Chương 11: Vạch Trần (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Tô Thiên Tử càng là vẻ mặt kỳ quái. "Chính là, tôi thấy cái phương pháp thêu này đa dạng, đây xác thực là thủ pháp của lão Khang Thành, sư phụ của giới thiết kế sườn xám, cô xem này, ở chỗ thu kim có một đường cong, đây không phải là thủ pháp đặc thù của ông ấy sao?"

Đường Mộng Dĩnh trên mặt tươi cười hơi hơi cứng đờ, Đường phu nhân thì lại đánh vào tay của cô, tức giận mà nói: "Chỉ biết nói bừa, tay nghề của Mộng Dĩnh cũng thực tốt, không phải loại người như cô có thể so."

Lệ phu nhân cũng có chút không cao hứng, lạnh lùng nhìn Tô Thiên Tử: "Cô thì biết cái gì, cũng chỉ nhìn thấy qua vài bộ sườn xám, mà cũng ở đây nói tới phương pháp thêu, đừng làm mất mặt thêm nữa."

Nghe vậy, sắc mặt Đường Mộng Dĩnh có hơi hoà hoãn.

Tuy rằng không biết làm sao mà nữ nhân ngu ngốc này lại biết được, nhưng là từ miệng cô ta nói ra, chắc chắn sẽ không có người tin tưởng.

Quả nhiên, trong mắt của các vị phu nhân xung quanh chỉ có khiển trách, trong đó Lý phu nhân nói: "Mộng Dĩnh lo lắng, cố gắng hết sức để làm một bộ sườn xám tặng mẹ chồng cô, vậy mà cô lại nói như vậy?"

"Cô nếu là lợi hại, cũng có thể đưa, nhưng cũng không cần phải chửi bới tâm ý của người khác, quá bỉ ổi!"

"Vốn đang rất kỳ quái vì cái gì mẹ chồng cô lại không thích cô, hiện tại ta cuối cùng đã minh bạch, có một đứa con dâu như vậy, là ta, ta cũng thích không nổi!"

... ...

"Phu nhân đừng nói như vậy." Đường Mộng Dĩnh trên mặt có chút đồng tình. "Thiên Tử cũng không phải cố ý, có lẽ là cô ấy đã nghĩ sai cái gì rồi."

"Nghĩ sai cái gì rồi?" Thanh âm Đường phu nhân có chút bén nhọn. "Nghĩ sai rồi thì liền có thể nói như vậy sao?"

Tô Thiên Tử lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường phu nhân, nói: "Đường phu nhân, đây xác thực là thủ pháp của lão Khang Thành, tôi có chứng cứ."

Đường phu nhân cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường. "Ta còn tưởng rằng Tô gia mang cô trở về, hai năm có thể dạy cho cô có ít tiền đồ, nhưng hiện tại ta xem như đã biết, cô từ trong xương cốt đã là đê tiện, lại không có giáo dưỡng như thế."

Lời này, chanh chua lại cay nghiệt.

Các quý phu nhân nhân im lặng nhìn nhau, không khí trong phòng có chút quái dị.

Lời này, thật sự là có chút khó nghe.

Ánh mắt mọi người, đều nhìn về phía Tô Thiên Tử.

Sắc mặt Tô Thiên Tử khó coi tới cực điểm, cô véo thật mạnh vào cánh tay của mình.

Ai cũng cho rằng Tô Thiên Tử nhất định sẽ phát hỏa, nói khó nghe như vậy, ai mà chịu được, hơn nữa tính tình Tô Thiên Tử vốn có tiếng là nóng nảy, điêu ngoa.

Chỉ là, không có.

Tô Thiên Tử chỉ lạnh lùng nhìn Đường phu nhân, cười lạnh một tiếng: "Trong xương cốt là đê tiện, xác thật khó có thể thay đổi, kẻ cắp chuyên nghiệp thành phu nhân hào môn, dạy ra nữ nhi tay chân cũng không sạch sẽ."

Đường phu nhân nghe vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Lúc bà còn trẻ, là một cái kẻ cắp chuyên nghiệp, nhưng là, sau khi gả cho ba của Đường Mộng Dĩnh, chuyện này chắc hẳn đã được che đậy mới đúng, vì cái gì mà cái tiện nha đầu lại biết?

Theo bản năng nhìn về phía những vị phu nhân khác, các bà đều là vẻ mặt ngốc lặng, hiển nhiên cũng không biết Tô Thiên Tử đang nói cái gì.

Kiềm chế khiếp sợ cùng tức giận trong lòng, ánh mắt Đường phu nhân có chút né tránh, gào rống lên: "Ý cô là gì ?"

"Tôi có chứng cứ, bộ sườn xám này chính là tình yêu của lão Khang Thành sư phụ, mà không phải Đường Mộng Dĩh làm." Thanh âm Tô Thiên Tử vô cùng rõ ràng.

Sắc mặt Đường Mộng Dĩnh không quá đẹp, không vui mà nói: "Thiên Tử, vì cái gì mà cô lại nói vậy, tôi biết cô không vui vì bác gái thích tôi, nhưng cô cũng đừng nói ra những lời bịa đặt như này nha."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net