6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngồi trên sopha trong phòng khách, tay bấm vào nhau. Mắt tôi nhìn lên TV nhưng trong lòng thì thấp thỏm không yên.

-Cái tên chết tiệt đó...đã trễ vậy rồi mà...Ahhhhhhhh! Tại sao mình phải lo cho hắn chứ! Hắn chết mình còn mừng nha!

Tôi cứ y như con điên! Hết cười như bị giật kinh phong, rồi lại u ám sầu não. Anh ta...thường ngày quá lắm là mười giờ đã lết xác về nhà rồi. Tôi không phải thức đợi anh ta đâu nhé! Chỉ là...cái tên chết tiệt, vô sỉ đó mỗi tối khi đi làm về sẽ chui ngay vào phòng tôi, và đắp chăn cho tôi...Ấm áp, ân cần. Mỗi lúc anh ta làm thế, tôi luôn thấy rất bình yên. Anh ta thật đa nhân cách. Lúc thì vô cùng, vô cùng biến thái, lại có cái sở thích chọc ghẹo tôi, nhưng đôi lúc thì...rất ân cần. Anh ta chưa từng về trễ! Hơn một tuần sống cùng nhau, anh ta chưa từng về trễ như thế này. Đã một giờ sáng...

-CHẾT TIỆT CÁI TÊN ĐỐN MẠT NHÀ ANH! ANH THỬ LẾT XÁC VỀ ĐÂY ĐI, TÔI SẼ XÉ ANH RA LÀM MỘT TRĂM MẢNH RỒI LÀM SÚC XÍCH HEO ĂN! ANH NGHE RÕ CHƯA HẢ LƯƠNG TUẤN ANH!!!

-Đã...đã nghe rồi...bà xã à...ư...

Khốn! Tôi quay sang phía cửa chính làm bằng kính trong suốt. Có tất cả ba người đàn ông đang nhìn tôi trân trân. Anh ta cứ như xác chết không hồn, bấu viếu hai cánh tay vào hai người đàn ông hai bên, tay chân đầy vết băng đã rướm máu. Bên trái anh ta là một người con trai cao ráo, làn da ngăm đen, khuôn mặt góc cạnh nhưng nam tính, đặc biệt là mái tóc màu bạch kim óng ánh và đôi mắt màu xám tro rất lạnh, đang mở mắt nhìn tôi trừng trừng. Bên phải anh ta là một cậu trai có khuôn mặt baby trắng ngần, dáng người mảnh khảnh, mái tóc màu đỏ được buộc lên cao bằng một sợi thun màu trắng đen và sóng mũi cao, nhìn tôi bằng đôi mắt sững sờ và đầy thích thú. Còn anh ta...anh ta nhìn tôi bằng khuôn mặt đau đớn, nhưng vẫn cố nặng ra nụ cười, một bên má được băng một miếng băng màu trắng hình vuông rất lớn.

-Bà xã...em...cũng ác mồm thật...

-Anh...Sun đê tiện...anh bị sao vậy...anh không sao đó chứ?

Tôi lo sốt vó lên. Cái tên này bị gì vậy? Lại gây rắc rối gì nữa sao? Sao lại bị thương nghiêm trọng thế này? Tôi áp hai tay lên mặt anh ta, xoay qua xoay lại trước con mắt ngỡ ngàng của hai người con trai bên cạnh anh ta.

-Anh...anh làm cái *beep* gì mà tới nông nỗi này hả? Hả? Đồ chết giẫm! Anh muốn biến thành súc xích heo thiệt hả? Anh...

-Bà xã à...anh...em làm anh đau quá...

Anh ta nhăn nhăn mặt rồi tránh ánh mắt và bàn tay của tôi, sau đó thở hắt ra rất mệt mỏi.

-Chị dâu à! Cho Sun nghỉ ngơi chút đi có được không? Có gì từ từ nói sau không đ...

-Nói cái *beep*, từ từ cái *beep*!!!

Cậu trai có khuôn mặt baby lập tức trợn tròn mắt nhìn tôi khi tôi quát lên đầy giận dữ. Đi hơn một giờ sáng mới lê thân tàn ma dại như thế này về. Bảo sao không tức giận hả?

-Phù...!!! Được rồi...tôi xin lỗi...tôi không cố ý! Mau đưa cái tên chết tiệt này lên phòng! Đi thôi!

-----------------------------

Tôi áp tay lên trán anh ta, cũng may là không có nóng. Cầm hộp cứu thương trong tay, khẽ quan sát vết thương của anh ta rồi quay sang nhìn hai người con trai đang đứng nhởn nhơ trước cửa phòng.

-Hai người mau giúp tôi cởi áo anh ta ra! Một mình tôi không làm được!

-À...ừ...

Đồng thanh gớm! Cả hai người họ trả lời ngay lập tức và cũng ngay lập tức lại bên giường của Sun, đỡ anh ta dậy rồi kéo chiếc áo ra từ từ. Chết tiệt! Bị thương nhiều quá!

-Ư...ư...

-Anh im ngay cho tôi! Dám than vãn tiếng nào nữa! Tôi sẽ khâu miệng anh!

-...

Tôi cẩn thận sát trùng vết thương cho anh ta. Máu rướm ra không ít. Vết thương lớn, nhỏ có đủ cả. Nhìn vẻ mặt đau đớn không thốt thành lời của anh ta, tôi chợt run lẩy bẩy. Những vết thương này...giống như bị một loại dây mỏng và dài đánh vào. Cả ngực và lưng anh ta cũng có, ngay cả ở cánh tay. Ai đã làm điều này, cũng thật quá tàn nhẫn. Lương Tuấn Anh...cái gì xảy ra với anh vậy?

-Chị dâu...Sun ngủ rồi kìa! Chị cũng khá mát tay nhỉ? -- Cậu trai baby búng tay nhìn về phía tôi, môi khẻ nở nụ cười nhạt.

-Giúp tôi...đỡ anh ta dậy!

Tôi quấn băng quanh người anh ta rồi lặng lẽ nhìn anh ta ngủ. Khuôn mặt hiền hòa và mái tóc che đi một bên mắt làm anh ta trở nên hiền lành hơn bao giờ hết.

-À...chúng tôi về đây...chăm sóc cậu ấy nhé!

-ĐỨNG LẠI!

-Có...có gì sao chị dâu? Mặt chị...kinh khủng...à nhầm...nghiêm trọng quá!

-Ai làm anh ta ra thế này?

-À...làm sao chúng tôi biết đ...

"Rầm"

Tôi đấm mạnh vào tường ngay cạnh khuôn mặt của cậu trai mặt lạnh rồi nhìn họ đầy "sát khí", tay tôi bật cả máu. Khốn thật! Chẳng thấy đau gì cả!

-NÓI! NÓI ĐI!

-Chị...chị dâu à...bình tĩnh...

-Cô bình tĩnh một chút đi!

Cả hai người đồng thanh nhìn tôi đầy bất ngờ.

-NÓI NGAY! LÀ AI?

-...

-...

-Được rồi! Không nói chứ gì? Vậy thì tôi sẽ đạp anh ta xuống giường rồi đánh anh nhừ tử, bắt anh ta khai ra ai là người đã đánh...

-Là bố cậu ta!

Người mặt lạnh bỗng dưng lên tiếng rồi nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh như băng.

-Này! Tek, đã hứa với Sun là không nói cho chị dâu rồi mà!

-Thề để cô ta đánh cậu ấy hả? Vừa nãy em không thấy cô ta thẳng tay đấm vào tường không kiêng dè hay sao hả?

-Nhưng mà, nếu Sun biết, Sun sẽ...

-...Im đi...Hai người im đi...

Tôi trở lại ngồi gần Sun. Không thể nào...tin được. Tôi không thể tin được. Bố anh ta...thật tàn nhẫn...chẳng phải anh ta cũng là con của ông ấy hay sao...tại sao lại...

-Hai người tên là gì?

-Tek và Hiểu Huy!

-Được rồi! Tek, Hiểu Huy! Cho tôi địa chỉ nhà bố anh ta!

-Cái gì? Chị dâu à...cái đó...

-Đưa tôi!

-...um...Em nói nhé Tek, em cũng muốn giúp Sun, biết đâu chị dâu có thể...

-Tôi sẽ cố hết sức!

Tôi nhìn Tek và Hiểu Huy. Tôi không tin là tôi không làm được. Người con trai này...thô lỗ, đáng ghét, biến thái, vô sỉ, đáng chết,...nhưng luôn bảo vệ, lo lắng cho tôi. Lần này...tôi sẽ bảo vệ anh!

-Đường Sansen, khu biệt thự số 2, thuộc công ty EsFire trụ sở chính.

-Cảm ơn! Tek!

-Cô hãy chăm sóc cậu ấy! Ngoài chúng tôi và cô ra...cậu ấy chẳng còn ai nữa đâu! Du Yên!

-Chị dâu! Hãy giúp Sun nhé!

------------------------------

Tôi nắm chặt tay Sun, lặng lẽ nhìn khuôn mặt anh ấy đang say giấc. Đôi lúc anh ấy lại giật mình, mồ hôi đổ ra, tôi chỉ chực chờ lúc đó mà vỗ nhẹ vào tay anh, nói với anh "Không sao đâu!" Ngoài ra, tôi còn biết nói gì nữa chứ? Cuộc sống của anh ấy...thật đen tối! So với anh, tôi còn may mắn hơn nhiều. Tôi có ba, và ông yêu thương tôi vô điều kiện, tôi có cuộc sống của một nữ sinh bình thường, anh lại phải...giết chóc bằng chính đôi tay mình như một con rối cho người mà anh gọi là "Bố" - người đã khiến anh thành ra thế này.

-Tuấn Anh à! Anh đừng lo! Tôi...Em không làm được gì nhiều...nhưng em hứa, em sẽ luôn là bạn của anh...và em sẽ bảo vệ anh! Em hứa đấy!

Tôi hôn lên trán anh rồi úp mặt xuống giường khẽ nhắm mắt. Trong tay vẫn còn hơi ấm từ cái siết tay nhẹ của anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC