề nói dối tôi. Tuy rằng đã giảm đi năm phần trăm so với lần dự đoán trước, cuộc phẫu thuật này vẫn rất thành công thuận lợi. Tôi được nằm bệnh viện hẳn bốn ngày để theo dõi sau đó để đảm bảo không xảy ra việc thải ghép hoặc nhiễm trùng. Trước hết, tôi vẫn phải dùng miếng che mắt. Thật may trước mấy ngày tù túng, tôi đã có một chuyến đi chơi để tận hưởng thời khắc cuối cùng của chuỗi ngày đen tối trong đời. Haneul đã xin phép bà ngoại Bora để bé con đi cùng chúng tôi về Daegu vào cuối tuần, cậu đưa bọn tôi đến hội chợ nông sản hàng năm, nghe hơi chán nhưng thật ra nó đã được cải biến thêm nhiều trò chơi như một hội chợ kiểu quê. Nhà Haneul có xuất phát rất bình thường, bố mẹ đều làm kinh doanh buôn bán, họ có cả một cái trang trại rất to. Giờ thì tôi đã biết rằng Haneul thừa hưởng sự ấm áp của ai rồi đấy.

Họ đối đãi với tôi như một người tình của Haneul, tôi mong họ sẽ còn hi vọng vào một ngày họ có thể bế cháu nữa, vì Haneul không hẳn mất hết cảm giác với con gái. Đáng buồn chuyện của Haneul với Solyn thì không thành công thật. Tôi bị say xe khá nặng, vậy nên sau khi đến nơi, tôi ngủ liền bốn tiếng ở trong phòng cậu bất chấp mọi sự đời. Trong khi đó, Bora đã được ngược đãi tất cả những thực vật và động vật trong trang trại nhà Haneul. Tôi còn được nghe kể con bé đã đánh nhau với mấy con lợn, nhưng hiềm khích nọ đã được hoà giảng rồi. Tôi cũng chưa lỡ phần vui, lần đầu tôi được đi hội chợ ở vùng nông thôn. Tôi được ăn kim chi muối tại chỗ và nó tuyệt hơn đóng hộp nhiều. Cái vị nồng của cải thảo khi còn chưa lên men khiến lòng người mê mẩn, nên tôi quyết định mua ba cây về để cho dì Chu.

Bora nghiện ngập ở mấy hàng trò chơi trúng thưởng, tôi thấy buồn cười vì hoá ra Haneul cũng thèm thuồng muốn chơi, nhưng cậu thú thật rằng đã cố kiềm chế để tỏ ra ngầu hơn trước mặt tôi. Cậu nói tất nhiên vì tôi là đối tượng cậu thích, nhưng phần nhiều là vì tôi hay trầm lặng kiểu quý tộc, nên cậu muốn có một phiên bản trang trọng hơn khi bên cạnh. Thì đúng tôi thế thật, nhưng Haneul lại đáng yêu quá. Tôi sẽ không ngăn cậu dừng cố ý mấy thứ như vậy. Quay trở lại cái hội chợ này, nó là thứ thú vị nhất mà tôi từng biết, họ có vài tiết mục biểu diễn văn nghệ vào cuối ngày, nhưng lại không có ca sĩ chuyên nghiệp nào cả, nó giống với hát karaoke hơn, cơ mà mọi người rất thích điều đó. Không phủ nhận, tôi cũng vậy, nó sẽ hoàn hảo chỉ đúng thế thôi.

