#40: Where?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là một kẻ phản bội nữ thần Hỗn loạn Angelica Kuro là như thế nào?

Rất dễ, đau khổ. Đau đến độ khiến ai đã bán mình cho kẻ kia của nữ thần đều phải hối hận, đều phải cúi xuống cầu xin cho nỗi đau ấy dừng lại. Nhưng còn lâu nó mới được toại nguyện

Haruto là người duy nhất trong bọn họ — từ trẻ đến già, không bị biến thành một con quạ, mà là một quyển sách, để rồi bị đào lên ngay giữ Thiên đàng với mẹ của Athena Annabeth. Haizzzz, đến thế là cùng

Giờ chúng không bị bắt phải sống mãi mãi, mà chẳng thể chết (mà nếu có được thì sẽ đầu thai thành con quạ con) và phải phục vụ kẻ kia — như những gì chúng đã thề một lòng, một mực hướng đến. Một tiếng của thứ gì đó tiếp đất với nền tuyết vang lên, thu hút hết sự chú ý của lũ sinh vật đó. Chả hiểu do sắp chết vì chán hay do đã là một con vật quá lâu, đến cả một tiếng động không phải lời nói trầm của Angelica cũng đã đủ để chúng tập trung đi nơi đó

Nằm dưới nền đất trắng là Celestia Wastaken. Lũ quạ đưa mắt tím nhìn nhau, sao con bé đó lại ở đây? Chả phải nó đang dưỡng bệnh chẳng rời khỏi giường được à?

Đứa trẻ con sáu tuổi đó chợt đứng dậy, hoàn toàn thu hút sự tập trung của lũ quạ, chúng tụ lại thành một đám mây đen, không động đậy đứng xem cảnh tượng trước mặt. Con quạ từng đồng hành trên chiến trường năm năm trước nhìn con từ sáu trăm năm, chúng đều có cùng một suy nghĩ với nhau: sao cổ con bé kia nhìn lạ thế? Với chỉ một tiếng rắc to, thứ vốn ở hướng chín mươi độ liền được duỗi thẳng lại. Cháu gái của Angelica quay cái cổ mình, loạt tiếng kêu đầy kinh sợ phát ra hơn

Rồi khuôn mặt đen của nó chạm mặt với chúng

Đứa trẻ đó — với khuôn mặt đen kịt và một nụ cười điên loạn trên môi như thể cuộc đấu mắt này là thứ duy nhất sẽ giúp nó sống sót. Bầy chim của bóng đêm nhìn nhau, không rõ lên làm gì tiếp theo. Chợt nó quay mặt đi về hướng chân trời, nơi có một toà biệt phủ đang chú ngụ. Nó lại nhìn lũ quạ, đưa hai tay lên trời và chầm chậm hạ xuống. Con trẻ nhất trong đàn là thứ đầu tiên quyết định hành động, nó vỗ cánh và xà xuống, đậu trên vai của đứa trẻ đó. Cả hai thứ đó nhìn lên bầy đàn, mắt đầy sự cầu xin chẳng khác gì những chú cún đáng yêu, ngay tức khắc, cả đám liền xà xuống, đậu trên những nơi mà đứa trẻ đó tự dưng đưa tay ra

Nếu ai đang xem hình ảnh này, họ sẽ nghĩ là đã có một mặt trời mới được hợp thành, nhưng tiếc điều ai cũng bận cãi nhau cả. Celestia được nhấc khỏi đất nhẹ nhàng nhờ lũ quạ. Trong khi mười mấy con bận công việc chở cô bé thì mười mấy con còn lại quay quanh, dưới, bên trên, trái, phải. Chúng phẩy cánh và kêu gào liên tục không ngừng như để đe dọa những kẻ chia sẻ cùng bầu trời xanh, một số con còn ăn ngay vài con con chim

Chúng cứ bay, bay và bay mãi, đến một nơi mà chẳng ai biết và chắc chắn sẽ bị phát hiện ra sớm nếu không nhờ bộ não bé tí của chúng

. . .

