Nt16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Diễm ôm Lâm Văn Tịch vào lòng, sờ từ "đuôi" của cậu lên đến phần lưng, phía dưới bị hung hăng xỏ xuyên qua, phía sau còn bị cái đuôi trừu cắm, khiêu đản bên trong kích thích đến cúc huyệt, khoái cảm từ cả hai nơi khiến cho Lâm Văn Tịch không khống chế được phải khóc thành tiếng. Chiếc chuông trên cổ Lâm Văn Tịch không ngừng phát ra thanh âm dễ nghe tùy theo tiết tấu chuyển động của hai người, đột nhiên Lâm Văn Tịch có một loại cảm giác mình cứ như là tính nô của Lê Diễm, không khỏi âm thầm đỏ mặt vì kiểu suy nghĩ đó của mình. Rất nhanh bộ trang phục vốn đã không có bao nhiêu vải đã bị kéo lệch ra, nam nhân hung hăng chà đạp hai viên đậu đỏ ở trước ngực của cậu, dùng sức liếm mút giống như muốn mút cả sữa ra luôn vậy, khiến cho chỗ đó của Lâm Văn Tịch biến thành vừa sưng vừa đỏ.

   Hai người cứ như vậy mà chơi ở trong nhà suốt hai ngày, Lê Diễm bắt Lâm Văn Tịch phải mặc toàn bộ các loại trang phục qua một lần, còn có các loại sắm vai khác nhau, ví dụ như tạp dề trong phòng bếp, đồng phục học sinh, còn có trang phục con thỏ, cặp mắt Lâm Văn Tịch to tròn, lại kết hợp với trang phục con thỏ trắng bóc lông xù xù và hai cái lỗ tai thỏ thật dài, đáng yêu đến mức khiến cho người khác nhịn không được thầm muốn chà đạp. Hai ngày này Lâm Văn Tịch cũng rất ngoan ngoãn đóng vai tiểu sủng vật thật đáng yêu chuyên môn lấy lòng chủ nhân, lúc ở nhà, Lê Diễm không cho phép cậu đứng dậy, trên cơ bản là cậu đều bò dưới sàn, có đôi khi còn làm nũng cọ vài cái vào ống quần của Lê Diễm. Lần nào Lê Diễm cũng xấu xa cứ tiến vào phía sau của cậu bằng tư thế quỳ trên mặt đất này, sau đó một bên vỗ lên mông của cậu một bên bắt cậu đi qua đi lại trong phòng khách, gần như mỗi lần bước đi nam nhân liền đỉnh vào phía sau một chút, Lâm Văn Tịch bị đỉnh đến mức quên mất phải di chuyển, cậu chỉ có thể vong tình rên rỉ.

   Đây cũng là lần đầu tiên Lê Diễm nếm thử tư thế này, cưỡi ở trên người Lâm Văn Tịch hệt như đang đối đãi với sủng vật, anh còn dùng cự vật dữ tợn nơi hạ thân của mình khống chế tiểu sủng vật đáng yêu này nữa.

   Lâm Văn Tịch cũng rất phối hợp, mỗi lần đều bị Lê Diễm thao đến liên tục thét chói tai, một bên khóc kêu chủ nhân đừng đỉnh nữa một bên chậm rãi bò đi. Kích thích nam nhân càng thêm thú tính hơn, dục vọng muốn chinh phục vật nhỏ dưới thân càng thêm mãnh liệt. Mỗi lần đều lăn qua lăn lại Lâm Văn Tịch đến giọng nói đều khàn khàn.