Hôm đó chúng tôi ăn tối tại cửa hàng của anh trai Haneul, họ đã đóng sớm cửa hàng để làm bữa nướng mời khách. Haneul chăm sóc tôi hệt như cách Key ngày xưa hay làm. Vì đây không phải món tây, nó không được chia từng đĩa riêng. Mọi người cùng nướng chung tại một bếp và nói chuyện với nhau. Haneul cắt bằng kéo những miếng thịt vào trong bát tôi, nó hơi nhỏ quá, nhưng không sao. Tôi đã e sợ vì mình không phải kiểu thổi lửa vào cuộc nói chuyện, thật may mắn họ lại hứng thú với Bora. Con bé không dùng kính ngữ với ai, những câu hỏi ngớ ngẩn liên tục được đặt ra, tôi nghĩ đó lại là một thứ hấp dẫn kỳ lạ của con bé. Haneul muốn mua một cái máy lạnh để ở phòng mình nhưng anh trai cậu phản đối vì cậu sẽ làm ở Seoul nên việc đó chẳng cần thiết. Nhớ ra, tôi chưa từng bị từ chối khi muốn mua một món đồ nào. Thật hay khi nghe anh cậu đưa ra các lý lẽ để không làm điều đó.

Buổi tối ở Daegu thì mát hơn nhiều đi, tôi lặng lẽ đồng ý với anh trai Haneul. Bora được ở một phòng riêng chính là phòng cũ của anh trai Haneul, còn tôi thì chung phòng với cậu. Hương thơm của ga giường còn vương mùi nắng, nó giống như đã được phơi quá lâu và bớt đi cái nồng đặc của nước giặt. Cuối cùng thì chúng tôi có thời gian riêng với nhau.

"Phòng cậu có mùi sạch sẽ." Tôi cười trong khi hoàn toàn nằm hẳn lên giường. "Trưa nay mình đã không để ý đấy."

"Mẹ mình đã dọn mọi thứ từ trước khi chúng ta đến." Cậu nói giọng có đôi chút ngượng ngùng. Sao nhỉ, tôi biết cậu cũng rất sạch sẽ, nhưng chỉ là không tý ngăn nắp thôi. "Muốn nghe nhạc không?"

"Gọi mọi người dậy đấy?"

"Mình cũng nghĩ vậy. Kkk, bỏ đi."

"Sao cậu ở xa thế? Cậu định ngủ chỗ khác à?" Tôi cảm thấy cậu cứ quanh quẩn ở xung quanh và chẳng có ý định lên giường. Cách cậu tạo vài tiếng loạt xoạt của sách báo gì đó kiểu như đang rất bận rộn. "Cậu ngại đấy à?"

"...Không." Tôi cười trêu chọc. "Này, không nhé. Mình chẳng hề luôn."

"Được rồi. Thế cậu không định đi ngủ à? Lại đây đi."

Cuối cùng cậu cũng dừng mấy thứ đấy và trèo lên trên giường. Cậu đang sợ gần gũi, tôi biết là cậu sợ, nhưng tôi không biết là vì cậu thích tôi một lần nữa hay là cậu chán ghét tôi thật. Tôi lần tay theo cảm nhận chỗ giường vừa lún xuống, rất nhẹ nhàng thấy được Haneul vẫn ngồi. Tôi kéo cậu xuống, Haneul không phản đối, tình cảm ôm ngang người, để mình vào trong lòng cậu. "Có phải mình giày vò cậu không, Neul?"

Tôi đã sẵn sàng để nhận vài lời thật lòng. "Không."

"Vậy tại sao sau ngần đấy chuyện cậu vẫn để mình nằm đây, ngay trên giường và ôm cậu như vậy? Mình nghĩ cậu nên từ chối."

"Vậy sao cậu còn làm?"

Tôi mím chặt lòng mình. "Vì mình không có giới hạn, bây giờ. Và mình nghĩ nếu mình không kháng cự thì sẽ không đau hơn. Nhưng nó không phải, đúng không?" Tôi đang nguỵ biện đấy.

"Không nhiều như thế đâu Min. Chỉ là mình rất thích cậu. Chúng ta đều biết rằng chuyện không thể trọn vẹn được nữa. Nhưng những thứ này chỉ là minh chứng rằng mình rất thích làm vậy thôi. Không thể hơn được nữa." Haneul hôn nhẹ lên tóc, cậu cũng ôm quanh người tôi như một người bố đang vỗ về con trai mình đang vấp phải vài khoảng của cuộc đời.

