Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ginny thở dài, ngồi phịch xuống giường. Ánh mắt cô bắt gặp mấy khung hình Harry chưng ở bàn ngủ. Một tấm là hình anh và cô ngồi bên hồ, kế bên là một khung hình lớn hơn, với Harry, Hermione và Ron trong ngày tốt nghiệp của họ. Cô vẫn nhớ như in cái ngày đó, một buổi lễ tốt nghiệp kỳ quặc nhất mà Hogwarts từng có. Một trong những lý do là vì chẳng có học sinh năm thứ bảy nào hòan thành được niên học sau khi trường đã bị tàn phá nặng nề trong cuộc chiến cả. Tuy thế, trong lúc chờ trùng tu, Hermione đã tổ chức lớp ôn thi, dành cho những ai quyết tâm muốn lấy bằng phù thủy tận sức.

Bất ngờ hơn, Harry và Neville lại là hai người nhiệt tình ủng hộ sáng kiến của cô hơn ai hết. Lúc đó, gần như các học sinh năm bảy, sáu và năm đều tham gia các lớp học tự phát này, và dành thời gian rãnh để phụ giúp sửa chữa trường. Nhờ có những lớp học này mà người ta còn tìm lại được hy vọng. Gạt qua một bên những nỗi đau thương, mất mát trong chiến tranh, họ vẫn phải sống và tiếp tục sống. Đó chính là một động lực lớn, giúp nhiều học sinh vượt qua hai kì thi phù thủy thường đẳng và tận sức năm đó. Không màng đến tuổi tác, năm học, phần lớn tất cả các học sinh đều đến dự buổi lễ tốt nghiệp. Có lẽ không phải chỉ đơn thuần là một tấm chứng chỉ, nhiều hơn nữa là niềm tin mà người ta đã gửi vào đó, là khả năng biến đau thương thành sức mạnh, là biểu tượng của ngôi trường pháp thuật. Phải thừa nhận, lễ tốt nghiệp năm đó để lại một ấn tượng sâu sắc cho Ginny, ăn đứt năm cô ra trường.

Một giọt nước mắt chảy xuống má cô khi Ginny nhìn chăm chăm vào tấm hình của bộ ba nổi tiếng. Cô gạt nó đi trong vô thức, rồi lại bần thần nhìn vào mấy ngón tay ươn ướt của mình. Cô đang rất hạnh phúc mà, phải không?

Ginny bực mình đứng dậy, khóa cửa rồi nhanh chóng độn thổ đi mất.

Thấm thoắt đã một giờ chiều rồi, đi lòng vòng cả buổi sáng khiến cô mệt lã cả người. Nhưng cô còn phải mua một đôi giày xịn cho Harry tối nay nữa cơ. Nghía mắt nhìn một căn tiệm sang trọng, cô bước vào, xách theo lỉnh kỉnh mấy túi đồ đã mua sáng nay.

Ginny đảo nhanh mắt qua các gian hàng, lọt vào mắt cô là một đôi giày da màu nâu. Cô xoay sang, hỏi người bán hàng liệu mình có thể xem sơ qua không. Nhanh như cắt, anh chàng đem ra giới thiệu với cô. Chắc là mắc lắm đây, cô nghĩ tỉnh bơ.

"Cô thật có mắt thẩm mỹ, thưa cô. Đôi này được làm từ da dê của người Moro, một lọai giày Ý có chất lượng rất cao."

"Ơ...tôi xem nó một chút được không?"

"Dĩ nhiên rồi, thưa cô."

Nói rồi anh ta trao đôi giày cho cô, và Ginny ngắm nghía nó rất kĩ. Thường thì Harry hay chọn lọai giày thể thao, hay mấy đôi giày xỏ chân để cho thỏai mái, nhưng cô muốn chọn thứ gì khác khác cho anh cơ. Ginny xem cái hiệu ở "Prada" ở bên trong, nhưng lại chẳng hiểu gì cả. Sao dân Muggle cứ hay chêm vô mấy cái hiệu này thế nhỉ, chỉ tổ làm rắc rối mọi chuyện thêm không thôi. Người nào may đồ cho bạn đâu có quan trọng phải không? Chỉ cần vừa size là ổn cả thôi. Nhưng nói gì thì nói, cái ông Prada này cũng biết cách may giày lắm đó chứ, đôi này đẹp thật, khiến cô khó có thể chờ đến cái giây phút được tận mắt nhìn thấy anh mang nó vào chân.

"Tôi sẽ lấy nó." Cô quyết định hớn hở và dĩ nhiên cũng làm cho anh chàng bán hàng vui lây luôn. Anh hí hửng với món hàng bán quá ngọt, và bảo cô vui lòng chờ một chút trong khi anh đi gói giày.

Trong khi chờ lấy giày, Ginny thấy một cặp vợ chồng già bước vào tiệm và cũng vô tình, họ xem cùng một gian hàng như cô. Ông vòng tay ôm lấy cái eo "kém gầy" của bà, rồi hai người họ thì thầm to nhỏ gì đó trông ăn ý lắm. Tuy cả hai chẳng có gì đặc biệt, nhưng Ginny có thể nhận thấy rõ tình yêu của họ qua ánh mắt đắm đuối đó. Họ đi vòng qua từng gian, chốc chốc lại dừng xem một đôi nào đó, rồi lại âm thầm nhìn nhau và cùng phá lên cười. Cô thầm ngưỡng mộ họ, mong một ngày nào đó, mình và Harry cũng sẽ như thế, trở thành một đôi vợ chồng già hạnh phúc.