   "Tiểu Tịch thực sự rất hợp với bộ trang phục này nha." Bởi vì khóc mà mắt mũi đã có chút hồng hồng, một bộ dáng đáng thương khi bị người khác khi dễ, trang phục bông xù mềm mại trắng tinh càng điểm tô thêm cho làn da trắng tuyết của Lâm Văn Tịch, cái đuôi nho nhỏ ngắn củn cũng rất đáng yêu, khiến cho người khác nhịn không được muốn nhét toàn bộ dục vọng vào trong tiểu huyệt của em ấy. Lê Diễm liền nhớ tới hình ảnh bỏ điện thoại vào trong tiểu huyệt trước đây, lúc nó rung lên Lâm Văn Tịch đã khóc đến rối tinh rối mù, anh biết cái loại kích thích này rất mãnh liệt, cái điện thoại lớn cỡ bốn ngón tay còn khiến người khác khó chịu đựng hơn cả một cái khiêu đản, Lê Diễm cũng không ngờ tới độ co giãn ở chỗ đó của em ấy lại tốt đến như vậy, hơn nữa còn dị thường mẫn cảm nữa chứ. Cho nên khi Lê Diễm đẩy cái đuôi nho nhỏ vào trong cúc huyệt của Lâm Văn Tịch, Lâm Văn Tịch lại phát ra tiếng thét chói tai.

   "A...ha... Không được... Chủ nhân... Trướng quá..."

"Ưm a... Nhột quá... Không được... Bên trong..."

So với cảm giác khi bị đuôi mèo quét qua lần trước, Lâm Văn Tịch chỉ cảm thấy càng khó chịu hơn, vốn dĩ một nơi mẫn cảm như vậy sẽ cực kỳ sợ nhột, cho nên cậu liều mạng siết chặt hậu huyệt lại nhằm chống lại thứ khoái cảm này, bởi vì động tác của hậu huyệt cho nên tự nhiên cũng kéo theo hoa huyệt ở phía trước, thế là nhất thời hai chỗ đó cùng siết chặt lại, côn thịt của Lê Diễm bị kẹp đến vừa thoải mái vừa đau đớn. Anh nhịn không được vỗ vỗ lên cặp mông đã bị đánh đến đỏ lên. "Tiểu tao hóa, bộ em muốn kẹp đứt cái cây đó của chủ nhân hay sao vậy?"

   "A...ha... Không phải... Em... Chủ nhân... Nhột quá..." Lâm Văn Tịch dùng thanh âm đầy ủy khuất nói. Lần nào phía sau của mình cũng bị một cái khiêu đản lạnh như băng cắm vào, đã rất lâu rồi chưa cảm nhận được cảm giác nóng bỏng của nam nhân, Lâm Văn Tịch nhịn không được phải cầu xin ra tiếng, "Chủ nhân cắm vào phía dưới có được không... Tiểu sủng vật muốn... Hức hức..."

Lê Diễm rút cái đuôi nhỏ ra, Lâm Văn Tịch cảm nhận được cái vật nóng bỏng đang đặt ở bên dưới của mình. Rốt cuộc cũng cắm vào rồi, trực tiếp đâm vào điểm nhạy cảm đã bị khiêu đản cọ xát thật lâu, Lâm Văn Tịch trực tiếp bắn ra ngoài. Lâm Văn Tịch mặc bộ trang phục cực kỳ giống với một chú thỏ đơn thuần đáng yêu, thế nhưng hiện tại đang cực kỳ phóng đãng dưới thân nam nhân. Lê Diễm phát hiện Lâm Văn Tịch cực thích hợp với cái loại kết hợp trái ngược này, chẳng hạn như còn có cái bộ đồng phục nữ sinh màu hồng nhạt kia.