"Mình có thích cậu, nếu không, mình cũng chẳng để cậu ở đây nhiều như thế."

"Thế thì cứ tận hưởng đi. Vì rồi mình cũng sẽ có một con đường khác thôi, cậu chẳng có cơ hội để lợi dụng nữa đâu."

"Rồi mình sẽ có nhanh hơn cậu. Mình giỏi hơn nhiều." Tôi bĩu môi.

Ngón tay thoải mái lần trên phiến tóc khiến độ buông thả của bản thân ở mức cao. "Mình thích cậu hạnh phúc, mình đã nhìn thấy nó, cái lúc cậu hạnh phúc hơn ý."

Haneul đủ tinh tế để không nhắc tới những người không cần thiết, thay vì nói thẳng ra là tôi cần Jungkook trong cuộc đời như những người khác cứ nói như tôi đã vứt bỏ em đi vậy. Tôi chẳng biết làm cách nào, vì em bỏ đi khỏi tôi đấy chứ, mà tôi cũng đồng thuận việc đó rồi. Tôi không muốn quy định trách nhiệm này cho ai, vì tôi muốn cả hai đều không có lỗi lầm gì. Tôi không biết, em có thấy day dứt như tôi không? Nhưng em đã biến mất, em không hề gọi điện hỏi thăm tôi thêm lần nào. Có thể em cũng chẳng có cảm xúc tương tự như vậy nữa. Thì chúng tôi đều là người không giữ lời thôi. Tôi chẳng mấy ngạc nhiên gì. Nhưng còn việc tôi muốn nhìn thấy em thì sao? Nó vốn không hẳn chỉ là một lời hứa.

Thứ tư, tôi được bỏ miếng che. Hệt như buổi lễ nào đó được tổ chức trong phòng bệnh. Bác sĩ Jaehun muốn có vinh hạnh này, những nụ cười chèn lên nhau. Đã có rất nhiều người ở đó, gia đình và những người bạn. Tấm gạc băng quanh đầu tôi được gỡ ra, tôi vẫn e sợ chưa dám mở mắt của mình. Ôi Chúa ơi, xin ngài tiếp cho con thêm sức mạnh, hãy để điều này thật tốt đẹp.

"Bây giờ, Jimin." Jaehun ra hiệu.

Tôi mím môi lấy can đảm của mình. Tràn vào hàng mi, tôi đã lạ lùng với nó, tôi thậm chí còn không thể tả rằng nó như nào, chỉ là rất sáng và trắng. Nhíu mắt và cố mở to ra, ôi trời ạ, điều đó thực sự xảy ra. Bố tôi già quá, tại sao bác sĩ Jaehun vẫn bảnh trai y vậy mà. Không biết điều này có được không, nhưng tôi bật khóc ngay lập tức.

"Ôi, cháu xin lỗi. Như vậy có sao không?"

"Tuyến lệ hoạt động rất tốt."

"Cháu có thể ôm mọi người chứ?" Tôi không thể dụi mắt được, không được chạm tay lên mắt, nhớ rồi. Thật hay khi những dòng nước mắt cứ nhoè lên mọi hình ảnh. Nắng hạ tràn vào trong phòng, tôi có thể thấy những lớp bụi mịn lơ lửng ở không khí. Nó đẹp làm sao, bức tranh đẹp nhất mà tôi có thể nhìn.

"Hãy nhẹ nhàng với nó nhé." Jaehun rời khỏi vị trí gần tôi nhất để nhường chỗ cho mọi người có thể đến.

Dì Chu đã bịt miệng từ nãy rồi, dì ấy vẫn thật xinh đẹp và thích mặc váy cổ điển hay thịnh hành những năm 1950. Tôi giơ tay vòng lấy dì đang hướng nức nở. "Chúa ơi, dì tự hào về con... cảm ơn Chúa đã ban điều tốt đẹp này..."

