Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Giám đốc Trần đang lật vài trang tài liệu nghiên cứu thì thấy điện thoại báo tin nhắn đến, anh ta nhấn xem.

Trợ lý Bách: [ Cửu Hạ, 606]

Giám đốc Trần: [ OK ]

" E hèm, nếu mọi người đã làm quen xong rồi, thì hai người dẫn Dư Niên với Cửu Hạ đến chung cư nghệ sĩ đi" 

" Còn hai bạn, nếu đã ký hợp đồng thì đã là nghệ sĩ của công ty, đều phải nghe theo sắp xếp của quản lý, bất cứ chuyện gì đều phải báo cho tôi, từ giờ là người của công chúng mong hai bạn để ý lời nói, hành động"

" Về sắp xếp nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai 8 giờ có mặt tại phòng họp"

Nói rồi Giám đốc Trần nghiêm túc mở ngăn kéo lấy ra hay cái chìa khoá đưa cho Vân Cơ và Lưu Diễm.

Vân Cơ dẫn Cửu Hạ đi xuống hầm gửi xe, từ lúc ra khỏi văn phòng anh ta đều không nói gì,sau khi chở cậu qua chung cư đối diện, bầu không khí im lặng lạ thường. Chẳng phải lúc nãy trong phòng vui vẻ lắm sao?

Tới nơi Cửu Hạ bị Vân Cơ đẩy xuống xe rồi thảy cho cậu một cái chìa khoá đánh số 606, anh ta mất kiên nhẫn hỏi:

" Này cậu có trợ lý chưa?"

" Chưa ạ" - Cửu Hạ trả lời.

" Haiz, cậu nên học hỏi Dư Niên ấy, thấy cậu ta chuẩn bị cho bản thân thế nào không, phiền phức"

" Mau dọn vào căn hộ kia đi, sáng mai mà đến trễ thì đừng trách tôi"

Nói rồi anh ta chán ghét liếc Cửu Hạ, nhanh chóng đạp chân ga phóng xe đi, để lại Cửu Hạ ngơ ngác khó hiểu bên đường.

Người này bị đa nhân cách à, thái độ trước sau không đồng nhất tí nào.

Cửu Hạ biểu môi, vẫy tay đón một chiếc taxi về nhà Thẩm Ôn Dục. Về đến cậu nhanh chóng báo tin vui cho bọn họ, ai nấy đều vui mừng cho cậu, bao cố gắng nỗ lực học hành mấy năm qua đã được đền đáp. 

Mẹ Thẩm vui mừng kéo ba Thẩm đi chợ, nói là tối nay nấu một bữa thịnh soạn đãi cậu. Cửu Hạ với Thẩm Ôn Dục lần lượt vào phòng, bắt đầu gom đồ của cậu bỏ vào thùng giấy, cũng không có bao nhiêu đồ hết, cậu ở ké đây cũng không phải ngày một ngày hai. Mỗi lần cãi nhau với ba, Cửu Hạ đều trốn qua đây, tìm Thẩm Ôn Dục tâm sự, nhìn một vòng cậu lại không nỡ. Nhưng thấy Thẩm Ôn Dục vui vẻ dọn đồ cho cậu, từng món to món nhỏ đều được bỏ vào thùng cẩn thận. Cửu Hạ biết Thẩm Ôn Dục là thật lòng vui mừng cho cậu.

Lúc ba mẹ Thẩm đi chợ về đã là chiều tối, cả hai xúm vào bếp phụ ba mẹ Thẩm làm bữa tối, mỗi người mỗi việc, loáng cái đã nấu nướng xong. Năm món được bày ra bàn, ba mặn một chay một canh, mẹ Thẩm còn mua nho không hạt tươi ngon để tráng miệng.

Cả nhà bốn người tụ tập ăn uống, Cửu Hạ thật sự không muốn rời xa nơi này, cậu thật sự quý trọng tình cảm mà nhà họ Thẩm dành cho cậu. Từ nhỏ Cửu Hạ đã không được hai người ba yêu thương, thay vào đó là sự lạnh nhạt, những lời chửi mắng,bọn họ bỏ mặc cậu, nói là dạy cậu tự lập từ nhỏ để sau này ra đời cậu có thể tự sống được, đều là muốn tốt cho cậu, thậm chí học phí những năm đại học đều là tự bản thân cậu đi làm thêm bên ngoài để đóng.

Cho dù như vậy, Cửu Hạ cũng tự hiểu, ba mẹ Thẩm đối xử tốt với cậu như nào họ vẫn không phải là "gia đình" của cậu, cậu họ Cửu không phải họ Thẩm. Cửu Hạ thật sự biết ơn những giúp đỡ bao năm qua của ba mẹ Thẩm, của Thẩm Ôn Dục.

Ăn cơm xong Cửu Hạ cùng Thẩm Ôn Dục rửa chén, rửa xong đi ra ngoài thì cậu thấy mẹ Thẩm đang bỏ các loại hộp thức ăn vào trong túi, cậu bóc một quả nho cho vào miệng đi lại trêu chọc:

" Dì, cả nhà mình chuẩn bị đi cắm trại sao, dì không cho cháu đi cùng à?"

Mẹ Thẩm vừa bỏ từng hộp đồ ăn vào vừa nhẹ nhàng nói: 

" Không đi đâu cả, cái này là cho cháu, qua đấy một thân một mình, dì sợ cháu bận không có thời gian nấu ăn, dì làm vài món ăn sẵn, có cả đồ sống ướp sẵn, đi quay về lúc nào chỉ cần hâm lại hoặc bỏ ra nấu là có thể ăn ngay, không cần chuẩn bị vất vả"

" Đừng ăn đồ ăn nhanh, cũng đừng ăn ngoài nhiều, không tốt. Cho dù có ngon như nào cũng không dinh dưỡng bằng đồ mình nấu"

" À còn nữa, dì có mua ít thuốc, mỗi thứ một  loại, phòng khi đau bệnh đêm hôm, không cần phải ra ngoài, còn có miếng dán tuyến thể và thuốc ức chế, dì mua rất nhiều, lúc nào cũng phải mang theo bên mình, nghe chưa?"