"Tubbo này... đấy có phải là một đàn quạ không?" Cậu chàng nửa Enderman nửa gì đó nheo mắt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu chàng dê đó ngừng việc mình đang làm, cũng nhìn qua cửa sổ. Ban đầu cậu phải lấy ra cặp kính thì mới nhận ra đấy là một đàn quạ, chứ nếu không thì cậu sẽ tưởng nó là buổi đêm đến quá sớm, và khi nhận ra rằng chúng đang tiến đến cửa sổ phòng mình, Tubbo đẩy ngay chồng mình ra khỏi cửa sổ

Lũ quạ bay thẳng vào nhà cả hai, làm loạn hết lên. Chúng kéo nắp rương lên để cướp đá, đạp đổ những gì thấy ngứa mắt, phá hủy đồ dám (vô tội) ngán đường. Chúng kêu gào lên như thể đang đi chiến trận, nhưng có duy nhất một thứ mà chúng không dám chạm vào: Michael. Celestia đáp xuống bằng bốn chân, từ từ đứng dậy và nghiêng đầu nhìn sinh vật trước mình. Một con lợn với nửa phần đầu bên trái bị đập thủng ra, não thì đang lòi ra và máu đã đông lại tô lấy đôi mắt đỏ, nó cầm một con gà con

Đồ ăn, nó đang cầm đồ ăn

Bản năng của đứa trẻ tóc trắng chuyển vàng đó thì thầm, chúng muốn cướp con gà đó. Xéo nát, uống máu và ăn thịt thứ sinh vật nhỏ bé chẳng thể hiểu rằng cái Chết đang đứng trước mình. Michael nhìn đứa trẻ trước mặt, nghiêng đầu, tự hỏi rằng thứ đứng trước mặt mình là gì

Ranboo ngồi dậy, giờ mới nhận ra trong một đống bùi nhùi đen có một sinh vật giống người... đang đứng trước con cậu. Ngay khi định đứng dậy, đống đồ đen đó liền bám vào áo cậu, móng chân sắc nhọn của chúng kéo cậu về phía sau, mỗi khi định tiến tới cậu sẽ lại bị kéo về sau. Điều đó cũng xảy đến với chồng cậu

Vậy giờ Celestia sẽ làm gì?

Nó có thể dễ dàng giết cậu, lôi ruột ra bằng bộ răng nanh hình tam giác đảo ngược, vui vẻ nghe tiếng thét phát từ chiếc miệng đáng yêu kia, để mặc chúng thối rữa ở mọi nơi và tận hưởng sự đau đớn của cặp vợ chồng kia khi phải đi khắp nơi để có lại cái xác hoàn chỉnh của con mình. Hoặc nó có thể dễ dàng nướng cậu lên, nướng cả cặp đôi kia và cả cái biệt thự này, rồi sau đó bước đi tìm mẹ mình. Nó có thể đồng hành cùng và trên con đường gì gì đó

Michael nhìn người trước mặt mình, nở một nụ cười. Celestia nhìn lại, đôi mắt vô hình nhăn lại, thằng bé này đâu có nên cười với nó!? Bố mẹ nó có dạy là không được cười với người lạ không vậy??

Con Piglin nhỏ kia lục túi áo mình, từ từ rút ra một con... vịt??? Nhưng nó không phải một con vịt????

Cái gì vậy trời????????

Celestia khó hiểu nhận lấy Benson, từ từ xem xét nó trước khi bắt đầu cắn lấy nó, đồng thời vô tình bật vào nút phát sáng. Đứa trẻ lai rồng lai Blaze kia liền thét lên và lùi lại khi Benson phát sáng. Michael không-đọc-được-hành-động-của-người-khác liền nhặt con vịt đó lên, đưa ra cho đứa trẻ. Celestia rít lên, bò như một thằn lằn đến tường


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net