"Bố già quá..." Trước khi ông chửi tôi. "Lại đây đi." Tôi nói khi mặt mình còn đặt trong hõm vai của dì. Ông chỉ bắt lấy tay tôi thôi, tất nhiên là ông còn ngại lắm. "Con không nghĩ có ngày nói điều này đâu. Nhưng bố là một người cha tuyệt vời."

Sau đó, thời gian cho bạn bè. "Fuck, Solyn, ngực cậu phải cup B rồi."

"Chó chết, Jimin. Cậu chẳng biết cái gì đâu. Nó là cup C, mình có con số để chứng minh đấy."

Mọi người thư thả tán ngẫu phải hai tiếng, rồi bị cắt ngang bởi giờ nhỏ mắt. Tôi phải được nhỏ mắt thường xuyên và uống thuốc đều đặn. Tôi được xuất viện vào đầu giờ chiều. Không ngờ là Haneul đã tới, vì cậu từng nói trước đó là ngày hôm nay cậu có thể ở Daegu. Tôi nhận ra cậu ngay khi đứng ở trước cửa phòng, cậu đẹp trai với mái tóc xoăn của mình, tay cầm giỏ hoa lily tinh tế. Tôi nghĩ mình có thể xiêu lòng ngay tức khắc. Nhìn cậu xem, ôi trời ạ, quần Jean chỉ hoàn hảo khi được mặc trên con người này thôi. Jimin ơi, mày bỏ qua một món hời rồi. Solyn cũng chẳng bị ngại vì sự xuất hiện bất ngờ này, vốn dĩ hai người họ chẳng có gì ngoài một nụ hôn, và tôi cũng tuỳ tiện được cậu hôn vào má lúc mới gặp.

Haneul đưa tôi về nhà có cả Solyn cũng đi cùng, Hwaso không về cùng. Tôi sẽ có y tá đến khám tại nhà vào thứ hai đầu tuần, liên tục trong ba tháng liền. Seoul đã hiện đại hơn rất nhiều, những biển quảng cáo lớn phát hình một thần tượng nào đó tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng để được có thể xuất hiện ở trên đó họ chắc phải rất thành công với lượt người hâm mộ hùng hậu. Tôi quên sạch đường phố Seoul mặc dù tôi sinh ra ở đây, thêm một lần học nữa về Seoul cũng không phải ý kiến tồi. Hoàng hôn màu đỏ rực, màu trời vẫn đẹp hệt như trong tiềm thức. Tôi mong rằng mình có thể vẽ lại nó một lần nữa, không, rất nhiều lần nữa, cho đến cuối đời.

"Hey, quên mất. Điện thoại cậu này. Đừng bất ngờ bởi cái hình nền."

Solyn ném cho tôi cái điện thoại, màn hình sáng lên, tôi còn không có một giây nào để chuẩn bị. Hình ảnh của tôi và... em? Không rõ ràng gì, nó được chụp có đèn flash, em chỉ có nửa mặt, rất mờ. Và điều duy nhất tôi biết được, tôi đã cười rất vui, mắt tôi đã tít cả vào như vậy khi em hôn bên cạnh. Tôi biết lúc này mà, hạnh phúc biết bao. Má tôi bỗng đỏ hết lên.

Haneul không lên nhà mà đi thẳng luôn, chỉ còn Solyn thì vẫn ở lại. Lần đầu nhìn thấy ngôi nhà mình đã sống trong ba năm, nó đẹp cực kì, nhưng tôi có một thứ mong đợi hơn. Ngay khi vừa vào đến nhà, tôi lập tức vào căn phòng của em, chỉ để chiêm ngưỡng cái món quà đó. Solyn hốt hoảng tưởng tôi xảy ra chuyện gì. Thứ đập vào mắt chính là nó, giống hệt trái tim của căn phòng này. Cái tấm bảng đó còn xấu hơn những bức nháp ngày tôi tập vẽ. Thậm chí những ngôi sao còn được làm bởi những dấu cộng không đều.