   Không chỉ là trang phục của nữ, cái váy của bộ đồng phục hồng nhạt lại cực ngắn, bên trong không hề mặc quần lót, chiếc áo đồng phục màu trắng cùng với cổ áo hồng nhạt cũng đã bị biến tướng, chỉ dài tới rốn của Lâm Văn Tịch, bên dưới là đôi vớ trắng qua đầu gối, kết hợp với gương mặt thanh tú, sau khi Lâm Văn Tịch mặc xong toàn bộ liền biến thành một cô gái đúng chuẩn, giữa e thẹn lại mang theo chút tình dục. Loại kết hợp thuần khiết cùng dâm đãng này không khỏi khiến cho Lê Diễm cảm thấy hưng phấn, anh đẩy Lâm Văn Tịch ngồi xuống bàn học, bên trên còn có một quyển sách sinh học đang được mở ra, nội dung vừa vặn là cơ quan sinh dục của nam nhân, Lâm Văn Tịch liền dựa gần vào quyển sách này, bị nam nhân hung hăng xỏ xuyên qua. Lâm Văn Tịch còn muốn hưng phấn hơn cả bình thường, kỳ thực thường ngày cậu rất thích đọc sách, lúc nam nhân đưa ra ý muốn chơi trò này Lâm Văn Tịch đã vội kháng nghị, cứ cảm thấy một vật như vậy... Không thể bị làm bẩn được... Nhưng cuối cùng vẫn mơ mơ màng màng bị nam nhân hấp dẫn, sau khi cậu mặc đồng phục học sinh đi ra khỏi phòng tắm, thấy trong phòng được đặt một cái bàn học và bày đầy sách vở ở bên trên, cả người đều ngượng ngùng, nhưng nam nhân cứ một mực muốn mình ngồi xuống đọc sách, một bên chịu đựng sự "quấy rầy" của nam nhân một bên còn phải đọc sách, Lâm Văn Tịch nào còn tâm tư đó, rất nhanh liền bị đặt lên bàn làm.

   "Nếu như Tiểu Tịch muốn đi học, cũng có thể đi a." Dù sao Lâm Văn Tịch chỉ mới 19 tuổi, độ tuổi này đến trường trung học cũng không có vấn đề gì cả. Lời nói của Lê Diễm khiến cho cả người Lâm Văn Tịch chấn động, thế nhưng sau đó lại lắc đầu, "A...ha... Không... Không cần..."

   Đúng là lúc đầu cậu có muốn đi học, thế nhưng dần dần, cơ bản là cậu đã quên mất cuộc sống ở trong trường là cái bộ dạng gì, kỳ thực nếu muốn học tập tri thức cậu cũng có thể ở nhà tự học được, hơn nữa nếu như mình muốn đi học, đồng thời cũng có nghĩa là muốn nam nhân đến nuôi mình.

   "Diễm... Em muốn... Ưm a... Đi làm..." Lê Diễm cũng không nói gì nữa, anh chỉ gật đầu, sau đó ôm lấy Lâm Văn Tịch tiếp tục thao làm.

   ※

Sáng sớm cậu chịu đựng lưng đau chân mỏi đi dọn dẹp, hôm nay phải đi đón cục cưng trở về, nếu để cho con bé nhìn thấy tình cảnh này sẽ không tốt, toàn bộ ngôi nhà đều bừa bộn, khắp nơi đều là vết tích hoan ái của bọn họ, quần áo tối qua mình vội vã giặt rửa cũng phải nhanh chóng xếp vào, tuy rằng Lê Diễm có nói qua là không còn cần thiết nữa rồi, cứ bỏ đi là được, dù sao nếu cần thì mua cái mới cũng được. Nhưng Lâm Văn Tịch vẫn cảm thấy làm như vậy quá lãng phí, bởi vì cuộc sống trước đây quá nghèo khó, cho dù là thứ không quan trọng nhưng Lâm Văn Tịch cũng không đành lòng vứt đi, kết quả nam nhân lại hiểu lầm thành sau này cậu còn định mặc mấy bộ trang phục đó đi quyến rũ anh, thế là lại đè cậu xuống làm tiếp một trận nữa. Lúc Lâm Văn Tịch vừa mới lấy quần áo vào xong chuông cửa liền vang lên, còn chưa kịp đặt chúng xuống đã vội đi ra mở cửa, nhưng không ngờ là Trần Mặc đã đưa Lê Y Tình về sớm thế này. Do bị hết hồn nên Lâm Văn Tịch làm rơi mấy thứ trên tay xuống.

"Cha, váy này... Đẹp quá..." Cô con gái ngây thơ vô tội chỉ vào bộ trang phục hầu gái màu hồng nhạt nãi thanh nãi khí nói. Nhất thời từ cổ dài đến hai tai Lâm Văn Tịch đều đỏ bừng lên, không biết phải giải thích với con gái như thế nào, mà Trần Mặc ở một bên lại cười đến gian ác không gì sánh được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tt