Nghe mẹ Thẩm thao thao bất tuyệt, Cửu Hạ  mắt đỏ hoe, ngay cả người ba Omega của cậu cũng chưa bao giờ lo cho cậu như mẹ Thẩm. Thấy cậu không nói gì, mẹ Thẩm quay qua thấy một thân rưng rưng nhìn mình thì không khỏi đau lòng. Đứa bé này ngày ngày vui vẻ thế thôi, trong lòng vẫn là cô đơn tủi thân.

Bà rút tờ giấy ăn đưa cho cậu, tay nắm lấy tay cậu, vuốt ve bàn tay trơn nhẵn, đau lòng nói: " Đừng nghĩ nhiều, chú và dì xem cháu như con cháu trong nhà mà yêu thương, không phải nặng lòng. Ba mẹ cháu không cần cháu thì dì cần, cũng có thể họ có nỗi lòng, cháu đừng buồn. Cho dù như nào cũng là họ mang nặng đẻ đau cháu ra, hãy tha thứ cho họ"

Cửu Hạ nhận lấy tờ giấy, ôm chầm lấy bà một hồi lâu, bà cũng thuận thế vỗ về cậu. Lát sau nghe tiếng Thẩm Ôn Dục hối thúc bên ngoài vào, hai người mới buông nhau ra, bà xách túi đồ ăn ra xe. Bên ngoài Thẩm Ôn Dục đang bê vali bỏ vào cốp sau, miệng cằn nhằn Cửu Hạ:

" Nhanh lên, tới đấy còn dọn dẹp nữa, còn phải ngủ sớm, mai mà muộn người ta đuổi cậu, nhà này không chứa cậu nữa đâu"

Mẹ Thẩm nghe thế đánh vào vai Thẩm Ôn Dục bốp bốp: " Cái thằng trời đánh này, con chơi game hỏng não rồi phải không? Ăn nói bậy bạ!"

Xong bà lại quay qua trấn an Cửu Hạ, sợ cậu buồn:

" Tiểu Hạ, khi nào ăn hết đồ ăn cứ gọi cho dì, dì lại mang thêm cho cháu, nếu có vấn đề gì cứ gọi cho dì hoặc Ôn Dục, nghe chưa?"

" Dạ dì"

" Còn thằng nhóc này, qua đấy tranh thủ phụ  Tiểu Hạ dọn dẹp, để thằng bé còn đi ngủ sớm, biết chưa, làm không xong thì con no đòn" - Mẹ Thẩm lôi Thẩm Ôn Dục tới dặn dò, xong rồi nhét cậu ta vào làm tài xế cu li cho Cửu Hạ.

30 phút sau, xe dừng trước chung cư, Cửu Hạ và Thẩm Ôn Dục tay xách nách mang đi vào trong. Tới sảnh thì gặp chú bảo vệ cao to vạm vỡ, Cửu Hạ báo danh mới được qua,  thấy hai cậu trai trẻ nhỏ người mà mang vác nhiều thứ chú cho mượn chiếc xe đẩy hàng, cả hai cảm ơn rối rít rồi đẩy đồ vào thang máy lên tầng 6

Tới nơi cả người chuẩn bị tinh thần sẽ phải mệt nhọc dọn dẹp nhưng đến khi mở cửa bật đèn, thấy bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ bóng loáng thì vui mừng. 

Sau khi giúp Cửu Hạ xếp đồ lên hết, Thẩm Ôn Dục đi khắp nhà xem xét. Căn hộ kiểu thông dụng, một phòng khách, một bếp, một phòng ngủ, có ban công nhỏ. Đầy đủ tiện nghi từ tủ lạnh, máy giặt sấy, điều hoà nóng lạnh, cho đến nội thất bàn ghế đều rất mới.

Thẩm Ôn Dục chậc chậc mấy tiếng, cảm thán: " Đúng là công ty có tiền!!!"

Cửu Hạ nghe vậy thì bật cười thành tiếng: " Đương nhiên rồi, Tư thị là công ty lớn nhất thành phố A mà. Sản nghiệp Tư thị trải đều phía nam này, ngành nghề nào cũng có đủ. Công ty lớn mạnh thì đãi ngộ nhân viên phải tốt thôi"

Hàn thuyên vài câu nữa Thẩm Ôn Dục nhìn đồng hồ thấy đã trễ rồi, cậu ta tạm biệt Cửu Hạ đi về.

Trước khi về Thẩm Ôn Dục nhét vào tay Cửu Hạ một tấm thẻ ngân hàng, cậu thấy thế thì từ chối đây đẩy, nhà họ Thẩm đã giúp cậu nhiều rồi, sao có thể nhận thêm nữa.

Hai người cứ đẩy tới đẩy lui một hồi, Thẩm Ôn Dục cau mày khó chịu, nhét tấm thẻ vào tay Cửu Hạ một lần nữa, dõng dạc nói: 

" Cái này là cho cậu mượn không phải cho không, sau này cậu thành công phải trả lại gấp năm lần đấy!"

" Vậy được rồi, tớ nhất định sẽ thành công, sẽ trả lại gấp mười lần cho mà xem"

" Ừ, tớ chờ cậu thành công"

Tạm biệt Thẩm Ôn Dục xong, Cửu Hạ lê tấm thân mệt mỏi vào phòng, tắm rửa qua rồi leo lên giường ngủ đến sáng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net