"Chúa ơi. Đừng chạy loạn lên như vậy."

Tôi bỏ cặp kính không độ xuống và vứt sang một bên, tôi ngồi xuống giường và gần những bức ảnh. "Là món quà của mình." Rất nhiều tôi, không có phân nửa hình em trong đó, nhưng sự thật là em đã ở đó, trong lúc tôi cười rạng rỡ nhất, lúc tôi không thể ngăn nụ cười của mình. Tôi nhớ mọi khoảng khắc em lưu giữ qua từng bức ảnh. Bức ảnh đầu tiên em chụp trộm, người tôi còn đỏ ửng ngay khi vừa tắm xong. Cả những lúc tôi ngồi ngẩn ngơ trên ghế ở sân bóng, em đã luôn nhìn tôi như vậy ở dưới đó sao?... Đúng vậy, tôi biết rồi. Tôi hạnh phúc hơn vì có em.

"Mình sẽ đi New York."

"Để gặp Jungkook?" Solyn chống tay đi đến bên cạnh.

"Vào ngày mai."

"Cái gì? KHÔNG. Đừng ngớ ngẩn thế. Cậu quay lại đây xem." Solyn giữ vai để tôi đối điện thẳng với cô. "Cậu phẫu thuật chưa được một tuần. Nhìn xem, mình có thể thấy cả chỉ quanh con ngươi của cậu. Không thể, cậu cần ở yên trong nhà."

"Solyn, cậu không thể giữ mình ở nhà được. Mình sẽ về trong chủ nhật."

"Jimin, mình biết cậu xúc động khi nhìn thấy thứ này. Jungkook đã tạo ra những điều tuyệt vời cho cậu. Nhưng cậu phải biết rằng việc này quá nguy hiểm. Một thời gian nữa..."

"Mình không thể đợi thêm để nhìn thấy em ấy..."

Solyn đảo mắt. "Vậy nếu Jungkook không còn yêu cậu nữa thì sao? Jimin, cậu biết rằng các cậu đã chia tay mà. Mình đã đăng việc cậu phẫu thuật lên đầy mạng xã hội đấy, nhưng cậu ấy không hỏi đến cậu... mình không muốn cậu nghĩ về điều đó."

Jungkook không hỏi đến tôi sao? Có thể em vẫn giận tôi hoặc em hết yêu tôi thật, cái đó thì chẳng ai biết. Nhưng tôi không nghĩ mình không có chút nào ảnh hưởng với em, tôi là mối tình đầu của em, tôi đã gặp gia đình em và đủ mọi thứ để biết lời em nói là thật. Kể cả lần cuối chúng tôi ở bên nhau cũng lưu luyến không ngừng. Nếu, em lại thay đổi lần nữa vì tôi thì sao?

"Sol, chúng mình có thoả thuận. Nếu cậu muốn thật sự tốt cho mình, cậu phải giữ kín chuyện này, bố mình sẽ giết mình mất. Nhưng mà nhất định mình phải đến New York. Mình tin rằng mình sẽ không về tay trắng. Có thể mình không biết em ấy như nào, nhưng mình hiểu rõ tình yêu của em."

Nếu có người coi đây là điên rồ như The Sound and the Fury, thì tôi chính là sự kết tinh rối rắm nhất của Benjy và Quentin gộp lại. Điều này thật mất trí, nhưng tôi sẽ khó chịu mãi nếu không khẳng định bản thân một lần nữa. Tôi đã bao giờ có thể gian dối với cảm xúc của mình đâu. Chúng ta không thể đoán được là Jungkook nghĩ gì khi em ấy đang ở bên kia trái đất, tôi không nghĩ mình hoàn toàn sai như Paulo Coelho nói rằng Ngay cả cái đồng hồ chết cũng đúng hai lần một ngày.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net