Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quy Nhan bị cái lạnh thấu tim gan làm cho bừng tỉnh. Cậu mở mắt ra mờ mịt nhìn xung quanh, đập vào tầm mắt là ba cây gỗ bị mục đan nhau thành hình nón trùm kính bằng một tấm da thú ở bên ngoài có hình dạng như một cái lều

Đột nhiên Quy Nhan ngồi bật dậy nhưng cơn đau đầu ập tới dữ dội khiến cậu phải nằm xuống. Một lúc lâu sau Quy Nhan xoa đầu từ từ ngồi dậy, cậu thất thần nhìn từng thứ xung quanh

Nhìn những thứ lạ lẫm xung quanh Quy Nhan biết cậu xuyên không rồi. Quy Nhan từ từ nhắm mắt nhớ lại những hồi ức chạy qua trong đầu cậu lúc nãy

Đây là một thế giới khác hoàn toàn với thế giới của cậu nhưng ở thế giới này cậu vẫn tên là Quy Nhan, chỉ là tướng mạo ra sao thì cậu không biết vì thế giới này không có gương để soi. Thế giới này chia làm ba nhóm người

Đầu tiên là thú nhân, theo trí nhớ của nguyên chủ thì họ rất cường đại có thể biến thành thú còn có cả dị năng họ chiếm 3,5/5.  Thứ hai là giống cái có thể sinh con mỗi giống cái có thể sinh ít nhất hai người con và có khì còn sinh nhiều hơn nhưng những người như vậy lại rất khác hiếm có thể nói giống cái chỉ chiếm 1/5 nên mỗi giống cái có thể chọn được nhiều thú nhân để làm bạn đời

Đứng thứ ba là á thú, họ có khả năng sinh đẻ thấp hơn cả giống cái và cũng không có khả năng gì đặc biệt nên hầu như chẳng ai muốn lấy về làm bạn đời nếu có thì cũng chỉ là may mắn được chọn hoặc có nhan sắc á thú chỉ chiếm 0,5/5 dân số mà thôi

Nhưng truyền thuyết cổ xưa nói rằng có một vị thần là á thú xinh đẹp hơn cả giống cái và hơn nữa vị thần này có cả sức mạnh như các thú nhân. Họ tôn thờ vị thần á thú nhân này vì người mang lại hòa bình cho trái đất

Nhưng đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Quy Nhan đang suy nghĩ thất thần thì đột nhiên bụng cậu kêu réo lên cậu cố gắng đứng đậy lục tìm khắp căn lều xem có gì ăn không

Lục tìm một lúc thì cũng chẳng thấy gì ngoài hai cái đầu thú to lớn cùng với một ít nước sạch. Bên ngoài tuyết đang rơi, trời cũng rất lạnh khiến Quy Nhan hắt xì một cái rồi chạy nhanh vào lều

Cậu lấy tay đẩy nhẹ vào mặt băng phía trên khiến băng tan ra hòa vào với nước. Quy Nhan ngửa cổ lên uống ừng ực, lấy lại được chút sức Quy Nhan lại suy nghĩ làm sao để kiếm thức ăn

Sau một hồi trầm tư thì cậu bước qua lấy miếng da thú choàng lên người cầm theo một miếng da thú nữa cùng một cây thương bước ra khỏi lều. Quy Nhan đi được một lúc thì thấy xung quanh cũng có một số căn lều nhưng cách khá xa nơi cái lều của cậu bên ngoài cũng chẳng có một ai

Đi lên chút nữa thì thấy có người đang đứng nghiêm nghị. Cậu đi lại gần thù người đó cũng chỉ đứng im mà đứng nhìn sau đó cách xa khỏi cậu Quy Nhan chỉ cau mày chứ chẳng nói gì

Cậu biết nguyên chủ không được người trong bộ lạc này chào đón. Quy Nhan cứ đi tiếp như vậy sau đó đến gần một cái hồ

Cậu nhìn vào bên trong thì thấy đầy các loài cá khá to và có hình thù quái dị nổi lên mặt băng. Quy Nhan đập nứt mặt băng rồi cẩn thân bắt một con cá lên

Khi tay cậu chạm vào nước đều đã bị lạnh cóng. Quy Nhan cược sạch vảy cá cắt một đường ở bụng sau đó bỏ ruột cá đi, tương tự như vậy bắt lên thêm hai con nữa rồi làm sạch sau đó bỏ tất cả số cá vào tấm da thú cậu đã đem theo lúc nãy

Sức của cơ thể này quá yếu nên đi được một khoảng thì cậu lại dừng để thở. Lúc về tới thì bụng đã đói lến dán cả vào lưng

Quy Nhan gấp gáp đi tìm mấy cành cuổi khô đựng sẵn trong lều. Cậu dùng đá để nhóm lửa rồi lấy đá có sẵn trong lều để đặt vòng quanh đám lửa sau đó để đầu lâu lên, cho nước trong không gian vào rồi thả số cá đã cắt thành từng khúc vào trong đầu lâu

Cá sắp chín thì nêm một chút muối. Quy Nhan nhìn số muối đen đen trong tay mà thở dài

Mùi thơm trong nồi lan tỏa khắp căn lều rồi bay qua khe hở lan tỏa khắp nơi. Một số người trong lều ngửi được mùi hương thơm ngon thì bụng bắt đầu rục rịch rồi chui ra khỏi lều nhìn ngó xem mùi hương bắt nguồn từ đâu

Có nhiều người trong bộ lạc này đã đói bụng mấy ngày rồi. Vì mùa đông năm nay lạnh tới cực điểm hơn nữa tuyết còn rơi dày đặc nên chẳng có thú nhân nào đi ta ngoài săn bắt dẫn đến thức ăn bị ăn gần hết nên phải ăn tém lại, một ngày chỉ có thể ăn một buổi mà thôi

Một số người đã phát hiện mùi hương mê người này là phát ra từ lều của Quy Nhan nhưng chẳng ai muốn đến căn lều đó nhìn cả. Vì bộ lạc này cho rằng Quy Nhan là đồ xui xẻo hại chết a phụ và a mạt của hắn, hơn nữa mặt của hắn còn đen đúa gần như than

Không những giống cái không thích lại gần và kết thân với hắn mà kể cả thú nhân còn không thèm nhìn vào hắn. Ở thế giới này tiêu chuẩn cái đẹp và sức mạnh là trên hết, không có hai thứ này thì ngươi chính là thứ vô dụng không nên xuất hiện

Trong khi những người đó đang ở ngoài nghĩ xấu cậu thì Quy Nhan đang ngồi trong lều húp canh cá 'sì sụp'. Ăn xong còn 'ợ' dài một cách đầy thỏa mãn





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC