Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm, bởi vì đau bụng khó nhịn, A Đào vẫn luôn mơ mơ màng màng ngủ gật không thể say giấc. Quỳ thuỷ như sóng triều thấm ra quần và mảnh chiếu dưới thân, nàng lập tức bừng tỉnh lại đây, rón ra rón rén đi ra ngoài.

Nhà xí ở phía sân sau, khi đi ngang qua nhà chính, nàng phát hiện trong phòng Vương bà tử vẫn có ánh nến nhàn nhạt, lời nói thầm khe khẽ truyền ra từ khe cửa.

Một màn kì lạ này khiến nàng hiếu kỳ, nàng lén lút đi qua, khom người bên song cửa sổ để nghe lén.

"Ngươi đem hết tiền trong nhà đi trả nợ cờ bạc vậy chúng ta phải dựa vào cái gì để sống đây?", thanh âm của Vương bà tử ẩn ẩn tức giận.

"Đừng lớn tiếng như thế." Vương Nhị Lang cuống quít nói: "Ta đã nghĩ ra một cách."


"Cách gì?" Vương bà tử hỏi.

Giống như là sợ hãi có người nghe lén, Vương Nhị Lang nhẹ nhàng mở cửa, ló đầu thăm dò hướng chính viện một lượt. A Đào cẩn thận trốn phía sau cửa sổ, ngừng thở, không dám nhúc nhích.

Vương Nhị Lang đóng cửa lại, nói nhỏ: "Chỉ cần nàng ta chết đi chúng ta sẽ đổi được một cái miếu thờ, còn có cả tá phần thưởng từ phía trên, sau này mỗi tháng còn được một hộc lương thực, 500 văn tiền, so với việc trồng lúa  lời hơn nhiều."

Vương bà tử có chút kinh ngạc với đề nghị của hắn, sau một lúc lâu mới bất an nói: "Việc này phải làm như thế nào, lỡ như nhà nàng hỏi tới làm sao bây giờ?"

Vương Nhị Lang xua đi: "Nhà nàng có ai còn quan tâm đến nàng, ca ca nàng ta đã sớm không biết chạy đi nơi đâu, nếu như nàng ta chết đi có khi cả nhà nàng ta còn phải cảm tạ nàng, trong nhà có một liệt nữ chính là việc làm rạng rỡ dòng họ."

"Này...... Này, làm sao nàng ta cam tâm tình nguyện......" thanh âm của Vương bà tử khẽ run, hiển nhiên  trong lòng bà ta tuy rằng sợ hãi nhưng cũng cũng không từ chối cách này.

"Không cần nàng cam tâm tình nguyện, chỉ cần treo cổ nàng ở trong phòng biến thành thắt cổ tự vẫn là được."

A Đào che miệng lại, nước mắt rơi đầy mặt. Nàng vừa lăn vừa bò trốn về phòng nhỏ của mình, nằm ở trên giường cuộn tròn người lại, run bần bật, cái lạnh xâm nhập khắp người, lạnh đến thấu xương.

Nàng thật sự không hiểu, mười năm qua, bản thân chịu thương chịu khó, sống như trâu như ngựa, đổi lấy lại là kết quả như vậy.

Vô số suy nghĩ hiện ra trong đầu nàng.

Nàng nghĩ tới chạy trốn, nhưng mà một nữ nhân yếu ớt như nàng có thể chạy đến nơi nào? Người thôn Thanh Bạc cực kỳ hà khắc với nữ nhân tư thông hoặc là trốn khỏi nhà, sau khi bị bắt lại thường thường sẽ phạt nặng, nhẹ thì đứt tay đứt chân, nặng thì nhét lồng trôi sông. Hình phạt như vậy là việc lớn, đến lúc đó làng trên xóm dưới nghe tiếng đều sẽ chạy tới quan sát, nàng nhưng không muốn chết nghẹn khuất như vật.

Nàng cũng nghĩ tới việc chấp nhận số phận, cuộc sống của nàng vốn chỉ toàn đau đớn, có lẽ chết đi cũng là một loại giải thoát. Nhưng nếu là giải thoát, vậy nàng nên thắt cổ tự vẫn từ cái ngày nàng bái đường với người trên bài vị kia chứ không phải chờ đến khi bị tra tấn mười năm trời. Nàng thật sự không cam lòng.

Trong đầu nàng bỗng nghĩ tới một nơi, thành Đông Hồ.

Khi nàng nàng đang xay lúa mạch từng nghe có người lén lút nói ca ca nàng đã tới thành Đông Hồ. Nhưng trời đất bao la, ngoại trừ tin tức mơ hồ này ai cũng không biết ca ca của nàng hiện tại thế nào, đã thi đậu công danh, hay là trở thành ăn mày? Còn sống hay đã chết?

Nàng trằn trọc không ngủ, cắn răng run rẩy cho đến hừng đông.

Ngày hôm sau, trong lúc nấu ăn, A Đào cố tình đặt con dao phay ở chỗ dễ lấy, cẩn thận chú ý hướng đi của Vương Nhị Lang, nếu hắn dám tới đây động thủ, nàng sẽ liều mạng với hắn.

Tuy nhiên chuyện đáng sợ ấy đã không xảy ra, bởi vì ngày đó trong thôn xảy ra một số chuyện.

Phía nam gặp phải nạn châu chấu hoành hành, ruộng lúa bị phá hoại nghiêm trọng, có một đám lưu dân chạy nạn đến thôn bọn họ. Bọn chúng gần đây thường phá hư đồng ruộng, cướp đoạt lương thực, khiến trong thôn náo loạn vô cùng.

Các thôn dân không thể nhịn thêm được nữa, dặn dò các phụ nhân trong thôn tạm thời đừng đi ra ngoài, sau đó các nam tử cường tráng trong thôn cầm gậy gộc chuẩn bị đuổi bọn lưu dân kia đi.

A Đào vốn dĩ cũng nên an an ổn ổn ở trong nhà chờ đợi phong ba qua đi, đáng tiếc Vương bà tử vẫn mặc kệ, bà ta nghe nói lưu dân tựa như châu chấu, những  nơi bọn họ đi qua đều  không còn một ngọn cỏ, nhất định bắt nàng đi ra ngoài đem mấy bó rau xanh trên núi về nhà.

Bên ngoài các thôn dân thét to, một tiếng lại lớn hơn một tiếng, làm kinh động một đám chim sẻ bay từ đầu này đến đầu kia, sắc trời bỗng dưng tối hơn, như dự báo một hồi bão táp thảm thiết sắp đến, A Đào cầm sọt đứng ở sân do dự không dám bước.

Vương bà tử thấy nàng không nghe lời, cầm gậy trúc quất thẳng tới cẳng chân nàng, vết thương cũ chưa khói, lại thêm vết thương mới, A Đào không chịu nổi, hét lên, mở cửa xông ra ngoài.

Nàng một đường thất tha thất thểu đi lên núi, sợi chỉ thô của ống quần cọ vào vết thương chồng chất ở mắt cá chân, làm nàng vừa bước vừa hít khí lạnh.

"Ngươi không sao chứ."

Một người bán hàng rong ngồi ở trước đền thờ đầu thôn thấy nàng tập tễnh đã đi tới, vội vàng tiến lên quan tâm dò hỏi. Hắn đi từ mấy thôn phía đông tới, tình cờ bỏ lỡ cảnh người dân đuổi đánh lưu dân.

A Đào im lặng không đáp, đi lên trên núi, nàng là quả phụ, nếu là bị người ta nhìn thấy nàng nói chuyện với nam tử trẻ tuổi nhất định sẽ bắt nàng đến từ đường hỏi tội.

"Ta có kim sang dược tốt nhất, chữa được bách bệnh, còn giảm đau, mua một lọ nhé?" Người bán hàng rong kia đi theo nàng suốt một đường.

"Ngươi đừng đi theo ta nữa." A Đào nhỏ giọng đuổi người.

"Mua một lọ đi, cô nương." Người bán hàng rong mặc kệ, không bỏ qua cơ hội bán hàng, hôm nay hắn đã đi mấy chục dặm đường núi, lại qua mấy cái thôn, mà chưa bán được tí hàng nào.