"Giày của cô đây, thưa cô."

Cô giật thốt mình, tỉnh giấc mộng ban ngày khi anh đến thông báo. Mỉm cười, cô nhận giày và bước ra khỏi tiệm, sau khi lén quay lại nhìn cặp vợ chồng già lần cuối.

*******************

Ginny ngồi phịch xuống giường một cách mệt mỏi, vừa may lúc cô đang tháo giày thì Pidwigeon lại bay vèo và, thả xuống một lá thư. Nhận ra chữ của Harry, cô nhanh chóng bắt lấy và nhét cho Pig một viên kẹo, không quên tự nhủ mình nhớ mua tặng cho Harry một con cú mới vào mùa giáng sinh này.

Cô mở lá thư ra một cách hào hứng.

Gin,

Tụi anh xong sớm hơn dự định. Chắc anh gặp em sớm hơn được đó, 6:30 ha? Độn thổ trực tiếp tới nhà anh đi, anh sẽ chỉnh lại bùa phòng vệ cho tối nay rồi.

Xin lỗi về chuyện sáng nay.

Harry.

Cô mỉm cười, rồi quay sang nhìn đồng hồ, chỉ mới 4:15 thôi mà. Vẫn còn sớm chán, cô có thể chạy xuống phụ mọi người một chút rồi gặp Harry cũng chưa muộn mà.

*****************************

Đúng 6:45, cô đã có mặt trong phòng khách nhà Harry.

"Harry!"

"Trong này nè!" Anh gọi ra từ phòng ngủ.

Ginny hí hửng, xách túi lớn túi nhỏ đã mua sáng nay vào phòng cho anh, vừa lúc Harry bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn lông.

Môi cô đột nhiên trở nên khô khốc khi ngắm nhìn thân hình rắn chắc của anh. Harry cười ranh mãnh. "Này, Gin."

Ginny nhíu mắt, tinh nghịch nhìn anh, quăng mấy cái túi qua một bên rồi chạy ào tới, vòng tay qua cổ Harry, hôn anh say đắm. Anh là người hùng của cô, là chàng hiệp sĩ trong bộ giáp sáng ngời. Chẳng biết sao sáng nay cô lại nghĩ lảm nhảm mấy thứ đó nữa. Harry là của cô cơ mà.

Cô nhảy tới, kẹp chặt hai chân quanh hông anh. Phản xạ của một truy thủ đã giúp anh phán đóan đúng và đỡ lấy Ginny, nhè nhẹ, anh cọ vào người cô.

Ginny rên ư hử, gắn chặt môi cô vào môi anh hơn nữa. Harry lọang choạng bước tới giường, kéo theo cô ngã xuống cùng anh. Cái khăn tắm tuột khỏi người anh một cách mau chóng, và chẳng mấy chốc, tay anh đã nằm dưới váy cô, xé tọac đi chiếc quần lót của Ginny.

Cô nắm lấy 'Harry bé', chỉnh sửa rồi để anh đẩy vào một cách nhanh chóng.
Ginny rên lên khi da thịt cả hai tiếp xúc nhau. Harry giữ chặt hai bên đùi cô, và đẩy vào lần nữa. Tiếng thở dốc của cả hai xé tan đi bầu không khí tĩnh mịch trong đêm. Cô bấu lấy tóc anh, vùi mặt Harry vào cổ mình, rướn người lên kết thúc. Harry nhấp vào một lần, hai lần rồi lại ba lần trước khi gục xuống bên cạnh cô, mệt lã cả người.

Phải mất một lúc sau, hai đứa mới lấy hơi, hồi sức được chút xíu. Anh nhìn cô, hai má hồng hồng trong khi Ginny đỏ hừng hực. "Hừm, anh nghĩ em nên nói gì với má bây giờ, chuyện mặt em đỏ bừng thế này, chưa kể còn mất tiêu luôn cái quần lót nữa chứ." Cô trêu anh khiến mặt Harry càng hồng hơn.

Cẩn thận, anh dứt khỏi người cô và xóa sạch những dấu vết còn sót lại trong trò chơi vừa rồi của hai đứa. "Anh xin lỗi, Gin". Anh rụt rè xin lỗi.

Ginny chỉ cười khúc khích mà vòng tay ôm lấy hông Harry. "Ôi, anh đáng yêu quá à. Em chẳng quan tâm chuyện người khác nghĩ gì. Chúng ta đã lớn rồi mà, đâu còn là con nít nữa đâu mà ngăn với cản. Không lẽ họ nghĩ trong suốt một năm rưỡi qua, tụi mình chỉ tòan chơi bắn bi Gobstones chắc. "

Harry lắc đầu bó tay với cái tính bộc trực của cô nàng. "Ginny." Anh gọi tên cô một cách âu yếm.

"Thôi nào, lẹ lên, em còn phải tút lại cho anh nữa. Làm sao cho anh trông bảnh trai nhất, đến nỗi tất cả chị em phụ nữ đều phải thèm thuồng ngưỡng mộ." Cô nháy mắt nhìn anh tinh nghịch.

~ TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net