Chương 40 tôi có đáp ứng muốn đi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Anh ta gọi không phải Tô tiểu thư, mà là Lệ thiếu phu nhân.

Tô Thiên Từ có chút ngoài ý muốn.
Cô còn tưởng rằng, Liễu An An bị giam giữ liền sẽ bị nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, không nghĩ tới dính đến Lệ Tư Thừa lại bị giữ đến tận bây giờ .
Khóe môi cong lên vui vẻ, Tô Thiên Từ nheo nheo mắt, nói: "tôi sẽ cho luật sư qua đó, tội phỉ báng, nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế đi, vất vả cho các anh rồi."
Lời này, cũng không biểu đạt là có ý tứ rõ ràng gì.
Nhưng là, tay cảnh sát kia cũng không phải loại ngu xuẩn, lập tức liền hiểu ý , "Được, Lệ thiếu phu nhân khách khí rồi!"
Mới vừa tắt điện thoại, không đến mười phút, lại là một cuộc gọi đến.
Ba chữ quen thuộc, là Đường Mộng Dĩnh.
A,nhanh vậy đã gọi tới rồi.
Tô Thiên Từ nghe điện thoại, lười nhác mà tựa lưng vào ghế, ánh mắt tản mạn mà ngắm nhìn ngoài cửa phong cảnh xe , không mở miệng trước.
"Tô Thiên Từ, cô đây là có ý tứ gì?" Đường Mộng Dĩnh không nhịn được mà quát trong điện thoại.
"Có ý tứ gì? tôi nghe không hiểu."
"Em tôi rốt cuộc đã trêu chọc gì cô , cô làm như vậy sẽ huỷ hoại cả đời nó!"
Đường Mộng Dĩnh cùng với Liễu An An quan hệ không tính là tốt, nhưng cũng không tồi.
Vừa rồi cô ta phái người đi nộp tiền bảo lãnh Liễu An An, bên kia chỉ để lại một câu: tội Phỉ báng, không thể phóng thích!
Một câu,khiến Đường Mộng Dĩnh muốn điên mất rồi.
Nếu đằng sau không có ai ra lệnh, bọn họ làm sao dám đắc tội Đường gia , tiếp tục giữ Liễu An An lại ăn cơm tù?
Lệ Tư Thừa trước nay khinh thường không quản loại chuyện này, vì thế, cô ta liền nghĩ tới Tô Thiên Từ!
Tô Thiên Từ cười nhạt, hỏi lại: "Thời điểm cô hạ dược tôi, cô cũng có nghĩ đến cô cũng sẽ huỷ hoại tôi cả đời?"
Lúc trước,cấu kết cùng Liễu An An nói cô bồi đại gia ngủ, cũng không nghĩ tới sẽ huỷ hoại cô cả đời?
Năm đó,hợp tác với lũ bất lương đó bắt cóc Lệ Tư Thừa, thiếu chút nữa hại chết hắn, cũng may cô cứu được mạng hắn về , lại bị giá họa thành đầu sỏ gây tội, cô ta hẳn là không nghĩ tới sẽ huỷ hoại cô cả đời?
Khi đó,tranh cãi với Đường thái thái, trước mặt mọi người chèn ép cô, hãm hại cô , cô ta như thế nào không nghĩ tới sẽ huỷ hoại cô cả đời?
Tuy rằng, đời này cô đã ngăn chạn những việc đó.
Nhưng, cô sẽ nhớ rõ cả đời!
Thiếu cô, sớm hay muộn, dù chỉ một chút cô cũng đòi lại!
Mà hiện tại,dám đem cái mũ lớn chụp vào đầu cô như vậy, lại cò một bộ chính nghĩa lẫm liệt mà mắng cô, thật nực cười!
"Có chuyện gì đến rồi hẵng nói, đến quán cà phê đường phố XX đi, vừa lúc, tôi cũng có chuyện muốn hỏi cô!" Đường Mộng Dĩnhchốt hạ mấy lời này, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Thiên Từ nắm di động, cũng không có để ý tới, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
cô mở loa ngoài, tài xế Tiểu Dương cũng rành mạch nghe thấy được Đường Mộng Dĩnh nói gì.
Qua kính chiếu hậu nhìn Tô Thiên Từ, hỏi: "thiếu phu nhân,đã qua đường phố XX ,có quay đầu không ạ?"
Tô Thiên Từ mở mắt ra, có chút buồn cười: "tôi  có đáp ứng đi sao?"
Tài xế tiểu Dương ánh mắt hơi cứng lại, không có lời gì để nói.

Thật sự là không có!
Nhưng không phải, cô trước kia đều sẽ đi sao?
Đường tiểu thư chính là thanh mai trúc mã của Lệ tiên sinh , làm lơ cô ta như vậy, thật sự không sao chứ?
Tài xế tiểu Dương còn muốn nói cái gì đó, nhưng Tô Thiên Từ nhắm mắt lại, như là ngủ rồi, an tĩnh, nội liễm lại giống như có một tầng sương mù vờn quanh bên người cô,cảm giác thần bí dị thường.
Tựa hồ, thiếu phu nhân này có gì đó thật khác thường ngày.
——————————  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net