"Đây chính là hàng mới từ thành Đông Hồ."

Thành Đông Hồ? A Đào ngừng lại,con dao trong tay loan đao cũng buông lỏng thế phòng ngự.

"Ngươi từ thành Đông Hồ tới?"

"Đúng rồi." Người bán hàng rong thấy nàng hứng thú, vội vàng nói: "Đây đều là những món đồ bán rất chạy ở thành Đông Hồ."

Nàng nghiêm túc hỏi: "Ngươi biết thành Đông Hồ ở nơi đâu không, cách nơi này bao xa?"

Người bán hàng rong thấy nàng đơn thuần, trong giọng nói có vẻ khao khát, tức khắc chớp mắt, nảy ra ý xấu.

"Không xa lắm, ngươi muốn biết cái gì, ta rất quen thuộc với chỗ đó, cái gì cũng biết."

Mười năm bị giam cầm làm A Đào mất đi sự phòng bị đối với người ngoài, nàng tràn đầy hy vọng hỏi: "Lâm Tiến, ngươi có biết người này không?"

"Sao lại không biết." Người bán hàng rong vỗ ngực, lời thề son sắt nói: "Ta còn từng cùng hắn uống rượu đó."

"Huynh ấy hiện tại có tốt không? Đang làm cái gì?" A Đào vội vàng không ngừng dò hỏi, kích động trong mắt nàng bắt đầu mất kiềm chế, hoá thành những giọt nước mắt.

Người bán hàng rong đánh giá nàng một phen, thấy nàng sắc mặt xanh xao, dáng người gầy yếu, vẻ mặt nhu nhược ngây thơ. Tuy nhan sắc chỉ ở mức trung bình, nhưng vẫn còn khá trẻ, bán cho bọn sơn phỉ chắc cũng được mấy đồng, y âm thầm cười bỉ ổi.

"Hắn không khỏe." Người bán hàng rong giả vờ đáng thương, thở dài: "Hắn ăn cắp nên bị người ta đánh gãy chân, hiện giờ đang nằm chờ chết ở ngôi miếu cũ trong thành."

"Tại sao lại như vậy?" A Đào hoảng hốt, đó là cọng rơm cứu mạng của nàng, đó là ánh sáng giúp nàng vượt qua cuộc sống u ám vô tận kia, bây giờ, ánh sáng ấy sắp mất đi, nàng lập tức ngồi liệt dưới đất, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.

"Có điều......" Người bán hàng rong kéo dài âm điệu, kích thích tâm lý ôm may mắn của nàng, "Hắn vẫn còn thoi thóp, ngày nào cũng nhắc mãi một cái tên. Đúng rồi, ngươi tên gì?"

"A Đào." A Đào ngây ngốc buột miệng thốt ra.

"Đúng đúng...... Hắn gọi A Đào, còn nói muốn gặp ngươi." Người bán hàng chỉ dẫn cho nàng, quan sát kĩ phản ứng của nàng, ngay cả hắn cũng thấy chột dạ về lời nói dối vớ vẩn này, nhưng hắn chắc chắn, nữ nhân dốt đặc cán mai này sẽ không nghi ngờ.

Quả nhiên, đây là điểm yếu của nàng, nàng bắt đầu nhờ người bán hàng rong cứu trợ, hy vọng hắn có thể dẫn nàng đến thành Đông Hồ gặp ca ca của nàng.

Chạng vạng, khi người trong thôn đều lục tục quay về nhà. Ánh sáng lập lòe của những con đom đóm trong ruộng chậm rãi vờn bay, đậu trên bàn ăn trong sân của từng nhà, tiếng đùa nghịch ầm ĩ của đám trẻ truyền đến, tăng thêm sự ấm áp an bình cho thôn trang nhỏ này.

Khi Vương bà tử và Vương Nhị Lang cầm gậy gỗ chạy tới cửa thôn, chỉ thấy một cái sọt bị con dao cắm xuyên qua đứng lẻ loi dưới miếu thờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net