Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhắm lại hai mắt, nàng bắt đầu minh tưởng. Đây chính là cách thức tu luyện kiếp trước của A Nhất. Hơi thở của nàng từ từ chậm lại, hô hấp bắt đầu kéo dài nhẹ nhàng hơn. Không tu luyện không biết, vừa tu luyện nàng bị giật mình không nhẹ. Ở nơi này linh khí thiên địa còn sung túc tinh thuần hơn cả tinh cầu nơi nàng sinh sống trong kiếp trước. Không biết sao lại như vậy, nhưng có điều kiện như vậy không tích cực tu luyện chính là ngu ngốc.

Vì linh khí thiên địa sung túc khiến cho việc minh tưởng thông qua thân thể tập trung khí cơ câu thông với thiên địa nhanh và dễ dàng hơn lúc nàng mới bắt đầu tu luyện trong kiếp trước ít nhất gấp đôi. Mỗi một tế bào trong thân thể theo từng nhịp thở của nàng được vuốt ve dễ chịu. Đồng thời những tân tế bào nhanh chóng sinh trưởng thay thế cho những tổ chức tế bào bệnh hoạn. Tạp chất trong thân thể nàng cũng theo đó mà bài xuất càng lúc càng nhiều. Một khi chúng bị bài ra khỏi thân thể, tiếp xúc đến tầng khí cơ bị nén chung quanh giống như rơm gặp phải lửa rất nhanh bị liếm láp sạch sẽ không còn. Làn da của nàng cũng từng chút một trở nên mịn màng, nhan sắc cũng dần sáng lên. Nhưng biến đổi này vẫn không nhanh đến mức khiến người nhận ra ngay. Hiệu quả của nó là theo thời gian mà tăng lên.

Nhận thấy được hiệu quả không kém, nàng vô cùng vui mừng. Vì thế nàng không quan tâm đến những chuyện khác mà chỉ tập trung tu luyện. Luyện thêm bốn giờ sau cũng đã canh năm. Lúc này, theo như thường lệ của Du Gia thì nàng nên tỉnh dậy nấu bữa sáng.

Bởi vì hôm qua cả hai người mẹ chồng nàng dâu nàng đều lần lượt bất tỉnh. Hết đưa mẹ chồng nàng về phòng lại là nàng ngã xuống. Trong nhà lại không có người khác nên Tiểu Thạch Đầu hẳn là được hàng xóm cạnh nhà tiếp đi giúp trông một buổi tối. Đây là chuyện thường xảy ra.
Hàng xóm nhà bọn họ là một hộ gia đình trạch tâm nhân hậu. Thường trong nhà có việc thì bọn họ đều giúp. Ngày hôm qua hẳn cũng là bọn họ đỡ nàng về phòng và đóng cửa. Tính ra thì ở nơi này dân phong mặc dù giống như một nơi chưa được khai hóa nhưng còn khá là đơn giản, thuần phác. Cho dù cũng có vài vị cực phẩm, chỉ là nói đến vào nhà trộm cướp này nọ thì không ai có gan làm.
Mẹ chồng của nàng giờ này hẳn là còn ở trong phòng. Lê Gia không có ruộng đồng phải cày cấy hầu hạ nên người trong nhà không có thói quen gà mới gáy đã phải thức dậy. Chỉ có Du Gia, thân là con dâu trong nhà nên mỗi ngày dậy sớm một chút làm chút việc nhà mà thôi.

Du Gia dùng tinh thần lực kiểm tra một chút, thấy Lê Thẩm Thị chỉ là ngủ rồi mới yên tâm. Dù sao trong tình huống này, có thể ngủ được là tốt. Ngủ là liều thuốc tốt nhất chữa lành mọi thương đau.

Rút về tinh thần lực, nghe trong bụng sôi vang, Du Gia dựa vào thị lực còn chưa hoàn toàn phục hồi lúc toàn thịnh dưới bóng lờ mờ bò xuống giường. Đeo vào đôi giày rơm rách tung tóe, hít một hơi thật sâu để không khí trong lành mang theo cái hơi sương lành lạnh của buổi sáng nhập vào phế phủ. Cảm thấy tinh thần sảng khoái không ít, nàng mới bước chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng đi vào bếp.
Theo như trí nhớ của Du Gia, nàng nhanh nhẹn làm xong bữa sáng. Không thể không nói cách sinh hoạt của người nơi này còn rất thú vị. Không nói đến cái khác, chỉ riêng việc nhóm lửa cũng đã là một môn học. Phải mất một lúc nàng mới có thể dùng hai khối đá đánh lửa tạo ra lửa. Hiện nay trình độ tu vi của nàng còn kém cỏi, chờ đến khi trình độ của nàng lên cao hơn, thân thể này cũng chịu được sức nén thì nàng có thể tay không tạo lửa.

Nếu người khác nghe hẳn sẽ nghĩ đến dị năng này nọ, nhưng thực ra đó chỉ là một loại kỹ năng mà thôi. Cái gọi là tay không tạo lửa cũng chỉ là dùng năng lượng thân thể tạo nên một khối khí nén. Khi chúng nó bị nén đến tận cùng sẽ có sự va chạm liên tục dẫn đến nóng lên. Khi ma sát đến mức độ nào đó là có thể dùng chất dẫn để tạo ra lửa. Cũng chỉ là để bật lửa mà không có thể giữ được ngọn lửa không tắt ở trên tay. Nhưng để tu luyện đến trình độ này chắc cũng phải tốn một thời gian không ngắn. Thôi thì nàng cứ yên tâm mà làm quen với hai khối đá đánh lửa đi. Nếu có thể, chờ mấy ngày nàng tự mình làm mồi lửa bỏ túi. Như vậy sẽ dùng tiện hơn.
Nàng cũng không muốn để cho người khác phát hiện nàng thay đổi quá nhanh nên chỉ đành phải theo Du Gia bình thường mà hành động. Du Gia tâm nguyện chính là chăm sóc tốt cho hai bà cháu nhà này. Hiện giờ cũng may là trượng phu của thân thể này không còn nữa. Nghe ra thì có vẻ ác độc, nhưng nàng hiện tại cũng không muốn gả cho người nào. Kết quả như thế này là tốt nhất.

Lại suy nghĩ một lát nàng mới phát hiện một điểm. Nếu tính cả tuổi kiếp trước và kiếp này thì nàng đã có hơn sáu mươi tuổi - còn già hơn cả mẹ chồng của mình. Trượng phu kiếp này mới có mười chín. Như vậy nàng có được tính hay không là trâu già gặm cỏ non nha.

Nghĩ đến đây, nàng bật cười. Nếu không phải không muốn đánh thức người khác ngủ, nàng còn muốn ôm bụng cười to đấy. Nghĩ đến việc có một thanh niên đứng trước mặt mình và nàng mở miệng lưu manh "Cười một cái cho bà cô nhìn coi nào." Hình ảnh cũng quá mức chói mắt. Haizz, thôi không nên tưởng, không thể tưởng. Không có chồng thì không có chồng đi.
Xuyên qua đến nơi này đã có sẵn đứa con trai, nàng tội gì phải tự làm khổ mình. Kiếp trước nàng sống đến 56 tuổi cũng không biết yêu là cái gì, vì lí gì mà xuyên đến nơi này phải gả chồng. Nói cho cùng dựa theo thực lực kiếp trước, nàng có thể sống đến hơn 200 tuổi là ít nhưng cũng không có ý định muốn tìm bạn lữ. Kiếp trước nàng cũng chỉ có bạn tình, cũng là người trong tổ chức. Nhưng nàng và người kia chỉ đơn thuần là bạn tình dùng để phát tiết mà thôi. Cũng có đôi khi nàng nhìn thấy một tia tình tố bên trong đôi mắt của hắn, nhưng vì tránh cho những thứ rắc rối không cần thiết, nàng luôn là người lảng ra khiến hắn quên đi chút tình cảm còn chưa kịp thắp sáng lên kia. Dù sao bản thân mình sống trong cống rãnh không sao, nhưng chờ sinh ra con cái mà còn để bọn chúng không có chọn lựa phải sống trong cống rãnh như mình thì không nên.
Người nơi này tuổi thọ trung bình là hơn 50 tuổi, mà nàng có tu luyện nếu không đạt đến độ cao của kiếp trước thì có lẽ cũng chỉ sống lâu hơn một chút. Nho nhỏ vài chục năm tội gì phải làm khó chính mình. Cho dù nàng có thể tu luyện đến trình độ cao, thì tuổi thọ của nàng dài như vậy gả cho một người mà tuổi thọ còn không bằng một nửa mình, tới lúc đó cũng rất khó.

Không lẽ chờ chồng mình già, da dẻ nhăn nheo, mình còn trông như mới mười tám đôi mươi. Người ta không cho mình là yêu quái mới lạ. Cùng lắm thì tới lúc đó, du ngoạn khắp nơi chán rồi tìm một chỗ ẩn cư không tiếp xúc với đời cũng tốt. Nàng cũng không phải là không thể chịu đựng tịch mịch. Hoặc nếu không nuôi mấy đứa trẻ chờ chúng trưởng thành có người hiếu kính cũng không tệ lắm.
Suy nghĩ một lát thì đồ ăn đã chín. Để đồ ăn trong nồi cho nóng, nàng nấu chút nước ấm dùng đề thanh khiết răng miệng cùng mặt rồi rèn luyện một chút. May mắn thân thể này còn nhỏ, độ dẻo không tệ nên cố nhịn một chút cũng rất nhanh không còn cảm thấy đau đớn. Luyện được hơn ba mươi phút thì đã toát mồ hôi đầy đầu. Du Gia rất muốn nấu nước nóng tắm rửa, đáng tiếc điều kiện nơi này không cho phép nên chỉ có thể ở trong bếp dùng nước ấm lau thân mình rồi mặc lại quần áo.
Chờ đến khi nghe được tiếng động trong phòng của mẹ chồng nàng mới bưng thau nước ấm với khăn mặt đi vào. Vừa vào trong phòng, nàng nhìn thấy một phụ nhân vẻ bề ngoài đã gần năm mươi, nhưng theo nàng biết thì mẹ chồng của thân thể này mới khoảng gần bốn mươi thôi. Bà có gương mặt cũng giống với hầu hết người nơi này, đều có vẻ nhăn nheo khắc khổ nhưng tướng mạo của bà khá hiền lành không có vẻ gì là khắc nghiệt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net